Cố Hạnh Nguyên nhìn Vân Chi Lâm mỉm cười lắc đầu: “Vụ án thực ra không có chút tiến triển nào, nhưng tối qua em đi thăm mẹ, bà cuối cùng đã tỉnh lại rồi!”
Những đồng nghiệp khác đang ngồi đó đều ào ào nói với cô: “Chúc mừng cô nhé, mong mẹ cô sớm ngày khỏe lại.”
Cố Hạnh Nguyên vui vẻ gật đầu với họ: “Cảm ơn lời chúc của mọi người.”
Vân Chi Lâm nghe thấy cũng rất kinh ngạc: “Dì cuối cùng đã tỉnh lại rồi, ngày tháng tốt lành của em sắp đến rồi.”
Chính vào lúc mọi người thay phiên chúc mừng cô, chỉ có một người ngồi trong phòng làm việc, vùi đầu lật hồ sơ, ông ta nhíu chặt mày, nát óc suy nghĩ cách cãi thắng vụ kiện.
Người này chính là luật sư Vương, ông ta căn bản không chút đếm xỉa chuyện của Cố Hạnh Nguyên.
Thực ra Cố Hạnh Nguyên cũng phát hiện ông ta, tiện tay cầm quả táo đi tới cạnh phòng của ông ta, đưa quả táo cho ông ta.
Luật sư Vương nhìn nhìn, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi không thích ăn.” Nói xong, ông ta lại tiếp tục vùi đầu đọc hồ sơ.
Cố Hạnh Nguyên bị phớt lờ, cô rất rõ ràng luật sư Vương vì chuyện gì.
Làm trợ lý của ông, cô cũng chỉ đành ngồi về chỗ của mình bắt đầu làm việc.
Bây giờ muốn cãi thắng vụ kiện này thì cần tiến hành điều tra công ty Giải Trí Mới.
Cố Hạnh Nguyên nghĩ tới đây, vội thu dọn đồ của mình vào túi, sau đó đi tới phòng ngăn của luật sư Vương, nói: “Tôi cảm thấy chúng ta phải đi điều tra công ty Giải Trí Mới một chút, có lẽ có thể có bước đột phá cho vụ án.”
Luật sư Vương ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi cũng từng nghĩ ra tay từ công ty đó, chỉ là tôi đã tra tin tức liên quan tới họ trên mạng, không có tin tức tiêu cực nào.”
Cố Hạnh Nguyên lại cho rằng cách nói của ông rất gượng ép: “Luật sư Vương, chẳng lẽ trên mạng không đưa tin thì họ thật sự sạch sẽ sao.
Tôi tin, chỉ có đi điều tra, chân tướng mới nổi lên mặt nước.”
Luật sư Vương khinh thường liếc nhìn cô: “Cô Cố, cô bây giờ chỉ là trợ lý luật sư mà thôi, còn thiếu rất nhiều kinh nghiệm.
Tôi không cần cô tới nói cho tôi biết tôi nên làm thế nào.”
Phòng ngăn của luật sư Vương thực ra cách phòng làm việc của Vân Chi Lâm không xa, cuộc đối thoại giữa cô và luật sư Vương anh đều nghe thấy.
Anh khẽ nhíu mày, đặt hồ sơ vụ án đang xử lý trong tay xuống, ra khỏi phòng làm việc, nói với luật sư Vương và Cố Hạnh Nguyên: “Hai người đều đến phòng làm việc của tôi một chút.”
Luật sư Vương lườm Cố Hạnh Nguyên, giống như đều do cô liên lụy tới ông ta vậy.
Cố Hạnh Nguyên không để ý, cô cảm thấy phương án của mình hoàn toàn có thể dùng được.
Chỉ là luật sư Vương còn đang để bụng chuyện hôm qua, cho nên nhắm vào mình mà thôi.
Vân Chi Lâm ngồi về ghế làm việc của mình, không bao lâu sau, hai người xuất hiện trước mặt anh.
Anh nhíu chặt mày nhìn hai người trước mặt: “Tôi đã nghe thấy hết những lời vừa rồi của hai người.
Quan điểm của hai người đều không phải không có lý, nhưng tôi hi vọng cuộc tranh luận giữa hai người đều thành lập trên cơ sở thúc tiến tình tiết vụ án, mà không phải vì chút ân oán hôm qua.”
Cố Hạnh Nguyên hiểu rõ ý của anh: “Chi Lâm, em vẫn kiên trì với quan điểm của mình, chỉ ở phòng làm việc thì không thể giải quyết được bất kỳ vấn đề nào.”
“Quan điểm của cô Cố tôi không phủ nhận, nhưng suy nghĩ của cô ấy tôi đã từng nghiệm chứng rồi, nếu lại tự mình đi nghiệm chứng, tôi cảm thấy đó chỉ là lãng phí thời gian.” Luật sư Vương cũng nói chuyện không chút nể mặt.
Vân Chi Lâm nhìn hai người, thật lâu sau mới mở miệng: “Hai người đều đã có ý kiến của riêng mình, vậy tôi có một cách rất đơn giản.
Hai người đều là vì vụ án này, vậy không ngại chia ra hai bên cùng hành động, đi làm theo suy nghĩ của bản thân.
Đến lúc đó xem xem rốt cuộc quan điểm của ai chính xác.”
Nói tới đây, Vân Chi Lâm chậm rãi đứng dậy: “Các anh chị, thời gian cho vụ án này đã không còn nhiều nữa, tôi hi vọng mọi người có thể nắm chắc một chút.”
Cố Hạnh Nguyên rất rõ tâm trạng Vân Chi Lâm lúc này, cô gật đầu: “Anh đã nói vậy, vậy em và luật sư Vương sẽ tự đi làm theo suy nghĩ của chúng em.”
Luật sư Vương liếc nhìn cô: “Xem ra cũng chỉ có thể như vậy, mặc dù quan điểm của chúng ta bất đồng, nhưng tôi vẫn hi vọng cô có thể tìm thấy chứng cứ hữu dụng.
Tôi không muốn vì vụ án này mà ảnh hưởng tới tiền đồ trong giới luật sư của tôi.”
Ông ta nói chuyện vẫn như mang theo dao nhọn.
Cố Hạnh Nguyên cũng không chút yếu thế, lập tức đáp trả: “Suy nghĩ của tôi và ông giống nhau.”
Nói xong, hai người xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Vân Chi Lâm vươn tay xoa mạnh mặt mình, vì tranh đấu với Bắc Minh Thiện, lựa chọn hai người họ làm cộng sự, lựa chọn này rốt cuộc là đúng hay sai đây?
Cố Hạnh Nguyên xách theo túi của mình ra khỏi văn phòng.
Sau khi lên xe, cô lấy từ trong túi ra một mảnh giấy đưa cho chú Khôn rồi nói: “Chú Khôn, chú đưa con đến chỗ này.”
Chú Khôn cực kỳ quen thuộc đường lớn ngõ nhỏ ở thành phố A, có thể nói là một bản đồ sống.
Ông cúi đầu nhìn địa chỉ rồi nói: “Cô thắt chặt dây an toàn, chúng ta xuất phát nhé.”
Công ty Giải Trí Mới tọa lạc tại khu giải trí đầu đông nam thành phố A, đây là một công ty thành lập chưa tới năm năm, chuyên đưa tin tức nổi cộm về minh tinh và những người trong giới.
Kỹ thuật lái xe của chú Khôn không phải khen nữa, chiếc BMW M6 màu đỏ nằm trong tay ông như cá gặp nước, uyển chuyển xuyên qua đường lớn chen chúc.
Không mất bao nhiêu thời gian, xe đã dừng lại trước cửa lớn tòa nhà văn phòng công ty Giải Trí Mới.
Cố Hạnh Nguyên xuống xe, lúc cô chuẩn bị một mình đi vào, chú Khôn mở cửa sổ xe hỏi một câu: “Cô ơi, có cần tôi vào cùng cô không?”
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu, mỉm cười nói: “Chú Khôn, không cần đâu.
Con chỉ vào làm chút việc, lát nữa sẽ ra.”
Nói xong, cô xoay người bước vào tòa nhà văn phòng.
Trong đại sảnh tòa nhà, thật sư không ít người, bước chân tới tới lui lui rõ ràng khá vội vã.
Trên tường thang máy treo sơ đồ chỉ thị tên công ty và bố trí của các tầng.
Theo chỉ thị, Cố Hạnh Nguyên đi vào thang máy, ấn nút tầng hai mươi hai.
Rất nhanh, cô đã đứng trước cửa công ty Giải Trí Mới.
Chỉ thấy công ty này không quá nhiều người, hơn nữa nhìn thế nào cũng không giống miêu tả trong hồ sơ vụ án, là một công ty lớn rất có quy mô.
Xem ra vụ án này thật sự rất đáng ngờ.
“Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?”
Chính vào lúc Cố Hạnh Nguyên suy nghĩ rốt cuộc có nên vào không, vào rồi thì nói thế nào, thì bỗng nhiên một giọng nữ từ phía sau cô truyền tới.
Cô sợ hãi bất giác rùng mình, vội xoay người sang, nhìn thấy người phụ nữ đeo bảng tên, sửa soạn vô cùng yêu kiều đang đứng phía sau cô, cô ta nhìn cũng chỉ tầm hai mấy tuổi.
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn bảng tên của cô ta, tên bên trên là: Tiểu Thiến.
Thế là cô vội lộ mỉm cười: “Chào cô, tôi tới ứng tuyển vị trí cải biên nội dung.”
Nói rồi, cô lấy tài liệu trong túi ra, phần sơ yếu lý lịch ngụy tạo đã chuẩn bị sẵn trước đó.
Thật ra cô biết được việc nơi này đang tuyển dụng cũng rất ngẫu nhiên.
Tối qua sau khi thấy mẹ ngủ rồi, cô liền đứng dậy rời khỏi bệnh viện.
Tâm trạng không tệ lắm, lúc một mình chậm rãi đi dạo trên phố, tiện tay mua tờ tuần san giải trí trước giờ chưa từng mua.
Vì cô luôn không để ý những tin tức này, sở dĩ mua nó có lẽ là vì nhất thời tâm huyết dâng trào đi.
Nội dung đăng trong tập báo này trên căn bản đều là những động thái của minh tinh nào đó, minh tinh nào đó ngoại tình, minh tinh nào đó ra mắt.
Cô tùy tiện lật đọc vài cái liền cảm thấy nhạt nhẽo.
Chính vào lúc cô chuẩn bị cho vào túi thì cô bỗng nhiên nhìn thấy góc bên phải phía dưới của một trang trong đó đăng quảng cáo tuyển dụng.
Người bình thường nếu không xem kỹ thì sẽ cho rằng đây là ký hiệu chống hàng giả mà thôi.
Mặc dù là một chỗ nhỏ cỡ nắm tay, nhưng cũng đăng tin tức của mấy công ty tuyển dụng.
Có tuyển ký giả, có tuyển cải biên, thậm chí còn tuyển nhân viên vệ sinh...
Thật sự nghĩ không ra người muốn ứng tuyển nhân viên vệ sinh có thể mua cái này sao.
Dù sao cũng không tính là rẻ.
Tin tức tuyển dụng cuối cùng là tin muốn tuyển biên tập nội dung, chữ ký chính là công ty Giải Trí Mới.
Cố Hạnh Nguyên vừa nhìn, bèn không áp nổi hưng phấn nho nhỏ trong lòng, cô luôn nghĩ cách làm sao mới có thể đi điều tra công ty Giải Trí Mới này, chỉ là khổ não không có cách nào hay ho.
Không nghĩ tới lại có được mà không tốn chút sức lực nào.
Thế là cô có một suy nghĩ rất to gan, chính là đánh vào nội bộ công ty này, lấy tài liệu trực tiếp.
Người phụ nữ tên Tiểu Thiến đó cầm sơ yếu lý lịch trong tay cô sang, nhanh chóng lướt nhìn rồi ngước mắt nhìn cô.
Sau đó dùng nói giọng lười biếng: “Cô đi theo tôi.”
Nói rồi, cô ta đi ở phía trước, một tay đẩy cánh cửa thủy tinh lớn, bước vào trong.
Cố Hạnh Nguyên cũng vội theo vào.
Cô và Tiểu Thiến, một trước một sau bước vào công ty Giải Trí Mới.
Cố Hạnh Nguyên vừa đi vừa cẩn thận quan sát xung quanh.
Trong khu làm việc của công ty này, tổng cộng có khoảng hai mươi phòng ngăn, nhưng bên trong chỉ thưa thớt gần mười người.
Họ không phải nghịch máy ảnh trong tay thì chính là vài người tụm lại một chỗ ngồi trên bàn làm việc tám chuyện chém gió.
Trong đó có một người đầu trọc như du côn, anh ta đang tự đắc chém gió.
Người bên cạnh anh ta nói: “Tam Hỗn, mặc dù đại ca anh là ông chủ của chúng ta, nhưng chuyện làm lớn như vậy, còn hai ngày nữa là bên tòa án sẽ mở phiên tòa rồi.
Anh chọc tới Bắc Minh Thiện, chỉ sợ là không có quả ngon ăn, nghe nói phía anh ta có một đống luật sư hàng đầu, sợ rằng vụ án này không dễ cãi.”
Người đầu trọc tên Tam Hỗn đó liếc nhìn người vừa nói, sau đó mặt đầy dữ tợn nhếch mép: “Hừ, ông đây không dễ gì đợi tới một cơ hội có thể khiến công ty chúng ta nổi tiếng như vậy, sao có thể dễ dàng từ bỏ như thế.
Hơn nữa, bằng chứng như núi, cho dù tên Bắc Minh Thiện đó có tiền có thế, nhưng chuyện này ở trước mắt bao người, anh ta cũng không thể giảo biện.
Xem như số anh ta xui đụng phải tôi đi.”
“Này này, các người còn có thời gian ở đây nói chuyện, chẳng lẽ không có chuyện làm rồi sao.” Tiểu Thiến nói rồi lườm về phía Tam Hỗn.
Tam Hỗn lập tức từ trên bàn đi xuống, lộ ra nụ cười với cô ta: “Chị Thiến à, em vừa bận xong về, không phải nghỉ ngơi một lát sao.”
Nói rồi, ánh mắt anh ta lại di chuyển tới trên người Cố Hạnh Nguyên, đôi mắt của anh ta lập tức mở to, so với sự yêu kiều của Tiểu Thiến, Cố Hạnh Nguyên rõ ràng càng thêm thanh lịch cao quý.
“Ui, vị này tới làm gì vậy?” Tam Hỗn lập tức đi tới cạnh Tiểu Thiến, mắt còn liên tục không ngừng đánh giá Cố Hạnh Nguyên.
Tiểu Thiến lườm anh ta: “Đây là người tới ứng tuyển.
Tôi thấy cậu vẫn là tránh xa một chút, nếu để ông chủ nhìn thấy, cậu cẩn thận gánh hậu quả.”
Tam Hỗn vừa nghe, lập tức không cợt nhã nữa, xoay người: “Được, tôi vẫn là đi làm việc của mình đi.”
.