"Mẹ ..." Cố Hạnh Nguyên hơi kinh ngạc, lẽ nào bà thật sự không có chút oán hận gì đối với Dư Như Khiết, người đã khiến bà xa cách con gái hơn 20 năm sao?
Ngay cả nhìn từ góc độ của Cố Hạnh Nguyên mà nói thì cho dù Dư Như Khiết có đối xử tốt với mình thế nào, cư xử hòa nhã ra sao.
Sau khi biết sự thật của vấn đề, cô vẫn cảm thấy có chút không thể chấp nhận được.
Không nói đến việc cô có bao nhiêu hận thù với Dư Như Khiết, tất cả những ấn tượng tốt đẹp mà dì ấy đã xây dựng trong tâm trí Cố Hạnh Nguyên cũng đều đã biến sạch.
Mà câu nói không ôm hận của mẹ, quả thực khiến Cố Hạnh Nguyên có chút khó lòng chấp nhận được.
"Lục Lộ, chị thật sự nghĩ như vậy sao? Bà ấy đã khiến mẹ con chị xa cách hơn 20 năm, còn khiến chị sống một cuộc sống người không ra người, ma không ra ma như vậy nữa chứ." Giọng điệu Giang Tuệ Tâm đầy cảm xúc bất ngờ.
Bản thân bà cũng không để ý, khi hỏi câu này, bà còn không có ý thức cao giọng.
Lục Lộ nhìn con gái, rồi lại nhìn Giang Tuệ Tâm, vẻ mặt lúc này rất thoải mái: "Sao, hai người đều cho rằng tôi nên giữ mối hận này trong lòng, bất kể là bao nhiêu năm, mười năm, thậm chí mấy chục năm à? Trong lòng suốt ngày cứ phải nguyền rủa bà ấy, nguyền rủa một người đã chết mới đúng hay sao? Thật quá mệt mỏi và vô nghĩa.
Chị biết hai người nghĩ gì và cũng biết hai người đều là vì muốn tốt cho chị.
Nhưng, như chị đã nói đấy, sau khi trải qua những thăng trầm, những điều này không còn quan trọng nữa, điều quan trọng nhất là bây giờ phải sống tốt."
Lời nói của Lục Lộ lại khiến Cố Hạnh Nguyên im lặng, bà nói đúng, rõ ràng buông bỏ sẽ càng khiến bản thân có thêm sức mạnh hơn là cứ cố chấp nắm chặt lấy điều gì đó.
Sau khi im lặng một lúc, Giang Tuệ Tâm ủ rũ nhìn Lục Lộ chậm rãi nói: "Lục Lộ, em ngưỡng mộ sự mở lòng của chị, nhưng có lẽ sự quảng đại của chị có được chỉ là bởi vì Dư Như Khiết đã chết.
Nhưng giả sử nếu em nói với chị là bà ấy vẫn còn sống, liệu chị sẽ còn có thể nói những lời vừa rồi chứ?"
Lời nói của Giang Tuệ Tâm giống như một tia chớp giữa bầu trời quang đãng, dữ dội rạch một đường quanh co trong tim Lục Lộ.
Làm sao dì ấy biết dì Dư Như Khiết vẫn còn sống? Cố Hạnh Nguyên rõ ràng có chút khó hiểu.
Về tin tức giả chết của Dư Như Khiết, Cố Hạnh Nguyên luôn kín tiếng, ngay cả với con cái cũng không đề cập đến.
Không ngờ lại là như vậy, lại còn để Giang Tuệ Tâm biết chân tướng.
Chẳng lẽ mỗi người trong nhà họ Bắc Minh đều là dữ liệu của các thám tử, chỉ cần có hứng thú điều tra sự việc thì dù có giấu giếm thế nào cũng sẽ từng chút một bị phanh phui ra lại.
Vẻ mặt của Cố Hạnh Nguyên lúc này có chút thay đổi, cô lo lắng nhìn mẹ mình, đồng thời cô cũng liếc sang Giang Tuệ Tâm.
Chỉ thấy cô đang nhìn vào mắt mẹ mình, một cái gì đó khác với lúc trước lóe lên.
Cô đang đáp lại mẹ mình? Hay là đang chuẩn bị nhìn thấy phản ứng dữ dội của bà ...
Tóm lại, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy rất khó chịu sau khi nhìn thấy dáng vẻ của bà vào lúc này.
Khi Lục Lộ nghe tin vậy, bà lại lần nữa rơi vào trầm mặc.
Hận hay không hận, hai điều này đã bắt đầu một cuộc đấu tranh gay gắt trong lòng bà.
Bà ngước lên, nhìn Giang Tuệ Tâm một cách trống rỗng, rồi quay lại nhìn con gái Cố Hạnh Nguyên.
Dường như đang tìm kiếm sự giúp đỡ nào đó.
Chỉ có điều bà thấy hai cặp mắt đang nhìn mình chăm chú, hai đôi tai đang lắng nghe sự lựa chọn của bà.
***
Thực ra, lúc này Lục Lộ cũng đang phải chịu sự tra tấn tinh thần của chính mình.
Nói cho cùng, hồi đó, quan hệ của bà với Dư Như Khiết tốt hơn với Giang Tuệ Tâm, nếu không tại sao lúc đó bà lại được giao Dư Như Khiết chăm sóc con cái của mình.
Thế mà chính người bạn này, người bà coi như tri kỷ đã làm một việc rất có lỗi với bà.
Sau vài phút trôi qua, Lục Lộ vẫn lựa chọn lắc đầu.
"Tâm, Nguyên, chị biết cả hai đang nghĩ gì.
Hai người không cần phải nói rằng nỗi khổ của chị trong suốt những năm qua là do bà ấy mang tới.
Chị hiểu tất cả những điều này, và cũng không cần thêm bất kỳ lời nhắc nhở nào nữa.
Đã qua hơn nửa đời người rồi, còn cần tính toán làm gì nữa chứ."
Cố Hạnh Nguyên nhìn mẹ mình, vẻ mặt bình tĩnh của bà nhắc cô không nên nói thêm lời nào quấy nhiễu tâm tư bà nữa, mỗi chữ đều là nội tâm bà cảm nhận cả.
"Lục Lộ, trong số chị em chúng ta, chị từng là người có tấm lòng rộng lớn nhất.
Không ngờ sau bao nhiêu gian khổ, chị vẫn giữ được cái tâm như vậy.
Thật sự em phải khâm phục chị.
Em cũng cảm thấy hạnh phúc thay cho Dư Như Khiết khi có những người bạn như chị".
Giang Tuệ Tâm mặc dù nở nụ cười trên môi nhưng trong lòng lại vô cùng bất mãn.
Tại sao Lục Lộ lại không thù hận Dư Như Khiết sau khi mất con nhiều năm như vậy, ngay cả khi biết Dư Như Khiết chưa chết, bà vẫn lựa chọn như cũ.
Mặc dù ngày hôm đó bà đã nhìn thấy Dư Như Khiết nằm trên giường bệnh, mặc dù hôm đó bà rất mất bình tĩnh và thậm chí không muốn nằm cùng bệnh viện với bà ấy.
Nhưng những ngày vừa qua sau khi xuất viện, còn có con gái ở bên, bà đã nghĩ thông suốt ra nhiều vấn đề.
Nhất là khi Lục Lộ nói rằng bà ấy không còn hận Dư Như Khiết nữa, lòng bà bỗng thấy thanh thản hơn rất nhiều, có lẽ vì cuối cùng bà cũng đã trút bỏ được một gánh nặng.
"Tâm này, em nói Dư Như Khiết vẫn còn sống, vậy em nhìn thấy bà ấy khi nào vậy?"
Giang Tuệ Tâm không ngờ rằng Lục Lộ sẽ tiếp tục tra hỏi nơi ở của Dư Như Khiết.
Nếu ván bài này bà đã thua rồi, vậy thì cũng không cần gì phải giấu nữa cả.
"Em đã nhìn thấy bà ấy vào cái hôm đưa Dương Dương đến gặp chị trong bệnh viện.
Chỉ có điều, lúc đó em thấy Mạc Cẩm Thành vội vã đi qua khiến em chú ý.
Vì vậy mới tò mò đi theo, cuối cùng ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt, em đã nhìn thấy Dư Như Khiết đang nằm trong đó, trông rất ốm yếu."
“Ồ.” Lục Lộ gật đầu, im lặng.
Cố Hạnh Nguyên cuối cùng cũng tìm ra lý do tại sao mẹ mình phải xuất viện suốt, hóa ra bà cũng đã nhìn thấy dì Dư Như Khiết.
Đồng thời, một câu hỏi khác xuất hiện trong cô: phòng chăm sóc đặc biệt chỉ dành cho những bệnh nhân nguy kịch nằm.
Dì Dư Như Khiết rốt cuộc đang bị bệnh gì? Bắc Minh Thiện có biết tin này không? Mà chắc nếu anh có biết thì cũng sẽ không chủ động đến gặp bà ấy.
Trong khoảng một giờ tiếp theo, cuộc trò chuyện giữa Lục Lộ và Giang Tuệ Tâm trở nên ít sôi nổi hơn.
Điều này khiến Cố Hạnh Nguyên ngồi bên cạnh cũng nhận ra được.
***
Trên đường về nhà, Cố Hạnh Nguyên lái xe rất cẩn thận, cô liếc nhìn mẹ mình đang nhắm mắt ngồi ở băng ghế sau.
“Nguyên, có chuyện gì muốn hỏi sao?” Lục Lộ từ từ mở mắt, hóa ra là bà chưa nghỉ ngơi, có lẽ bà cũng đang chờ con gái hỏi chuyện.
Cố Hạnh Nguyên trước tiên gật đầu, sau đó lắc đầu: "Mẹ, con không có chuyện gì đâu.
Còn lâu mới về tới nhà, mẹ nghỉ ngơi một lát đi."
“Nguyên, mẹ mong con đừng ghét dì Dư Như Khiết nữa.” Lục Lộ nói tiếp.
***
Câu nói này khiến Cố Hạnh Nguyên theo phản xạ đạp phanh.
Cũng may phía sau xe của cô không có phương tiện nào khác, nếu không nhất định sẽ gây ra tắc đường tạm thời ngay.
Dù vậy, vài chiếc xe vượt qua cạnh xe cô cũng đã bấm còi tỏ vẻ không hài lòng.
“Nguyên, con sao vậy.
Có chỗ nào không thoải mái sao?” Lục Lộ mở mắt ra nhìn con gái, bà nhanh chóng nhận ra chính lời nói của mình đã kích động cô.
Cố Hạnh Nguyên điều khiển lại xe, sau khi đi qua hai ngã tư, ma xui quỷ khiến cô đến công viên đường phố nơi cô và Noton đã cho chim bồ câu ăn lần trước.
Cô dừng xe, đặt xe lăn xuống rồi dìu mẹ ngồi lên.
Hai mẹ con đi dạo trên thảm cỏ xanh mướt, nhìn đàn bồ câu tung cánh xin đồ ăn của người qua đường cách đó không xa.
Lục Lộ nhìn con gái phía sau: "Nguyên, tuy con không nói, nhưng mẹ biết hiện giờ con nhất định đang thắc mắc tại sao mẹ không cho con ghét bỏ Dư Như Khiết."
Cố Hạnh Nguyên dừng lại, cô khóa bánh xe lăn để ngăn chiếc xe trượt xuống dốc.
Sau đó cô bước đến trước mặt mẹ, ngồi xổm xuống và hỏi: "Mẹ, con từng không hiểu tại sao mẹ lại rời bệnh viện, nhưng bây giờ con hiểu rồi.
Nhưng mà hôm nay lúc dì Tâm hỏi mẹ, mẹ lại cho con một đáp án thật bất ngờ."
Lục Lộ đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, trên mặt không có vẻ gì khác thường, bà nhìn con gái cười ân cần: "Nguyên, con có biết lúc mẹ bằng tuổi con, mẹ cũng có nhiều vấn đề không nghĩ thông suốt được như vậy đó.
Nhưng mà sau khi trải qua sự mài dũa của năm tháng, mẹ đã có chút thay đổi rồi.
Ngày đó mẹ phải rời bệnh viện vội vàng không chỉ vì mẹ nhìn thấy Dư Như Khiết mà còn vì nhìn thấy một người khác nữa."
Cố Hạnh Nguyên có hơi không hiểu, lông mày cô khẽ cau lại, trong lòng hiện lên tên của một người: "Một người khác? Có phải là người lần trước mẹ nhìn thấy trên bãi cỏ bệnh viện không?"
Lục Lộ nhắm mắt lại, yên lặng gật đầu: "Đúng vậy, là ông ta, ông ta đã lại xuất hiện rồi."
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy rằng đã đến lúc phải nhân cơ hội này để hỏi mẹ về ba mình.
"Mẹ, vừa rồi trong quá trà con có nghe mẹ và dì Tâm nhắc đến tên một người là Lý Thâm.
Con muốn biết Lý Thâm này có phải là người đàn ông trong bức ảnh chụp gia đình ba người chúng ta mà con mang về từ nhà cũ, cũng chính là ba của con không."
Câu nói của Cố Hạnh Nguyên khiến nụ cười vẫn thường trực trên mặt của Lục Lộ biến mất.
Sắc mặt bà trở nên khó coi một chút, lộ ra vẻ không muốn nhắc tới người đàn ông này nữa.
“Mẹ, con đã lớn rồi, con có quyền được biết bà ruột của mình là ai, con cũng rất muốn biết giữa mẹ và ba rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Tâm tình Cố Hạnh Nguyên lúc này rất nóng lòng muốn biết thân thế của chính mình như thế nào.
Lục Lộ bất lực nhìn lên mấy đám mây trắng chậm rãi lơ lửng trên bầu trời, một lúc lâu sau mới thở dài: "Con đoán không sai, người tên Lý Thâm quả thực chính là ba của con."
Cố Hạnh Nguyên gật đầu.
Lục Lộ tiếp tục nói: "Chuyện giữa mẹ và ba con là một câu chuyện dài.
Khi đó, Dư Như Khiết và Giang Tuệ Tâm vẫn chưa nổi tiếng trong làng giải trí.
Nhưng mỗi lần mẹ biểu diễn thì luôn có một người đàn ông đến cổ vũ cho mẹ, bất kể gió mưa cũng không bỏ lỡ một lần nào."
***
Cố Hạnh Nguyên rất chăm chú nghe mẹ nói, cô ngước nhìn mẹ, lúc này trên mặt bà tràn ngập những kỉ niệm đẹp đẽ trong quá khứ.
Cố Hạnh Nguyên lại dần trầm ngâm, từ lời kể của mẹ, lẽ ra ba cô phải là một người đàn ông rất tận tâm, hơn nữa còn là một người đàn ông rất sáng suốt.
Bởi vì không lâu sau đó, Lục Lộ, Giang Tuệ Tâm, Dư Như Khiết đã tạo nên bầu trời riêng trong làng giải trí bằng những tài năng độc đáo của họ.
.