Nhưng để anh ta vồ hụt, từ lúc bắt đầu anh ta không hề thấy Phỉ Nhi lộ mặt, thậm chí sau đó đi thăm dò khắp nơi, mới biết được Phỉ Nhi đã mất tích, ngay cả Bắc Minh Thiện cũng phái người đi tìm cô ta.
Xem ra chuyện này tạm thời chỉ có thể bỏ qua.
Mấy ngày nay, anh ta vẫn luôn để ý đến động tĩnh của Bắc Minh Thiện và Bắc Minh thị.
Đặc biệt là Bắc Minh Thiện đưa Bắc Minh Diệp Long ra ngoài, sau khi bọn họ trở về, vẻ mặt của Bắc Minh Diệp Long vui vẻ giống như hoa nở vậy.
Điều này khiến Đường Thiên Trạch không thể hiểu được, không biết Bắc Minh Thiện đã giở trò gì với Bắc Minh Diệp Long, không phải bọn họ đã từng ở phía đối lập sao?
Anh ta muốn biết rốt cuộc giữa bọn đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta lại không gọi điện thoại cho Bắc Minh Diệp Long, muốn xem xem tình hình tiến triển như thế nào rồi nói.
Hai ngày sau nhìn thấy Bắc Minh Thiện và Bắc Minh Diệp Long cùng đi một chiếc xe ra ngoài, nhưng lúc trở về lại không nhìn thấy Bắc Minh Thiện, Bắc Minh Diệp Long cũng là bắt xe trở về, nhìn biểu cảm của anh ta rất không vui, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.
Sau đó cuối cùng cũng có tin tức, anh ta nhận được một video từ một người nặc danh gửi đến.
Đây là một đoạn video được quay ở sảnh của khách sạn Daredevil Empire.
Rất nhanh, Đường Thiên Trạch đã nhận ra, hai người đang bị cảnh sát áp giải chính là Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên.
Hơn nữa bên dưới video còn có một tin nhắn, muốn anh ta đăng video này lên mạng, nhất định sẽ khiến Cố Hạnh Nguyên bị mất hết danh tiếng.
Như vậy anh ta có thể báo thù được Bắc Minh Thiện, và cô ta cũng có thể báo thù được Cố Hạnh Nguyên.
Anh ta xem đến đây, lập tức nghĩ đến một người, đây nhất định là do Phỉ Nhi gửi đến muốn anh ta làm như vậy.
Âm thầm thở dài, không ngờ người phụ nữ Phỉ Nhi này bên ngoài trông có vẻ vô hại, nhưng trong bụng lại tràn đầy ác ý.
Giống như vụ cháy ở Tây Ban Nha năm đó.
Kết quả, Đường Thiên Trạch cũng không làm theo ý của Phỉ Nhi.
Bởi vì đối mặt với Cố Hạnh Nguyên, anh ta còn một chuyện quan trọng hơn phải làm.
Trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, anh ta không thể để Cố Hạnh Nguyên chịu bất kỳ tổn thương nào, bao gồm cả danh tiếng.
Anh ta cũng không có bất kỳ động thái gì, nhưng nửa tiếng sau, anh ta bất ngờ nhận được một liên kết từ số điện thoại lạ này gửi đến.
Sau đó kèm thêm một đoạn thoại: “Tôi biết tôi đã phản bội lại anh, nhưng tôi không hề cố ý làm như vậy.
Lần này anh đã không muốn tự mình ra tay, vậy thì tôi sẽ làm thay anh.”
****
Đường Thiên Trạch mở liên kết ra xem, chính là đoạn video lúc nãy mình nhìn thấy.
Thủ đoạn tự cho mình là thông minh này của Phỉ Nhi khiến cho anh ta vô cùng tức giận.
Để ngăn chặn chuyện này bị lan truyền rộng rãi, anh ta lựa chọn làm một chuyện có cùng mục tiêu với Bắc Minh Thiện chính là cố gắng hết sức để ngăn video này bị lan truyền ra.
Hơn nữa anh ta còn tạo ra một loại virut trên điện thoại di động ngay trong đêm, tạo ra một đoạn tin nhắn khen Phỉ Nhi đã làm rất tốt để gửi cho Phỉ Nhi.
Thực ra, công dụng lớn nhất của loại virut này chính là, chỉ cần mở ra, nó sẽ xóa tất cả các video trong điện thoại, kể cả các tập tin.
Đây chính là lý do tại sao sau khi đoạn video này bị xóa, ngày hôm sau không còn đoạn video nào được phát táng trên mạng nữa.
Không phải Phỉ Nhi không muốn đăng, mà cô ta phát hiện ra tất cả mọi thứ trong điện thoại của mình đã biến mất.
Nhưng cô ta không hề biết chuyện này là do Đường Thiên Trạch làm.
Vì vậy đoàn du khách kia cũng quay video tương tự, thực ra lúc đầu Hình Uy không biết, nhưng nhờ liên hệ với nhân viên trực ban của khách sạn đã biết được những chuyện liên quan.
Anh ta lấy danh nghĩa uy hiếp đến sự an toàn của khách sạn, yêu cầu nhân viên xóa toàn bộ những video suýt nữa cũng bị phát tán ra ngoài.
Vào ngày thứ hai sự việc này xảy ra, từ bản tin phát sóng cuối cùng Đường Thiên Trạch cũng biết được lý do mấy ngày trước Bắc Minh Thiện cứ thần thần bí bí.
Hóa ra là anh đã hợp tác với tập đoàn GT.
Chuyện này đối với Đường Thiên Trạch mà nói không phải là một tin tức tốt.
Ban đầu, Bắc Minh Diệp Long thông qua công trình của tập đoàn Gia Mậu, danh tiếng ở Bắc Minh thị cũng được nâng cao.
Mặc dù không thể trực tiếp làm lung lay vị trí của Bắc Minh Thiện, nhưng cũng xem như là có một chút hiệu ứng.
Đặc biệt là anh ta cũng biết Bắc Minh Diệp Long cũng đang âm thầm qua lại với những bộ phận khác của tập đoàn Bắc Minh.
Lần này Bắc Minh Thiện hợp tác được với tập đoàn GT, cũng xem như là đem lại thắng lợi cho tập đoàn Bắc Minh.
Đường Thiên Trạch cảm thấy có chút khó nắm chắc với tình hình hiện tại, anh ta vội vàng gọi điện thoại cho sư phụ của anh ta.
Lúc người đàn ông hút tẩu biết được người mà Bắc Minh Thiện hợp tác là tập đoàn GT, hơn nữa lần này còn có chủ tịch tập đoàn xuất hiện một cách nghênh nganh, phách lối.
Điều khiến ông ta ngạc nhiên chính là vị chủ tịch kia chính là Mạc Cẩm Thành.
Trò chơi mà ông ta thiết kế ra, trước mắt giữa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim Mạc Cẩm Thành phá rối.
Người hút tẩu biết lần này Mạc Cẩm Thành xuất hiện một cách phách lối như vậy, 80% là lấy danh nghĩa hợp tác để tiếp cận với Bắc Minh Thiện.
Mặc dù Dư Như Khiết đã chết, nhưng tình cảm mà Mạc Cẩm Thành dành cho bà ta vẫn còn.
Từ lúc Dư Như Khiết bị Bắc Minh Chính giành mất, đến tận bây giờ đều không thay đổi.
Xem ra bây giờ tình huống mà bọn họ phải đối mặt có chút khó khăn.
Mặc dù cục diện trước mắt bắt đầu có chút mất khống chế, nhưng vẫn còn một chuyện quan trọng hơn, người hút tẩu vẫn giao phó cho Đường Thiên Trạch.
Đó chính là nhất định phải nghĩ ra cách xác minh thân thế của Cố Hạnh Nguyên, xem xem cô có phải là con gái của ông ta và Lục Lộ không.
Sau khi Đường Thiên Trạch nhận được chỉ thị từ sư phụ, không dám chẫm trễ, từ sáng hôm đó đã bắt đầu âm thầm quan sát từng hành động của Cố Hạnh Nguyên.
Đến tận lúc Cố Hạnh Nguyên đến công viên trên con phố này, Đường Thiên Trạch cảm thấy mình đã có cơ hội tiếp cận cô.
*
Lúc Đường Thiên Trạch nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đang nhắc đến con mình, nụ cười luôn đầy ắp trên khuôn mặt, cùng với ánh nắng ấp ám và bãi cỏ, trông vô cùng xinh đẹp.
Ít nhất trong những người mà anh ta đã từng gặp Cố Hạnh Nguyên là một người vô cùng nổi bật.
Hai người bọn họ cứ ngồi trên bãi cỏ một cách thư thái như vậy, vui vẻ nói chuyện với nhau.
Cố Hạnh Nguyên rất nhanh đã gạt bỏ đi những điều không vui mà sáng sớm nay mang lại cho cô.
“Noton, thật sự rất cảm ơn anh, tâm trạng hôm nay của tôi vốn dĩ không được tốt.
Nhưng bây giờ anh đã khiến tôi vui trở lại.”
***
Đường Thiên Trạch nhìn Cố Hạnh Nguyên, khẽ cười: “Cô nói như vậy tôi cảm thấy rất vinh hạnh.
Hai chúng ta qua bên kia đi dạo được không, nếu như hai chúng ta không đi sợ là bọn chúng sẽ chết đói mất.”
Anh chỉ tay về khoảng đất trống phía xa đã bị đàn chim bồ câu chiếm đóng.
Cố Hạnh Nguyên, khẽ lắc đầu: “Hay là đừng đi nữa, tôi nhìn thấy hành vi tội ác của bọn chúng, tôi sợ sẽ bị bọn chúng cướp mất.”
“Đi đi, không cần phải sợ, đã có tôi.” Đường Thiên Trạch nói xong liền đưa tay ra, cũng không quan tâm Cố Hạnh Nguyên có đồng ý hay không, trực tiếp kéo cô đứng dậy khỏi bãi cỏ, đi về phía đàn chim bồ câu.
Đám chim bồ câu nhìn thấy hai người đi về phía bọn chúng, hơn nữa sau khi nhìn thấy Đường Thiên Trạch, rõ ràng vô cùng thân thiết.
Có mấy con vỗ cánh bay lên, đậu xuống lên vai anh.
Đường Thiên Trạch lấy một chiếc túi nhỏ từ trong túi áo ra, nói với Cố Hạnh Nguyên: “Cô nâng cánh tay lên, để bọn chúng đậu lên.”
Cố Hạnh Nguyên khẽ cười, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng đối mặt với những tiểu tinh linh biểu tượng cho hòa bình và tình hữu nghị, càng cảm thấy vui vẻ.”
Cô làm theo lời Đường Thiên Trạch nói.
Đường Thiên Trạch thò tay vào trong chiếc túi nhỏ lấy ra một ít gạo, đặt vào lòng bàn tay đang xòe ra của Cố Hạnh Nguyên.
Đám chim bồ câu nhìn thấy có đồ ăn, lũ lượt bay lên cánh tay của Cố Hạnh Nguyên.
Cái miệng nhỏ mổ xuống lòng bàn tay của cô, sợ cái mỏ cứng rắn của mình sẽ làm bàn tay trắng nõn này bị thương.
Điều này khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy lòng bàn tay mình ngứa ngáy.
“Anh nhìn đi, bọn chúng đang ăn đó.
Có thời gian tôi nhất định sẽ đưa mấy đứa nhỏ đến đây.” Cố Hạnh Nguyên phát hiện bọn chúng không hề đáng sợ như mình tưởng tượng, ngược lại rất đáng yêu.
Cô quay đầu nhìn Đường Thiên Trạch, chỉ thấy trên hai vai anh có hai con chim bồ câu, đồ ăn trong tay của anh đưa đến bên miệng bọn chúng.
Dưới chân bọn họ còn có hơn chục con đang vỗ cánh, trơ mắt nhìn đồng loại của mình thưởng thức đồ ăn ngon.
Miệng của bọn chúng phát ra những tiếng “chiếp chiếp”, giống như đang nói đừng quên bọn chúng.
Đường Thiên Trạch đổ tất cả thức ăn trong túi xuống đất.
Trong nháy mắt đám chim bồ câu đã sôi sục.
“Buổi sáng hôm nay thật sự rất vui.” Cố Hạnh Nguyên và Đường Thiên Trạch trở về xe của mình, trên mặt không giấu được nụ cười rạng rỡ.
Đường Thiên Trạch khẽ cười: “Thấy chưa, thực ra lúc tiếp xúc với động vật và thiên nhiên, sẽ khiến tất cả những chuyện không vui tan biến hết.
Sau này có chuyện gì không vui, không được như ý hãy đến đây.
Bọn chúng sẽ đem tất cả những phiền não của cô đi.”
Nói đến đây, anh ta đưa tay lên xoa đầu Cố Hạnh Nguyên: “Ở đây có một sợi lông chim bồ câu.”
Tay của anh ta nhẹ nhàng nắm lấy sợi lông trắng muốt, đồng thời cũng nắm lấy một sợ tóc của Cố Hạnh Nguyên, khẽ nhổ.
“Aiya.” Cố Hạnh Nguyên khẽ kêu lên.
“Ngại quá, nhất định là lúc tôi lấy lông chim đã không cẩn thận nắm lấy tóc cô.’ Đường Thiên Trạch vội vàng xin lỗi, sau đó lắc lắc chiếc lông chim ở trước mặt cô.
Cố Hạnh Nguyên khẽ cười: “Không sao.
Tôi muốn đến văn phòng Luật, có muốn tôi đưa anh đi một đoạn không?”
“Không cần đâu, tôi còn phải đi đến chỗ khác có chút chuyện.
Sau này có cơ hội sẽ ngồi xe của cô.” Đường Thiên Trạch khẽ cười, đút hai tay vào trong túi.
Cố Hạnh Nguyên mở cửa xe, ngồi vào, thuần thục khởi động xe, sau đó hòa vào dòng xe.
Đường Thiên Trạch nhìn Cố Hạnh Nguyên lái xe đi, anh ta rút bàn tay đang để trong túi áo ra, nhét tóc cô vào một chiếc túi ni lông nhỏ đã được chuẩn bị từ trước.
****
Cố Hạnh Nguyên lái xe một cách rất thuần thục, di chuyển trong dòng xe cô, lúc này tâm trạng của cô giống như bầu trời, ánh nắng tươi đẹp.
Vân Chi Lâm đang ở trong phòng làm việc của mình, bận rộn xử lý những vụ án mà mình đang phụ trách.
Sau khi bận rộn một lúc, anh ta đứng dậy, duỗi eo.
Cánh tay đưa lên một nửa thì dừng lại, chỉ thấy Cố Hạnh Nguyên đeo túi, từ bên ngoài đi vào.
Không chào hỏi anh ta, đi thẳng đến chỗ làm việc thuộc về cô.
Vân Chi Lâm vội vàng thu cánh tay lại, đứng dậy đi vòng qua bàn, ra khỏi phòng làm việc của mình.
Cố Hạnh Nguyên đặt chiếc họp nhỏ lên bàn, bắt đầu lấy từng thứ bên trong ra.
“Hạnh Nguyên, đừng nói với tôi là, điều kiện làm việc Mạc tổng cung cấp cho cô tốt hơn nhiều rồi.
Nếu không sao lại đem những thứ đã mang đi trở về chứ.” Lời nói của Vân Chi Lâm mang theo sự trêu trọc.
Điều này Cố Hạnh Nguyên cũng có thể nghe ra, cô quay đầu liếc nhìn Vân Chi Lâm, một cánh tay đang đặt lên vách ngăn, cơ thể hơi dựa vào.
“Tôi có chút nhớ cuộc sống trước đây, công việc bên kia anh nên tìm người khác đi.” Cố Hạnh Nguyên nói một cách rất bình tĩnh.
Nhưng Vân Chi Lâm vẫn có thể nhìn ra một chút manh mối trên khuôn mặt bĩnh tĩnh của cô: “Hạnh Nguyên, cô không phải là kiểu người từ chối khách hàng mà không có lý do, đặc biệt kia còn là ba nuôi của cô, nói đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Báo cáo hôm qua tôi cũng đã xem qua, thực ra cũng chả có gì, cô xem báo hôm nay chưa, bên phía cảnh sát đã đăng báo xin lỗi chúng ta, chuyện này cũng xem như là đã kết thúc, cô không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ cái lớn.
Xảy ra chuyện ở đó, thì sau này sẽ không đi đến đó nữa.”
.