Mạc Cẩm Thành xuất hiện làm bà ta chấn động không nhỏ, mặc dù bà ta cho rằng Dư Như Khiết đã chết rồi, nhưng mà Mạc Cẩm Thành xuất hiện hợp tác với Bắc Minh, mục đích của anh ta không đơn giản như vậy.
Bà nói với Bắc Minh Thiện cũng đang ngồi xem TV trong phòng khách nói: "Thiện, con hợp tác với Mạc Cẩm Thành phải cẩn thận."
"Dì Tâm, tôi tự có chừng mực, dì không cần lo lắng." Bắc Minh Thiện nói xong từ trên ghế salon đứng lên, xoay người về thư phòng của mình.
Nhìn bóng lưng Bắc Minh Thiện rời đi, Giang Tuệ Tâm thở dài.
Sau đó bà ta cũng tắt ti vi đứng lên.
Bà được người hầu đỡ về phòng của mình.
Lúc cửa phòng ngủ vừa đóng lại, vẻ mặt Giang Tuệ Tâm có chuyển biến.
Bà vội vã gọi điện thoại cho Bắc Minh Đông đang quay phim ở xa.
"Mẹ, mẹ đừng giục, con đang quay phim mà.
Đợi con quay xong sẽ về." Bắc Minh Đông nằm ghế dựa trên bãi cát, đối mắt với biển cả rộng lớn hưởng thụ ánh mặt trời.
Cách anh ta không xa, trên bờ biển có mấy thiếu nữ nóng bỏng đang chơi bóng chuyển ở trên bãi cát.
Mặc dù phần quay cả bộ phim vẫn chưa kết thúc, nhưng phần diễn của Bắc Minh Đông đã xong, bây giờ chẳng qua là quay bổ sung một số cảnh mà thôi.
Anh ta không muốn về nhà sớm như vậy, chính là không muốn gặp lại mẹ cứ thao thao bất tuyệt cả ngày với mình.
Vẻ mặt Giang Tuệ Tâm trở nên vô cùng nghiêm túc, bà quát con trai nói: "Đông Đông, trước kia con lừa mẹ, mẹ xem như nhắm một mắt mở một mắt rồi.
Mẹ biết phần diễn của con đã quay xong rồi.
Lần này mẹ vội giục con về và có chuyện quan trọng cần bàn."
Bắc Minh Đông biết chút thủ đoạn của mình bị vạch trần rồi, lập tức thay đổi gương mặt, cười hì hì trả lời: "Mẹ quả nhiên uy vũ, không ngờ trong đoàn phim còn có cơ sở ngầm của mẹ, được rồi, con về còn không được sao."
Bên này thông báo cho con trai Bắc Minh Đông của mình xong, bà ta ngồi trên giường nhíu mày nghĩ nghĩ, sau đó lại do dự gọi điện thoại cho Bắc Minh Triều Lâm.
Bắc Minh Triều Lâm và vợ của mình Lan Hồng ở trong biệt thự riêng, đã một thời gian rất dài rồi.
Ngoài trừ lúc đưa linh Bắc Minh Chính có xuất hiện thì không còn tin tức khác.
Những ngày này anh ta mỗi ngày đều ở bên bờ, một cây cần câu, một ghế nhỏ, nhoáng một cái đã là hết ngày.
"Dì Tâm, dì gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì sao ?" Anh ta bắt mắt, trong giọng nói có vẻ chán chường
"Triều Lâm à, khi nào thì con có thời gian, dì hẹn con ra ngoài nói chuyện được không?" Thái độ Giang Tuệ Tâm đối với Bắc Minh Triều Lâm vẫn luôn hòa thuận, kỳ thật bà ta đối với con của người vợ trước để lại, thái độ rất tốt.
Bởi vì lúc đó Bắc Minh Chính còn sống, bà không muốn lưu lại cái danh mẹ kế ác độc.
Nhất là với nhà Bắc Minh Triều Lâm, bởi vì bà ta biết rõ đây mới là uy hiếp của Bắc Minh Chính.
Chỉ cần tốt với bọn họ, Bắc Minh Chính mới phục tùng chính mình.
Địa vị của mình ở nhà Bắc Minh mới có thể yên ổn.
Nhưng mà bây giờ, Giang Tuệ Tâm cảm thấy Bắc Minh Thiện và Mạc Cẩm Thành hợp tác, là một chuyện rất nguy hiểm,
Bắc Minh Triều Lâm từ trong điện thoại nghe ra được, giọng điệu của Giang Tuệ Tâm không hiền lành như bình thường, mà có cảm giác hơi gấp gáp.
Anh ta có thể cảm giác được, có thể là trong nhà đã xảy ra chuyện.
Anh ta đau khổ cười nói: "Dì Tâm, nói chỉ đơn thuần tìm tôi uống trà, tôi có thời gian.
Nhưng nếu về chuyện trong nhà hay về tập đoàn Bắc Minh, tôi cảm thấy không cần đi qua nữa.
Hẳn là dì nhớ bây giờ tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi chứ."
Giang Tuệ Tâm sao lại không biết: "Triều Lâm, con đừng nói như vậy, đây không phải làm người lớn như dì khó chịu trong lòng sao.
Con yên tâm chỉ làm tìm con đi uống chút trà.
Mặc dù dì là mẹ kế của con, nhưng tình cảm giữa chúng ta cũng không khác ruột thịt bao nhiêu.
Đến lúc đó gì báo địa điểm cho con.
A, đúng rồi, đừng quên gọi Lan Hồng và Diệp Long đến, dì lâu rồi không gặp bọn họ, rất nhớ bọn họ.
."
"Được dì Tâm, con đợi điện thoại của dì.
."
*
Cố Hạnh Nguyên nhìn mẹ đang nổi giận, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Sau khi cô cúi đầu trầm mặc một hồi, con mắt dần đỏ lên, hốc mắt cũng ẩm ướt: "Mẹ, về chuyện của con, kỳ thật thật sự không muốn nói với mẹ.
Con cảm thấy những chuyện này đã qua, thì không nên nhắc đến nữa.
Nhưng mà mẹ đã muốn nghe, con sẽ kể một chút chuyện xưa của con cho mẹ."
Cố Hạnh Nguyên nói chuyện trước đó vì cứu Vũ Xuân, qua sự giới thiệu của người khác, đạt thành giao dịch với Bắc Minh Thiện, làm người đẻ thuê.
Cùng với một số chuyện cô cho rằng không sao cả.
Cô cũng không lôi Giang Tuệ Tâm vào, vì cô sợ mẹ vất vả mới tìm được Giang Tuệ Tâm cũng không lôi bà ta vào.
Nếu không cô khó cam đoan mẹ có thể hận Giang Tuệ Tâm như Dư Như Khiết không.
Lúc Cố Hạnh Nguyên kể chuyện xưa của mình, ánh trời chiều hoàng hôn đã bị màn đêm cắn nuốt mất rồi.
Lúc này nước mắt Lục Lộ tuôn đầy mặt, bà không ngờ con gái bên ngoài vui vẻ, còn có một chặng đường chua xót như vậy.
Đúng là con gái số khổ mà.
Bà xoay người kéo tay Cố Hạnh Nguyên, hai mẹ con cùng khóc lóc thảm thiết.
Cố Hạnh Nguyên kể lại chuyện của mình xong, cảm giác mình dễ chịu hơn rất nhiều, tảng đá lớn trong lòng mình cuối cùng cũng bị dời đi.
Lúc này cô chính là một đứa bé phiêu đãng ở bên ngoài nhiều năm, cuối cùng buông cơ thể chồng chất vết thương về đến nhà.
Chua xót, ấm ức, thống khổ cũng hòa tan trong giọt nước mắt này, rơi xuống, tóa lên thành đóa hoa thủy tinh đau khổ.
.
Khóc lâu rồi, Lục Lộ ngừng tiếng khóc: "Con à, đúng là quá khó cho con rồi, đúng là một đoạn nghiệt duyên mà."
Cố Hạnh Nguyên mang theo gương mặt ràn rụa nước mắt nhìn mẹ: "Mẹ, có phải là con rất xấu không."
Lục Lộ lấy bàn tay già nua của mình, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt con gái: "Nguyên, con là đứa bé lương thiện, có có thể vì người thân bên cạnh mà hiến dâng toàn bộ bản thân mình, cho dù bây giờ không phải, ít nhất cũng đã từng.
Con làm mẹ cảm thấy kiêu ngạo và tự hào."
Cố Hạnh Nguyên nhìn thái độ của mẹ, cũng không vì những trải qua của mình mà tức giận, mà đến một mức độ nào đó khẳng định mọi quyết định mà mình đã từng làm.
Cô cũng đưa tay lau đi nước mắt trên gương mặt già dặn của Lục Lộ
Lục lộ nhìn Cố Hạnh Nguyên nói: "Khi nào thì, con dẫn mấy đứa nhỏ đến cho mẹ xem xem.
Dù sao chúng nó cũng là cốt nhục của con, cháu ngoại của mẹ."
Cố Hạnh Nguyên gật nhẹ đầu: "Vâng, đợi bọn nhỏ có ngày nghỉ lẽ sẽ đưa đến gặp mẹ."
Cố Hạnh Nguyên kể chuyện Trình Trình và Dương Dương cho Lục Lộ, cho đến tận khuya.
Lục Lộ ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên vách tường, bây giờ đã là chín giờ.
Bà đưa tay chỉ cho Cố Hạnh Nguyện: "Nguyên, bây giờ đã không còn sớm, con phải về rồi, ngày mai còn đi làm nữa."
Cố Hạnh Nguyên gật nhẹ đầu: "Mẹ mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút, hôm khác con lại đến thăm mẹ."
Cố Hạnh Nguyên ngồi taxi trở về, gương mặt vẫn luôn tươi cười, cô nhìn ánh đèn lập lòe ngoài cửa sổ xe, bắt đầu ảo tưởng đến hình ảnh sau này cô với mẹ và mấy đứa nhỏ sống vui vẻ rồi.
*
Ngày hôm sau, Cố Hạnh Nguyên đến khách sạn Daredevil rất sớm, đứng trước cửa phòng tổng thống của Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết.
Cô nhẹ nhàng nhấn chuông cửa, mở của là Mạc Cẩm Thành.
"Nguyên đến rồi, mau vào đi.
Ba và dì Như Khiết của con đang chuẩn bị ăn sáng, con đến rất đúng lúc ăn cùng đi."
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười với Mạc Cẩm Thành, cô thấy tâm trạng của Mạc Cẩm Thành vẫn rất tốt, cũng không bị tin tức buổi họp báo hôm qua ảnh hưởng.
Cô khoát khoát tay: "Ba nuôi không cần đâu, con chỉ đến lấy tui, sau đó còn đi làm."
Mạc Cẩm Thành đưa Cố Hạnh Nguyên vào phòng, chỉ xuống ghế sofa: "Nguyên, trước không vội đi làm, ngồi ở đây xem ti vi đi.
Đợi lát nữa ăn xong bữa sáng, dì Như Khiết có chuyện muốn nói với con."
Cố Hạnh Nguyên cũng chỉ đành nghe lời ba nuôi nói, ngồi trên ghế sofa, cầm điều khiển tùy tiện đổi kênh.
Sau hơn nửa tiếng, Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết cơm nước xong rồi, cả hai cùng đi đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.
Mạc Cẩm Thành đưa túi của Cố Hạnh Nguyên cho cô: "Đây, đây là túi của con, mở ra xem có thiếu gì không.
Hôm qua không ai gọi con."
Cố Hạnh Nguyên cầm túi, khoát túi lên vai, hơi mỉm cười: "Con không xem đâu, khẳng định không thiếu gì."
Dư Như Khiết ngồi bên cạnh Mạc Cẩm Thành, trên gương mặt bà có vẻ nghiêm túc, bà thấy Mạc Cẩm Thành không nói, vì vậy mở miệng nói: "Nguyên, xin con tha thứ cho.
Hôm qua Cẩm Thành cầm túi của con về, không cẩn thận làm rơi xuống đất, mấy thứ bên trong cũng bị đổ ra.."
"Dì Như Khiết, không phải dì muốn nói với con chuyện này chứ, không sao đâu.
Trong túi của con chỉ có mấy thứ đồ chơi thượng vàng hạ cám." Cố Hạnh Nguyên mỉm cười.
"Lúc dì giúp con dọn lại đồ, vô tình thấy cái này." Dư Như Khiết nói xong, ý bảo Mạc Cẩm Thành để ảnh chụp chung lên bàn trà
Cố Hạnh Nguyên nhìn, vẻ mặt hơi thay đổi.
Cô vội vàng cầm ảnh chụp lên, tận tâm bỏ lại vào trog túi.
Dư Như Khiết thấy được biểu cảm của cô thay đổi, đây cũng là chuyện trong dự liệu của bà.
Bà dừng một chút, sau đó nhìn Cố Hạnh Nguyên nói: "Nguyên, con có thể nói cho dì tấm hình này con lấy từ đâu không?"
"Kỳ thật, tấm hình này con cũng mới lấy được gần đây." Lúc Cố Hạnh Nguyên trả lời có chút không yên lòng, giọng nói cũng lít nha lít nhít.
Những thứ này vào trong mắt Dư Như Khiết, càng chứng minh suy đoán trước đó của bà, Cố Hạnh Nguyên có khả năng có liên quan đến Lục Lộ hoặc Giang Tuệ Tâm.
"Nguyên, dì hy vọng con nói thật cho dì biết, con quen biết Lục Lộ hay Giang Tuệ Tâm?"
"Cái này..." Cố Hạnh Nguyên chần chờ một chút, vừa nghĩ đến hôm qua mình cũng nói với mẹ rồi, bây giờ đến ảnh chụp cũng lộ ra rồi, cũng không còn gì có thể lo lắng mà không nói.
Nghĩ tới đây, cô gật nhẹ đầu nhìn Dư Như Khiết: "Con biết Giang Tuệ Tâm, cũng biết Lục Lộ.
Hơn nữa, Lục Lộ còn là mẹ của con."
Cố Hạnh Nguyên nói một câu làm cả Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành giật mình.
Sau khi bọn họ mở to mắt liếc nhìn nhau lại nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên.
Dư Như Khiết cố gắng đè xuống chuyện tự nhiên xuất hiện này, trong lòng bà gợn sóng.
Nhẹ giọng hỏi một câu: "Nguyên, ý của con là, con là con gái của Lục Lộ?"
Cố Hạnh Nguyên rất nghiêm túc gật đầu, cô nhìn Dư Như Khiết nói từng câu từng chữ: "Con chính là đứa bé mất đi năm đó của Lục Lộ, cũng chính là đứa bé dì nhẫn tâm vứt đi sau lưng Lục Lộ."
Câu này giống như tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu của Dư Như Khiết, thân thể yếu ớt của bà run lên một cái
Lúc này, hốc mắt của bà dần trở nên ẩm ướt, khóe miệng có chút run rẩy, muốn đưa tay chạm vào Cố Hạnh Nguyên.
Nhưng mà cô hơi nghiêng người, khéo léo tránh qua, thoát khỏi tay của bà,
Kỳ thật dù không tránh này, bà cuối cùng cũng không chạm được vào đứa bé bà đã từng vứt bỏ trước mặt này.
Chuyện này đã hành hạ bà hơn nửa đời người rồi, bà không nhắc qua với người nào, kể cả Mạc Cẩm Thành, bà cũng chưa từng kể qua.
.