Lúc này, cô không kìm được nước mắt nữa, từng giọt rơi tí tách lên bức ảnh.
Vân Chi Lâm đi tới cạnh cô, lấy khăn giấy đưa cho cô: “Hạnh Nguyên, đừng quá đau buồn, chuyện đều đã qua rồi.”
Cố Hạnh Nguyên ôm chặt khung hình trước ngực mình, nghiêng đầu tựa lên vai anh ta, nước mắt lại như vỡ đê.
Anh ta khẽ vỗ vai cô, trong lòng phức tạp, số mệnh hai mẹ con họ giống nhau như vậy, cuộc sống long đong, còn gả lầm người.
Anh ta thật sự rất muốn cho cô một gia đình ấm áp, một cuộc sống yên ổn, nhưng anh ta lại không có năng lực.
Một lúc sau, Cố Hạnh Nguyên khóc xong thì cảm thấy tâm trạng cũng không còn nặng nề như vậy nữa.
Vân Chi Lâm lấy khăn giấy lau sạch vệt nước mắt trên mặt cô.
Anh ta nhìn cô mỉm cười: “Bây giờ có phải cảm thấy tốt hơn nhiều rồi không?” Nói rồi, anh ta bắt đầu xắn tay áo: “Hạnh Nguyên, tất cả chuyện không vui đều đã qua rồi, em và dì sau này sẽ rất hạnh phúc.
Anh thấy thời gian có hạn, chúng ta vẫn là nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu, bắt tay làm cùng anh ta.
Nói là thu dọn, nhưng thực ra Lục Lộ cũng không có bao nhiêu đồ đạc ở đây.
Mấy bộ quần áo bây giờ nhìn có vẻ lỗi thời, nhưng chúng từng là trang phục diễn xuất rất lưu hành.
Mấy bộ quần áo bốn mùa đơn giản mặc lúc bình thường.
Trong ngăn kéo nhỏ tủ trang điểm còn có mấy món khá rẻ tiền, cô đều gom vào trong vali.
“Hạnh Nguyên, em xem đây là gì?” Vân Chi Lâm nói, tìm thấy một hộp thiếc kim loại từ trong tủ phía bên kia chiếc giường.
Cố Hạnh Nguyên đi tới, vươn tay nhận hộp anh ta đưa sang.
Đây là hộp thiếc chữ nhật từng rất thịnh hành vào những năm tám mươi thế kỷ trước, bên trên in hoa văn và đồ án tinh tế.
Xem ra mẹ rất trân trọng chiếc hộp này, nhiều năm như vậy qua đi, chiếc hộp thiếc này vẫn không chút gỉ sét, vẫn sáng bóng như mới.
Cô cầm hộp ngồi bên giường, cẩn thận mở ra.
Bên trong ngoại trừ phong thư đã ố vàng còn có một số tiền lẻ, đều là năm đồng mười đồng, thậm chí ngay cả một tờ năm mươi nghìn cũng không nhìn thấy.
Trong lòng cô lập tức lại chua xót, cô rất khó tưởng tượng mẹ lại dựa vào số tiền này để sống qua ngày, nếu không phải mẹ con họ gặp lại, cô rất khó tưởng tượng với chút tiền này, bà còn có thể chống đỡ bao lâu.
Dưới số tiền này còn đè một bức hình dùng túi nilong gói lại.
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy rất kỳ quái, tại sao tấm hình này lại đặt ở đây, mà không phải bày ở tủ trang điểm.
Mẹ có thể hằng ngày đối mặt với tấm hình hạnh phúc của cả gia đình, nhưng dường như không muốn hằng ngày nhìn thấy tấm hình này.
Cố Hạnh Nguyên lấy tấm hình ra khỏi bao nilong, do tia sáng bên giường quá u ám, cô nhìn không rõ.
Cô cầm tấm hình đi tới dưới ánh đèn cẩn thận xem.
Đây là tấm hình đen trắng, góc trên bên phải ghi rằng “Tình bạn trường tồn”.
Trong hình là ba cô gái đứng xếp hàng cùng nhau, cảnh sắc phía sau họ dường như là biển hiệu “Đêm Thượng Hải” dùng bóng đèn tạo thành.
Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng nhận ra người đứng giữa chính là mẹ mình.
Vì mẹ trong tấm hình lúc này không chút khác biệt nào với bà trong bức hình gia đình, thậm chí quần áo cũng giống nhau.
Thời gian tấm hình này được chụp rất có khả năng chính là sau khi chụp xong bức hình gia đình.
Cố Hạnh Nguyên tiếp tục xem xét hai người còn lại trong tấm hình, người phụ nữ cao hơn mẹ đứng bên trái bà chính là mẹ của Bắc Minh Thiện – Dư Như Khiết.
Mà người bên phải bà cao tương tự bà, Cố Hạnh Nguyên vừa nhìn liền bất giác hít vào ngụm khí lạnh.
“Sao lại là bà ta chứ...” Cố Hạnh Nguyên bất giác khẽ cau mày.
“Hạnh Nguyên, em nói gì?” Vân Chi Lâm đặt xuống đồ đang thu dọn đi tới cạnh cô.
“Gì, sao bà Bắc Minh lại quen biết mẹ em và dì anh chứ?” Vân Chi Lâm cũng cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
Thật không nghĩ tới ba người họ từng quen biết, hơn nữa có vẻ còn là bạn rất thân.
“Hạnh Nguyên, chúng ta vẫn là nhanh chóng thu dọn đồ đi, có nghi hoặc gì chúng ta đợi quay về rồi hỏi dì.” Vân Chi Lâm nói rồi xoay người tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Rất nhanh, Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm đã thu dọn xong toàn bộ đồ của Lục Lộ.
Qua nhiều năm như vậy, đồ của Lục Lộ lại ít ỏi đáng thương, ngoại trừ một số đồ dùng và quần áo cần thiết ngày thường thì căn bản không có bất kỳ đồ vật dư thừa nào.
Những thứ này cũng chỉ cần cho vào bốn vali là hết.
Những đồ dùng còn lại, Cố Hạnh Nguyên thấy cũng không có gì có thể dùng, dứt khoát không dọn đi.
Làm xong hết mọi việc sớm hơn họ dự đoán ban đầu không ít thời gian, Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm đặt đồ vào xe, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, còn chưa tới sáu giờ.
“Hạnh Nguyên, chúng ta quay về đi, không cần ở đây nữa.” Vân Chi Lâm đề nghị.
Cố Hạnh Nguyên thực ra cũng nghĩ vậy, mặc dù nơi này từng là nơi mẹ ở, cũng là nơi mình sinh ra, nhưng dù sao cô cũng không có bất kỳ ký ức và lưu luyến gì với nơi này.
Sau khi họ tạm biệt ông cụ lúc nãy thì lái xe về thành phố A.
Lúc tới nhà Vân Chi Lâm, trời đã tối rồi.
“Nguyên, chúng tớ vốn còn nghĩ hai người tối nay sẽ ở bên đó, không nghĩ tới hai người quay về nhanh như vậy.” Lạc Kiều thấy cô nhấc vali, cực nhọc từ ngoài đi vào.
Sau đó lại nói với Vân Chi Lâm phía sau cô: “Sư huynh à, sao anh không biết nắm bắt cơ hội chút nào vậy, cho dù làm xong việc rồi thì cũng có thể thưởng thức thế giới hai người mà.”
Cố Hạnh Nguyên lườm cô ấy: “Kiều Kiều, cậu nói linh tinh gì vậy, đừng quên ở đây còn có trẻ con, hơn nữa cậu không sợ rót cho con cậu tư tưởng không lành mạnh sớm như vậy à, đến lúc nó lớn sẽ làm ra những chuyện hoang đường, còn không chọc cậu tức chết à.”
“Em nói ít đi vài câu tụi anh cũng không cho rằng em bị câm.
Nếu em thực sự rảnh đến nhàm chán thì mau chuẩn bị đồ ăn cho anh và Hạnh Nguyên.
Tụi anh đi chuyến này ngoại trừ vội thu dọn đồ đạc, còn vội quay về, cả đường chẳng ăn uống gì, bây giờ bụng đã kháng nghị rồi.” Vân Chi Lâm cũng ở bên oán hận.
Đêm nay trôi qua vui vẻ trong tiếng đấu khẩu của Vân Chi Lâm và Lạc Kiều.
Sáng sớm hôm sau, Cố Hạnh Nguyên liền lái xe tới bệnh viện.
Hôm nay cô mang cho mẹ cháo và một chồng thức ăn cô xào.
“Nguyên, sao các con nhanh vậy đã về rồi?” Lục Lộ đang chuẩn bị nhờ y tá mua chút cơm cho mình thì nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên bưng hộp cơm từ ngoài đi vào.
Cố Hạnh Nguyên đặt hộp cơm trên tủ đầu giường, sau đó đỡ mẹ ngồi dậy: “Hôm qua con và Vân Chi Lâm cùng tới chỗ mẹ, đương nhiên tốc độ nhanh hơn nhiều.”
Lục Lộ gật đầu, sau đó oán giận nói: “Con xem con đó, lại phiền cậu Vân.
Cậu ấy vì chuyện của hai mẹ con chúng ta mà không phải chỉ bận rộn một hai lần.
Sau này mẹ khỏe rồi, nhất định phải đi cảm ơn cậu ấy.”
“Được ạ, tới lúc đó mẹ cảm ơn thế nào con cũng không cản mẹ, được rồi, bây giờ mau ăn cơm đi.”
Cố Hạnh Nguyên đợi mẹ ăn xong lại cùng y tá đỡ bà lên xe lăn.
Cô đẩy mẹ tới vườn hoa lầu dưới tản bộ.
Lúc tản bộ, cô thực sự luôn muốn hỏi chuyện về bức hình, nhưng cô cuối cùng vẫn không mở miệng.
Lục Lộ ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ tràn đầy tâm sự của con gái: “Nguyên, con đang nghĩ gì?”
Bị mẹ hỏi, cô cũng không biết nên trả lời thế nào, nhưng cuối cùng vẫn là đẩy bà tới cạnh ghế đá: “Mẹ, hôm qua lúc con giúp mẹ thu dọn đồ đạc vô ý nhìn thấy cái này.”
Cô nói rồi bèn đưa tấm hình gia đình và tấm hình trong hộp thiếc cho bà.
Lục Lộ nhận hình xem, tay khẽ run rẩy, bà thở dài một tiếng: “Nguyên, con muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Thực ra hôm qua bà kêu Cố Hạnh Nguyên thu dọn nhà giúp bà, sau khi con gái đi rồi bà mới đột nhiên nhớ tới có lẽ chuyện của mình sẽ bại lộ.
Quả nhiên, hôm nay con gái liền cầm hai tấm hình này tới hỏi mình.
Hôm qua bà đã chuẩn bị tâm lý sẵn hết rồi.
Cố Hạnh Nguyên thấy giọng mẹ rất bình tĩnh, thế là cô cẩn thận chỉ vào tấm hình cả gia đình hỏi: “Mẹ, tấm hình này có phải là hình cả gia đình chúng ta không?”
Vành mắt Lục Lộ có chút ẩm ướt, bà im lặng gật đầu, ngón tay già nua khẽ vuốt ve đứa bé trên hình: “Nguyên, con biết không, đây là tấm hình đầu tiên của cả nhà chúng ta, cũng là tấm hình cuối cùng.”
“Tấm hình cuối cùng?” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có chút nghi hoặc, tiếp đó cô lấy khăn giấy đưa cho mẹ lau nước mắt.
Dù Lục Lộ đã chuẩn bị tâm lý nhưng sau khi nhìn thấy tấm hình này, cảm xúc vẫn có chút dao động, bà bình tĩnh lại ngước mắt nhìn cô: “Tấm hình này chụp lúc con vừa qua trăm ngày.”
Nói tới đây, bà lại chỉ người đàn ông tuấn tú bất phàm đó: “Đây chính là ba ruột con.”
“Ba...” Cố Hạnh Nguyên im lặng nói, từ này đối với cô mà nói thật sự rất xa lạ, hơn nữa dường như còn là ác mộng của cô.
Cô từng gọi Cố Kiệt Đại là ba, hơn nữa còn gọi hai mươi mấy năm, nhưng kết quả thế nào chứ? Cô trở thành công cụ ông ta dùng để phát tài.
Bây giờ, cô lại nghe thấy từ này trong miệng mẹ, Cố Hạnh Nguyên thật sự không biết là vui hay buồn.
“Mẹ, hôm qua lúc con giúp mẹ dọn nhà thì gặp được chủ nhà, con thấy hình như ông ấy rất thân với mẹ.
Hơn nữa ông ấy còn nói chuyện về mẹ.
Nhưng điều con không rõ là mẹ và ba rốt cuộc đã xuất hiện vấn đề gì mà chia tay?”
Cố Hạnh Nguyên cũng không che giấu, lặp lại với Lục Lộ lời chủ nhà nói với cô.
Lục Lộ vừa khóc vừa nghe, đến cùng bà chậm rãi nói một câu: “Ông ấy nói không sai.
Về phần tại sao mẹ và ba con chia tay, thực ra có nội tình khác.”
Cố Hạnh Nguyên lấy khăn giấy trong túi ra, khẽ lau sạch nước mắt đã chảy đầy trên mặt mẹ.
Mẹ con liền tâm, thấy mẹ đau lòng như vậy, tim cô cũng như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt.
Cô mím chặt môi, mắt cũng rưng rưng.
Cô ngồi xổm xuống, tiếp đó ôm chặt hông Lục Lộ, nghiêng đầu gối lên chân bà.
“Nếu con không nhìn thấy mẹ ở đó, thật sự rất khó tưởng tượng mẹ sẽ khổ sở vậy suốt nhiều năm như thế.”
Lục Lộ dùng mu bàn tay gạt nước mắt, khẽ vỗ lưng con gái, bi thường dần biến mất: “Còn may tất cả đều không lãng phí, có thể để mẹ tìm thấy con.”
Hai mẹ con liền im lặng giây lát.
.