Nhưng dù sao Trình Trình cũng đã sống ở đây nhiều năm như vậy, nó nhanh chóng nghe ra đây là tiếng bước chân của Bắc Minh Thiện.
Nó kéo tay Dương Dương xuống, nhỏ giọng nói: "Đừng lo, là tiếng của ba, chắc ba quay về một mình."
"Lẽ nào mẹ chúng ta đã đi rồi ư, sao không lên chào chúng ta một tiếng, chẳng lẽ bỏ mặc chúng ta ở nơi này ư?" Dương Dương cau mày phàn nàn.
"Dương Dương, em không được nói mẹ như vậy.
Em biết không, khi anh ở cùng mẹ, hầu hết mỗi lần mẹ mở miệng đều nói về em." Dứt lời, Trình Trình quay về ngồi bên cạnh bàn học của mình.
Dương Dương nghe Trình Trình nói như vậy, gương mặt lập tức trở nên vui vẻ: "Ha ha, mẹ có vẻ không hề quên em." Nó cũng đi theo Trình Trình đến bên cạnh bàn học.
Lúc này, cửa phòng Trình Trình từ bên ngoài mở ra, Bắc Minh Thiện đi vào.
Nhìn thấy ba đi vào, Trình Trình và Dương Dương lập tức đều ngậm miệng lại, hơn nữa còn tỏ vẻ như không có gì xảy ra.
Máy tính trước mặt Trình Trình đang mở, Dương Dương thì đứng bên cạnh nó, dáng vẻ đang xem hết sức chăm chú.
Bắc Minh Thiện đi đến bên cạnh bọn chúng, Trình Trình và Dương Dương đều quay sang nhìn anh, sau đó rất ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Ba"
Bắc Minh Thiện hơi gật đầu, anh không đi xem chúng đang xem gì trên máy vi tính, mà ngồi ở mép giường.
"Các con tới đây một chút."
Trình Trình và Dương Dương liếc mắt nhìn nhau, không biết ba gọi bọn chúng làm cái gì, nhưng bọn chúng đều biết chuyện này có liên quan đến mẹ.
Bắc Minh Thiện nhìn hai đứa bé một lượt, trong lòng anh nhớ đến lời Cố Hạnh Nguyên vừa nói.
"Trình, mấy ngày nay con sống ở chỗ mẹ cảm giác thế nào?"
"..." Nghe ba hỏi vậy, Trình Trình không khỏi sững sờ, không rõ rốt cuộc ba nói vậy là có ý gì.
Nhưng sau khi hơi lưỡng lự, nó vẫn nhỏ giọng nói: "Con cảm thấy sống ở chỗ mẹ rất dễ chịu."
"Dễ chịu?" Từ này khiến Bắc Minh Thiện sửng sốt, anh không nghĩ tới nó sẽ dùng từ như vậy để hình dung.
Điều kiện vật chất ở đây cao cấp hơn chỗ của Cố Hạnh Nguyên không biết bao nhiêu lần, dù bây giờ bọn họ đang ở nhà Hình Uy thì cũng kém rất nhiều so với chỗ của mình.
Trình Trình khẽ gật đầu: "Ở nhà mẹ không hề có áp lực lớn như ở đây.
Ở nhà mẹ, trước nay lúc nào cũng vui vẻ, sẽ không cảm thấy mình là đứa bé không có mẹ yêu thương."
Nó nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Bắc Minh Thiện, hơi rụt rè nói ra cảm nhận của mình cho ba nghe.
Bắc Minh Thiện nghe xong, cũng không hề cáu, càng không nổi giận.
Anh quay đầu lại hỏi Dương Dương đứng bên cạnh Trình Trình.
"Dương, con cảm thấy sống ở đây tốt hay là chỗ mẹ con tốt hơn?"
Dương Dương không hề lo lắng như Trình Trình khi ba tra hỏi, nó có cái gì thì nói cái đó: "Ba, nếu như nói về phương diện ăn uống thì nơi này tốt hơn chỗ mẹ, nhưng cũng chỉ tốt hơn một chút, bởi vì nơi này có thể ăn đồ ăn đắt tiền trước kia mẹ không nỡ mua.
Ngoài ăn ra thì nơi này chẳng có gì tốt hơn chỗ mẹ cả.
Cả ngày ở trong nhà khiến con cảm thấy hết sức buồn bực.
Con hận không thể ngày nào cũng đi học, ít nhất ở đó con còn có bạn bè và tùy tùng."
Bắc Minh Thiện không nghĩ tới, bọn nhỏ lại cho mình đáp án đáng kinh ngạc như thế, cùng lúc đó anh còn cảm thấy có chút thất bại.
Ở bên ngoài, anh là một nhân vật hô mưa gọi gió, ai cũng mong muốn có mối liên hệ với anh.
Nhưng ở trong nhà thì hoàn toàn ngược lại, bọn trẻ không cảm thấy anh mang đến cho chúng điều kiện sinh hoạt tốt bao nhiêu.
Mặc dù vật chất là thứ không thể thiếu, nhưng về phương diện tinh thần, bọn chúng đều hướng về mẹ mình.
Đó chính là tình thân.
"Ba, ba làm sao thế?" Trình Trình nhìn ra ánh mắt ba mang theo một tia thất bại.
Nó rất cẩn thận dùng bàn tay nhỏ của mình nắm lấy bàn tay lớn của Bắc Minh Thiện: "Ba, có phải câu trả lời của chúng con khiến ba tức giận hay không? Thật ra ý của chúng con cũng không phải là nói ba đối với chúng con không tốt.
Trong lòng con và Dương Dương đều hiểu, ba ở bên ngoài bận rộn công việc, cũng là vì để chúng con sẽ không phải sống cuộc sống gian nan như những người bạn nhỏ nghèo khó trên TV.
Ba và mẹ đều rất quan trọng đối với chúng con."
Nói đến đây, Trình Trình dùng bả vai hích nhẹ Dương Dương một cái.
Tất nhiên Dương Dương hiểu ý của Bạch Trình Trình, dù nó có chút thành kiến với ba.
Trước kia ba hay đe dọa nó nhưng lại rất ít khi thực sự hạ 'độc thủ' với nó.
Sau khi nó tới đây càng không cần phải nói, còn mời gia sư cho nó, còn mua cho nó không ít đồ dùng.
Trẻ con đều như vậy, mặc kệ trước kia đối xử với nó kém cỡ nào, chỉ cần gần đây đối tôt với nó, dù chỉ tốt hơn trước kia một chút thì nó cũng sẽ cho rằng đã đối với nó tốt hơn nhiều.
Huống hồ Dương Dương cũng hiểu, lần này trở về, Trình Trình chẳng qua là ở lại mấy ngày mà thôi, đến lúc đó nó vẫn phải trở lại chỗ mẹ.
Còn mình thì khác, vẫn phải ở chỗ này.
Bây giờ nếu nó đắc tội với ba thì sau này bản thân có thể sống tốt được không?
Lúc này cũng không thể nói cho sướng mồm được, phạm phải một sai lầm đủ để mình hối hận cả đời.
Dương Dương lập tức khẽ gật đầu, phụ họa với Trình Trình: "Ba, thật ra ba mạnh hơn ba của những bạn học của con nhiều.
Không cần nói đâu xa, chỉ cần nói đến ba của Ngô Tiểu Nhị vẫn đi theo con ấy, ông ấy cả ngày ở bên ngoài, ngoài uống rượu thì là đánh bài, thường xuyên bỏ nó ở trong nhà, thỉnh thoảng còn dẫn những người phụ nữ không đứng đắn trở về, sau đó lại đuổi nó ra ngoài."
Nghe Dương Dương nói vậy, trong lòng Bắc Minh Thiện nhất thời trầm xuống.
Lúc đầu nghe Trình Trình nói, trong lòng anh còn dễ chịu một chút, nhưng lời của Dương Dương như rót cho anh một chậu nước lạnh.
Lời nói tinh tế, lúc đầu nghe là khen mình, nhưng sau sao lại như theo chiều hướng nói mình không phải.
Chẳng lẽ bây giờ anh cũng chỉ có thể phân cao thấp với những tên nhà giàu uống rượu đánh bài tán gái thôi sao?
Trình Trình quay đầu trừng mắt với Dương Dương, thằng nhóc này thật đúng là nói chuyện không hề khéo léo gì cả.
"Ba, thật ra Dương Dương muốn nói là ba tốt hơn ba của những người khác rất nhiều." Nó vội vàng nói đỡ cho Dương Dương.
Bắc Minh Thiện gật đầu, trên gương mặt người ta vừa nhìn đã run rẩy kia nặn ra một nụ cười.
Anh đứng dậy, hai tay nhẹ nhàng vỗ vai hai đứa bé, sau đó nói: "Các con chơi đi, ba hi vọng sau này ba ba con chúng ta có thể nói chuyện nhiều một chút, có lẽ chúng ta có thể trò chuyện mọi thứ với nhau."
Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức mèo máy bày trên bàn học: "Hai con chơi một lát thì đi ngủ đi, ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe.
Cuối tuần ba sẽ dẫn các con ra ngoài chơi một chút."
Hai anh em lại liếc mắt nhìn nhau, là mặt trời mọc từ phía Tây hay ba trước mặt uống lộn thuốc rồi.
Người ba cả ngày không có nhà lại có thể muốn dẫn bọn chúng đi ra ngoài chơi.
Dương Dương đột nhiên giơ tay: "Ba, tuần này con không được nghỉ.
Con muốn đi xem phim với Rebecca."
Bắc Minh Thiện và Trình Trình đều đưa mắt nhìn Dương Dương.
"Rebecca? Ồ, lần trước con đi chơi diều bị ngã là vì nó nhỉ." Giọng nói Bắc Minh Thiện không hề tức giận mà có vẻ rất hòa nhã.
Trình Trình trừng mắt với Dương Dương, thật vất vả mới có một cơ hội ba chủ động đưa ra đi ra ngoài chơi, chẳng lẽ vì cái nó gọi là 'hẹn hò' nên lại bị nhỡ rồi?
Dương Dương hiểu ý Bạch Trình Trình, nhưng nó cũng không muốn.
Nó vẻ mặt đau khổ nói: "Vì báo đáp con, nên cậu ấy mới mời con đi xem phim.
Là một người đàn ông, con cũng không thể lỡ hẹn với cậu ấy được."
"Dương, vấn đề này rất dễ giải quyết.
Ngày nghỉ là hai ngày, một ngày con đi hẹn hò, ngày còn lại chúng ta đi ra ngoài chơi, không phải được rồi sao? Hoặc là con dẫn nó cùng đi, cũng không phải không thể."
Dứt lời, Bắc Minh Thiện quay người đi ra ngoài, nhân tiện đóng chặt cửa lại.
Trình Trình và Dương Dương thở phào một cái.
Dương Dương dùng cùi chỏ thọc Trình Trình: "Hôm nay có phải ba bị đả kích gì hay không? Nếu không làm sao lại đột nhiên nhớ ra đưa chúng ta ra ngoài chơi chứ?"
"Anh làm sao biết được.
Nhưng vừa rồi anh hơi lo cho em, lần sau khi nói chuyện em có thể dùng đầu óc một chút hay không? May mà hôm nay tâm trạng ba tốt, nếu không có lẽ anh phải lau dầu để đầu óc em linh hoạt đấy." Nói xong, Trình Trình tắt máy tính đi.
Dương Dương cau mày, đưa tay gãi gãi tóc mình, nhìn Trình Trình nói: "Có cần nói quá như vậy không?"
Trình Trình vừa thay áo ngủ vừa nói: "Là anh ở trong nhà này lâu hay em ở đây lâu.
Ba chưa từng đưa anh ra ngoài chơi, chứ đừng nói đưa người ngoài cùng ra ngoài chơi.
Được rồi, em cũng trở về đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học đấy."
Dứt lời, nó thay xong áo ngủ, mở cửa phòng tắm ra đi vào đánh răng rửa mặt.
Dương Dương đi theo đến cửa phòng tắm, cơ thể nhỏ bé dựa vào cửa: "Trình Trình, vậy chúng ta còn phải giám thị bà nội hay không? Nếu chúng ta không giúp mẹ thu thập tin tức, mẹ lại bị bà nội làm cho thua thiệt thì làm thế nào?"
"Em về ngủ trước đi, để đêm nay anh suy nghĩ kỹ đã." Nói xong Trình Trình cầm bàn chải đánh răng tới, lấy kem đánh răng chuẩn bị đánh răng.
Lúc này, hai mắt Dương Dương lại sáng lên: "Chà, anh nhìn thấy tay ba chưa?"
Trình Trình không biết nó muốn nói gì, nghi hoặc lắc đầu.
Âm thanh Dương Dương thấp xuống một chút, sau đó có vẻ rất thần bí nói: "Em nhìn thấy trên mu bàn tay ba có hai cái dấu trăng lưỡi liềm, như là dấu răng."
Trình Trình nhíu mày, đặt bàn chải đánh răng ở trên cốc: "Không thể nào, sao trên mu bàn tay ba lại có cái đó được?"
"Ha ha, vẫn có lúc anh chủ quan sơ ý, em hoài nghi dấu này là do mẹ để lại." Dương Dương tỏ vẻ đã tính trước.
"Sao có thể, lúc ăn cơm tối, không hề nhìn thấy có gì khác giữa ba và mẹ." Trình Trình cẩn thận nhớ lại tình hình trên bàn ăn.
Dương Dương trợn mắt nhìn Trình Trình: "May mà mọi người đều khen anh mạnh hơn em đấy.
Nói cho anh nhé, khi ăn cơm, em không hề nhìn thấy trên tay ba có bất kỳ dấu vết gì, điều này chứng minh dấu vết này xuất hiện sau khi ăn cơm.
Hơn nữa, anh không cảm thấy hôm nay thái độ của ba nói với chúng ta hơi lạ có chút bất đồng sao?"
"Là có chút khác biệt, nhưng điều đó cũng không thể chứng minh dấu răng có liên quan đến mẹ." Trình Trình muốn tiếp tục nghe Dương Dương suy luận.
"Tất nhiên còn có một chứng cứ nữa, đó chính là hôm nay mẹ không hề tạm biệt chúng ta mà đã đi luôn về chỗ của chú Hình Uy rồi, nếu không phải ba chọc giận mẹ thì đó mới là lạ đấy."
Trình Trình căn cứ mấy manh mối Dương Dương cung cấp, cộng thêm phân tích của nó.
.