“Mẹ.” Trình Trình lập tức kêu một tiếng, đồng thời còn vươn tay ra nhẹ nhàng kéo lấy tay Dương Dương một cái, cho cậu nhóc một ánh mắt ra hiệu.
Ý là: cứu tinh của em đến rồi, còn không mau biểu hiện cho tốt đi.
Nhưng Dương Dương lúc này vẫn còn đang giận Trình Trình, cậu mới không thèm lĩnh cái tình này.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười vẫy vẫy tay với Trình Trình và Dương Dương: “Hi~ Các bảo bối, hôm nay thi thế nào rồi?”
Vừa nói cô vừa bước đến trước mặt hai đứa con, nhìn Trình Trình nói: “Trình Trình bảo bối thông minh như vậy, chắc chắn là thi không tệ rồi.”
Sau đó lại nhìn Dương Dương một cái, chỉ thấy bộ dạng mất tinh thần của cậu nhóc, xem ra là thi không tốt rồi.
Nếu như là trước đây, cho dù nhóc có thi không tốt thì cũng sẽ vui vẻ cười ha ha.
Nhưng bộ dạng này hôm nay….
Cô đột nhiên nhớ đến cái vụ cái cược giữa Dương Dương và Bắc Minh Thiện khi anh đưa bọn họ đi khu vui chơi ngày hôm đó, xem ra là bị hẫng rồi.
Nhưng nghĩ lại, như vậy không phải tốt hơn sao, sau này có thể bớt lo lắng về chuyện chơi xe của cậu nhóc rồi.
“Được rồi được rồi.
Lần này thi không tốt thì lần sau thi tốt là được rồi.
Chúng ta vào nhà đi.” Cố Hạnh Nguyên vẫn luôn thương Dương Dương hơn một chút, cô nhấc tay lên nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc bóng mượt của cậu, sau đó một tay dắt theo một đứa con, đi vào trong nhà.
Sau khi Bắc Minh Thiện nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên, tâm trạng cũng tốt hơn lúc nãy không ít.
“Thiện, Hạnh Nguyên, mấy đứa các con đều về rồi.
Vậy mau ăn cơm đi.
Cơm rau đã chuẩn bị xong rồi.
Đều là mấy món các con thích ăn nhất.” Giang Tuệ Tâm vui vẻ mà đứng trong đại sảnh gọi.
*
Trên bàn ăn bày biện 7 cái đĩa và 8 cái chén, mùi thơm ngào ngạt cứ mãi xông vào mũi của Dương Dương.
Nhưng lúc này cậu nhóc lại không cầm đũa gắp liên tục vào chén của mình như trước đây.
Mà giống như là có tâm trạng vậy, ngồi ở đó không nhúc nhích gì.
Điều này khiến Cố Hạnh Nguyên nhìn mà có chút khó hiểu: “Sao vậy bảo bối, không phải mẹ nói rồi sao, lần này thi không tốt thì lần sau thi tốt là được rồi.”
Sau đó lại nhìn sang Trình Trình: “Con biết Dương Dương là bị sao không? Nó rốt cuộc thi thế nào rồi?”
Thực ra lúc này, Cố Hạnh Nguyên cũng đã đưa ra suy nghĩ xấu nhất, cùng lắm là lại quay lại trình độ ban đầu, nếu như là như vậy thì mình cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
Ai bảo Dương Dương do mình một tay nuôi lớn chứ, đều tại mình lúc đó không có làm tận trách nhiệm của một người làm mẹ, làm sơ sài sự giáo dục của cậu nhóc ở giai đoạn đầu.
Trình Trình bị mẹ hỏi như vậy, nói thực, cậu cũng không biết nên trả lời chuyện này sao nữa.
***
Cuối cùng, Trình Trình vẫn ấp úng nói: “Em ấy thi được 295 điểm, hạng 3 toàn khối.”
Cố Hạnh Nguyên và Giang Tuệ Tâm vừa nghe liền sững sờ, Giang Tuệ Tâm không ngờ Dương Dương lại thi được điểm cao như vậy.
“Bảo bối, thi được thành tích tốt như vậy sao lại còn buồn chứ? Có phải ba của con nuốt lời rồi không?” Cố Hạnh Nguyên rất nhanh liền nghĩ có phải vì nguyên nhân này mới khiến Dương Dương có phản ứng như vậy không.
Bắc Minh Thiện đang ăn cơm, liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên một cái.
Ý là chuyện này không có chút liên quan gì đến mình cả.
Trình Trình nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Mẹ, chuyện này không trách ba được, muốn trách thì chính là Dương Dương không nên chép tài liệu trên tay.”
Cố Hạnh Nguyên vừa nghe, lại nhìn Dương Dương một cái: “Chép tài liệu? Đó không phải là gian lận sao.
Dương Dương, trước đây con học không tốt mẹ cũng không có trách con qua.
Đó là bởi vì mẹ biết, học tập không tốt thì có thể học bù thêm, giống như nửa năm gần đây, thành tích của con không phải đã nâng lên từng chút từng chút rồi sao.
Nhưng không ngờ con vì để thắng một vụ cá cược mà lại dùng thủ đoạn không ra gì này.
Mẹ thật sự cảm thấy quá thất vọng về con rồi.”
“Phải đó phải đó.
Dương Dương lần này đích thực có chút quá đáng rồi.
Nhưng chuyện phát hiện cũng vẫn còn sớm, Dương Dương của chúng ta sau này sửa đổi là được rồi.” Lời của Giang Tuệ Tâm tuy nghe như đang khuyên Dương Dương, nhưng sao lại nghe giống như đã xác định về chuyện này rồi vậy.
“Con không có gian lận, nhưng mọi người không ai tin con hết.
Con không muốn thấy mọi người nữa!”
Dương Dương lúc này tức đến sắc mặt đều trắng toát, cậu đứng lên ghế, ném chén đũa trước mặt mình xuống đất.
“Xoảng…” Chiếc chén sứ màu trắng bị ném vỡ vụn, cơm bên trong cũng tung tóe trên mặt đất.
Sau đó cậu nhóc quay người chạy ra khỏi nhà ăn, tiếp đó chạy ra khỏi nhà tổ Bắc Minh.
“Dương Dương, Dương Dương…” Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy như vậy, Dương Dương thực sự tức giận rồi.
Cô vội vàng đứng dậy đuổi theo ra ngoài.
Nhưng khi cô đuổi ra ngoài thì đã không phát hiện bóng ảnh của Dương Dương đâu nữa.
Bây giờ trời sắp tối rồi, nếu như đợi đến lúc tối hoàn toàn mà còn không tìm thấy cậu nhóc thì sẽ trở nên càng khó khăn hơn nữa.
Nhìn con đường trống rỗng, Cố Hạnh Nguyên thực sự là lòng như lửa đốt.
Thậm chí cô còn bắt đầu hoài nghi mình có phải đã thật sự hiểu lầm Dương Dương rồi không.
Đặc biệt là khi nhìn thấy biểu cảm của cậu nhóc khi rời đi, bây giờ nghĩ lại thật sự là giống như đã chịu ấm ức rất lớn vậy.
“Mẹ, Dương Dương có khi nào chạy đi tìm bà ngoại hoặc là bà nội ruột rồi không?” Trình Trình lúc này đã đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu không chắc chắn.
“Mẹ, chuyện hôm nay đáng lẽ nên trách con.
Nếu như không phải con nói chuyện Dương Dương chép tài liệu cho ba nghe, vậy thì sẽ không xuất hiện chuyện bây giờ rồi.
Thực ra con cũng tin Dương Dương có cái năng lực này.
Trong khoảng thời gian trước khi thi, em ấy thực sự rất chăm chỉ, hơn nữa các đề bài cũng làm đúng.” Trình Trình cũng bắt đầu tự trách.
Cố Hạnh Nguyên rơi nước mắt, ngồi xổm xuống ôm Trình Trình vào lòng: “Bảo bối, đây cũng không phải lỗi của con, con là anh, quan tâm em ấy là trách nhiệm của con.
Con sợ nó làm chuyện sai, mới nói chuyện này cho ba biết.
Mẹ hiểu lòng của con.
Đi, chúng ta đi tìm Dương Dương.”
Nói xong, cô đứng dậy, kéo theo bàn tay nhỏ của Trình Trình đi lái xe.
*
Sau khi Dương Dương chạy ra khỏi nhà Bắc Minh, lúc này nước mắt của cậu cũng không kìm chế được mà chảy ra ngoài.
Ba không tin mình thì cũng thôi đi, Trình Trình không tin mình thì cũng có thể hiểu, nhưng ngay cả mẹ cũng không tin mình, điều này khiến cậu có chút không chấp nhận được.
***
Dương Dương men theo đường lớn, vừa chạy vừa thỉnh thoảng giơ tay lên lau nước mắt.
Do chân của bé vẫn chưa được lanh lẹ lắm, nên chưa chạy được bao lâu thì không chạy nổi nữa.
Chính vào lúc này, một chiếc xe Audi màu trắng chậm rãi lái đến bên cạnh cậu, còn bóp còi một cái.
Dương Dương nhấc tay lau nước mắt, sau đó quay đầu lại nhìn.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ trong xe.
Cùng lúc đó người lái xe quay đầu mỉm cười với Dương Dương một cái.
“Chú mỹ nhân, sao chú lại ở đây.
Đã lâu không gặp chú rồi.” Trên khuôn mặt âm trầm của Dương Dương cuối cùng lại hiện lên một tia sáng.
“Chú đúng lúc lái xe đi ngang qua đây, cháu đi đâu vậy, có cần chú cho cháu quá giang một đoạn không?” Đường Thiên Trạch nói xong liền ngừng xe lại ở sát bên, sau đó giúp Dương Dương mở cửa ghế lái phụ.
Đợi Dương Dương lên xe xong, anh lại lái xe lên đường chính.
Dương Dương vừa lên xe, lại không nói gì nữa, chỉ không ngừng giơ tay lên lau nước mắt.
Đường Thiên Trạch nhìn cậu một cái, rút ra một tờ khăn giấy từ bảng đồng hồ xe đưa cho cậu: “Cháu bị sao vậy, nước mắt nước mũi chèm nhẹp.
Ai ức hiếp cháu, hay là lại giận dỗi Trình Trình hoặc mẹ cháu rồi?”
Dương Dương nhận lấy giấy lau sạch nước mắt của mình.
Sau đó quay đầu lại nói: “Chú mỹ nhân, có thể đưa cháu đi dạo xung quanh không? Cháu muốn yên tĩnh một lát.”
Đường Thiên Trạch nhìn Dương Dương, khóe miệng khẽ nhướng lên, anh vươn tay xoa xoa đầu tóc của Dương Dương: “Được, chú đưa cháu đi dạo hóng gió, đều là nam tử hán rồi, còn khóc thút thít, nếu như bị người ta nhìn thấy, nhất định sẽ cười cháu đó.”
*
Cố Hạnh Nguyên lái xe, Trình Trình ngồi ở ghế lái phụ, cậu nhóc sáp vào cửa sổ nhìn con đường đi qua, hy vọng Dương Dương chưa đi xa, có thể gặp được.
Cố Hạnh Nguyên cũng giảm tốc độ xe, như vậy mình cũng có thể để ý đến tình hình bên đường hơn một chút.
Thực ra nhà tổ Bắc Minh ở cái vị trí này, bình thường sẽ không có ai đi ở đây.
Nhưng điều khiến bọn họ cảm thấy kỳ lạ là, lái xe cả 5-6 phút rồi mà căn bản không thấy bóng dáng Dương Dương đâu.
Theo lý mà nói cậu nhóc đi bộ sẽ không đi được nhanh đến vậy, cho dù là chạy cũng sẽ không chạy được xa như vậy.
“Mẹ, chúng ta có phải tìm sai hướng rồi không? Dương Dương có khi nào đi ngược hướng với chúng ta không?” Trình Trình suy nghĩ một hồi, nói.
Cố Hạnh Nguyên ngừng xe lại bên đường, nhìn Trình Trình: “Cái con nói không phải là không có khả năng.
Được, chúng ta quay đầu lại tìm.”
Cố Hạnh Nguyên nói xong, liền quay đầu xe lại, sau đó lại bắt đầu tìm kiếm kỹ.
*
Nhà tổ Bắc Minh, nhà ăn.
Giang Tuệ Tâm nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn ở trước mắt, chuyện đột ngột xảy ra vừa nãy khiến bà cũng chẳng có chút khẩu vị nào.
Nhưng bà nhìn thấy Bắc Minh Thiện lại giống như là không có chuyện gì vậy, ăn thì ăn, uống thì uống.
“Thiện, Dương Dương chạy ra ngoài rồi.
Hạnh Nguyên đưa Trình Trình đuổi theo rồi.
Dì thấy trong đây có khi nào chúng ta hiểu lầm Dương Dương rồi không, chứ thực ra nó không có gian lận? Hay là con cũng phái người đi tìm đi.
Bây giờ trời sắp tối rồi, một mình Dương Dương nhỏ như vậy ở bên ngoài, người làm bà nội như dì cũng bất an trong lòng đó.”
Giang Tuệ Tâm vừa nói, vừa nhìn Bắc Minh Thiện.
Nhưng Bắc Minh Thiện vẫn không hề hấn gì, nhưng anh đã ngừng động tác đũa trên tay: “Dì Tâm, dì không cần lo lắng vì chuyện này đâu, ăn cơm trước đã.
Tạm thời không nói đến việc nó có gian lận thi cử không, chỉ dựa vào cái bộ dạng hồi nãy của nó, chịu không được lời nói của người xung quanh liền rời khỏi nhà, phải khiến nó chịu một bài học mới được.”
***
Đường Thiên Trạch lái xe đưa Dương Dương lái về phía trước không có mục đích nào.
Anh ta nói là tình cờ gặp, trên thực tế anh ta luôn âm thầm bảo vệ Cố Hạnh Nguyên.
Khi anh ta âm thầm theo Cố Hạnh Nguyên đến nhà tổ Bắc Minh, tuy không biết là chuyện gì, nhưng có thể chắc chắn cô đến đây là có liên quan đến chuyện của các con.
Quả nhiên, sau khi cô đi vào không lâu, thì nhìn thấy một mình Dương Dương từ trong chạy ra, hơn nữa có vẻ cảm xúc không được tốt.
Thế là anh ta liền đi theo, thực ra cũng là bởi vì Dương Dương tuy là con của Bắc Minh Thiện, nhưng dù sao đi nữa cũng là con của Cố Hạnh Nguyên, cháu ngoại của sư phụ mình.
Sau khi lái đi được một đoạn, Đường Thiên Trạch vẫn cảm thấy nên hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì.
Chỉ là nếu như mình vừa lái xe vừa hỏi cậu nhóc thì khó tránh có chút nguy hiểm.
Luận kỹ năng lái xe, Đường Thiên Trạch tự tin vô cùng.
Nhưng dù sao trong xe vẫn còn Dương Dương, vì để an toàn, anh vẫn nên tìm một chỗ ngừng xe lại, từ từ nghe cậu nhóc nói.
Lúc này anh ta đột nhiên nghĩ đến một nơi, nói chuyện với cậu nhóc ở đó sẽ tốt hơn.
“Dương Dương ngồi cho chắc đó, chú đưa cháu đến một nơi.” Nói xong anh ta giẫm chân ga, chiếc xe tăng tốc rất nhanh.
Dương Dương thực ra cũng cảm thấy chỉ hóng gió ở trong xe thôi thì có chút chán, chỉ là cậu nhóc cũng không nghĩ ra nên đi đâu mới tốt nữa.
.