Trán của Cố Hạnh Nguyên bỗng có vài vạch đen, thật sự bị anh chọc cho tức chết mà, mặc dù bọn họ đã có hai đứa con, nhưng loại chuyện này vẫn ít để người ngoài biết thì tốt hơn, nếu không thật sự rất mất mặt.
“Anh muốn làm gì...” Cố Hạnh Nguyên cảnh giác nhìn Bắc Minh Thiện, cả người cô gần như trong trạng thái cứng đờ.
Chỉ thấy Bắc Minh Thiện đưa tay, dần dần cởi đai áo choàng tắm trên eo ra.
Cơ thịt săn chắc như ẩn như hiện.
Bắc Minh Thiện liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên, còn có thể làm cái gì đương nhiên thay quần áo đi xuống lâu rồi.
Bộ dạng bây giờ của em tôi không có hứng thú.
Ha, tên khốn Bắc Minh Nhị này còn chê bai cô.
Sau đó chiếc áo choàng tắm nhanh chóng rơi xuống đất.
Thấy cơ thể săn chắc của Bắc Minh Thiện, mắt của Cố Hạnh Nguyên mở to, chắc cô bị người đàn ông trước mắt dọa cho ngốc rồi.
Bắc Minh Thiện nhìn bộ dạng này của cô, khóe miệng nhếch lên: “Sao thế, đã dùng nhiều lần như thế, lẽ nào còn chưa đủ?”
Cố Hạnh Nguyên bị lời này làm cho mặt mày đỏ bừng, từ trong lòng không tự chủ đè nén cảm giác nóng bỏng lại.
Cô vội quay đầu sang chỗ khác, giọng nói đanh lại: “Bắc Minh Thiện, ai thèm nhìn anh, mau mặc quần áo rồi cút xuống dưới lầu, đừng ở đây làm bẩn mắt của tôi.”
Bắc Minh Thiện chê bai bĩu môi, người phụ nữ này điển hình là người hay dối lòng: “Bỏ đi, vẫn là tôi tự tìm người thưởng thức vậy.”
Nói rồi anh đi đến trước tủ quần áo của mình chọn quần áo, rất nhanh mặc đồ đi ra khỏi phòng ngủ.
Cố Hạnh Nguyên thấy anh đi rồi, cuối cùng cũng thở phào sau đó chỉ vào cửa nói: “Anh thích tìm ai thì tìm, đến lúc đó bị hỏng hóc coi như trừ hại cho dân rồi!”
Vừa nói đến đây, cửa phòng ngủ lại mở ra, Bắc Minh Thiện thò đầu vào: “Đúng rồi, tôi quên nói với em, bây giờ nước nóng không còn nhiều, bản thân em tự xem mà làm.”
Cố Hạnh Nguyên tức đến mức cúi người cầm một chiếc dép trên sàn, ném về phía cửa.
Có điều động tác của cô quá chậm, lúc này Bắc Minh Thiện sớm đã đóng lại cửa rồi.
Đợi đến khi Cố Hạnh Nguyên mau chóng tắm rửa xong, sửng sốt phát hiện quần áo hôm qua cô thay ra đã được giặt sạch, hơn nữa gấp ngay ngắn để ở bên cạnh giường.
Tám phần là Bắc Minh Thiện kêu người làm đưa tới.
Giờ cho dù nói rõ chuyện này, trên dưới tất cả mọi người trong nhà Bắc Minh đều đoán tối qua bọn họ làm cái gì.
Bỏ đi, nợ nhiều không hoảng, có hoảng cũng không sợ.
Kệ bọn họ nghĩ thế nào thì nghĩ đi.
Trên bàn ăn đặt rất nhiều đồ ăn, có điểm tâm, sữa và bánh mì mứt.
Bắc Minh Thiện không nói chuyện, chuyển tâm ăn đồ ăn trong đĩa của mình.
Cố Hạnh Nguyên ngồi ở bên tay phải của Bắc Minh Thiện, cô giống như một đứa trẻ phạm lỗi, cố gắng cúi thấp đầu, cũng không nói tiếng nào cầm bánh mì cho vào miệng.
Giang Tuệ Tâm nhìn hai người bọn họ, trên gương mặt đã lão hóa có mang theo nụ cười, bà ta là người từng trải, nhìn sơ cũng biết bộ dạng lơ đễnh lúc này của hai người thì có thể đoán ra tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Ăn xong bữa sáng, Cố Hạnh Nguyên xin nghỉ hai tiếng với Vân Chi Lâm, sau đó lại xong bữa sáng cùng với Dương Dương.
Cô bây giờ chuẩn bị lái xe đi làm.
Hôm qua cô đã gửi tin nhắn cho Trình Trình, nói buổi tối không trở về, kêu cậu nhóc ngày mai tự mình bắt xe đến trường.
Cô vừa đi ra ngoài, Giang Tuệ Tâm mỉm cười tiễn cô đi.
“Nguyên, sau này thường xuyên đến chơi, quan hệ của dì với mẹ cháu tốt như vậy, cháu coi đây là ngôi nhà thứ hai là được rồi.”
Tám phần ý ám chỉ là đã coi cô thành con dâu của nhà Bắc Minh rồi.
Cố Hạnh Nguyên sao có thể không nghe ra, gương mặt của cô khẽ đỏ lên: “Dì Tâm, dì cố gắng giữ gìn sức khỏe, đợi khi nào thân thể của mẹ cháu đỡ hơn thì sẽ dẫn dì qua thăm bà ấy.”
Giang Tuệ Tâm gật đầu: “Bảo mẹ cháu giữ gìn sức khỏe, xa cách nhiều năm như vậy, thật sự nhớ tiếng hát của bà ấy.”
Nói xong, một người làm đưa chiếc hộp thuốc bổ hôm qua Giang Tuệ Tâm tặng cho Lục Lộ, cẩn thận để vào trong xe của Cố Hạnh Nguyên.
Vết thương trên chân của Dương Dương ngày ngày chuyển biến tốt hơn, đã nói bị thương đến gân cốt phải mất trăm ngày.
Dương Dương trước đây thường mong ước trừ ăn được ra chính là được ngủ, trừ chơi ra chính là những ngày tháng vui vẻ.
Sau một tháng ngắn ngủi chỉ ăn ngủ rồi chơi, cậu nhóc cảm thấy những ngày tháng như thế có hơi chán rồi.
Không những thế, thái độ của bà nội đối với cậu nhóc đột nhiên thay đổi khiến Dương Dương có hơi không thích ứng được.
Thấy nụ cười hiền từ của Giang Tuệ Tâm, cậu nhóc cứ cảm thấy đằng sau nụ cười của bà ta ẩn giấu điều gì đó.
Đây có lẽ chỉ là đứa trẻ ngây thơ tưởng tượng ra thôi.
Cậu nhóc là một đứa trẻ rất rảnh rỗi, Lạc Hàn có khi còn nói, có người ở cùng cậu nhóc thì có người giám sát cậu nhóc.
Nhưng anh ta khi không ở đây, Dương Dương không có hiểu hiện ngoan ngoãn như thế.
Chân đã không có đau như lúc mới đầu nữa rồi, cậu nhóc thử xuống đất, một chân tập tững mở cửa đi chạy xuống lầu.
Giang Tuệ Tâm nhìn thấy vết thương ở chân của Dương Dương có chuyển biến tốt rồi.
Bà ta biết tính tình của Dương Dương thì sợ cậu nhóc chạy lung tung.
Nếu như ngộ nhỡ lại xảy ra chuyện gì đó nữa, trầy chút da, có thể sẽ ảnh hưởng đến xương.
Đặc biệt là vết thương còn chưa khỏi, lại bị thương thêm nữa, không dễ gì mới tốt lên, thậm chí đến cuối cùng còn có thể trở thành kẻ thọt.
Nếu như là như thế, bà ta làm sao ăn nói được với Bắc Minh Thiện.
Cho nên, vì để tránh những chuyện đó xảy ra, bà ta đặc biệt sắp xếp người làm đứng ở bên ngoài phòng ngủ của Dương Dương, phòng trừ cậu nhóc nhân lúc không có ai chạy lung tung.
Chuyện này, bà ta chân trước dùng người dưới, chân sau cũng theo lên.
Dương Dương vừa ra khỏi cửa, người làm đứng canh ở cửa cất giọng cảnh giác: “Cậu chủ nhỏ Dương Dương, cậu muốn đi đâu?”
Dương Dương tối qua gọi điện cho Trình Trình, nghe thấy bọn họ ở trong biệt thự của Hình Uy sống rất thoải mái, bên đó có đồ ăn có đồ chơi không biết vui vẻ cỡ nào.
Cậu nhóc trong lòng ngứa ngáy muốn đến đó xem thử.
Cậu nhóc vốn muốn lén chạy đi, bởi vì nếu như bị bà nội phát hiện, vậy thì cậu nhóc chắc chắn không cho đi đâu hết.
Cậu nhóc nhẹ tay nhẹ chân vừa đi ra khỏi cửa thì nghe thấy đằng sau có người nói chuyện.
Đây thật sự là xuất sư không thành công mà.
Cậu nhóc cố tỏ ra nhàn nhã đút một tay vào trong túi: “Trong phòng quá ngột ngạt, tôi muốn đi dạo vài vòng.”
Người làm nghe thế thì bị dọa sợ: “Cậu chủ nhỏ Dương Dương, bà chủ dặn dò, không thể để cậu ra ngoài, chân của cậu còn chưa có khỏi.
Nếu như xảy ra chuyện gì, chúng tôi không gánh được trách nhiệm.”
Dương Dương nhíu mày: “Tôi ra hậu hoa viên đi dạo chắc là được rồi chứ.” Xem ra kế hoạch lén trốn đi bị ngâm nước nóng rồi.
“Cái này...” Người làm chần chừ một lát, sau đó nói: “Cũng được, tôi đi cùng cậu, như thế cũng dễ bảo đảm sự an toàn của cậu.”
Nói rồi, ông ta đi đến bên cạnh Dương Dương, đưa tay đỡ cánh tay của Dương Dương.
Dương Dương hất tay ra: “Không cần đỡ, tự tôi đi được.” Dương Dương bướng bỉnh nhấc cái chân bị thương lên, một chân tập tững đi về phía trước.
Người làm theo sát ở đằng sau cậu nhóc.
Đến cầu thang, Dương Dương có hơi khó khăn, trước đây khi chân còn khỏe có thể chạy xuống cầu thang, mà bây giờ thật sự có hơi khó khăn.
Cuối cùng cậu vẫn dựa vào sức của người làm, đỡ cậu nhóc đi từng chút xuống dưới.
Từ trên lầu xuống dưới lầy chỉ có mười mấy mét ngắn ngủi, Dương Dương nhảy đã mệt đã mức mồ hôi toát đầy đầu.
Lúc này, Giang Tuệ Tâm từ bên ngoài trở về, trong tay của bà ta xách một giỏ rau xanh.
Vừa vào cửa thì nhìn thấy Dương Dương nhảy tâng tâng muốn đi ra ngoài, một người làm theo sát đằng sau cậu nhóc, hơn nữa người làm đó còn luôn miệng nhắc cậu cẩn thận.
Dương Dương bị ông ta mà cáu kỉnh, dừng lại quay đầu nhìn người làm đó: “Tôi chỉ là ra đằng sau đi dạo, có cần thiết giống như Đường Tăng vậy sao?”
Dương Dương lấy tư thái của cậu chủ nhỏ, còn quay ra trách cứ người làm ở đằng sau.
“Dương Dương, cháu muốn đi đâu?” Lúc này thì nghe thấy giọng nói của Giang Tuệ Tâm từ cửa truyền vào.
Chút uy phong đó của Dương Dương lập tức biến mất.
“Bà nội, cháu chỉ muốn ra ngoài đi dạo, ở trong nhà thật sự quá chán.”
Giang Tuệ Tâm sao có thể không hiểu tâm tư nhỏ này của cậu nhóc, bà ta khẽ gật đầu: “Vậy cháu ra ngoài đi dạo đi, có điều phải đáp ứng một yêu cầu của bà.”
Dương Dương vốn tưởng bà nội sẽ cản cậu nhóc, nhưng không có nghĩ bà lại đồng ý.
Điều này thật sự khiến cậu nhóc cảm thấy bất ngờ, nhưng lập tức nở nụ cười tươi với Giang Tuệ Tâm: “Bà nội, có yêu cầu gì?”
Giang Tuệ Tâm đưa giỏ rau trong tay giao cho người làm ở bên cạnh, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Dương Dương, lấy ra chiếc khăn tay trên người mình lau mồ hôi trên trán cho cậu nhóc: “Bà nội biết cháu ở nhà quá lâu sẽ rất ngột ngạt, thật ra bà cũng nghĩ mấy ngày nay sẽ dẫn cháu ra ngoài ra khuây khỏa.
Chỉ là bà nhìn thấy vết thương của cháu còn chưa khỏi hắn, cho nên tạm gác lại.
Nếu cháu đã muốn ra ngoài, vậy thì bà dẫn cháu ra ngoài có được không.”
“Á!? Dương Dương thật sự có hơi ngạc nhiên, cậu nhóc nhìn bà nội nhất thời không biết nên làm sao.
Giang Tuệ Tâm khẽ mỉm cười: “Không muốn cùng bà nội ra ngoài sao?”
Dương Dương không có nói chuyện, chỉ lắc đầu, nói thật trong lòng cậu nhóc thật sự không muốn ra ngoài cùng với bà nội.
Nghĩ tới trước đây, bà hơi một chút là trách mắng cậu nhóc, lại không có sắc mặt tốt dành cho cậu nhóc.
Mặc dù một tháng nay, sắc mặt của bà ta đã dịu dàng hơn.
“Mấy người đem xe lăn đã chuẩn bị cho Dương Dương lại đây.” Giang Tuệ Tâm vì không để Dương Dương bị ngã, kêu người làm mau chóng đưa xe lăn tới.
Dương Dương nhìn chiếc xe lăn trước mặt, cái miệng nhỏ phồng lên: “Bà nội, cháu không muốn ngồi cái này, cháu có thể nhảy mà đi.”
“Tại sao không muốn ngồi, có cái này cháu có thể đi chơi được chỗ xa hơn, sẽ không bị vấp ngã.” Giang Tuệ Tâm nói.
“từng thấy, thứ này chỉ có người tàn tật mới ngồi.
Cháu chẳng qua chỉ bị thương ở chân, hơn nữa đã đỡ nhiều rồi.” Dương Dương cố gắng thuyết phục Giang Tuệ Tâm không cần để cậu nhóc ngồi cái này.
Nhưng kết quả vẫn đấu không lại, Dương Dương rất không tình nguyện ngồi lên xe lăn, một người làm ở phía sau đẩy cậu nhóc.
“Hậu hoa viên trong nhà cũng không có gì đáng xem, chúng ta đi đâu đây?” Giang Tuệ Tâm dường như tự nói với mình, lại giống như đang thương lượng với Dương Dương.
Dương Dương vốn muốn đến biệt thự của Hình Uy chơi, nhưng cậu nhóc sao có thể nói suy nghĩ này cho Giang Tuệ Tâm đây.
Không nói cái khác, chính là em gái phải làm sao, nếu như bị bà nội biết, tám phần sẽ gây ra không ít rắc rối cho mẹ.
Dương Dương được bế lên xe, Giang Tuệ Tâm sau khi lên xe, bà ta đột nhiên xoay người nói với Dương Dương đàn ngồi ở phía sau: “Hay là chúng ta đến thăm Trình Trình, bà đã rất lâu không có đến thăm nó, không biết nó bây giờ như thế nào rồi, có phải mập mạp như cháu không.
Ha ha...”
Dương Dương vừa nghe, thật sự không muốn xảy ra chuyện gì thì sẽ xảy ra chuyện đó.
“Dương Dương, cháu chỉ cho lão Trương đường về nhà của mẹ cháu.” Giang Tuệ Tâm nói.
.