Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Dạ Ánh nhất phẩm, Bắc Minh Thiện ngồi trước bàn trà hình rễ cây cổ thụ, trước mặt bày hai chén trà bằng sứ trắng, còn có một ấm trà bằng tử sa.

Trong chén trà là nước trà màu xanh nhạt, lúc này đang bốc hơi nóng.

Anh cầm chén trà chậm rãi thưởng thức hương vị.

Hình Uy ngồi đối diện anh.

"Cậu nói cô ấy ra tòa thì cô ấy có phản ứng gì không?" Bắc Minh Thiện thưởng thức trà xong thì chậm rãi nói.

Bắc Minh Thiện vừa hỏi như vậy thì Hình Uy thật sự không nghĩ ra được gì.

"Cô Phỉ Nhi hơi ngây người, sau đó cô ấy lập tức đồng ý.

ông chủ, tôi luôn có cảm giác cô Phỉ Nhi có tâm sự."

Khóe miệng Bắc Minh Thiện hơi nhếch lên: "Cô ấy đúng là có tâm sự, hơn nữa là chuyện không nhỏ.

Chuyện của cô ấy, ngày mai tự nhiên sẽ biết rõ.

Cậu còn thất thần làm gì, uống trà."

Hình Uy nhìn dáng vẻ ông chủ nhàn nhã tự tại thì cũng không nói cái gì, cùng uống trà với ông chủ.

Cố Hạnh Nguyên đã chuẩn bị cả buổi chiều cho phiên tòa ngày mai.

Từ chứng cứ liên quan đến vụ án, tới câu từ lời nói cũng chuẩn bị xong, dù sao đây là vụ án đầu tiên của cô trong vai trò luật sư, có thể thấy được tầm quan trọng của nó.

Ngày hôm sau, Cố Hạnh Nguyên mặc đồng phục màu đen của luật sư, bên trong là áo sơ mi màu trắng, tay cầm cặp công sở.

Cô đứng trước gương nhìn mình.

"Bộ quần áo này đúng là hợp với cậu, hôm nay lên tòa án, nói thật cậu có lo lắng không?" Lạc Kiều đứng bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, một tay đỡ eo.

Cố Hạnh Nguyên quay đầu mỉm cười với Lạc Kiều: "Nếu nói không lo lắng là giả.

Nhưng không sao cả, dù sao không phải là lần đầu tiên lên tòa án, không sao."

"Các cô gái, bữa sáng đã chuẩn bị xong.

Kiều Kiều, cô cũng đừng quấn lấy Hạnh Nguyên nữa, cô ấy ăn xong còn phải chạy đến toà án."

Lúc này Anna đang ở phòng bếp lầu một, nhưng giọng nói của cô ta truyền tới phòng ngủ của Cố Hạnh Nguyên trên lầu hai.

Cố Hạnh Nguyên cẩn thận đỡ Lạc Kiều đi xuống lầu thì Trình Trình và Cửu Cửu đã ngồi vào bàn ăn.

"Mẹ, hôm nay rất có tinh thần, mau ngồi xuống đi." Cửu Cửu nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên vẫy tay nhỏ.

Trình Trình ở bên cạnh cẩn thận chăm sóc em gái.

Làm anh trai làm cho người ta mệt mỏi.

Chuyển qua nhà lớn, Cửu Cửu nhìn chỗ nào cũng thấy mới mẻ, gặp cái gì cũng muốn thử một chút.

So với Trình Trình yên tĩnh chín chắn thì tính cách của Cửu Cửu càng giống Dương Dương, Trình Trình lại cảm thấy có chút đau đầu, nếu em gái và Dương Dương ở một chỗ thì...

Nhưng mỗi lần Trình Trình nghĩ đến đây thì cậu không dám nghĩ tiếp, không cẩn thận thì hai người bọn họ sẽ biến khu nhà này trở thành cơn ác mộng.

Lúc cậu rảnh rỗi cũng sẽ đi ra ngoài, ngẩng đầu lên có thể thấy biệt thự trên sườn núi mà ba đã từng đưa bọn họ đến đó ở.

Từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy ốc đảo nhỏ mình đang ở.

Sau khi mọi người ăn sáng xong, Cố Hạnh Nguyên mang theo túi tài liệu chuẩn bị ra cửa.

Cửu Cửu cầm một bức tranh chạy tới, Trình Trình đi theo phía sau: "Mẹ, đây là bức tranh của con và anh cùng vẽ, mẹ mang theo bên người thì mọi chuyện hôm nay sẽ thuận lợi."

Cố Hạnh Nguyên hơi mỉm cười, xoay người ngồi xổm xuống, giang hai tay ôm lấy Cửu Cửu và Trình Trình.

Cô hôn từng khuôn mặt nhỏ nhắn một cái.

"Cảm ơn hai đứa.

Để mẹ xem con và anh vẽ cái gì." Cố Hạnh Nguyên nói xong thì dùng tay cầm bức tranh từ tay nhỏ của Cửu Cửu.

Đó là bức tranh về một căn nhà lớn, mây trắng bay trên bầu trời, còn có mấy con chim nhỏ bay qua.

Trước căn nhà lớn là bãi cỏ xanh, chính giữa có một người lớn nắm tay ba đứa nhỏ: Người lớn vẽ rất xinh đẹp giống như phim hoạt hình, chắc chắn là Trình Trình vẽ.

Trên tay cô dắt một cô bé nhỏ thắt bím hai bên, đó là Cửu Cửu.

Kế bên, một cậu bé nhìn có vẻ nhã nhặn, trong tay cầm một quyển sách, đây là Trình Trình.

Còn người cuối cùng, dáng vẻ xù lông, nhe răng cười, còn giơ tay chữ V.

Không cần phải nói, người đó chắc chắn là Dương Dương.

Sau lưng bọn họ còn đứng ba người, một người bụng tròn tròn, đó là Lạc Kiều.

Một người đẹp trai hơn, đó là Vân Chi Lâm.

Còn có một người mặc tạp dề và cầm cái nồi, đó là Anna.

Cố Hạnh Nguyên cẩn thận cất bức tranh bảo bối vào trong túi xách.

Trên đường đến tòa án, trên mặt cô vẫn luôn nở nụ cười, trẻ con ngây thơ, quan hệ thân thiết với nhau, cô cảm thấy cuộc sống hiện tại rất hạnh phúc.

Lúc cô đến tòa án thì nhìn thấy ở đó đã đầy phóng viên.

Hôm qua bọn họ mới nhận được tin tức, nếu không phải 'Giải trí mới' tung tin thì bọn họ vốn không biết còn có chuyện như vậy.

Cố Hạnh Nguyên rất cẩn thận giảm tốc độ, trải qua chuyện lần trước nên cô đã tăng sự đề phòng với mấy phóng viên giải trí nhiều chuyện này.

Cô vốn muốn lái xe vào sân tòa án, nhưng có người chặn xe cô lại, Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy người này thì có vẻ rất bất ngờ, là Noton chặn xe cô.

Cô nhìn vẻ mặt anh ta thì dường như anh ta cũng không quan tâm mấy phóng viên này phỏng vấn.

Cố Hạnh Nguyên dừng xe lại, xuống xe đi đến trước mặt Noton: "Chỗ này có quá nhiều phóng viên, chúng ta nên nhanh chóng đi vào trong chuẩn bị."

Có mấy phóng viên nhiều chuyện thấy Cố Hạnh Nguyên xuống xe, cô là một trong những nhân vật quan trọng nhất trong tin tức hôm nay.

Bọn họ nhanh chóng bao vây cô lại: "Luật sư Cố, lần trước cô đã từng làm trợ lý luật sư giúp tổng giám đốc Bắc Minh Thị thưa kiện.

Hiện tại cô lại đứng đối lập với Bắc Minh Thị, giúp bị cáo thưa kiện.

Không biết có phải cô và tổng giám đốc Bắc Minh có ý kiến bất đồng hay không?"

Cố Hạnh Nguyên thật sự không quen đối mặt với những phóng viên hùng hổ doạ người như thế, cô muốn tìm đường chạy trốn, nhưng thật sự không có đường nào.

Đúng lúc này, một phóng viên khác hô to: "Tổng giám đốc Bắc Minh Thị đến rồi!"

Từ xa có một chiếc xe màu đen chạy tới.

Cố Hạnh Nguyên nhìn qua, đúng là xe của Bắc Minh Thiện.

Hình Uy thấy phóng viên vây quanh con đường phía trước thì Hình Uy hơi nhíu mày.

Bọn họ không định xuống xe.

Nhưng lúc này Hình Uy dùng ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ: "ông chủ, anh xem kìa, cô Cố ở bên kia."

Bắc Minh Thiện nhìn qua đó thì có thể thấy lờ mờ dáng người xinh đẹp của Cố Hạnh Nguyên trong dòng người chen chúc xô đẩy, cô có vẻ bất lực đứng ở đó.

Anh nhìn người bên cạnh thì hai mắt không khỏi híp lại.

Anh thấy Đường Thiên Trạch ở bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.

Cùng lúc đó Đường Thiên Trạch giống như đang khiêu khích, tuy rằng anh ta không thấy rõ người trong xe, nhưng anh ta vẫn hơi mỉm cười về phía này.

Sau đó anh ta cúi đầu nói với Cố Hạnh Nguyên: "Cô Cố, không phải sợ, cô nắm chặt lấy tôi.

Tôi đưa cô ra ngoài."

Anh ta nói xong thì vươn tay nhẹ nhàng om eo Cố Hạnh Nguyên, sau đó bàn tay kia luồn lách qua đám phóng viên.

Lúc này các phóng viên cũng không nhàn rỗi, tay nhấn máy chụp hình lia lịa, nam thanh nữ tú kết hợp với nhau làm cho người khác chú ý.

Tuy rằng bọn họ không chụp được cô và Bắc Minh Thiện tóe lửa, nhưng cũng coi như là một điểm sáng trong tin tức.

Lúc này Bắc Minh Thiện nắm chặt tay lại, trong con ngươi lạnh băng bắn ra tia sát khí.

Các phần cơ trên mặt cũng căng cứng lại.

Anh đương nhiên biết Đường Thiên Trạch đang khiêu khích mình, hiện tại anh hận không thể mở cửa xuống đánh Đường Thiên Trạch ngã xuống đất.

"Ông chủ, tạm thời đừng nóng nảy.

Cứ để tên nhóc này ngang ngược một chút, lát nữa chúng ta đánh anh ta đến thất bại thảm hại ở phiên tòa."

Hình Uy sợ lúc này ông chủ kích động, dẫn đến giống như chuyện lần trước, vậy thì chỉ đẩy bản thân vào thế bị động.

Sao Bắc Minh Thiện có thể không hiểu chuyện này, chẳng qua anh không chấp nhận được người khác chạm vào Cố Hạnh Nguyên, đặc biệt là Đường Thiên Trạch.

Hình Uy thấy ông chủ cũng không có hành động quá khích nào thì thầm thở ra một hơi, sau đó anh ta lái xe chậm rãi xuyên qua đám người vào tòa án.

Hình Uy đậu xe xong thì thấy luật sư Âu Dương cũng đến, Hình Uy phái người đưa Liễu Giang và Hoàng Tự đến đây.

Hình Uy thấy người đã đến đông đủ thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay trên đường đến tòa án, anh ta vẫn luôn lo lắng có thể đưa nhân chứng đến đây an toàn hay không.

Chỉ sợ xuất hiện mấy chuyện cướp xe gì đó.

Hiện tại cuối cùng cũng bình an đến tòa án.

Cách bọn họ không xa, Cố Hạnh Nguyên và Đường Thiên Trạch có vẻ lẻ loi.

Cố Hạnh Nguyên cũng lần đầu nhìn thấy đội hình của Bắc Minh Thiện đúng là mạnh.

"Cô Cố, cô sao vậy?" Đường Thiên Trạch nhìn ra Cố Hạnh Nguyên có vẻ lo lắng, nhưng anh ta nhìn đội hình của Bắc Minh Thiện lại rất nhẹ nhàng.

Cố Hạnh Nguyên hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu mỉm cười với Đường Thiên Trạch: "Không sao, không nghĩ tới đội hình bên kia lại mạnh như thế."

"Ha ha, cô Cố không cần lo lắng.

Tôi tin năng lực của của cô nhất định có thể xoay chuyển tình thế.

Nhiều người thì có ích gì, không phải kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Thả lỏng một chút." Đường Thiên Trạch nhẹ nhàng nói bâng quơ làm cho Cố Hạnh Nguyên đột nhiên thấy nhẹ nhàng không ít.

Một lát sau, hai bên sắp vào sảnh lớn tòa án thì chạm mặt nhau ngoài cửa.

Hình Uy trừng mắt nhìn Đường Thiên Trạch một cái, sau đó hơi gật đầu với Cố Hạnh Nguyên một cái.

Lúc này Bắc Minh Thiện đang kiềm chế cảm xúc của mình, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Đường Thiên Trạch và Cố Hạnh Nguyên một cái.

Đường Thiên Trạch lại hơi mỉm cười, giống như gặp lại bạn cũ nói: "Tổng giám đốc Bắc Minh, không nghĩ tới lần trước tạm biệt nhau ở buổi dã ngoại, hôm nay chúng ta lại gặp nhau ở đây.

Hôm nay anh mang theo không ít người, nhưng có ích gì chứ? Át chủ bài vẫn nằm trong tay tôi."

Anh ta nói tới đây thì ánh mắt không khỏi nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên một chút.

Bắc Minh Thiện đương nhiên hiểu Đường Thiên Trạch ám chỉ cái gì, khuôn mặt căng cứng lại lạnh lùng cười: "Hừ hừ, vậy phải xem ba con bài trong tay tôi mạnh thế nào."

"Ha ha, tổng giám đốc Bắc Minh, anh tính sai rồi, hiện tại xem ra chỉ có hai thôi."

Bắc Minh Thiện hơi nhíu mày.

Thật ra anh cũng phát hiện từ khi Liễu Giang và Hoàng Tự có mặt cho đến bây giờ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Phỉ Nhi.

Lúc này Hình Uy đi tới nhỏ giọng nói: "ông chủ yên tâm, cô Phỉ Nhi đang trên đường tới, rất nhanh sẽ tới đây."

Bắc Minh Thiện gật đầu, sau đó nhìn Đường Thiên Trạch nói: "Không sao, cho dù là hai hay ba cũng có thể làm cho anh thất bại thảm hại."

Bắc Minh Thiện nói xong thì xoay người mang theo Hình Uy và mấy người luật sư Âu Dương đi về phía phòng nghỉ.

Hai nhóm người chuẩn bị tài liệu hồ sư trong phòng nghỉ xong thì đi vào toà án.

Cố Hạnh Nguyên đi đến gần tòa án thì lập tức cảm thấy trong lòng có chút lo lắng.

Tuy rằng sau khi cô nhận vụ án của Noton thì không ngừng tưởng tượng khung cảnh mình ở trên tòa, hơn nữa còn động viên mình không cần lo lắng.

Nhưng khi cô bước vào tòa án thì vẫn khác xa so với trong tưởng tượng, cũng khác so với lần trước, lần này cô đảm nhận vai chính.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui