"Ồ.
Các người đến thăm Lục Lộ phải không? Các người không biết sáng sớm nay bà ấy đã được con gái đến đón đi rồi sao?"
"Bà ấy hết bệnh rồi sao?" Giang Tuệ Tâm cảm thấy hơi bất ngờ hỏi.
"Không có, nhưng mà không biết xảy ra chuyện gì, mới sáng ra bà ta đã muốn xuất viện, mặc kệ ai nói gì cũng không chịu.
Con gái bà ta cũng hết cách chỉ đành làm thủ tục xuất viện cho bà ta thôi."
Giang Tuệ Tâm gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
"Dương Dương, nếu bà ngoại đã đi rồi vậy chúng ta cũng trở về thôi." Giang Tuệ Tâm nói với Dương Dương.
Lúc bọn họ đi ngang qua đại sảnh của bệnh viện thì Giang Tuệ Tâm bất ngờ nhìn thấy Mạc Cẩm Thành đang vội vã đi về phía khu nội trú của bệnh viện.
Giang Tuệ Tâm hơi bất ngờ khi nhìn thấy ông ta xuất hiện ở đây.
"Cô dẫn Dương Dương ra xe ngồi đợi trước đi, tôi vào trong làm ít việc xong sẽ ra ngay."
Sau khi Giang Tuệ Tâm sắp xếp cho Dương Dương và người làm xong thì bà ta cũng muốn đến khu nội trú.
Không tốn thời gian bao lâu bà ta đã nhìn thấy bóng dáng của Mạc Cẩm Thành.
Bà ta rất cẩn thận duy trì một khoảng cách nhất định với Mạc Cẩm Thành.
Sau khi quẹo qua hai khúc quanh, bà ta liền nhìn thấy Mạc Cẩm Thành bước vào một phòng chăm sóc đặc biệt.
Giang Tuệ Tâm bước nhanh tới cửa phòng, khẽ đẩy ra một khe hở nhỏ, lén lút nhìn vào bên trong.
Chỉ một cái liếc mắt nhưng lập tức đã khiến trái tim bà ta đã vọt tới cuống họng.
Tuy ở độ tuổi này bà ta cũng hơi hoa mắt nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng người nằm trên giường bệnh bên cạnh Mạc Cẩm Thành.
Hơn nữa người kia không phải ai khác mà chính là Dư Như Khiết.
Phát hiện bất ngờ này khiến bà ta cảm thấy ngoài ý muốn.
"Không phải bà ấy đã chết rồi sao? Sao bà ấy có thể sống lại được chứ? Mình gặp quỷ sao?" Giang Tuệ Tâm nhíu mày, lẩm bẩm đi đến bên cạnh xe.
"Bà nội, bà gặp quỷ gì thế?" Dương Dương hỏi bà qua cửa sổ xe.
"À, không có gì." Giang Tuệ Tâm vừa nói vừa mở cửa xe ngồi vào trong, sau đó nói với tài xế: "Chúng ta về nhà thôi."
Sau khi về đến nhà Giang Tuệ Tâm đi thẳng vào phòng ngủ của mình.
Suốt cả buổi chiều bà ta cũng không ra khỏi phòng.
Đối với phát hiện bất ngờ trong bệnh viện hôm nay, Giang Tuệ Tâm đột nhiên cảm thấy bồn chồn không yên.
Sự xuất hiện của Dư Như Khiết khiến Giang Tuệ Tâm cảm thấy mối nguy vốn đã bị loại bỏ bao nhiêu năm nay bây giờ lại trỗi dậy, hơn nữa còn gần trong gang tấc.
Bây giờ con trai của bà ta đã hoàn toàn bỏ mặc không màng đến chuyện của nhà họ Bắc Minh, bà ta coi như đã mất đi một người trợ giúp.
Mà một nhà Bắc Minh Triều Lâm bọn họ mới đứng vững chân ở nhà họ Bắc Minh, lúc này bọn họ không rảnh để lo lắng những chuyện khác.
Bà ta luôn cảm thấy bởi vì Dư Như Khiết mà Mạc Cẩm Thành và Bắc Minh Thiện sẽ xoắn vào nhau.
Giang Tuệ Tâm nghĩ tới đây liền cầm điện thoại lên gọi điện cho Cố Hạnh Nguyên: "Nguyên à, tối này cháu có rảnh không? Dì muốn mời cháu đến nhà ăn cơm."
Cố Hạnh Nguyên suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói: "Dì Tâm, cũng được, cháu sẽ qua đó một chuyến."
"Nguyên, mau tới ăn cơm đi cháu." Giang Tuệ Tâm ở trong phòng khách chào Cố Hạnh Nguyên vừa mới bước vào.
Sau khi ăn cơm tối xong, Dương Dương về phòng ngủ của mình để chuẩn bị đồ đạc ngày mai đi học.
Trải qua một khoảng thời gian tĩnh dưỡng ở nhà, chân của cậu bé cũng đã khỏe lên, ngày mai đã có thể đi học được rồi.
Giang Tuệ Tâm kéo Cố Hạnh Nguyên đến phòng ngủ của mình.
"Nguyên, ngồi xuống đi cháu." Giang Tuệ Tâm chỉ vào sô pha dưới cửa sổ nói với Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy Giang Tuệ Tâm hôm nay hơi khác lạ: "Dì Tâm, hôm nay dì gọi cháu tới là có lời muốn nói với cháu sao?"
Giang Tuệ Tâm ngồi bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, cầm tay cô khẽ cười nói: "Thật ra cũng chẳng có chuyện gì lớn.
Hôm nay dì dẫn Dương Dương đến bệnh viện thăm mẹ cháu nhưng không ngờ lại không gặp ai."
"Dì Tâm, thì ra là chuyện này à.
Thật ra, cháu cũng cảm thấy rất bất ngờ vì chuyện này đấy.
Hôm nay lúc cháu đi thăm mẹ cháu thì phát hiện bà ấy đang thu dọn đồ đạc của mình." Cố Hạnh Nguyên nói.
"Vậy, không phải mẹ cháu còn chưa khỏi bệnh sao, sao bà ấy lại xuất viện chứ?" Giang Tuệ Tâm cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.
"Cháu cũng đã khuyên mẹ cháu vài lần nhưng thái độ của mẹ cháu rất kiên quyết.
Cuối cùng cháu cũng hết cách đành phải để bà ấy xuất viện." Cố Hạnh Nguyên thở dài nói.
"Nguyên à, không phải nhà cháu rất nhỏ sao, hơn nữa còn có Trình Trình.
Hai người các cháu ban ngày đều đi ra ngoài cả, để mẹ cháu một mình ở nhà cũng không thích hợp lắm."
Cố Hạnh Nguyên khẽ mỉm cười: "Dì Tâm không cần phải lo, bây giờ cháu đang ở chỗ bạn cháu, cô ấy đang có thai nên ở nhà nghỉ dưỡng."
Giang Tuệ Tâm gật đầu: "Như vậy cũng được, ít nhất mỗi ngày đều có người chăm sóc bà ấy.
Đúng rồi, Nguyên à, cháu có thể thu xếp thời gian để dì gặp mẹ cháu một được không? Dì rất nhớ bà ấy.
Nếu không để dì đến nhà bạn cháu thăm bà ấy cũng được."
Cố Hạnh Nguyên suy nghĩ một hồi rồi nói: "Dì Tâm, dì đã không phải chỉ một lần nói với cháu suy nghĩ này rồi.
Nếu mẹ cháu đã xuất viện thì để cháu xem thử hai ngày nay có thời gian dẫn mẹ cháu ra ngoài một chuyến không?"
Cố Hạnh Nguyên vừa nói vừa nhìn đồng hồ, sau đó đứng lên hơi áy náy nói với Giang Tuệ Tâm: "Dì Tâm, nếu không còn chuyện khác thì cháu về đây."
Giang Tuệ Tâm gật đầu: "Được rồi, dì cũng không giữ cháu ở lại nữa.
Cháu trở về cho dì gửi lời hỏi thăm mẹ cháu, hai ngày nữa dì sẽ đến thăm bà ấy."
Cố Hạnh Nguyên trở về nhà Lạc Kiều.
Mời vừa vào cửa, Lục Lộ đã đẩy xe đẩy đến trước mặt cô: "Nguyên về rồi hả con? Sức khỏe của dì Tâm con vẫn tốt chứ?"
Cố Hạnh Nguyên gật đầu, sau đó chậm rãi đẩy xe đẩy của mẹ đi vào phòng khách: "Sức khỏe của dì Tâm rất tốt.
Vốn dĩ chiều nay dì ấy dẫn theo Dương Dương đến bệnh viện thăm mẹ, kết quả uổng công.
Dì ấy nói hai ngày nữa sẽ hẹn mẹ ra ngoài.
Hai chị em lâu ngày không gặp, nên phải nói chuyện vui vẻ nhé."
Lục Lộ mỉm cười: "Ha ha, được được.
Nguyên, vậy con thu xếp đi."
Cố Hạnh Nguyên gật đầu.
Lúc này Cửu Cửu cầm một con búp bê chạy tới: "Mẹ, dì.
Có thể chơi với con không?"
"Ừm, bây giờ dì đang chăm sóc cho bà ngoại không thể chơi với con được.
Hay là con tìm anh Trình chơi với con đi, được không?" Cố Hạnh Nguyên nhìn Cửu Cửu khẽ lắc đầu.
Cửu Cửu nhăn mày, môi vênh lên thật cao nói: "Anh Trình Trình đang làm bài tập, không có thời gian chơi với con."
"Cửu Cửu lại đây." Lục Lộ cười vẫy tay với cô bé.
Cửu Cửu ngoan ngoãn cầm búp bê đi đến trước mặt Lục Lộ.
Lục Lộ khom lưng bế Cửu Cửu đặt ngồi lên chân mình.
"Mẹ, mẹ để Cửu Cửu xuống trước đi.
Cơ thể mẹ vẫn chưa khỏe hẳn đấy." Cố Hạnh Nguyên lo lắng nói.
"Không sao, không sao.
Mẹ và Cửu Cửu chơi với nhau một buổi chiều rồi.
Bọn họ đều nói mẹ và con bé giống như bà cháu ruột ha ha."
Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy tâm trạng của mẹ mình tốt hơn nhiều, trái tim đang căng thẳng của cô xem như cũng thả lỏng hơn vài phần.
Lại đến một cuối tuần, Cố Hạnh Nguyên đẩy Lục Lộ ra khỏi biệt thự: "Mẹ, hôm qua con đã hẹn dì Tâm xong rồi, bây giờ con dẫn mẹ đến gặp dì ấy."
"Ha ha, được được.
Tính ra mẹ và bà ấy đã hơn hai mươi năm chưa gặp lại.
Cũng không biết bây giờ bà ấy thế nào rồi?" Lục Lộ cười ha ha nói.
Cố Hạnh Nguyên và Anna cùng đỡ Lục Lộ vào bên trong xe, sau đó để xe đẩy vào cốp xe sau.
Lúc này Cửu Cửu chạy tới: "Dì, con cũng muốn ra ngoài với hai người."
Cố Hạnh Nguyên hiểu rõ suy nghĩ của Cửu Cửu.
Từ sau khi Cửu Cửu trở về, cô vẫn chưa dẫn con gái ra ngoài chơi.
Nhưng chuyện này không phải cô muốn làm thế nào cũng được.
Nếu muốn giấu Bắc Minh Thiện thì không thể quang minh chính đại dẫn con bé ra ngoài được.
Nhưng lúc này đã khá hơn một chút, bây giờ Cửu Cửu trên danh nghĩa là con của Anna, ở trước mặt mọi người con bé đều gọi cô là dì.
Hơn nữa Hình Uy cũng tin tưởng không nghi ngờ gì về chuyện này.
Cố Hạnh Nguyên ngồi xổm xuống nhìn Cửu Cửu : "Cửu Cửu ngoan, hôm nay dì dẫn bà ngoại đi ra ngoài gặp bạn của ngoại, đợi sau khi chúng ta về sẽ dẫn con đi chơi, được không?"
Giang Tuệ Tâm hẹn Cố Hạnh Nguyên ở quán trà “Thiên Hương Các.”
Thời gian này, ngày nghỉ Bắc Minh Thiện cơ bản là không ở nhà, bà ta không muốn để Dương Dương ở nhà một mình.
Cho nên trước đó một ngày bà ta đã bàn bạc xong với Lạc Hàn, để ông ta trông nom Dương Dương một ngày.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ bà ta liền ngồi xe đến Thiên Hương Các từ rất sớm.
Cùng lúc đó Cố Hạnh Nguyên cũng dỗ xong Cửu Cửu, sau đó cô lái xe chở mẹ theo địa chỉ tìm được Thiên Hương Các.
Thời gian hẹn gặp càng tới gần, tâm trạng của Giang Tuệ Tâm càng thấp thỏm.
"Hai vị, bà Bắc Minh đang ở trong phòng này." Quản lý đại sảnh đi trước dẫn đường, đưa bọn họ đi tới gian phòng mà Giang Tuệ Tâm đang ngồi.
Khi cánh cửa phòng dần mở ra, Giang Tuệ Tâm nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên bước vào cùng với một người phụ nữ trạc tuổi bà ta.
Bà ta kết luận người phụ nữ này là Lục Lộ.
Hơn hai mươi năm chưa từng gặp lại, trong đầu Giang Tuệ Tâm chỉ có hình dáng lúc trẻ của Lục Lộ.
Trong hơn hai mươi năm qua, Lục Lộ đã trải qua nỗi đau mất con, cuộc sống túng quẫn lại thêm bệnh tật hành hạ, cả người bà gần như đã thay đổi đổi hoàn toàn.
"Dì Tâm, mẹ cháu đến rồi." Cố Hạnh Nguyên mỉm cười chào bà ta.
Lúc này Lục Lộ cũng đang đánh giá kỹ Giang Tuệ Tâm quý phái, sang trọng trước mặt.
Giang Tuệ Tâm liền vội vàng đứng dậy, vẻ mặt vẫn còn rất ngạc nhiên, đi vài bước tới trước mặt Lục Lộ, vươn tay run run nắm lấy tay bà: "Lục Lộ, chúng ta gặp nhau rồi."
Hai người gặp nhau nhưng lại có cảm giác như cách xa một đời.
Bọn họ từng rất huy hoàng, nhưng sau hơn hai mươi năm, bọn họ lại khác biệt như trời với đất.
Lục Lộ nắm chặt tay Giang Tuệ Tâm, rơm rớm nước mắt nói: "Tâm à, đã lâu không gặp nhau, không ngờ cậu vẫn xinh đẹp như ngày nào."
"Lục Lộ, cậu vẫn thích nói giỡn như trước.
Đã từng này tuổi rồi sao có thể so được với trước đây chứ?" Bà ta vừa nói vừa nhìn kỹ Lục Lộ: "Những năm qua cậu đã chịu khổ rồi.
Tớ cũng đã từng đi tìm cậu nhưng lần nào cũng không tìm được.
Nếu tớ biết trước cậu sống vất vả như vậy, chắc chắn tớ sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Lục Lộ gật đầu: "Cảm ơn lòng tốt của cậu.
Có điều cũng may xem như tớ lớn mạng, mấy năm nay cũng gắng gượng vượt qua.
Hơn nữa còn tìm được con gái đã mất của mình."
Bà vừa nói vừa quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
"Cậu đây gọi là khổ tận cam lai.
Bây giờ, trừ con gái ra cậu còn có hai đứa cháu ngoại trai.
Sau này, cậu cứ ngồi chờ hưởng phước đi." Giang Tuệ Tâm vừa nói vừa đi tới phía sau xe lăn của Lục Lộ.
"Nguyên, để dì đẩy bà ấy cho." Bà ta vươn tay cầm lấy tay vịn, từ từ đẩy Lục Lộ đến trước bàn ăn.
Lúc này, cửa phòng VIP lại mở ra, quản lý đại sảnh mang những món ăn mà Giang Tuệ Tâm đã đặt trước lên.
Trên bàn ăn, Giang Huệ Tâm và Lục Lộ cùng ôn lại rất nhiều kỷ niệm đẹp khi bọn họ còn trẻ.
Cố Hạnh Nguyên ngồi bên cạnh nghe bọn họ tâm sự, khẽ mỉm cười.
Hầu hết những kỷ niệm cũ của bọn họ mẹ cô đều đã từng kể cho cô nghe.
"A Linh, sao cậu lại trở bà Bắc Minh chứ?" Tuy Lục Lộ đã nghe con gái nhắc tới chuyện này, nhưng bà vẫn muốn nghe Giang Tuệ Tâm giải thích.
.