Đường Thiên Trạch cầm ly nước, hơi nhếch mày nhún vai: "Không sao, tôi biết anh muốn làm cho cô Cố thêm tự tin.
Nhưng không nghĩ tới anh Bắc Minh lại có thành kiến như thế với tôi, nhưng không sao cả, tôi trong sạch, không sợ anh ta vu oan."
Năm phút nghỉ ngơi đã kết thúc, mấy người Cố Hạnh Nguyên lại xuất hiện trên tòa, chẳng qua bên cạnh cô ngoại trừ Đường Thiên Trạch còn có Vân Chi Lâm.
Nhưng lúc này Cố Hạnh Nguyên giống như đã nạp đầy máu.
Chuyện này làm cho Bắc Minh Thiện cảm thấy có chút bất ngờ, chẳng lẽ tên nhóc Vân Chi Lâm tìm được manh mối mới?
Nhưng cho dù thế nào, nhân chứng của bên anh mới là át chủ bài, bọn họ có miệng lưỡi trơn tru ra sao thì cuối cùng lời khai của nhân chứng mới là điều quan trọng trong vụ án.
Thẩm phán lại xuất hiện, nhìn hai bên, sau đó đầy uy nghiêm nói: "Luật sư hai bên, bây giờ hai người còn có gì muốn hỏi không?"
Luật sư Âu Dương nhìn Cố Hạnh Nguyên đứng đối diện thì hơi mỉm cười: "Tôi chỉ muốn nghe luật sư đối phương trả lời thế nào."
Cố Hạnh Nguyên nhận được chứng cứ mới do Vân Chi Lâm cung cấp thì sắc mặt cũng tốt hơn ít.
Cô đưa tay ra dấu xin mời Âu Dương Hoa: "Tôi tạm thời không có vấn đề gì, mời luật sư đối phương tiếp tục."
Điều này làm cho Âu Dương Hoa có chút bất ngờ, anh ta vốn nghĩ Vân Chi Lâm xuất hiện sẽ chỉ cho Cố Hạnh Nguyên mấy chiêu, lại không ngờ hiện tại đối phương còn chưa bắt đầu phản công.
Một khi đã như vậy, cho bọn họ cơ hội, nhưng bọn họ không nắm chắc.
Vậy đừng trách mình không nể tình.
Khóe miệng luật sư Âu Dương hơi nhếch lên, đôi mắt hơi nhíu lại tiếp tục nói: "Rốt cuộc ai yêu cầu anh đến lối thoát hiểm của khách sạn Daredevil đánh tráo linh kiện? Tôi nghĩ trong lòng bị cáo biết rõ."
"Tôi phản đối luật sư đối phương dùng giọng điệu dẫn dắt nhân chứng.
Trước khi thẩm phán đưa ra phán quyết đương sự của tôi có tội hay không, ai cũng không thể dùng ngôn ngữ mang tính giả thiết như thế." Cố Hạnh Nguyên lập tức đứng lên kháng nghị.
Thẩm phán nhíu mày: "Luật sư nguyên cáo chú ý lời nói của mình."
Luật sư Âu Dương gật đầu: "Trước khi tôi đưa ra đáp án, tôi muốn mời một nhân chứng khác, đó chính là người sống chung với đương sự của tôi, vợ chưa cưới của anh ấy, cô Phỉ Nhi."
Anh ta vừa nói xong thì Phỉ Nhi đi lên.
Cô ta cúi đầu trước thẩm phán, nhưng không dám nhìn về phía Đường Thiên Trạch.
Dù sao cô ta cũng có chút chột dạ.
Trên đường đi cô ta vẫn luôn không ngừng đấu tranh tư tưởng, đến khi tới phiên toà.
Lúc cô ta nhìn bên Bắc Minh Thiện có không ít nhân chứng, lại thấy bên Đường Thiên Trạch ngoại trừ Cố Hạnh Nguyên thì không có ai khác.
Lúc này cô ta mới hạ quyết tâm giúp đỡ Bắc Minh Thiện đưa Đường Thiên Trạch vào tù, vậy thì cô ta mới không chịu sự khống chế của anh ta, cũng có thể lấy công chuộc tội, nhận được sự tha thứ của Bắc Minh Thiện.
Dù sao lúc đó Bắc Minh Thiện luôn chắn trước mặt cô ta, cô ta bất đắc dĩ mới làm như vậy, huống hồ cô ta cũng không biết bên trong là cái gì, dùng để làm gì.
Âu Dương Hoa gật đầu nói với Phỉ Nhi: "Cô Phỉ Nhi, tôi muốn biết mấy ngày trước khi xảy ra sự cố ở khách sạn Daredevil, cô có gặp chuyện gì hay không?"
"Tôi..." Phỉ Nhi do dự một chút, nhìn thoáng qua Bắc Minh Thiện, sau đó hạ quyết tâm, nói lại mọi chuyện từ đầu đến cuối đã nói trong thư phòng của Bắc Minh Thiện một lần nữa.
Sau khi cô ta nói xong thì Bắc Minh Thiện không khỏi nhìn thoáng qua Đường Thiên Trạch ở đối diện, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Dường như anh đang tuyên bố mình sắp chiến thắng.
Nhưng Đường Thiên Trạch lại không lộ vẻ khác thường, từ đầu đến cuối đều vẫn mỉm cười, giống như mình chỉ là một người đứng xem.
Lần này Cố Hạnh Nguyên đứng lên, đi tới trước mặt Phỉ Nhi nhìn vào hai mắt của cô.
Tuy rằng bọn họ từng ở nông trại với Bắc Minh Thiện mấy ngày, nhưng bọn họ chưa từng nói chuyện.
Hiện tại hai người đứng ở tòa án thì cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng có mấy lời vẫn phải hỏi.
Cố Hạnh Nguyên nhìn Phỉ Nhi: "Cô Phỉ Nhi, cô luôn miệng nói có người ép buộc cô nên cô mới đưa chiếc hộp mà cô cũng không biết bên trong chứa thứ gì đến khách sạn Daredevil đúng không."
Phỉ Nhi gật đầu: "Không sai, chính là như vậy."
"Vậy cô có thể tìm người đã gọi điện thoại cho cô trong số những người ở đây được không?" Sở dĩ Cố Hạnh Nguyên hỏi như vậy là vì cô cũng cảm thấy nếu kẻ thần bí kia có thể mua chuộc nhân viên bảo trì đánh tráo linh kiện, vậy anh ta cũng có thể tìm Phỉ Nhi làm chuyện này.
Phỉ Nhi nghe vấn đề này thì trong lòng không khỏi giật mình.
Cô ta bản năng liếc mắt Đường Thiên Trạch một cái.
Cùng lúc đó Đường Thiên Trạch cũng quay đầu mỉm cười nhìn cô ta.
Nụ cười này làm cho Phỉ Nhi cảm thấy trong lòng run rẩy, cô ta đang do dự không biết có nên chỉ đích danh Đường Thiên Trạch hay không.
Lúc Phỉ Nhi do dự thì Bắc Minh Thiện cũng trở nên hơi lo lắng.
Thật ra anh vẫn luôn cảm thấy lúc ở thư phòng thì Phỉ Nhi đã không nói thật.
Người chỉ thị cho cô ta nhất định là một người khác, hơn nữa còn là người quen biết, thậm chí cũng có thể Đường Thiên Trạch đã nói cô ta làm như vậy.
Nếu thật sự như thế, Phỉ Nhi bị anh ta hủy dung nên nhất định sẽ không nghe lời anh ta, nhưng nếu Đường Thiên Trạch nắm nhược điểm của cô ta trong tay thì khó mà nói được.
Còn cô ta nói lý do thoái thác Trình Trình và Dương Dương gặp nguy hiểm thì Bắc Minh Thiện không hề tin.
Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi đi dã ngoại về thì Bắc Minh Thiện đã nhìn ra được nếu Đường Thiên Trạch muốn ra tay với bọn họ thì thật sự dễ như trở bàn tay.
Mọi người đang tập trung sự chú ý lên người Phỉ Nhi, toàn bộ toà án lập tức trở nên yên tĩnh.
Giống như một câu nói, để che giấu một lời nói dối thì phải nói ra nhiều lời nói dối khác.
Phỉ Nhi sợ Bắc Minh Thiện biết mình và Đường Thiên Trạch quan hệ gì đó, cho nên cô ta đã đẩy mình vào đáp án muôn thuở.
Cô lắc đầu với Cố Hạnh Nguyên: "Xin lỗi, tình hình ngày đó thật sự quá khẩn cấp, tôi chỉ không muốn đứa nhỏ xảy ra chuyện, cho nên cũng không có chú ý tới giọng nói của người đó."
Đáp án này hoàn toàn làm cho Bắc Minh Thiện cảm thấy thất vọng, cùng lúc đó Đường Thiên Trạch lại hơi gật đầu với Phỉ Nhi.
"Được rồi, thẩm phán, tôi không có gì hỏi nữa." Cố Hạnh Nguyên nói xong thì quay về chỗ ngồi.
Âu Dương Hoa đi tới hơi mỉm cười: "Thưa thẩm phán, cô Phỉ Nhi nói không sai, lúc cô ta chỉ muốn cứu đứa nhỏ thì thường sẽ xem nhẹ giọng nói của người uy hiếp mình.
Đây là một chuyện rất phổ biến.
Nhưng tôi tin sau khi mời nhân chứng tiếp theo thì cô Phỉ Nhi sẽ nhớ tới gì đó."
Đây là lời ám chỉ của Âu Dương Hoa với Phỉ Nhi, mặc kệ cô ta có nhớ giọng nói kia hay không cũng không quan trọng, chỉ cần nhân chứng tiếp theo xuất hiện, cô ta nhận định anh ta gọi điện thoại là được.
Bởi vì đây cũng là át chủ bài cuối cùng của bọn họ—— Liễu Giang.
Phỉ Nhi vội vã quay về chỗ nhân chúng, cô ta hiểu ý của luật sư Âu Dương, hiện tại cô ta chỉ hy vọng vụ án này nhanh chóng kết thúc, mau bắt Đường Thiên Trạch lại.
"Thưa thẩm phán, tình tiết vụ án đã tiến triển tới hiện tại, cho dù là nhân viên bảo trì hay là cô Phỉ Nhi cũng nhắc tới một người đã gọi điện thoại cho mình, đứng phía sau sai khiến bọn họ, rốt cuộc nhân vật này là ai? Rốt cuộc anh ta là người lập kế hoạch, còn chẳng qua chỉ là một tay sai nghe theo lệnh của người khác, nhân chứng tiếp theo sẽ làm rõ sự thật."
Anh ta nói xong thì đưa tay về phía nhân chứng cuối cùng: Liễu Giang.
"Mời nhân chứng tiếp theo lên tòa làm chứng."
Liễu Giang đi tới, anh ta khác với Hoàng Tự hay là Phỉ Nhi, có vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí không quan tâm.
Anh ta nghiêng đầu nhìn Âu Dương Hoa, dùng giọng nói lười biếng nói: "Anh có gì hỏi thì cứ nói đi."
Anh ta nói xong thì Phỉ Nhi gấp không chờ nổi đứng lên, dùng ngón tay chỉ vào Liễu Giang nói: "Thưa thẩm phán, tôi nhớ rồi, là giọng nói này, anh ta đã uy hiếp tôi!"
Phỉ Nhi vừa ngồi xuống, Hoàng Tự cũng nhút nhát sợ sệt đứng lên, có chút chần chờ chỉ vào Liễu Giang: "Thưa, thưa thẩm phán, anh ta đã đưa tiền yêu cầu tôi đánh tráo linh kiện."
Luật sư Âu Dương gật đầu: "Cảm ơn hai nhân chứng đã chỉ chứng, tôi cũng biết rõ hiện tại nhân chứng này là nhân vật quan trọng nhất trong vụ án."
Liễu Giang cũng hơi mỉm cười: "Không sai, tôi là người đứng sau sai khiến bọn họ, nếu mấy người biết rõ thì còn có gì cần hỏi nữa không?"
Liễu Giang trả lời rất thẳng thắn làm cho Bắc Minh Thiện và Âu Dương Hoa cảm thấy có chút bất ngờ.
"Anh nói xong rồi sao? Ý tôi là anh làm như vậy mà không có ai sai khiến sao? Tôi đã xem lý lịch của anh, anh và Bắc Minh Thị hay là khách sạn Daredevil không hề có bất cứ mâu thuẫn nào.
Anh làm như vậy lại không có lý do nào." Âu Dương Hoa cho rằng Liễu Giang không hiểu ý của mình, ý đồ dẫn dắt anh ta nói ra tên Noton.
Bởi vì ngày đó anh ta cũng đã thừa nhận sở dĩ mình làm như vậy bởi vì Noton đã sai khiến.
Liễu Giang nhìn Âu Dương Hoa đứng trước mặt mình, khóe miệng hơi nhếch lên: "Tôi hiểu ý của anh, anh muốn tôi chỉ ra và xác định bị cáo là người đứng sau sai khiến tôi đúng không.
Nhưng ngoại trừ điều này thì tôi muốn nói một câu:"
Anh ta lấy một tờ giấy trong túi áo ra, dùng hai ngón tay quơ quơ: "Mấy người có muốn biết đây là gì không."
Âu Dương Hoa đứng gần nhất, anh ta nhìn thấy đó là một tờ chi phiếu, cùng lúc đó Bắc Minh Thiện và Hình Uy cũng đã nhìn ra được.
Bọn họ nhíu mày lại, không lẽ tên nhóc Liễu Giang này muốn cắn ngược lại bọn họ chứ.
Liễu Giang kẹp chi phiếu vẫy với Bắc Minh Thiện, sau đó hơi mỉm cười: "Tổng giám đốc Bắc Minh, tôi xin lỗi, những lời anh muốn tôi nói ở đây, tôi thật sự không nói được.
Còn lý do vì sao thì cũng rất đơn giản, đó chính là tôi và nhà Bắc Minh mấy người có thù oán.
Trong mắt người khác thì nhà Bắc Minh mấy người rất vẻ vang, nhưng trong mắt tôi lại là thương nhân vô lương tâm, mấy người thuận lợi khai phá tòa nhà Dạ Ánh nhất phẩm đã dùng bạo lực phá bỏ và di dời người dân ở đó, làm cho bọn họ lang thang khắp nơi, tôi là một trong những người bị hại."
Âu Dương Hoa thấy tình thế không ổn, vội vàng cắt ngang Liễu Giang: "Xin lỗi thẩm phán, tinh thần của nhân chứng có chút không ổn định, hiện tại anh ta không thể tiếp tục làm chứng."
Anh ta nói xong thì ra hiệu với cảnh sát canh giữ ở tòa án, cảnh sát nhanh chóng đưa Liễu Giang xuống dưới.
Bắc Minh Thiện thấy át chủ bài tốt nhất cứ biến mất như vậy thì cũng không đoán trước sẽ xuất hiện chuyện như vậy.
Thẩm phán nhìn thoáng qua luật sư Âu Dương có chút xấu hổ: "Xin hỏi bên nguyên cáo còn có nhân chứng khác hay không?"
Luật sư Âu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, vốn chỉ còn cách khung thành một bước nữa, không nghĩ tới lại có vật cản đường.
.