“Đông Đông, hai đứa đi làm gì thế?” Giang Tuệ Tâm hỏi.
Bắc Minh Đông vỗ vào bao vợt tennis của mình: “Dẫn Dương Dương đi đánh tennis.”
“Con không thấy chân của Dương Dương còn chưa khỏi hay sao, sao có thể chạy nhảy chứ.
Con đó, sao không dùng não mà suy nghĩ chứ.” Giang Tuệ Tâm trách mắng con trai một câu, sau đó nói với Dương Dương: “Cháu ngoan, chú ba cháu ra ngoài, cháu không cần đi theo.
Đợi bao giờ chân khỏi rồi, bà nội dẫn cháu đi chơi tennis.”
Khi Giang Tuệ Tâm nói chuyện với Bắc Minh Đông và Dương Dương, Bắc Minh Thiện giống như cái gì cũng không có nghe thấy, một mình yên lặng đi về phía phòng sách của mình.
*
Thời gian trôi qua từng chút, Bắc Minh Đông cuối cùng vẫn không thể dẫn Dương Dương ra ngoài.
Dương Dương vì không thể ra ngoài đi chơi với chú ba nên cảm thấy có hơi tức giận, cậu nhóc bực tức trở về phòng ngủ của mình chơi game.
Hoàng hôn buông xuống, đèn bắt đầu bật.
Thành phố A dưới màn đêm trở nên lộng lẫy dưới ánh đèn neon.
Sau khi Bắc Minh Thiện về đến nhà Bắc Minh đều luôn không gọi điện cho Cố Hạnh Nguyên.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, đã đến thời gian cuộc hẹn rồi.
Anh thay một bộ vest chỉnh tề, lái xe của mình đến thẳng khách sạn Daredevil Empire.
*
Trong sảnh tiệc của khách sạn Daredevil Empire, lúc này đã sáng đèn.
Nhân viên phục vụ đang tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc khiêu vũ tối nay.
Mạc Cẩm Thành ở trong phòng tổng thống của ông ta, đang tận tâm chỉnh bộ vest của ông ta.
Dư Như Khiết đứng ở bên cạnh ông ta, thần sắc trên mặt rõ ràng có hơi phức tạp: “Không biết Thiện và Hạnh nguyên hai đứa hôm nay có đến hay không.”
Mạc Cẩm Thành chỉnh cà vạt của mình, sau đó khẽ mỉm cười với Dư Như Khiết: “Em yên tâm đi, anh có dự cảm bọn chúng sẽ đến.”
Nói rồi, ông ta lại cảm thấy có hơi tiếc nuối: “Thật ra bữa tiệc khiêu vũ này là vì chuẩn bị cho em, nhưng đáng tiếc em lại không thể đích thân đến tham gia.
Đối với anh mà nói, điều này không tránh khỏi có một loại tiếc nuối.”
Dư Như Khiết khẽ mỉm cười: “Không sao, em luôn biết anh đối tốt nhất với em, em sẽ dùng trái tim cảm nhận bữa tiệc khiêu vũ này.
Hy vọng mọi người chơi vui vẻ.
Em không mong có thể thông qua bữa tiệc khiêu vũ này sẽ cải thiện được quan hệ giữa em và Thiện còn cả Nguyên, nhưng em hy vọng đây sẽ là một cơ hội tốt.”
Bà ta nói đến đây quay đầu nhìn đồng hồ: “Được rồi, thời gian sắp đến rồi, anh xuống dưới đi.”
***
Tập đoàn GT tổ chức bữa tiệc khiêu vũ này ở khách sạn Daredevil Empire đã gây xôn xao ở thành phố A.
Cửa khách sạn đã đỗ không ít xe hạng sang, những người có mặt mũi trong giới thương gia gần như đều đến đây.
Nhất thời, trong sảnh tiệc của khách sạn Daredevil Empire, đã có không ít người đến.
8 giờ tối, kim giờ vừa điểm, Mạc Cẩm Thành vẫy tay từ đi đến trung tâm sân khấu có ánh đèn chiếu vào.
“Chào mừng các vị có thể đến tham gia bữa tiệc khiêu vũ do tập đoàn GT tổ chức, hy vọng hôm nay mọi người có thể có một đêm vui vẻ.”
Mạc Cẩm Thành vừa dứt lời, toàn hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay.
Ngay khi tiếng vỗ tay vừa dứt, Bắc Minh Thiện từ từ đi vào trong sảnh tiệc.
Ánh mắt của mọi người đều bị anh thu hút.
Bắc Minh Thiện mang theo nụ cười bình thường rất ít có, vừa đi vừa gật đầu với mọi người xung quanh.
Ở trong quá trình này, anh nhận được một tràng vỗ tay của mọi người.
Theo tiếng vỗ tay, Mạc Cẩm Thành đi đến trước mặt Bắc Minh Thiện, đưa tay bắt tay của anh: “Bắc Minh tổng, chào mừng cậu đến tham gia bữa tiệc do tôi tổ chức.” Nói rồi, ông ta không khỏi nhìn về phía sau Bắc Minh Thiện.
Cuối cùng mắt của ông ta mang theo một chút thất vọng.
Bởi vì ông ta không có nhìn thấy bóng dáng của Cố Hạnh Nguyên.
Thật ra khi ông ta gửi lời mời cho Bắc Minh Thiện, cũng sớm đã chuẩn bị trước tâm lý.
Chỉ có điều kỳ vọng của ông ta để đặt quá cao rồi.
Bắc Minh Thiện biết ông ta đang tìm ai, anh nhún vai, dường như thể hiện mình không có dẫn Cố Hạnh Nguyên đến.
Anh khẽ nói: “Bữa tiệc khiêu vũ hôm nay của Mạc tổng tôi sao có thể không đến được chứ.”
Vào lúc này, trong đám đông bên cạnh Bắc Minh Thiện, có một cô gái mặc lễ phục màu đỏ rực đi ra.
Cô ta cầm một ly rượu đi đến bên cạnh Bắc Minh Thiện: “Thiện, chúng ta lâu rồi không có gặp mặt rồi.”
Bắc Minh Thiện ngoảnh đầu nhìn, chính là Tô Ánh Uyển.
“Ổ? Cô sao cũng đến rồi?”
Tô Ánh Uyển khẽ mỉm cười, trên mặt mang theo vẻ phong tình vạn chủng, cô ta ghé sát bên tai của Bắc Minh Thiện, thấp giọng nói: “Bữa tiệc như này sao có thể thiếu em sao.
Sao hả, hình như bạn nhảy của anh còn chưa đến?”
Mạc Cẩm Thành nhìn thấy Tô Ánh Uyển đối với Bắc Minh Thiện như thế, ông ta cảm thấy có hơi không tự nhiên.
Dù sao ông ta vẫn là ba nuôi của Cố Hạnh Nguyên, mặc dù giữa Dư Như Khiết và Cố Hạnh Nguyên tồn tại một vài ân oán, nhưng ông ta về mặt tình cảm thì vẫn hướng về phía con gái nuôi.
Nhìn thấy người phụ nữ ở trước mắt, quyến rũ Bắc Minh Thiện, ông ta khẽ ho một tiếng, sau đó nói với Bắc Minh Thiện: “Bắc Minh tổng, tôi đi chào hỏi những khách khứa khác trước đã, hy vọng cậu có thể ở đây chơi vui vẻ.”
Bắc Minh Thiện thấy Mạc Cẩm Thành đi rồi, sau đó nói với Tô Ánh Uyển: “Ai nói bạn nhảy của tôi không có đến, tất cả cô gái ở đây đều có thể là bạn nhảy của tôi.”
Tô Ánh Uyển nhấp một ngụm uống, sau đó tà mị nhìn Bắc Minh Thiện nói: “Vậy có bao gồm em hay không?”
Lúc này, Mạc Cẩm Thành đến trung tâm hội trường, cầm micro nói: “Bữa tiệc khiêu vũ bắt đầu, là tổng giám đốc của tập đoàn GT, vốn dĩ nên do tôi nhảy điệu mở màn.
Nhưng thật đáng tiếc, bạn nhảy của tôi cô ấy không đến được.
Cho nên tôi đem cơ hội này nhường cho đối tác hợp tác trong thương nghiệp của tôi, tổng tài của tập đoàn Bắc Minh Thị anh Bắc Minh Thiện.”
Thuận theo tay của Mạc Cẩm Thành, ánh đèn cũng đều dồn vào người của Bắc Minh Thiện.
Tô Ánh Uyển lúc này đã vô cùng tự nhiên chuẩn bị nhảy điệu mở màn với Bắc Minh Thiện.
Vào lúc này, cửa lớn của hội trường lại mở ra, mọi người không biết xảy ra chuyện gì, đều ngoảnh đầu nhìn về phía cửa.
***
Hầu hết người có máu mắt trong giới đều đã có mặt đủ trong bữa tiệc khiêu vũ ở khách sạn Daredevil Empire, duy chỉ có nhân vật chính Mạc Cẩm Thành và Bắc Minh Thiện không có bạn nhảy.
Lúc này cửa lớn của hội trường từ từ mở ra, một cô gái có vóc dáng ưu nhã lại không mất đi phần gợi cảm chầm chậm đi vào trong hội trường.
Sườn xám màu vàng đế vương, bên trên được thêu phượng hoàng ngũ sắc.
Hai bên viền đính lục bảo dưới ánh đèn giao nhau, liên tục phát ra màu sắc thu hút ánh mắt mọi người.
Sự xuất hiện của cô bỗng chốc khiến các khách nữ ở đây đều bị lu mờ.
Bắc Minh Thiện nhìn thấy người đến, khóe môi của anh khẽ cong lên.
Sau đó liếc nhìn Tô Ánh Uyển, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, bạn nhảy của tôi đến rồi.”
Anh ta nói rồi, khẽ mỉm cười xuyên qua đám đông, đứng ở trước mặt Cố Hạnh Nguyên.
Đưa ra bàn tay mời cô: “Có thể mời quý cô nhảy điệu mở màn không?”
Bắc Minh Thiện khẽ mỉm cười, sau khi gật đầu thì đưa tay mình cho anh.
Hai người đến trung tâm sàn nhảy, Bắc Minh Thiện một tay nhẹ nhàng ôm cái eo mảnh mai của Cố Hạnh Nguyên, môt tay đan vào tay của cô.
Cùng nhau khiêu vũ theo đuôi nhạc du dương.
Ánh đèn trong hội trường tập chung lên người bọn họ.
“Tôi không có chọn sai, bộ đồ này quả thật rất hợp với em.
Tôi còn tưởng em sẽ không đến.
Nếu như tôi không có nhớ nhầm, đây là lần thứ hai chúng ta nhảy trong tiệc khiêu vũ.” Bắc Minh Thiện đối với bản thân vẫn rất tự tin.
Cố Hạnh Nguyên theo bước nhảy nói: “Đây chẳng qua là không muốn khiến con trai thất vọng thôi.”
Bắc Minh Thiện cảm thấy có hơi bất ngờ, anh mỉm cười cảm thấy có hơi thất bại: “Không ngờ sẽ là Trình Trình.”
Không thể phủ nhận, Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên phối hợp nhảy quả thật rất đáng để tán thưởng.
Nam đẹp trai, nữ xinh đẹp.
Khi nhảy mang theo làn gió mới cho toàn trường.
Rất nhanh, hai người bọn họ nhảy hết một bài, toàn trường lại là một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
“Thiện, Nguyên, hai đứa nhảy thật sự rất tuyệt.” Mạc Cẩm Thành nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đến rồi, trong lòng đặc biệt vui mừng.
Ông ta cười ha hả đi đến trước mặt bọn họ, cầm ba ly nho trắng trong khay của người phục vụ, đưa cho bọn họ.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười gật đầu với Mạc Cẩm Thành: “Cảm ơn ba nuôi.”
Bắc Minh Thiện cầm lấy một ly: “Cầm ly rượu này để tôi nói gì đó, vậy thì chúc hai tập đoàn chúng ta hợp tác thuận lợi.”
Ba người khẽ cụng ly.
Lúc này, Tô Ánh Uyển cầm một ly rượu đi đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, cô ta cũng không phụ nhận điểm sáng của bữa tiệc hôm nay đều ở trên người Cố Hạnh Nguyên rồi.
“Nguyên, từ sau chuyện đó, chúng ta luôn không có gặp mặt.
Có điều tôi lại có thể thường thường thấy cô trên báo.
Đương nhiên nhiều nhất vẫn là bản giải trí.”
Cố Hạnh Nguyên xoay người nhìn, hóa ra là Tô Ánh Uyển, trước đây bọn họ đã luôn đối đầu rồi.
Có điều bây giờ, cô cảm thấy không cần thiết nữa.
Theo cô thấy, giữa bọn họ đã không cùng một đẳng cấp nữa rồi.
Thấy Tô Ánh Uyển mang theo nụ cười giả tạo, Cố Hạnh Nguyên cũng vẫn mỉm cười: “Phải, có một khoảng thời gian không gặp rồi.
Cảm ơn cô còn chú ý đến tôi.
Nhưng tôi lại không tìm thấy một chút tin tức nào của cô cả, thật sự xin lỗi, tôi không biết cô bây giờ đang làm gì.”
Mặt mày của Tô Ánh Uyển bỗng hơi cứng lại, sau đó cười nói: “Người nổi tiếng như chúng tôi, bình thường đều rất chú ý tránh né nhóm chó săn.
Hơn nữa khoảng thời gian gần đây tôi ở nước ngoài để bàn bạc chuyện hợp tác với nhà sản xuất.
Mãi đến hôm kia mới trở về.”
Nói đến đây, cô ta liếc nhìn Bắc Minh Thiện, sau đó rất quan tâm nói: “Trước đây cô không phải thay Thiện bào chữa hay sao, sao về sau lại đối đầu với anh ấy rồi? Vốn dĩ tôi còn lo lắng hai người sau này không muốn gặp mặt nữa, nhưng hôm nay tôi thấy, cuối cùng có thể yên tâm rồi.”
***
Cuộc đối thoại giữa Cố Hạnh Nguyên và Tô Ánh Uyển, Bắc Minh Thiện đều nghe thấy, anh không khỏi hơi nhíu mày.
Quay đầu lạnh lùng nhìn Tô Ánh Uyển nói: “Tôi cảm thấy cô bây giờ nên sớm rời khỏi giới giải trí đi, bây giờ sao càng lúc càng lắm chuyện rồi.”
Tô Ánh Uyển bị câu nói lạnh của Bắc Minh Thiên mà mặt mày có hơi ngại ngùng, sau đó cô ta lại thay bằng nụ cười: “Thiện, thật ra em không có ý gì khác, chẳng qua chỉ xuất phát từ sự quan tâm của một người bạn mà thôi.
Nếu anh đã không muốn nghe, em có thể không tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa.”
“Vậy là tốt nhất.
Tôi không hy vọng vì những chuyện này đến cuối cùng chúng ta ngay cả làm bạn cũng không được nữa.”
Bắc Minh Thiện nói xong, thấy mọi người ở đây đã theo điệu nhạc mà bắt đầu khiêu vũ rồi.
Anh nắm tay của Cố Hạnh Nguyên: “Bầu không khí ở đây tôi cảm thấy không tốt lắm.” Nói rồi, vòng qua Tô Ánh Uyển, dẫn Cố Hạnh Nguyên đi ra khỏi hội trường.
Cố Hạnh Nguyên cũng biết tâm trạng của Bắc Minh Thiện đều bị Tô Ánh Uyển phá hỏng rồi.
Mãi đến khi bọn họ đến thang máy, Cố Hạnh Nguyên mới mở miệng: “Anh không cần phải tức giận với cô ta, có lẽ cô ta chỉ có ý tốt thôi.”
Bắc Minh Thiện liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên, sau đó cười lạnh nói: “Em cũng nói ‘có lẽ’.
Chứng tỏ em không phải cũng rất ghét cô ta sao.”
“Đó là vì tôi biết trong lòng cô đều luôn rất thích anh.
Mặc kệ là trước đây hay bây giờ.
Lời nói đó của cô ta chính là luôn xem tôi thành tình địch của cô ta.”
.