Anh thế nào cũng không nghĩ tới Cố Hạnh Nguyên sẽ quyết định như vậy.
Nhưng anh lại nên chuẩn bị tâm lý thế nào đây, dù sao thì quan hệ giữa cô và Vân Chi Lâm còn thân cận hơn so với anh không ít.
“Cậu nói Hạnh Nguyên vì nhà quá nhỏ mới đến đó?” Anh vốn thật sự muốn nhào tới đó ngay lập tức, dẫn hai mẹ con cô và Trình Trình về nhà Bắc Minh.
Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại.
Bây giờ là tình huống gì, là lúc cần dùng hết toàn bộ sức lực để đối phó với Đường Thiên Trạch, nếu anh đón họ về nhà Bắc Minh, vậy Giang Tuệ Tâm nhất định sẽ là người đầu tiên đứng ra phản đối.
Bắc Minh Thiện không muốn mình ở phía trước tranh đấu, hậu viện nhà mình lại nổi lửa.
Anh cố gắng đè nén lửa giận trong lòng.
Im lặng giây lát mới kéo ngăn kéo phòng làm việc, lấy túi phong thư màu vàng đặt lên bàn.
Sau đó mở miệng nói: “Tôi vốn muốn đợi sau này mới đưa cho cậu, nhưng tôi cảm thấy bây giờ đưa cậu thích hợp nhất.”
Hình Uy không nhìn thấy hình ảnh Bắc Minh Thiện nổi trận lôi đình như anh ta tưởng tượng.
Anh ta thầm thở phào một hơi, đi tới trước bàn ông chủ, nhìn thấy tên anh ta được viết rất to trên túi.
Anh ta vươn tay cầm lên, mở miệng túi thò tay vào trong, lấy ra một chùm chìa khóa.
“Ông chủ, đây là...” Hình Uy không hiểu ông chủ muốn làm gì.
Bắc Minh Thiện dựa vào ghế da: “Không phải tôi đã nói rồi sao, đây vốn là thứ nên thuộc về cậu, Cậu làm trợ lý của tôi, không thể tồi tàn như vậy, không nên thiếu nhà và xe.
Đây cũng là phần thường cậu theo tôi gian nan nhiều năm.
Biệt thự ba lầu bốn trăm mét vuông.
Mặc dù hơi nhỏ nhưng hi vọng cậu không để ý.”
Trong lòng Hình Uy chảy dòng nước ấm, đối với anh ta mà nói, làm việc cho ông chủ là bổn phận của anh ta, anh ta căn bản chưa từng nghĩ sẽ được hồi báo gì.
Bây giờ ông chủ lại cho anh ta xe, cho anh ta nhà.
Sao có thể không khiến anh ta cảm động.
Bắc Minh Thiện thấy dáng vẻ cảm động của anh ta, nước mắt rưng rưng trong đôi mắt chàng thanh niên trai tráng trước mặt.
Anh khẽ nhíu mày, phất tay với anh ta: “Đừng làm vẻ mặt này trước mặt tôi, cậu còn không mau đón họ tới nhà cậu ở.
Biểu cảm đáng thương này của cậu vẫn là để lại cho Lạc Kiều đi.”
Hình Uy gật đầu, cất chìa khóa vào túi, sau đó lại lấy ra mảnh giấy viết địa chỉ trong phong thư.
“Phẩm Hoan biệt uyển” Hình Uy thật sự sững sốt.
Đây là chuỗi biệt thự Bắc Minh thị xây dựa vào núi, hơn nữa chỗ thiết kế kỳ diệu chính là trên sườn núi, không chút thua kém “Dạ Mạt Hoan Du” Bắc Minh Thiện tặng cho Cố Hạnh Nguyên.
Bắc Minh Thiện muốn Hình Uy đón họ tới ở, dụng tâm của anh Hình Uy sao có thể không hiểu.
Hình Uy nhận lệnh, Bắc Minh Thiện thật sự xem như đã cho Hình Uy cơ hội tiếp xúc với Lạc Kiều.
Đương nhiên đây cũng là cách làm ‘một mũi tên trúng hai con nhạn’ của ‘cáo già’ lăn lộn nhiều năm trong thương trường.
Như vậy còn có thể khiến Cố Hạnh Nguyên ngoài công việc ra thì sẽ cách Vân Chi Lâm xa một chút.
“Cậu sững sờ làm gì, còn không đi đón đứa bé và mẹ nó tới ổ của cậu.” Bắc Minh Thiện khó được đùa với anh ta.
Mặt Hình Uy lộ ra nụ cười sầu lo: “ông chủ, tôi chỉ sợ cô ấy không chịu đến thì làm sao?”
Trán Bắc Minh Thiện lập tức xuất hiện vài vạch đen: “Hình Uy, bình thường lúc cậu theo tôi không phải rất linh hoạt sao, sao chuyện này lại ngốc như vậy chứ.
Nếu cô ấy không chịu đi, thì cậu vác cô ấy đi!”
Hình Uy như được anh thắp lên ánh sáng trí tuệ, anh ta nhướn mày: “Dạ, tôi đi đây.” Nói rồi, anh ta tràn đầy tự tin quay đầu muốn đi ra ngoài.
“Cậu quay lại cho tôi, không phải cậu thật sự chuẩn bị vác cô ấy đi chứ?” Bắc Minh Thiện thật sự lo lắng tên này sẽ làm theo lời mình nói.
Hình Uy xoay người lại, gật đầu thật nghiêm túc với anh.
Bắc Minh Thiện nhìn anh ta, khuôn mặt luôn lạnh lùng cũng bị tức đến phì cười: “Cậu tốt xấu gì cũng phải suy nghĩ rồi hãy làm chứ, cô ấy đang mang thai, nếu cậu vác cô ấy lên vai, vậy cậu chịu ủy khuất đêm đó chính là lãng phí.”
Quả thật đêm đó Hình Uy cho rằng mình bị ép, chịu ‘ủy khuất’ rất lớn.
Anh ta lập tức linh động: “Ông chủ, vậy tôi nên làm thế nào?”
“Cậu hỏi tôi còn không bằng đi hỏi Hạnh Nguyên.
Cô ấy sẽ hướng dẫn cậu.
Đi đi, nếu ngay cả chuyện này cũng làm không xong, thì đừng quay lại gặp tôi.” Bắc Minh Thiện nói xong liền xua tay.
Hình Uy lại xoay người ra khỏi phòng làm việc của anh.
Anh ta nhay chóng về tới nhà Bắc Minh, lái xe của mình ra ngoài.
Anh ta nghĩ nếu dọn nhà thì chiếc xe này nhất định có thể chứa được không ít đồ.
Trên đường lái xe tới chỗ ở của Vân Chi Lâm, anh ta luôn luyện tập nên làm sao để thuyết phục Lạc Kiều, để cô dọn tới nhà mình ở.
Nhưng anh ta quả thực không có tài ăn nói, dù chỉ là một câu thật đơn giản nhưng vừa nghĩ tới phải nói với Lạc Kiều, anh ta liền đỏ mặt tía tai.
Xem ra chuyện này vẫn là nên thương lượng với cô chủ một chút.
Anh ta biết, mặc dù cô chủ luôn muốn tránh xa ông chủ nhưng đối với chuyện của anh ta và Lạc Kiều, cô vẫn rất tán thành.
Chỉ cần có cô chủ điều hòa giữa họ, nhất định sẽ thành công.
Thế là anh ta dừng xe dưới lầu văn phòng luật sự của Vân Chi Lâm, đã sắp tới giờ cô đi làm rồi.
Tắt đèn xe, nhanh chóng lướt tới số điện thoại của cô, bấm gọi đi.
Lúc này, Cố Hạnh Nguyên vừa khéo đưa Trình Trình tới trường, đang chuẩn bị đi làm, điện thoại cô lại vang lên.
Cô chỉ đành tấp xe vào lề, cầm điện thoại xem thì thấy là Hình Uy gọi tới.
Tên này bình thường sẽ không gọi điện thoại cho mình.
Cô bất giác cau mày, chẳng lẽ là tên Bắc Minh Thiện làm ra chuyện gì rồi kéo mình vào?
Dù sao cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Cô muốn vứt điện thoại sang một bên không quan tâm, nhưng Hình Uy lại không đắc tội gì cô, bỏ đi, nghe xem rốt cuộc là chuyện gì.
“Alo, Hình Uy, là ông chủ anh lại làm ra chuyện gì sao?” Cố Hạnh Nguyên cũng không khách sáo trực tiếp hỏi thẳng.
“A...” Trán Hình Uy nổi lên mấy vạch đen, chẳng lẽ ông chủ ở trong mắt cô chủ giống như chồn hôi sao?
“Cô chủ, không phải chuyện của ông chủ, mà là chuyện của tôi.” Hình Uy ngượng ngùng nói.
Cố Hạnh Nguyên vừa nghe chuyện không liên quan tới Bắc Minh Thiện, thái độ lập tức thả lỏng không ít.
“Hình Uy, nói đi, tôi có thể giúp chuyện gì?”
Quả nhiên, không nhắc tới ông chủ thì thái độ của cô chủ thật sự thay đổi một trăm tám mươi độ, chuyện này không thể để ông chủ biết, nếu không anh sẽ tức chết.
“cô chủ, thực ra là thế này, tôi biết hai người ở chỗ Vân Chi Lâm, tôi cảm thấy dù sao thì ở nhà người khác cũng có chút không tiện.
Tôi lại có nhà, chính là ở dưới sườn núi, nơi đó không khí trong lành, yên tĩnh lại an toàn, hơn nữa cách thành phố cũng gần.
Lạc Kiều điều dưỡng thân thể ở đó hẳn sẽ khá tốt.” Hình Uy nói hết một hơi tất cả những lời muốn nói.
Bên đầu kia điện thoại, mặc dù Cố Hạnh Nguyên nghe có chút mờ mịt, nhưng vẫn nắm bắt được trọng điểm, cô nói với Hình Uy: “Ý anh là muốn Kiều Kiều dọn tới chỗ anh ở?”
Mặc dù Hình Uy không thấy mặt Cố Hạnh Nguyên, nhưng bị hỏi vấn đề như vậy trong điện thoại, anh ta vẫn là đỏ mặt: “Cô chủ, tôi nghĩ vậy.
Nhưng tôi biết cô ấy không muốn nhìn thấy tôi, cho nên cô chuyển lời với cô ấy là có thể yên tâm, tôi sẽ không tới gặp cô ấy.
Cô ấy muốn dùng nhà thế nào cũng được.”
Cố Hạnh Nguyên vừa nghe liền cười lạnh: “Hình Uy, anh nói thật, có phải anh nói chuyện chúng tôi ở chỗ Vân Chi Lâm cho Bắc Minh Thiện rồi không?”
“...”
Không nghĩ tới cô lại đoán ra đây là chủ ý của Bắc Minh Thiện nhanh như vậy, Hình Uy cũng thành thật: “cô chủ, chuyện này quả thực là ông chủ dạy tôi.
Nhưng mà tôi biết anh ấy cũng vì tốt cho tôi và con tôi.
Cô chủ, cô giúp tôi chuyện này đi, sau này cả nhà tôi đều sẽ báo đáp cô.”
“Haha, không cần, tôi sẽ giúp, tôi sẽ nói với Kiều Kiều, chuyện này dù sao cũng tốt cho cô ấy.
Nhưng một mình cô ấy tới đó, ai sẽ chăm sóc cô ấy chứ?” Cố Hạnh Nguyên có bận tâm mới.
Hình Uy không chút nghĩ ngợi nói: “Các cô cũng dọn qua ở đi, nhà đó còn lớn hơn nhà của Vân Chi Lâm, các cô dẫn theo cậu chủ nhỏ Trình Trình cũng đủ ở.”
Cố Hạnh Nguyên vừa nghe liền biết chuyện này tám phần cũng là chủ ý của Bắc Minh Thiện, tên này thật sự thủ đoạn vô biên, bề ngoài thì là để mình tiện chăm sóc Lạc Kiều, nhưng trên thực tế còn không phải muốn mình rời xa Vân Chi Lâm một chút sao.
Điển cố vây Ngụy cứu Triệu Cố Hạnh Nguyên cũng biết một chút.
Nhưng nếu họ đều dọn tới chỗ Hình Uy, chuyện gì cũng dễ nói, nhưng bảo bối nhỏ làm sao đây?
Không phải còn nguy hiểm hơn ở nhà sao?
Chuyện này không thể xem thường, nhất định phải quay về thương lượng với họ một chút.
Nghĩ tới đây, cô nói với Hình Uy: “Chuyện này tôi về nói với bọn Kiều Kiều trước.
Bây giờ tôi còn phải đi làm, đến lúc đó tôi sẽ trả lời anh.”
Hình Uy vừa nghe, vốn cho rằng cô chủ sẽ thoải mái đồng ý, sau đó mình có thể thuận lợi lái xe tới giúp họ dọn nhà.
Không nghĩ tới họ còn cần thương lượng, cô chủ đã đồng ý giúp mình chuyện này, vậy còn gì để nói nữa, cứ đợi tin tức của cô thôi.
Hình Uy nghĩ tới đây, xoay đầu xe, lái tới tập đoàn Bắc Minh thị.
Cố Hạnh Nguyên cất điện thoại, cô còn phải đi làm.
Lúc cô tới văn phòng luật sư của Vân Chi Lâm, cô đẩy mở cửa lớn phòng làm việc, vừa vào khu làm việc liền cảm thấy bầu không khí hôm nay không đúng lắm.
Cố Hạnh Nguyên vào phòng làm việc, nhìn đồng hồ thì đã là giờ làm việc rồi.
Lúc này trong phòng hẳn phải ngay ngắn trật tự mới đúng, nhưng ngoài dự đoán của cô, chỉ thấy hầu như tất cả các cô gái trong văn phòng, hoặc là nói tất cả phái nữ đều tụ tập ở cửa phòng làm việc của Vân Chi Lâm.
Cho dù là lúc này cửa phòng làm việc của anh ta đã khép hờ.
Họ lại có vẻ như không nỡ từ bỏ gì đó, mặt đầy hưng phấn.
Lại dời mắt nhìn đám đàn ông vẫn ngồi ở chỗ của mình, ai nấy ít nhiều đều biểu hiện ra thái độ không hiểu với hành động lúc này của các đồng nghiệp nữ, ngoài ra trên mặt họ ít nhiều còn mang theo biểu cảm ghen tỵ.
Khóe môi Cố Hạnh Nguyên khẽ nhếch lên, nhướn mày.
Chẳng lẽ hôm nay những người này đều uống sai thuốc rồi?
Vân Chi Lâm không phải ngày nào cũng gặp sao, trước đây sao không thấy họ biểu hiện như vậy.
Sáng sớm nay cô và Vân Chi Lâm xem như ra ngoài cùng lúc, cô đưa Trình Trình đi học, mà anh ta thì trực tiếp lái xe tới văn phòng.
Chẳng lẽ chỉ trong một giờ ngắn ngủi này mà anh ta đã chạy đi phẫu thuật thẩm mĩ hay đi làm đẹp rồi?
.