Trình Trình cảm thấy kỳ lạ khi nghe tin ba mình sẽ đi cùng Dương Dương.
Dương Dương nghe thấy bên phía Trình Trình không có động tĩnh gì, nói tiếp: "Này, cậu có nhớ lần trước ba chim chết đưa chúng ta đi cắm trại không, là lần ba mang máy quay theo đó."
Trình Trình gật đầu: "Đương nhiên là nhớ rồi, có chuyện gì sao?"
"Sao chứ, tớ chỉ lo ba sẽ như lần trước.
Tớ với ba cứ ngồi đó mở mắt nhìn cả ngày.
Còn chưa kể là phải ăn xúc xích nướng nbằng bật lửa nữa chứ ...
Lần trước tớ xấu hổ cũng coi như thôi đi, nếu lần này thêm một màn vậy nữa trước toàn trường thì tớ chắc không ở trong trường được nữa, phải chuyển trường quá.
”
Trình Trình nghe đến đây đột nhiên lạnh sống lưng, sao cậu quên được lần trước chứ?
Không chừng là thật sự sẽ giống như lời Dương Dương nói, không chỉ có cậu ấy xấu hổ mà chính mình và mẹ cũng sẽ bị liên lụy.
Bắc Minh Nhị trở lại phòng làm việc sau bữa tối.
Chuyện xảy ra ngoài ý muốn ở phòng thiết kế hôm nay là điều anh không ngờ tới.
Đặc biệt là bên cảnh sát đã có đầy đủ bằng chứng phạm tội của lão Dư, lại càng cảm thấy bất ngờ hơn.
Mặc dù biết rằng đây có thể là bẫy, nhưng qua cuộc trò chuyện với Diệp Long và với sự hiểu biết của anh về Diệp Long trong nhiều năm như vậy.
Anh có thể chắc chắn rằng Diệp Long nhất định không phải là người gây ra chuyện này, càng không phải là kẻ chủ mưu đứng đằng sau.
Cho dù như vậy, Diệp Long lại là người được hưởng lợi cuối cùng.
Hiện giờ chỉ có anh ta là lớn nhất phòng thiết kế.
Vào buổi chiều, đối với vấn đề của lão Dư, Chủ tịch La của Tập đoàn Gia Mậu đã đặc biệt gọi điện hỏi anh về tội trạng của ông ta.
May mắn thay, sự việc đã được phát hiện sớm và không gây ra tổn thất nghiêm trọng nào cho đôi bên.
Vậy nên chủ tịch La quyết định tiếp tục hợp tác với Bắc Thị, tuy nhiên ông cũng đặc biệt chỉ định Diệp Long chịu trách nhiệm, đây coi như là điều kiện bổ sung để ông tiếp tục hợp tác.
Vào lúc này, Bắc Minh Thiện đang xem xét cẩn thận ý kiến của ông La xem liệu có nên để Diệp Long lấp chỗ trống trong bộ phận thiết kế và trở thành chủ quản ở đó hay không.
Anh liếc nhìn Hình Uy: "Anh nghĩ chuyện hôm nay ở bộ phận thiết kế nên giải quyết như thế nào?"
"Chuyện này ..." Hình Uy nghĩ một lúc rồi thận trọng nói: "Cậu chủ, chuyện này đã xảy ra rồi, vậy thì cũng chỉ có thể để như vậy thôi.
Chúng ta cũng có thể án binh bất động và âm thầm tích lũy sức mạnh.
Đợi đến lúc kẻ phía sau Diệp Long xuất hiện thì trả đòn?"
Nói xong, anh ta nhìn Bắc Minh Thiện, chờ xem thái độ của anh.
Bắc Minh Thiện gật đầu: "Cứ làm theo ý cậu, có điều phải tìm người để mắt tới Diệp Long.
Nếu có thể tìm được kẻ đó sớm thì tốt."
“Cậu chủ, tôi biết phải làm thế nào.” Chuyện này cứ quyết vậy, Hình Uy đột nhiên hỏi: “Cậu chủ, anh có chắc muốn tham gia trại hè của Dương Dương không?
Bắc Minh Thiện liếc nhìn Hình Uy, có chút khó hiểu hỏi: "Tại sao tôi không thể đi? Không lẽ tôi sẽ làm nó mất mặt sao?"
Vừa nói đến đây thì anh hắt hơi một cái.
Đúng vậy, cả Dương Dương và Trình Trình đều cảm thấy rằng anh sẽ khiến hai đứa nó xấu hổ nếu thật sự đến tham gia.
Hình Uy giật mình rồi vội giải thích: "Cậu chủ, tôi không có ý đó.
Tôi chỉ nghĩ anh nên gần gũi với Dương Dương hơn chút.
Đừng có làm giống như lần cắm trại vừa rồi ..."
Bắc Minh Thiện đương nhiên hiểu ý của Hình Uy.
Nhưng từ nhỏ anh đã rất ít khi gần gũi với ba mẹ và họ hàng, khi có con thì anh cũng đối xử như vậy với Trình Trình và Dương Dương.
Đây quả thực là một môn học khó với anh.
Bắc Minh Thiện cau mày rồi đứng dậy, vươn vai: "Được rồi, chuyện này tôi biết rồi.
Mà cậu cũng đừng chỉ biết nói tôi, chuyện của cậu cũng không thể cứ để vậy, cô ấy sẽ không để cậu gặp đâu.
Không lẽ cậu không muốn gặp cô ấy sao? Hôm đó lão Bạch và Sở Nhị đã dạy dỗ cậu vô ích sao?"
Hai người bạn thân nhất của cậu chủ hôm đó đã nói với anh ta hai câu: Câu đầu tiên là "Bề ngoài của cậu thôi là đã không có hi vọng hấp dẫn được ai rồi."
Câu thứ hai là "Chỉ có thể dựa vào mặt dày."
Là một người đã theo cạnh cậu chủ nhiều năm như vậy, sự cô độc, lạnh lùng của cậu chủ cũng đã từng chút ảnh hưởng đến anh ta.
Bây giờ bảo anh ta thay đổi phong cách đột ngột còn khó hơn là lên trời.
Cuối cùng cũng đã quyết định để Diệp Long thăng chức lên trưởng phòng thiết kế.
Ngoài ra, Bắc Minh Thiện muốn đưa Dương Dương tham gia hoạt động của trường, may mắn là ở tập đoàn cũng không có nhiều việc, thêm nữa là cũng chỉ đi có vài ngày nữa nên anh giao toàn quyền lại cho Hình Uy.
Lúc sắp chuẩn bị đi vào sáng sớm, Cố Hạnh Nguyên để hành lý của cô và Trình Trình ở cửa, vừa chuẩn bị ra ngoài thì Cửu Cửu chạy ra khỏi phòng ngủ của Anna, ầm ĩ đòi đi cùng.
Anna cũng ra theo, cô nhìn Cố Hạnh Nguyên một cách bất lực.
Cố Hạnh Nguyên cũng cười khổ, vốn dĩ cô sợ Cửu Cửu quấy đòi theo nên mới cùng Trình Trình yên lặng rời đi.
Không ngờ hôm qua đứa nhỏ Cửu Cửu này lại nghe thấy bọn họ nói chuyện, sáng sớm đã dậy rồi.
Đợi Cố Hạnh Nguyên chuẩn bị đưa Trình Trình xuất phát thì chạy ra và ôm chặt đùi Cố Hạnh Nguyên không chịu buông ra.
Bé rơm rớm nước mắt nói: "Mẹ đưa anh hai đi chơi mà để Cửu Cửu ở nhà.
Mẹ không tốt với Cửu Cửu nữa..."
Cố Hạnh Nguyên ngồi xổm xuống, ôm chặt Cửu Cửu vào lòng: "Mẹ sao có thể không tốt với cục cưng của mình được chứ.
Có điều lần này là hoạt động do trường anh hai tổ chức.
Cho nên mẹ chỉ có thể đưa mỗi anh ấy đi thôi.
Cục cưng mau lớn nha, để mẹ cũng có thể đưa con đi."
Cho dù nói vậy, cái đầu bé nhỏ của Cửu Cửu vẫn cứ lắc lắc: "Không, con chỉ muốn ra ngoài chơi với anh và mẹ thôi.
Ai mà ở nhà hoài thì sẽ mọc mầm như cỏ đó."
Cửu Cửu nói cũng không sai, Anna luôn để nó ở nhà, khi ở Sabah nó còn có thể đi chơi, bây giờ cô đã về nhà mình rồi mà lại không thể đi đâu được.
Điều này không phải là vì lo Anna đưa Cửu Cửu lộ diện ra ngoài, tai mắt của Bắc Minh Thiện nhiều như vậy, nếu anh biết được thì không ổn mất.
Cố Hạnh Nguyên thấy Cửu Cửu đã quyết tâm đi theo cô, trong lòng chợt nghĩ ra một cách hay: "Cục cưng, con có thể đi cùng mẹ và anh."
Cửu Cửu lập tức nhướng mày cười: "Oa...
Cửu Cửu được đi chơi với mẹ và anh rồi."
Vẻ mặt Cố Hạnh Nguyên trở nên vô cùng nghiêm túc nói: "Nhưng mà mẹ nói cho con nghe, lần này chúng ta sẽ nhìn thấy quỷ bồn cầu đó."
Thật ra, Trình Trình biết ba mình sẽ đi, sợ nếu mẹ biết thì sẽ không đi, thế nên chưa dám nói cho mẹ biết.
Giờ lại thấy Cố Hạnh Nguyên dỗ Cửu Cửu thế nào cũng không được, ánh mắt lóe lên, đem cả ông ba quỷ bồn cầu này ra nữa.
Quả nhiên, vừa nghe đến cái tên này, Cửu Cửu lập tức nhíu mày, buồn bực nhìn mẹ, hai tay nhỏ bé cũng thả ra.
Anna nhìn thấy thời cơ liền nhanh chóng ôm Cửu Cửu vào lòng: "Cửu Cửu đừng sợ, dì Anna lát nữa sẽ đưa con đi chơi."
Cố Hạnh Nguyên bước đến trước mặt Cửu Cửu, ghé vào hôn lên má bé nhỏ: "Cục cưng, đừng lo lắng cho mẹ và anh hai.
Mẹ và anh sẽ quay lại sau khi đánh bại được con quỷ bồn cầu."
Cửu Cửu bất đắc dĩ gật đầu nói: "Mẹ, nhớ phải về sớm đó."
Sau khi tạm biệt cục cưng nhỏ bé và Anna, Cố Hạnh Nguyên bỏ tất cả hành lý vào cốp xe.
Trước khi đi, cô suy nghĩ một hồi rồi cầm điện thoại gọi cho Lạc Kiều: "Kiều Kiều, nhờ cậu chút chuyện nha, hai ngày nay tớ phải đi một chuyến để tham gia hoạt động của trường Trình Trình.
Anna một mình trông Cửu Cửu rất vất vả, phiền cậu qua với cô ấy được không? "
Vì Lạc Kiều đã nói rõ ràng với Hình Uy, cuối cùng cô ấy cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại một chuyện khác xuất hiện trước mắt, đó chính là bụng cô ấy ngày một lớn hơn, nó sẽ sớm hiện rõ trước mắt bố mẹ.
Cô ấy cũng biết rằng bố mẹ mình đều là những người 'cổ hủ', lúc cô ấy làm diễn viên đã phản đối rất nhiều, nếu mà để họ biết được mình mang thai trước hôn nhân thì…
Đây không phải là một trò đùa, nhẹ thì cắt đứt quan hệ, nặng thì nhất định sẽ ép mình kết hôn với ông chú Hỏa Thần đó ...
Không đúng, làm sao mà cắt đứt quan hệ lại là nhẹ được chứ?
Đó là bởi vì Lạc Kiều không hề gọi cho Hình Uy, hơn nữa còn nói cô ấy nghĩ rằng giữa họ có một khúc mắc, đó là một sai lầm, một sai lầm lớn khi say rượu.
Dù có con nhưng không có nghĩa là cô ấy sẽ phải nhún nhường, thậm chí cô ấy còn ôm ấp một trái tim thà làm ngọc nát còn hơn thành ngói vỡ.
Đúng lúc này, Lạc Kiều nhận được cuộc gọi từ Cố Hạnh Nguyên, cuộc gọi này giống như một sợi rơm cứu mạng.
"A lô, Nguyên à.
Không sao, mọi chuyện vẫn ổn.
Tớ còn đang sầu không biết đi đâu này.
Tớ sẽ thu dọn rồi đi qua.
Cậu và Trình Trình cứ yên tâm ra ngoài chơi."
Lạc Kiều vui vẻ đặt điện thoại xuống, nhanh chóng lôi vali dưới giường ra.
Thật ra cô đã chuẩn bị sẵn đồ bên trong vali cả rồi, chỉ cần nghĩ đến chỗ nào là cô sẽ hành động ngay.
Cố Hạnh Nguyên cúp điện thoại, thở dài.
Trình Trình ngồi ở ghế phụ, nhìn Cố Hạnh Nguyên hỏi: "Mẹ, dì Kiều Kiều sao vậy?"
“Không có chuyện gì, đều là chuyện của người lớn cả.” Cố Hạnh Nguyên nói xong liền khởi động xe, lái xe đưa Trình Trình đến trường.
Ở phía bên kia, Dương Dương, người trước giờ vẫn luôn quan tâm đến các hoạt động ngoài trời đã không còn quan tâm đến các hoạt động phụ huynh học sinh trường tổ chức lần này.
Không phải vì bất cứ điều gì khácmà chính là vì ba chim chết thế mà lại thực sự muốn đưa cậu đi tham gia hoạt động.
Mới sáng sớm, Hình Uy đã gọi Dương Dương dậy.
Một lúc sau, cậu kéo vali, bơ phờ bước ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn dáng vẻ của Dương Dương, thật sự không giống bình thường chút nào.
Anh ta với tay kéo lấy vali của Dương Dương.
Lúc này, Bắc Minh Thiện cũng bước ra khỏi phòng ngủ, anh từ tốn bước xuống cầu thang.
Anh vẫn mặc một bộ vest rất đắt tiền, không giống như tham gia hoạt động của ba mẹ con cái mà giống như tham gia một buổi chiêu đãi hoành tráng hơn.
"Cậu chủ, cậu mặc như thế này ..." Hình Uy ngập ngừng nói.
Bắc Minh Thiện nhìn vẻ mặt ảo não đang trưng ra của Hình Uy liền soi lại cách ăn mặc của mình trong gương, đâu có gì sai đâu nhỉ.
Thật ra ý Hình Uy là các hoạt động của ba mẹ-con cái phải nên mặc đồ thoải mái hơn, ăn mặc nghiêm túc thế có ý nghĩa gì chứ.
Nhưng dù có ý kiến đi nữa thì anh cũng là chủ nhân, khó mà có thể nói ra lời.
“Có gì thì cậu cứ nói đi, làm gì mà không dám nói thế thì mấy ngày tôi vắng mặt sao có thể yên tâm giao Bắc Minh Thị cho cậu được chứ.” Bắc Minh Thiện có chút không vui.
Hình Uy nghiến răng: "Cậu chủ, anh đang tham gia hoạt động cha mẹ con cái đó, nên ăn mặc giản dị thoải mái chút.
Không cần ăn mặc nghiêm túc như vậy đâu."
Bắc Minh Thiện cũng hiểu ý anh ta, nhưng anh không nghĩ như vậy: "Tôi ăn mặc như thế này lẽ nào không thoải mái giản dị?"
Thực sự bị anh đánh bại, cũng không trách được, Bắc Minh Thiện bình thường mỗi ngày đi làm hay tan làm gì không phải cũng đều mặc đồ vest cả sao.
.