"Không lẽ cô Sunny biết người đồng nghiệp mới này của chúng tôi?" Tam Hỗn tươi cười hỏi.
Lúc này Cố Hạnh Nguyên cũng nhận ra Tô Ánh Uyển, lúc này trong lòng cô có chút bồn chồn.
Đụng trúng cô ta ở đây, thật sự không phải một dấu hiệu tốt nếu như cô ta vạch trần mình ở đây, như vậy nằm vùng cũng đành thôi, lấy không được còn đánh rắn động cỏ.
Cô ta miễn cưỡng nở một nụ cười: "Tôi chỉ là có quen biết với ông chủ của quán bar này mà thôi.
Vị đồng nghiệp nữ này của mọi người, cũng là một người bạn cũ của tôi, chúng tôi đã lâu không gặp."
Tô Ánh Uyển nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Cố Hạnh Nguyên, khóe miệng cười lạnh.
Thật sự không ngờ, người phụ nữ bên cạnh Bắc Minh Thiện, bây giờ lại luân lạc đến mức này rồi.
Tam Hỗn vừa nghe, ánh mắt lập tức sáng ngờ.
Không ngờ cô thế mà lại quen biết với Sunny, không bằng rèn sắt khi còn nóng, ở trong này lục tìm một ít tin tức, đây xem như là tin tức độc nhất vô nhị.
Vì vậy anh ta vô cùng cung kính nói: "Bạn cũ của cô Sunny cũng ở đây rồi, không bằng chúng ta gặp mặt cùng nhau uống rượu nói chuyện thế nao?"
Cố Hạnh Nguyên vừa nghe, tim cũng treo lên rồi.
Mặc dù vậy, trên mặt cô vẫn mang theo nụ cười: "Cô Sunny, chúng ta đã lâu không gặp, vậy không bằng ngồi ở trong này chút đi.
Xem ra mấy vị đồng nghiệp phóng viên giải trí của tôi cũng rất có hứng thú với cô."
Cô rất rõ tính cách của Tô Ánh Uyển, nếu như mình mở miệng, cô ta chưa hẳn sẽ không đồng ý.
Nhưng mà chỉ cần nhắc đến nơi này có phóng viên giải trí, nhất định cô ta sẽ tránh đi.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Cố Hạnh Nguyên, Tô Ánh Uyển hơi cười: “Không được rồi, chỗ của tôi còn có việc cần làm, không quấy rầy với mấy người nữa.
Đợi hôm nào rảnh rỗi lại tìm mọi người tâm sự."
Tam Hỗn nghe xong có chút mất mát, nhưng mà trên mặt vẫn có chút ngại: "Cô Sunny, cô đã nói như vậy, vậy thì hôm khác chúng ta lại nói chuyện vậy."
Tô Ánh Uyển mỉm cười gật nhẹ đầu với Tam Hỗn: "Mọi người đều là đồng nghiệp của vị bạn cũ này của tôi, vậy tôi đây đành làm chủ cho ông chủ quán bar một chút rồi."
Cô ta nói với người phục vụ: "Cậu mang đến mấy bình rượu ngon cho mấy vị khách quý này đi, thuận tiện mang mấy chai bia đến."
Người phục vụ gật nhẹ đầu, cô Tô đã lên tiếng, đừng nói mình, ngay cả ông chủ cũng phải ngoan ngoãn đồng ý.
"Vậy mọi người cứ ở chỗ này chơi vui, tôi xin lỗi không tiếp được." Tô Ánh Uyển nói xòng cùng với người phục vụ đi ra khỏi phòng.
Sau khi đi ra, tâm trạng Tô Ánh Uyển càng tốt hơn, cô ta lần nữa quay lại chỗ của mình ở quầy bar, mở chai rượu rót cho mình một ly, sau đó vui vẻ uống hết.
Lúc này Bạch Điệp Quý lái xe đến quán bar, vừa mở cửa liền nhìn thấy Tô Ánh Uyển ngồi trước quầy bar.
"Sao hôm nay cô lại rảnh rỗi đến đây?" Bạch Điệp Quý đi đến bên cạnh cố ngồi trên một cái ghế khác.
Tô Ánh Uyển cầm chén rượu nhìn Lão Bạch: "Hôn lễ Bắc Minh Thiện bị hủy, tâm trạng của tôi vô cùng tốt."
Bạch Điệp Quý hơi cau mày, anh ta thuận tay lấy bình rượu trước mắt Tô Ánh Uyển và một ly rượu không, tự rót cho mình một ly.
Rất nhanh, người phục vụ bưng lên mấy chai vang tuyết ngon, thêm một chút bia.
Sau khi qua vài tuần rượu, rất nhiều người đã không còn tỉnh táo, đã ngã trái ngã phải ngủ trên ghế sofa, lúc này chỉ còn mỗi Tam Hỗn xem như tỉnh táo.
Cố Hạnh Nguyên căn bản không thể uống rượu được, cho nên kỳ thật cô vẫn luôn giả uống, nhân lúc mọi người không chú ý đổ rượu đi.
Tam Hỗn cầm một chai vang đá, nấc một cái không ngừng gật đầu: "Thật sự là rượu ngon, trách không được bọn họ không nỡ lấy ra." Anh ta nói xong quay đầu nhìn nhìn Cố Hạnh Nguyên: "Tiểu Thiền, không ngờ cô lại còn quen với ngôi sao lớn Sunny, sau này có tin tức gì cô phải nói cho tôi trước tiên."
Hơi rượu của anh ta rất nồng, làm Cố Hạnh Nguyên âm thầm nhíu mày.
Cô trộm nhìn những người khác say khướt rồi, thấy thời cơ đã đến, thừa dịp anh ta uống rượu gạt anh ta nói ra.
Cho nên cô đưa tay vào trong túi, cẩn thận ấn chỗ mở máy ghi âm.
Cô muốn ghi âm lại Tam Hỗn, tương lai mang ra làm chứng cứ.
Cô mỉm cười lấy bình rượu lại rót cho Tam Hỗn một ly: "Không ngờ anh thật đúng là có thể uống, tôi đồng ý với anh sau này cô ấy vừa có tin gì tôi cũng nói với anh.
Tôi là người mới trong ngành này, anh phải dẫn dắt tôi một chút đấy."
Mấy lời ngọt ngào của Cố Hạnh Nguyên làm Tam Hỗn mềm nhũn.
Anh ta liên tục gật đầu nói: "Được được, tôi muốn nghe mấy lời này của cô.
Không nhìn ra, tửu lượng của Tiểu Thiền lại tốt như thế, chúng ta tiếp tục uống."
Tô Ánh Uyển ngồi bên ngoài quầy bar vừa trò chuyện với Bạch Điệp Quý, vừa trộm nhìn về phía phòng Cố Hạnh Nguyên.
Theo thời gian dần trôi qua, người trong quá bar càng uống càng high, tâm trạng Tô Ánh Uyển càng vui vẻ.
Tâm tình như vậy không khỏi biểu lộ lên mặt, nhưng mà cô hoàn toàn không biết
Bạch Điệp Quý nhìn Tô Ánh Uyển, có chút nghi ngờ hỏi: "Cô ở đây cười cái gì vậy?"
Tô Ánh Uyển mang gương mặt tươi cười quay đầu nhìn Bạch Điệp Quý: "Tôi có cười sao?"
Bạch Điệp Quý cũng cười, chỉ về khuôn mặt cô nói: "Chẳng lẽ cô không cười à."
Mặc dù Tô Ánh Uyển uống rượu không tính là nhiều, nhưng mà rượu này tác dụng chậm lại còn vô cùng mạnh.
Gương mặt cô bây giờ cũng có chút phiếm hồng rồi.
Cô đưa tay chỉ chỉ Cố Hạnh Nguyên trong phòng kia nói: "Lão Bạch, ở đây đang diễn ra kịch hay, tôi không biết sau khi vở kịch này kết thúc cô ta sẽ rút lui thế nào."
Bạch Điệp Quý khẽ cau mày, cô ấy trong miệng Tô Ánh Uyển rốt cuộc là ai, ai có thể làm cô ta vui vẻ như vậy.
Anh ta quyết định phải đi xem xem, anh ta nói với Tô Ánh Uyển: "Cô đợi ở đây, tôi đi xem xem."
Nói xong anh đi đến cửa phòng bao của Cố Hạnh Nguyên.
Cửa lớn phòng bao ở quán bar của anh đều có một đường thủy tinh dài, đây là vì thuận tiện phục vụ, cũng là vì lý do an toàn.
Dù sao anh ta cũng xem là nhân vật có mặt mũi ở thành phố A.
Quán bar của anh ta cũng vô cùng chính thống, tuyệt không cho phép khách trốn trong phòng bao làm bất luận hoạt động phi pháp gì.
Bạch Điệp Quý xuyên qua cửa thủy tinh, nhìn thấy dưới ánh đèn, một người đầu trọc đang cầm chén rượu, đưa cho một người phụ nữ.
Mà người phụ nữ kia cũng mỉm cười nhận cái ly trong tay tên đầu trọc kia.
Anh ta nhìn kỹ người phụ nữ kia, không khỏi làm anh ta hít vào một hơi, cô chính là Cố Hạnh Nguyên.
Bạch Điệp Quý xoay người lại, lấy điện thoại ra gọi cho Bắc Minh Thiện.
Lúc này, Bắc Minh Thiện đang ở trong nhà cũ nhà Bắc Minh ăn cơm tối, cùng ăn cơm với anh còn có Phỉ Nhi.
Điện thoại của Bắc Minh Thiện vang lên, anh lấy ra xem là Bạch Điệp Quý.
Lão Bạch rất ít khi gọi điện thoại cho anh giờ này, không biết anh ta có chuyện gì.
"Alo, có chuyện gì mau nói, tôi đang ăn cơm."
Vẻ mặt Bạch Điệp Quý có chút gấp gáp nói: "Bắc Minh Nhị, anh còn có thể ăn cơm sao.
Mẹ của con anh đang cùng với một người khách uống rượu ở chỗ tôi này, anh có quản hay không?”
Bắc Minh Thiện hơi chau mày: "Cậu nói cái gì, Nguyên Nguyên ở chỗ cậu uống rượu với người khác?"
Phỉ Nhi vừa nghe đương nhiên biết rõ Nguyên Nguyên kia là ai, lông mày cô ta nhíu lại, nhìn trộm Bắc Minh Thiện.
Trong lòng âm thầm cao hứng, không ngờ Cố Hạnh Nguyên cũng có lúc không kiềm nén được, như vậy cũng tốt có thể giảm bớt nhiều việc cho mình, Thiện cũng có thể một lòng với mình.
Nhưng mà cô ta vui vẻ quá sớm rồi.
Sau khi Bắc Minh Thiện nghe Bạch Điệp Quý xã nhận, anh đứng lên nói với Hình Uy: "Đi, chúng ta đi ra ngoài."
Phỉ Nhi để đũa xuống: "Thiện, anh còn chưa ăn tối mà, đây là muốn đi đâu?"
Bắc Minh Thiện không đáp lại cô ta, dẫn theo Hình Uy lo lắng ra khỏi nhà ăn.
Bắc Minh Thiện ngồi vào trong xe, Hình Uy nổ máy, nhanh chóng lái ra khỏi nhà cũ Bắc Minh.
Trên đường, Hình Uy hỏi Bắc Minh Thiện: "Ông chủ, chúng ta đi đâu, có phải tiểu thư xảy ra chuyện gì?"
"Đến quán bar Zeus." Những thứ khác Bắc Minh Thiện không nói nhiều một câu, chỉ luôn nhíu mày.
Cố Hạnh Nguyên cầm lấy chén rượu, rót đầy cho mình và Tam Hỗn, sau đó cau mày thở dài một hơi.
Tam Hỗn nhìn Cố Hạnh Nguyên, người đẹp thở dài là anh ta không muốn nhìn thấy nhất: "Tiểu Thiền cô sao thế, vốn đang vui cô thở dài cái gì?"
Cố Hạnh Nguyên giả vờ đáng thương, nhìn Tam Hỗn: "Tôi nghe nói công ty chúng ta chọc phải một nhân vật lớn, bây giờ đang phải ra tòa.
Công ty thắng thì dễ nói, nhưng làm sao có thể chứ, người ta có mặt mũi, khẳng định trong tay có rất nhiều luật sự có tiếng.
Anh nói tôi vất vả mới tìm được một công việc, nếu như công ty thua vậy phải bồi thường rất nhiều tiền, làm không tốt sẽ phải đóng cửa mất."
Nói đến đây, ánh mắt của cô có chút hồng hồng.
Dáng vẻ hoa lê đẫm mưa của Cố Hạnh Nguyên làm trái tim Tam Hỗn như bị mèo cào.
Nhưg mà rất nhanh anh ta lại đắc ý cười: "Ha ha, cô cứ yên tâm đi, Bắc Minh Thiện cho dù là nhân vật lớn cũng vô dụng, đã làm là đã làm, hơn nữa còn có nhiều người chứng kia như vậy ."
Cố Hạnh Nguyên vừa thấy có cửa, tiếp tục rèn sắt khi còn nóng hỏi: "Tôi nghe nói anh ta đập vỡ máy ảnh của anh, trong máy ảnh của anh có rất nhiều thứ quan trọng, đúng không?"
Mặc dù Tam Hỗn uống nhiều, nhưng vẫn chưa đến nỗi hồ đồ.
Anh ta đụng đụng bên người Cố Hạnh Nguyên, nhỏ giọng nói: "Nói có tài liệu quan trọng, chỉ là lừa gạt anh ta thôi, thẻ nhớ của máy ảnh kia căn bản là trống không."
Cố Hạnh Nguyên nghe xong lập tức hiểu ra, hơn nữa trước đó cũng xem qua hồ sơ, công ty Giải Trí Mới trong công việc không có danh tiếng gì, hơn nữa hôm nay cô nhìn thấy trong công ty căn bản như là một đống cát vụn vậy.
Xem ra chuyện lần này, hoàn toàn là do người tên Tam Hỗn này tự biên tự diễn làm ra, đồ rơi vỡ rồi, bây giờ nói bao nhiêu quan trọng thì là bấy nhiêu quan trọng, hơn nữa nhân cơ hội này, chỉ cần có thể thắng kiện, công ty bọn họ có thể như sấm dậy đất bằng, nói không chừng nhanh chóng trở thành lão đại trong ngành.
Thứ muốn có đã có được rồi, bây giờ cũng nên suy nghĩ đến đường lui, cô mỉm cười với Tam Hỗn: "Ngại quá, bây giờ quá muộn rồi, tôi phải quay về thôi."
Nói xong, cô đứng lên chuẩn bị rời đi.
"Ai, Tiểu Thiền, hôm nay cô là nhân vật chính, sao có thể rời đi, chương trình bây giờ mới bắt đầu ." Tam Hỗn nói xong, kéo cổ tay Cố Hạnh Nguyên lại.
Lực nắm của anh ta không nhỏ, Cố Hạnh Nguyên không khỏi kêu lên một tiếng.
Gương mặt cô vẫn tươi cười, tay kia nắm lấy tay Tam Hỗn, dùng sức muốn rút tay mình ra: "Anh uống say rồi, anh xem bọn họ cũng say rồi.
Không bằng hôm nay chỉ đến đây thôi.
Hôm khác, hôm khác tôi mời mọi người uống cho đã một trận."
Lúc này Tam Hỗn đã bắt đầu say, mắt lờ đờ mê ly nhìn Cố Hạnh Nguyên, cô thật sự là càng nhìn càng đẹp.
"Tiểu Thiền, cô biết không, kỳ thật hôm nay cô đến công ty, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô đã thích cô rồi.
Chỉ cần hôm nay cô có thể ngoan ngoãn đi theo tôi, tôi cam đoan sau này cô tô vàng nạm bạc, ăn hương uống hoa."
Cố Hạnh Nguyên nghe thế, thầm nhủ không tốt.
Nhìn Tam Hỗn như là một tên lưu manh, xem ra hôm nay khó thoát.
Mặc dù đây là địa bàn của Bạch Điệp Quý nhưng mà bây giờ tiếng nhạc bên ngoài rất lớn cho dù cô la to ở trong này chỉ sợ người bên ngoài cũng khó nghe thấy được.
.