Nhìn dáng vẻ say ngủ của Cửu Cửu, Cố Hạnh Nguyên đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu con bé.
Thời gian này cô vì vụ án của Bắc Minh Thiện mà bận rộn đến mức không phân biệt nổi thời gian nữa.
Cô cũng rất ít hỏi thăm chuyện của con cái.
Cứ như vậy, Cố Hạnh Nguyên ôm lấy cục cưng bé nhỏ rất lâu rồi mới nhẹ nhàng đặt cô bé trở lại giường.
Khi cô bước ra khỏi phòng, chỉ nhìn thấy Trình Trình đang ngồi trên sô pha nhìn cô.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười bước đến trước mặt thằng bé: “Con yêu, có chuyện gì sao?”
“Mẹ, chiều nay Dương Dương nói với con, ngày kia phải chôn cất ông nội rồi.” Tinh thần của Trình Trình rõ ràng đang rất suy sụp.
Ngày kia, ông Bắc Minh phải hạ huyệt rồi, đúng là nhanh thật.
Cố Hạnh Nguyên đặt Trình Trình vào lòng mình: “Ngày kia con đi đi, hai ngày này mẹ lơ là con và em gái con quá, mấy đứa không trách mẹ chứ?”
Trình Trình lắc lắc đầu: “Mấy hôm nay công việc của mẹ bận mà, cũng là vì để con và em có cuộc sống tốt hơn thôi.
Sao bọn con lại trách mẹ được? Đúng rồi, hôm chôn cất ông mẹ và em có đi không? Con thấy, trong thời gian ông nội nằm viện, đặc biệt là lần cuối cùng mẹ đưa con đến thăm ông, thái độ của ông với mẹ đã không còn thấy ghét như trước nữa rồi, không phải sao?”
Cố Hạnh Nguyên nhìn Trình Trình, gật đầu: “Những chuyện này mẹ đều biết mà, chỉ là trong thế giới của người lớn không chỉ có ghét và không ghét đâu.
Mẹ và em không đến đó, cũng là vì chỉ có như vậy mới không dẫn đến nhiều rắc rối hơn.”
Trình Trình gật đầu: “Mẹ, con hiểu rồi.
Con sẽ nói trong lòng với ông nội là con thay mẹ và em đến tiễn ông.
Như vậy linh hồn ông nội ở trên trời cũng sẽ thấy rất vui đó.”
Đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Hôm nay là ngày mở phiên toài.
Ăn xong bữa sáng, Cố Hạnh Nguyện bắt đầu chuẩn bị vật dụng mình cần dùng để ra tòa.
Khi cô đứng trước gương, nhìn vào chính mình, trên người cô mặc một bộ đồ tây công sở màu đen, trông rất chững chạc.
Nhưng cô cứ nhìn mãi nhìn mãi, trong ánh mắt lại xuất hiện chút ngẩn ngơ.
Thấy Cố Hạnh Nguyên cứ đứng im trước gương, Anna nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cô, nhìn thấy biểu cảm của cô liền khẽ cau mày: “Hạnh Nguyên, cháu sao thế, không khỏe à?”
“À, không.” Cố Hạnh Nguyên định thần lại, đưa tay lên liên tục chỉnh lại tóc.
“Hạnh Nguyên, bộ đồ này mặc lên người cháu hợp thật đấy, đúng là một OL chính hiệu.
Cháu nhất định có thể trở thành điểm sáng nhất trong phiên tòa hôm nay.
Nếu dì mà là đàn ông thì chắc chắn sẽ mê cháu mất thôi.” Anna cố gắng chọc cho Cố Hạnh Nguyên vui vẻ.
Cố Hạnh Nguyên đương nhiên biết thừa ý tứ của cô: “Ha, lại còn OL nữa, thế rốt cuộc là Office Lady hay Old Lady đây?”
Anna vội vàng xua tay, giả vờ bày ra dáng vẻ hoảng hốt: “Đương nhiên là Office Lady rồi, Hạnh Nguyên của chúng ta bây giờ vẫn là một bông hoa chớm nở đấy.”
“Hehe, có bông hoa nào từng sinh ba đứa con như cháu sao?” Nói đến đây, Cố Hạnh Nguyên lại thu lại nụ cười trên gương mặt.
Cô nhìn Anna, khuôn mặt hiện lên một chút lo lắng: “Anna, cháu thấy hơi căng thẳng, cứ nghĩ đến phiên tòa là cháu lại nhớ lại cảnh tượng cháu và anh ấy đứng song song trên phiên tòa năm đó.”
Anna hiểu rõ cảm giác này của cô, liền đưa đưa tay vỗ vai Cố Hạnh Nguyên: “Phải, từ lần trước đến lần này, việc đổi vai đúng là hơi khó thích ứng thật.
Nhưng Hạnh Nguyên này, cháu đã không còn như trước nữa rồi, đây đều là những chuyện cháu phải đối mặt, hãy tin tưởng bản thân mình nhé.”
“Vâng, Anna, dì yên tâm đi.” Cố Hạnh Nguyên vừa nói vừa mỉm cười.
Cố Hạnh Nguyên cẩn thận đỗ xe dưới bãi đậu xe của tập đoàn Bắc Minh.
Cô vừa khóa cửa xe liền nhìn thấy Vân Chi Lâm lái xe 911 đến.
“Hạnh Nguyên, em đến sớm thật đấy, còn một lúc nữa mới đến lúc mở phiên tòa mà.” Vân Chi Lâm đỗ xe xong, cầm tập tài liệu đi đến trước mặt cô.
“Không phải anh cũng đến rất sớm đó sao?” Cố Hạnh Nguyên vừa nói vừa mỉm cười với Vân Chi Lâm.
Vân Chi Lâm nhướng mày: “Anh không thể không đến sớm được, hôm nay anh đóng vai chính mà.”
“Cốc cốc...”
Có tiếng gõ cửa phòng làm việc.
Hình Uy vội vã ra mở cửa, nhìn thấy Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đứng trước cửa.
“Mời cô chủ và anh Vân vào đây.” Hình Uy mời hai người họ vào phòng.
Bắc Minh Thiện ngước mắt lên nhìn hai người, không mời họ ngồi xuống, mà tự mình đứng lên.
Anh đưa tay chỉnh đốn lại quần áo của mình, sau đó trực tiếp đi ra khỏi văn phòng.
Thấy ông chủ không nói gì mà đã ra ngoài, khuôn mặt Hình Uy lộ ra vẻ ngại ngùng, dù gì thì họ cũng đến để giúp ông chủ thưa kiện mà, không ngờ bây giờ anh ấy lại đối xử với họ như thế.
Nhưng cũng khó trách anh, từ khi chỉ định luật sư đến khi lấy lời khai, không có chuyện nào là thuận theo ý ông chủ cả.
Vì vậy mà cho đến bây giờ, vụ kiện này được xử lý một cách rất khó xử, hơn nữa còn phải đối diện với khả năng sẽ thua kiện.
“Xin lỗi, mấy hôm nay tâm trạng của ông chủ không được tốt lắm, mong hai vị bỏ qua cho.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn dáng vẻ gượng gạo của Hình Uy liền mỉm cười với anh ta: “Không sao, anh cứ làm việc của anh đi.
Phải rồi, chuyện giữa anh và Lạc Kiều thế nào rồi?”
Hình Uy nhìn cô, khẽ thở dài: “Cô chủ, chuyện hôm qua không biết tôi phải nói thế nào đây, nói chung là khó nói lắm.”
Cố Hạnh Nguyên căng thẳng nhìn Hình Uy: “Chẳng nhẽ Kiều Kiều vẫn quyết định bỏ đứa bé sao?”
Hình Uy lắc đầu: “Cô chủ, hôm qua cô Lạc nghe cô nói xong thì quyết định không bỏ đứa bé nữa, nhưng cô ấy có một điều kiện với tôi.”
Đứa bé rốt cuộc cũng được giữ lại, Cố Hạnh Nguyên lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Nói đi, Kiều Kiều đòi hỏi cậu điều kiện gì?”
Hình Uy liếc qua Vân Chi Lâm đang đứng cạnh Cố Hạnh Nguyên, anh ngậm chặt miệng không nói gì.
Vân Chi Lâm thấy ánh mắt của anh ta thì cũng biết là anh ta ngại nói vì có mình ở đây.
“Hạnh Nguyên, bây giờ anh ra khởi động xe, hai người mau ra theo đi nhé.” Nói xong Vân Chi Lâm liền bước vội mấy bước đi theo Bắc Minh Thiện.
Hình Uy thấy Vân Chi Lâm đi khỏi rồi mới quay sang nói với Cố Hạnh Nguyên: “Điều kiện duy nhất mà cô Lạc muốn chính là muốn tôi tránh xa cô ấy.”
“Tránh ra cô ấy?” Cố Hạnh Nguyên không hiểu rốt cuộc cô gái này đang nghĩ cái gì nữa: “Vậy anh định làm thế nào?”
Hình Uy nhíu mày: “Thực ra tôi cũng không biết phải làm thế nào.
Nhưng để cô Lạc không tức giận, tôi đành phải nghe theo cô ấy thôi.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn Hình Uy, gật đầu: “Anh đã quyết như vậy rồi thì cứ làm như anh muốn đi.
Có điều đừng trách tôi chưa nhắc nhở anh, cô ấy một thân một mình, mà hai tháng nữa là sẽ lộ bụng thôi, chuyện này cô ấy cũng chưa hề nói cho bố mẹ biết.
Nói cách khác là đợi bụng cô ấy to rồi sẽ chuyển ra ngoài ở.
Anh nghĩ xem, người phụ nữ một mình ôm bụng bầu, xung quanh cũng chẳng có ai chăm sóc.
Nếu anh thực sự thích cô ấy, hơn nữa nếu anh là người đàn ông có trách nhiệm, liệu anh có thể nhẫn tâm nhìn cô ấy mang thai 10 tháng như thế không? Không chỉ vậy, đợi đến lúc con của anh và Kiều Kiều ra đời, cô ấy sẽ không cho anh được quyền làm bố đâu.”
Hình Uy nghe vậy thì hoang mang tột độ: “Mấy ngày nay tôi đã nghĩ rất nhiều về chuyện giữa tôi và cô Lạc.
Đương nhiên là tôi không muốn để cô ấy chịu tủi thân mà sinh đứa bé ra như thế, nhưng tôi còn có cách nào nữa chứ, cô ấy không hề muốn nhìn thấy tôi.”
“Cô ấy bảo anh không gặp là anh không gặp thật à? Tâm tính của Kiều Kiều bây giờ chẳng khác gì đứa trẻ cả, đột nhiên gặp phải chuyện thế này cô ấy vẫn còn chưa thích ứng kịp, việc anh cần làm bây giờ là nghĩ cách ở bên cạnh cô ấy.
Dần dần rồi cô ấy sẽ chấp nhận anh thôi.” Cố Hạnh Nguyên nhìn Hình Uy, cái tên này IQ cao bao nhiêu cô không rõ, nhưng cô đoán chắc được EQ của anh ta thấp thế nào.
Nếu cô không giúp phá bỏ lớp ngăn cách mỏng manh này giữa hai người họ thì chắc mãi mãi anh ta cũng không hiểu ra được.
Cố Hạnh Nguyên nhìn Hình Uy với đôi lông mày đang nhíu chặt lại: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.
Chủ anh đang đợi anh ở ngoài xe đấy.”
Bốn người họ ngồi trên ba chiếc xe, rời khỏi tòa nhà Bắc Minh Thị với tốc độ rất nhanh, hướng thẳng đến tòa án.
Hôm nay là ngày mở phiên tòa vụ kiện giữa Bắc Minh Thiện và công ty giải trí mới, hôm nay lực lượng bên công ty giải trí mới rất đông đủ, hắn biết cho dù Bắc Minh Thiện có là người có sức mạnh đến mấy thì cũng không thể thay đổi cái kết sẽ thua kiện này.
Thế là liền dựa vào ưu thế bẩm sinh của truyền thông, bắt đầu gây tiếng vang lớn ngay trước cửa tòa án.
Vì vụ án này có liên quan đến người nổi tiếng, nên tòa án quyết định không thẩm tra công khai.
Vì vậy phóng viên của các cơ quan truyền thông lớn chỉ đành chờ trực bên ngoài cửa tòa án.
Trước khi Bắc Minh Thiện đến: “người bị hại” Tam Hỗn đã đến nơi từ rất sớm.
Bây giờ anh ta đang muốn dốc toàn lực để than vãn kể lể chuyện Bắc Minh Thiện đã đập hỏng máy móc của anh ta như thế nào trước mặt đám nhà báo.
Từ đó cố gắng để tạo thành cục diện một chiều.
Đúng lúc Tam Hỗn đang bắn mưa xuân tung tóe thì có tiếng cả dàn xe vang lên, xe của Bắc Minh Thiện xuất hiện trước cửa tòa án, đám phóng viên liền vây kín như ong trước xe anh.
“Anh Bắc Minh, anh có nắm chắc được phần thắng hay thua trong vụ án ngày hôm nay không?”
“Anh Bắc Minh, về việc công ty giải trí mới phía người đến công khai chửi bới ác ý trước cửa tập đoàn Bắc Minh Thị, liệu anh có định kháng án sau khi tình tiết vụ án này kết thúc không?”
Hình Uy thấy một đám nhà báo chặn đứng trước đầu xe liền cau mày.
“Tránh ra, tránh ra...”
Đúng lúc đó, Vân Chi Lâm đi đằng sau cũng đỗ xe tại chỗ đỗ ngay trước cửa, sau đó xông thẳng vào đám đông xua các phóng viên ra.
Sau đó Cố Hạnh Nguyên cũng dừng xe lại trước cửa tòa án, rồi đến giúp Vân Chi Lâm.
Bắc Minh Thiện ngồi trong xe nhìn thấy cảnh này, hai đầu mày liền hơi nhăn lại, thực sự không ngờ hai người họ lại làm thế.
Phải biết khi mình là luật sư của Bắc Minh Thiện, thì không thể hạ thấp bản thân đi làm một chuyện mà chỉ bảo vệ mới làm thế này được.
Tam Hỗn đứng một bên vừa nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên, hai mắt liền hơi nheo lại.
Chính là người phụ nữ này đã cố ý tiếp cận anh ta để điều tra sự việc, may mà sau này đã có người giúp anh ta giải quyết chuyện này rồi.
Cũng chính là người phụ nữ này, ngày đó hại anh ta bị Bắc Minh Thiện đánh cho một trận bầm dập, đến tận bây giờ vết bầm trên mặt vẫn chưa tan.
Quả đúng là đồ lưu manh, chẳng có chút khí chất phù hợp làm chuyện lớn gì cả, anh ta càng nghĩ càng tức, mà càng tức thì lại bị kích động.
Anh ta chen lấn qua đám người đi đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên, hung dữ lên tiếng: “Con đàn bà đáng ghét này, chuyện hôm đó tôi còn chưa tính sổ với cô đâu!”
Cố Hạnh Nguyên cùng lúc đó cũng nhìn thấy Tam Hỗn đi về phía mình, cô liền vô thức lùi chân về phía sau.
Vân Chi Lâm đang đuổi các phóng viên thì nhìn thấy một cái đầu hói hung tợn đi về phía này, anh liền theo bản năng nâng cao cảnh giác, đến khi anh biết cái đầu hói đó muốn đến tìm Cố Hạnh Nguyên gây sự, anh không ngần ngại lấy thân mình đứng chắn phía trước Cố Hạnh Nguyên: “Anh muốn làm gì, ở đây là tòa án, không phải chỗ để cho mấy người như anh đến đây làm loạn!”
Đi phía sau Tam Hỗn ngoài Tiểu Thiến còn có cả luật sư của anh ta đang vội vã chạy đến.
Tiểu Thiến đi đến bên cạnh Tam Hỗn, đưa tay nhéo anh ta một cái: “Anh có thể đừng gây chuyện ở đây được không?”
Câu nói này cũng đã nhắc nhở Tam Hỗn, cái tên này cũng thầm kêu lên một câu, sao lại không biết kiềm chế tính khí của bản thân như thế, suýt nữa thì làm hỏng việc lớn.
Mặc dù vậy, anh ta vẫn hướng ánh mắt hung dữ về phía Cố Hạnh Nguyên.
Vân Chi Lâm chỉ thẳng vào Tam Hỗn nói: “Dựa vào hành động vừa rồi của anh, tôi có thể tố cáo anh đe dọa người khác đấy biết không? Còn không mau dẫn người của anh cút đi!”
.