“À, chuyện này thì mẹ biết, bây giờ cô ấy đang ở chỗ của ba Chi Lâm đó, bọn mẹ cũng đều ở đó hết.
Nếu như thầy Lạc có hỏi con thì con cũng đừng có lỡ miệng nói cái gì đó, biết chưa.” Cố Hạnh Nguyên dặn dò Dương Dương vài câu.
Cô cũng sợ lúc nào đó Dương Dương nói lộ ra, hiện tại theo thời gian dần dần trôi qua, bụng của Lạc Kiều cũng bắt đầu có hình dạng, đến lúc đó bị Lạc Hàn gặp được vậy thì coi như tiêu đời rồi.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, người ngoài không tin được, chẳng lẽ là ngay cả đứa con trai thông minh của mẹ mà cũng không tin nổi hả.
Con biết nên làm như thế nào mà, có đánh chết con con cũng sẽ không nói.” Dương Dương cười hì hì nói.
Có thể nói thời gian mà Dương Dương ở nhà họ Bắc Minh, mặc dù là có người hầu hạ còn có món ăn ngon, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn được.
Lúc mà cậu mới đến đây, những thứ này đối với cậu còn có chút lực hấp dẫn, nhưng mà hiện tại đã thấy ngán hết rồi.
Chủ yếu nhất là ngày nào cũng phải nhìn thấy bà nội với Phỉ Nhi quái dị trừng mắt lạnh lùng nhìn cậu, bắt bẻ đủ kiểu.
Niềm vui vẻ còn sót lại cũng chỉ có gọi điện thoại cho mẹ với lại Trình Trình, chơi trò chơi với lại Lạc Hàn, những cuộc đua tiếp sức với Trái Banh, và những cuộc trò chuyện với giáo viên ở trong lớp.
“Thôi được rồi, không nghe con nói nữa, ở chỗ của mẹ còn có chuyện.
Nhớ kỹ những lời mà mẹ đã nói với con đó, có nghe hay không.” Cố Hạnh Nguyên nói xong thì lập tức cúp điện thoại, cô không muốn để cho mẹ của mình phải chờ một mình trong thời gian quá lâu.
“Mẹ, để con đưa mẹ trở về...” Cố Hạnh Nguyên nói xong thì quay người lại, nhưng mà nhìn thấy trên bãi cỏ đằng sau lưng của mình không có ai.
Anna lập tức ngơ ngác, chỉ trò chuyện trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tại sao lại không thấy tăm hơi của mẹ đâu.
“Mẹ, mẹ ơi, mẹ đang ở đâu vậy?” Cố Hạnh Nguyên vừa gọi vừa tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng mà ngoại trừ đám người đang không ngừng lui tới, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Lục Lộ.
Hiện tại sức khỏe của bà vừa mới khôi phục được một chút, nếu như lúc này xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ đây.
Cô không ngừng chặn bác sĩ và y tá đang đi qua, miêu tả hình dạng đặc thù của Lục Lộ với bọn họ, hỏi xem bọn họ có nhìn thấy hay không.
Thế nhưng kết quả câu trả lời đạt được đều là không nhìn thấy.
Lần này làm Cố Hạnh Nguyên lo lắng đến hỏng rồi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cô đứng một mình ở trên bãi cỏ giống như là một đứa bé bị người lớn vứt bỏ.
Lúc này cô đột nhiên lại nghĩ đến vẫn nên để bệnh viện phát sóng để mọi người hỗ trợ tìm kiếm, như thế này mới có thể tìm được mẹ nhanh.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng chạy đến bàn phục vụ của bệnh viện, hỏi về bộ phận chịu trách nhiệm phát sóng, sau đó tiếng loa tìm Lục Lộ liền vang lên trong bệnh viện.
...
Thời gian trôi qua từng chút một, trời cũng đã bắt đầu dần dần tối đen, việc tìm kiếm Lục Lộ đã khó lại càng trở nên khó khăn hơn.
Trong lòng của Cố Hạnh Nguyên cũng trở nên ngày càng sốt ruột.
Cô cũng đã từng lo lắng không biết là mẹ của mình có tự đẩy xe lăn đi ra khỏi bệnh viện hay không.
Nhưng mà cũng đã hỏi hết tất cả các nhân viên bảo vệ ở cửa ra vào của bệnh viện.
Cũng đã đưa ảnh chụp của Lục Lộ cho bọn họ xem, nhưng mà bọn họ đều trả lời chắc chắn là chưa từng nhìn thấy bà ấy đi ra ngoài.
Cái này đối với Cố Hạnh Nguyên mà nói là một tin tức tốt, ít nhất là mẹ vẫn còn đang ở trong bệnh viện.
Cố Hạnh Nguyên trở lại trong phòng phát sóng chờ đợi tin tức.
Một y tá đứng ở bên cạnh của cô, nhìn thấy biểu cảm của cô sốt ruột như vậy, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cô, an ủi cô: “Cô Cố à, cô yên tâm đi, bà Lục không có chuyện gì đâu, không phải bảo vệ cũng đã nói rồi à, nếu như mà bọn họ nhìn thấy thì sẽ lập tức thông báo cho chúng ta ngay.”
Cố Hạnh Nguyên quay đầu lại mỉm cười với cô ta, nhưng mà vẫn không thể che giấu được tâm trạng lo lắng của cô.
Lời của y tá nói mặc dù là vì muốn tốt cho cô, muốn cho tinh thần của cô thoải mái một chút.
Nhưng mà là một người làm con, lọai tâm trạng lo lắng đó sao có thể được vài câu an ủi đơn giản như vậy làm cho không còn lo lắng sợ hãi nữa.
Cố Hạnh Nguyên ngồi chờ ở trong phòng phát thanh, cô đã đợi một đoạn thời gian rồi, nhưng mà vẫn không có bất cứ tin tức mới truyền về, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, cách thời gian mẹ mất tích đã trôi qua một tiếng đồng hồ.
Cô cảm thấy mình không thể ở đây bị động chờ đợi tin tức được.
Nếu như nói mình đi ra ngoài tìm kiếm, vậy thì có thể ôm lấy một tia hi vọng, nhưng mà chờ đợi trong một khoảng thời gian dài dằng dặc chỉ có thể sẽ để cho mình trở nên quá sức về tâm trạng mà thôi.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu lại nói với y tá: “Xin lỗi cô, thật sự không thể chờ đợi được nữa, tôi muốn đi ra ngoài tìm xem, vẫn mong cô chờ đợi ở chỗ này một lúc, nếu như có tin tức gì thì gọi điện thoại cho tôi nha.”
Nói xong, cô cầm lấy giấy bút ở trên bàn nhanh chóng viết số điện thoại của mình xuống, sau đó vội vàng quay người đi ra ngoài.
Theo sắc trời đã từ từ tối xuống, từng phòng trong bệnh viện cũng đã đóng cửa, cho nên người liền trở nên ít đi rất nhiều.
Chỉ còn lại một bộ phận thăm hỏi bệnh nhân và phòng cấp cứu.
Thế nhưng dù là vậy, việc tìm kiếm Lục Lộ cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Giờ phút này, loa đang phát tìm kiếm Lục Lộ vẫn còn đang phát năm phút một lần như cũ.
Phía bệnh viện mặc dù không biết Lục Lộ là nhân vật thế nào, nhưng mà bọn họ biết rằng Lục Lộ được Bắc Minh Thiện sắp xếp ở đây.
Nếu như bà ấy mất tích ở đây, hoặc là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không thể nghi ngờ gì đó chính là do sơ suất của bọn họ, vậy thì từ đó cũng sẽ đắc tội với Bắc Minh Thiện.
Phát loa với tần suất như thế này đối với bệnh viện mà nói cũng đã là một giới hạn rồi.
Đài phát loa tìm người sẽ không được phát sóng mỗi giây mỗi phút, cho dù là chuyện khẩn cấp đi nữa, làm như vậy sẽ gây ra sự phản cảm cho không ít người, hơn nữa còn gây ra tác dụng phụ cho công việc.
Không chỉ có như vậy, phía bệnh viện cũng đã tổ chức một số nhân sự, chia nhóm hai người, phân chia trong mọi ngóc ngách của bệnh viện để tiến hành tìm kiếm.
Dù sao, thứ nhất nhân lực có thể triển khai cũng có hạn, thứ hai là không thể làm ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của bệnh viện, thứ ba là bệnh viện này không hề nhỏ về diện tích và số tầng, cho nên nó vẫn mất rất nhiều thời gian.
Cố Hạnh Nguyên cũng không tìm kiếm không có mục đích, đầu tiên là cô muốn trở về phòng bệnh mà mẹ đang nằm và đi tìm kiếm ở dọc hành lang phòng bệnh.
Bây giờ cô ôm lấy một tia hy vọng, có lẽ là mẹ đã quá mệt mỏi rồi, tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.
...
Hoặc là ban đầu mẹ muốn trở về nghỉ ngơi, nhưng mà cũng không biết phải trở về như thế nào, cho nên đã bị lạc đường.
Sở dĩ cô suy nghĩ như vậy, đó cũng là bởi vì Bắc Minh Thiện đã dặn dò với bệnh viện.
Hiện tại bệnh tình của Lục Lộ đã có chuyển biến tốt đẹp, cho nên không cần phải nằm trong phòng quan sát đặc biệt nữa.
Cho nên rất nhanh cô đã chuyển đến một khu vip không cần có người chăm sóc.
Nếu nói như Lục Lộ trở về một mình, vậy thì xem như ở bên ngoài đang ồn ào cũng không có người nào sẽ thông báo cho Cố Hạnh Nguyên.
Phòng bệnh mới của Lục Lộ được sắp xếp ở vị trí đằng sau lầu năm, nơi này cách với con đường hơi xa, mà xuyên thấu qua cửa sổ phòng bệnh là có thể nhìn thấy được vườn hoa lớn ở dưới lầu.
Cố Hạnh Nguyên vội vàng đi ra khỏi thang máy, rẽ qua phải.
Trước mắt là hành lang được dọn dẹp rất sạch sẽ, hơn nữa cũng rất yên tĩnh.
Ở đây, ở bên phía bệnh viện đã bỏ ra rất nhiều tâm tư có hệ thống cách âm để cho người bệnh có thể được yên tâm tĩnh dưỡng.
Trên mặt đất cũng được trải thảm mềm mại, trên hành lang còn được thiết kế tay vịn để cung cấp cho những bệnh nhân đi đứng không tiện.
Ngay cả khi ở bên ngoài náo nhiệt như là đang mở hội, những bệnh nhân đang tĩnh dưỡng ở đây cũng sẽ không cảm thấy ồn ào, giống như là ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Cố Hạnh Nguyên đi dọc theo hành lang, sau khi đi qua bảy phòng bệnh, cô đứng ở trước cửa phòng bệnh thứ tám.
Ở bên trong chính là phòng bệnh của Lục Lộ.
Tay của cô nắm chặt chốt cửa, hít thở sâu một hơi, sau đó cô mang theo một tia hi vọng mà nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Chỉ nhìn thấy cái rèm cửa ở trên cửa sổ đối diện với phòng bệnh đang kéo chặt, không cho ánh sáng ở bên ngoài lọt vào.
Trong phòng cũng tối đen như mực, yên tĩnh giống như là một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được rõ ràng.
Ở dưới chân của cô chỉ có ánh đèn trên hành lang cùng với cái bóng của Cố Hạnh Nguyên, cùng nhau tiến vào trong phòng.
Trên mặt đất của căn phòng cũng được phủ một lớp thảm.
Lần đầu tiên mà bọn họ bước vào trong phòng bệnh này, bọn họ nhìn thấy đồ đạc ở bên trong giống như là một khách sạn.
Cố Hạnh Nguyên đưa tay mò mẫm ở trên vách tường, cô tìm kiếm chốt mở đèn ở trong phòng.
Một tiếng “cạch” rất nhỏ vang lên.
Đèn ở trong phòng sáng lên trong nháy mắt.
Cố Hạnh Nguyên sợ là mẹ đang nghỉ ngơi ở bên trong, ánh đèn quá sáng sợ là ảnh hưởng đến bà, thế là cô vặn nút xoay điều khiển ánh đèn, làm cho tia sáng trở nên nhu hòa một chút.
Cô nhẹ nhàng đi vào trong dọc theo hành lang, lúc đi vào trong phòng bệnh thì cô cảm thấy thất vọng, bởi vì trước mắt của cô là giường bệnh trống trơn.
Hơn nữa quan sát bốn phía một chút, giống nhau như đúc so với lúc bọn họ rời đi.
Xem ra là mẹ không có trở về đây, vậy thì bà ấy lại đi đâu vậy chứ?
“Cộc cộc...”
Lúc Cố Hạnh Nguyên đang mặt ủ mày chau, cô đột nhiên nghe thấy trong phòng vệ sinh có động tĩnh rất nhỏ, nhưng mà lại không giống như là âm thanh của nước chảy.
Cô nhớ rõ lúc mình dẫn mày đi ra ngoài, cô cũng đã kiểm tra hết mọi thứ rồi.
Chẳng lẽ là...
Cố Hạnh Nguyên nghĩ đến đây, cô nhẹ nhàng đi về phía phòng vệ sinh.
Chỉ nhìn thấy cánh cửa đang khép lại, cô trốn ở bên cánh cửa, lỗ tai dán vào trên cửa, một cái tay khác thì nắm chặt lấy một cái ly pha lê do thuận tay cầm lên.
Nếu như trong này có người đang trốn, nếu như gây ra bất lợi cho mình, vậy thì cũng phải có một đồ vật để phòng thân.
Một lát sau, âm thanh cộc cộc rất nhỏ lại vang lên mấy lần nữa.
Cố Hạnh Nguyên xác định ở bên trong có lẽ có người.
Cô cổ vũ cho mình, sau đó đưa tay đột ngột đẩy cửa phòng vệ sinh ra.
Sau khi cô nhìn thấy người ở trong phòng vệ sinh, cô lập tức ngây ngẩn cả người, cái ly ở trong tay cũng rơi xuống mặt đất.
...
Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy Lục Lộ đang ngồi trên xe lăn.
Thân thể của bà căng cứng giống như là nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, trên mặt hiện ra biểu lộ hoảng hốt cực độ.
Trên tay của bà đang nắm chặt một nhánh cây nhỏ, không ngừng run lẩy bẩy, thỉnh thoảng cũng sẽ chạm vào tay vịn của xe lăn, phát ra tiếng vang cộc cộc rất nhỏ.
Bộ dạng như thế này của Lục Lộ, làm cho Cố Hạnh Nguyên có làm như thế nào cũng không có cách kết nối với người mẹ lúc nãy mới vừa nói vừa cười với mình ở trên bãi cỏ vào lúc nãy.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy bộ dạng này của Lục Lộ, giống như là đầu tim của mình bị người khác nhéo mạnh một cái.
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Cố Hạnh Nguyên vội vàng chạy vào trong phòng vệ sinh, ngồi xổm xuống ở bên cạnh của Lục Lộ, lấy cành cây nhỏ trong tay của mẹ ném qua một bên, sau đó một cái tay khác cầm thật chặt tay của bà: “Mẹ, con đang ở bên cạnh của mẹ đây, mẹ không cần phải sợ.”
Một cái tay khác thì nhẹ nhàng vuốt ở sau lưng của bà, để cho bà có thể nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Hắn ta đến, hắn ta đến rồi...” Lục Lộ vừa hít thở từng ngụm, đôi mắt thì cứ luôn nhìn chằm chằm ra phía trước, miệng lại không ngừng lẩm bẩm.
“Mẹ không cần phải sợ đâu, con đang ở đây.” Cố Hạnh Nguyên an ủi Lục Lộ, trong lòng của cô cũng hiểu tại sao bà lại mất tích, hóa ra là đang trốn ai đó.
Rốt cuộc là ai lại làm cho mẹ trở nên hoảng sợ như vậy chứ?
Cố Hạnh Nguyên cũng không hơi đâu mà suy nghĩ nhiều như vậy, đẩy xe lăn ra ngoài từ trong phòng vệ sinh, sau đó đỡ mẹ nằm lên trên giường, đắp kín chăn cho bà.
Tất cả đã chuẩn bị xong, cô nhớ đến ở bên ngoài bệnh viện vẫn còn đang không ngừng phát loa để cho mọi người hỗ trợ tìm kiếm Lục Lộ.
.