Đường Thiên Trạch nhìn Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: "Tôi biện minh thế nào được? Lúc đó, Bắc Minh thị đã được coi là rất có danh tiếng rồi, mà Bắc Minh Thiện lại là cậu chủ của Bắc Minh thị, ai lại không muốn nịnh nọt anh ta.
Cho nên chỉ cần là lời anh ta nói ra, đều sẽ giống như thánh chỉ vậy.
Thêm vào đó, không ai có thể tin rằng một cô gái lại vì theo đuổi một chàng trai mà cố tình phóng hoả để cuối cùng bị bỏng như vậy chứ.
Quả là một lời giải thích nực cười.
Dù sao, vì sự việc đó, tôi và Bắc Minh Thiện còn có Phỉ Nhi trở thành kẻ thù không đội trời chung.
"
“Vậy thì anh hận Phỉ Nhi như vậy, tại sao anh lại để cô ấy đi?” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy, dù ở góc độ nào thì Phỉ Nhi cũng là người khơi mào cho mối ân oán này.
Theo lý mà nói Đường Thiên Trạch sẽ không bao giờ tha cho cô.
"Sở dĩ tôi thả cô đi lý do rất đơn giản, chính là cô ấy không còn giá trị lợi dụng nữa.
Nhưng là đối với một người khác, cô ấy lại rất hữu dụng."
"Ý anh là Bắc Minh Thiện?"
"Đúng vậy, bây giờ anh ta cần cô ấy hơn tôi.
Còn việc có tìm được hay bắt được cô ấy không thì tùy vào vận may của anh ta thôi." Đường Thiên Trạch nói xong, bước đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên: "Cô vẫn phải có một câu hỏi cuối cùng, tôi khuyên cô nên suy nghĩ kỹ trước khi hỏi, đừng lãng phí cơ hội này.
"
Cố Hạnh Nguyên một hớp uống cạn ly cà phê trong cốc, đã lâu như vậy cô không uống một giọt nước nào, hơn nữa trước đó cô đã uống hai ly rượu đỏ, cổ họng càng ngày càng khát.
Cô đưa cốc cho Đường Thiên Trạch: "Trước khi tôi hỏi câu cuối cùng, có thể phiền anh rót thêm cho tôi một cốc nước được không?"
Đường Thiên Trạch cười nhẹ, cầm lấy cốc rót một cốc nước ấm cho Cố Hạnh Nguyên: "Tôi thử qua nhiệt độ nước rồi.
Xem ra cô đã khát khô rồi phải không."
Cố Hạnh Nguyên cầm lấy cái cốc, ngẩng đầu uống sạch nước.
"Cảm ơn nước của anh.
Bây giờ tôi hỏi anh một câu cuối cùng, tôi đang ở trong tay anh, anh định làm gì? Giống như Phỉ Nhi vừa nói, dùng tôi để uy hiếp Bắc Minh Thiện?"
Câu hỏi này thực sự rất quan trọng đối với cô, nó liên quan đến việc liệu cô có thể ra khỏi căn phòng này hay không, và liệu Bắc Minh Thiện có phục tùng hay không ...
Sau khi nghe câu hỏi cuối cùng của cô, Đường Thiên Trạch cúi đầu, im lặng một lúc, sau đó nói với Cố Hạnh Nguyên: "Thật ra, tôi cũng rất mâu thuẫn về việc đối xử với cô thế nào.
Cô quả thực có thể đem ra đe dọa Bắc Minh Thiện, nhưng tôi không thể làm như vậy.
Lý do thực sự rất đơn giản, cô là con gái của sư phụ tôi, cha cô có ơn với tôi.
Nếu đã vậy, tôi vẫn nên thả cô trở về vậy.
"
***
Cố Hạnh Nguyên ngạc nhiên nhìn Đường Thiên Trạch: "Ý anh là bây giờ tôi có thể về nhà?"
Đường Thiên Trạch nhìn cô gật đầu: "Sau bao nhiêu ngày tiếp xúc với cô, tôi thấy cô thật sự là một người phụ nữ tốt hiếm có.
Tấm lòng nhân hậu, không tranh chấp với người khác.
Nhưng cuộc sống của cô lại không tốt như vậy, gặp phải người đàn ông như Bắc Minh Thiện, còn sinh con cho anh ta nữa.
Tôi biết đó không phải lỗi của cô, có thể vô có nỗi khổ riêng mới làm như vậy.
Từ góc độ này mà nói, cô và tôi đều là nạn nhân.
Chúng ta không cần phải làm tổn thương nhau nữa.
Cho nên, giờ cô có thể đi rồi.
Hơn nữa, nếu không cho cô quay về, Trình Trình và Dương Dương sẽ rất nóng lòng.
Bọn chúng là những đứa trẻ ngoan, may mắn là được thừa hưởng đức tính tốt bụng của cô.
Tôi không muốn nhìn bộ dạng buồn bã của chúng.
"
Cố Hạnh Nguyên chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Đường Thiên Trạch: "Noton, à không, nên được gọi anh bằng tên thật là “Đường Thiên Trạch “ mới đúng.
Cảm ơn anh đã đánh giá cao như vậy về tôi và các con của tôi.
Về những việc anh gặp hải, tôi cũng rất thông cảm, nhưng tôi có ý kiến đối với những hành động trả thù của anh.
Tôi nghĩ chắc anh đã từng nghe câu "oan oan tương báo đến khi nào mới kết thúc".
Tôi không thuyết phục anh từ bỏ, nhưng muốn anh suy nghĩ lại xem có cách nào khác để giải quyết mối ân oán này giữa anh và Bắc Minh Thiện không? Tôi cũng sẽ nói chuyện với Bắc Minh Thiện, tôi hy vọng hai người có thể có dùng cách hòa bình để giải quyết nó.
Được rồi, tôi chỉ nói vậy thôi, cuối cùng cảm ơn rất nhiều vì đã thả tôi đi.
"
Cố Hạnh Nguyên nói xong liền xoay người đi về phía cửa.
"Cạch" cánh cửa đóng lại.
Đường Thiên Trạch đưa tay lên xoa mạnh lên ấn đường.
Sau đó châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.
Anh tắt hết đèn trong phòng, đắm mình trong bóng tối.
Chỉ có chút vệt sáng xuyên qua các khe hở trên rèm cửa sổ.
Anh bước đến, cuộn rèm lại, căn phòng đột nhiên được ánh trăng làm sáng bừng lên.
Tòa nhà cách anh không xa được thắp sáng rực rỡ, đèn neon trên đỉnh sáng rực với bốn ký tự lớn "Tập đoàn Bắc Minh Thị ".
*
Cố Hạnh Nguyên từ chỗ Đường Thiên Trạch đi ra, ra khỏi hành lang, dọc theo con hẻm cuối cùng đi ra đến đường phố vẫn còn chút ồn ào.
Lúc này cô mới bất ngờ phát hiện nơi này đối với cô vô cùng quen thuộc.
Cách đây không xa là Tòa nhà Bắc Minh Thị.
Không ngờ bây giờ Đường Thiên Trạch lại sống ở đây.
Anh muốn nhìn thấy tòa nhà này mọi lúc, muốn mọi lúc đều quên trải nghiệm năm đó của mình khi bị bỏ tù oan.
Bây giờ cô không còn nghĩ được nhiều như vậy nữa, cô mở chiếc túi nhỏ lấy điện thoại di động ra xem thử, không biết từ khi nào đã tự động tắt máy.
Sau khi khởi động lại, cô thấy trên màn hình hiện lên hai ba mươi cuộc gọi , còn có tin nhắn cùng số lượng tương tự.
Lúc này cô mới mở ra một cái gần đây nhất: Nguyên, cậu đã ở đâu? Tớ gọi cho bọn trẻ, chúng nói rằng cậu đã biến mất.
Kiều Kiều và tớ đều đang lo lắng cho sự an toàn của cậu.
Hình Uy đã dẫn mọi người ra ngoài để tìm cậu.
Nếu thấy tin nhắn này, thì mau liên hệ với tớ, hoặc Hình Uy, để chúng tớ yên tâm.
Chữ ký là: Anna.
Cố Hạnh Nguyên vội vàng mở danh bạ, sau đó gọi cho Hình Uy.
Lúc này, Hình Uy đang dẫn theo một số thuộc hạ của mình, chia thành nhiều ngả, họ chạy xe tiến hành tìm kiếm ở những nơi mà Cố Hạnh Nguyên thường xuất hiện.
Ngay khi định báo cậu chủ là không tìm dược, thì nhận được cuộc gọi từ Cố Hạnh Nguyên.
***
Hình Uy nhận được cuộc gọi từ Cố Hạnh Nguyên, đây là tin vui thứ hai anh nhận được trong một khoảng thời gian này, lúc này cảm thấy hạnh phúc vỡ òa.
"Thưa cô, tôi là Hình Uy, cho hỏi cô đang ở đâu, tôi đến đón cô.
Anna và Kiều Kiều rất lo lắng cho cô."
Cố Hạnh Nguyên nghe thấy giọng nói của bạn mình, trong lòng có chút kích động, khuôn mặt tươi cười: " Hình Uy là tôi.
Tôi đang ở tòa nhà Bắc Minh Thị đây.
Anh có thể đến đón tôi được không?"
Hình Uy gật đầu: “Thưa cô, tôi đến đón cô ngay bây giờ.” Nói xong, anh lập tức quay đầu xe và lái về phía tòa nhà Bắc Minh Thị gần như hết tốc lực.
Trên đường đi, anh thông báo cho những người tham gia tìm kiếm rằng nhiệm vụ đã hoàn thành, cả đội có thể giải tán.
*
Không khí ban đêm mát mẻ hơn một chút, Cố Hạnh Nguyên đứng ở cửa cao ốc nhìn xung quanh.
Chuyện xảy ra hôm nay đối với cô ấy có thể nói là thay đổi liên tục, đối với Đường Thiên Trạch mà nói, cô thực sự không thể nhìn thấu được.
Từ những việc anh trải qua trong quá khứ, đến hôm nay giúp cô tìm được Dương Dương.
Từ việc cố tình tiếp cận bản thân, đến thù hận với Bắc Minh Thiện ...
Đường Thiên Trạch là người tốt hay kẻ gian, tốt hay xấu? Anh ta có lẽ giống người hai mặt, thật sự rất phân biệt được.
*
Xa xa truyền đến tiếng ô tô gầm rú, sau đó là một chiếc BMW SUV dừng lại trước mặt Cố Hạnh Nguyên.
Đây là xe của Hình Uy, Cố Hạnh Nguyên đã nhìn thấy nó không dưới một lần trước cửa biệt thự nhỏ của họ.
Cửa xe mở ra, Hình Uy ra khỏi xe.
“Thưa cô, thật xin lỗi, tôi đến muộn.
Thời tiết bây giờ hơi lạnh, mau lên xe đi.” Hình Uy cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Cố Hạnh Nguyên vẫn bình thường.
Anh mở cửa sau, để cô lên xe.
Sau đó anh quay lại ghế lái ở hàng ghế đầu.
"Thưa cô, mặc dù tôi không nên hỏi cô điều này, nhưng tôi vẫn muốn biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao tôi không thể liên lạc với cô."
Hình Uy lái xe rất êm và thậm chí còn bật sưởi ấm trong xe để đảm bảo rằng Cố Hạnh Nguyên ngồi phía sau sẽ không bị lạnh.
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy những chuyện này không phải lúc để nói với anh, vì vậy cô thản nhiên bịa ra lý do: "Hôm nay là ngày thi cuối kỳ của Trình Trình và Dương Dương.
Kết quả thi của Dương Dương rất tốt, nên tôi mang chúng đi chơi.
Sau khi gửi họ trở về nhà cũ, ở lại nói chuyện phiếm với Bắc Minh Thiện một lúc, chúng tôi cùng uống rượu, người lái xe của nhà cũ không có ở đó, nên tôi gọi xe lại đây sau khi tôi ra ngoài , cho đến khi tôi chuẩn bị xem điện thoại, thì phát hiện ra điện thoại sập nguồn.
Thực sự xin lỗi, làm mọi người lo lắng cho tôi.
"
"Thưa cô, chỉ cần cô an toàn, chúng tôi yên tâm rồi."
Xe bỗng im ắng trở lại.
Cố Hạnh Nguyên lúc này cảm thấy hơi mệt mỏi, nhắm mắt dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Hình Uy lái xe rất ổn định, chỉnh độ ấm cao một chút.
Con người thường dễ bị cảm lạnh nhất khi họ đang ngủ.
Khi Hình Uy lái xe đến cửa biệt thự, đồng hồ trong xe đã là một giờ rưỡi.
Anh đậu xe vào ga ra, cánh cổng dần dần đóng lại, bên ngoài bỗng nhiên có vẻ rất yên tĩnh.
“Thưa cô, chúng ta về đến nhà rồi.” Hình Uy nói nhỏ.
Cố Hạnh Nguyên mở mắt và thở ra một hơi dài.
Lúc này, cánh cửa phụ dẫn đến phòng khách trong ga ra mở ra, Anna và Lạc Kiều từ trong phòng bước vào.
"Nguyên, tối nay cậu đi đâu vậy? Lại không nghe máy làm bọn tớ gấp muốn chết." Anna lo lắng nhìn Cố Hạnh Nguyên, còn Lạc Kiều cũng rất lo lắng đứng sau lưng cô.
***
Nguyên nhìn hai người chị em tốt của mình, trên mặt nở nụ cười hối lỗi: "Tớ làm các cậu lo lắng rồi, thật sự xin lỗi."
Anna nắm lấy tay Cố Hạnh Nguyên: "Bây giờ đã khuya rồi, đừng nói gì nữa, cậu mau đi tắm rửa, nghỉ ngơi sớm đi.
Tớ nghĩ đêm nay cậu cũng đủ mệt rồi."
Trong ba chị em, Anna là người tỉ mỉ và cẩn thận nhất.
Quả thực, hiện tại Cố Hạnh Nguyên thực sự cảm thấy rất mệt mỏi.
Đây không phải là mệt mỏi về thể chất, mà là mệt mỏi về tinh thần, thuộc loại tinh thần kiệt quệ.
Tại sao chuyện của Đường Thiên Trạch , Phỉ Nhi và Bắc Minh Thiện lại vướng vào mình chứ?
*
Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng mở cửa phòng cô, nhưng cô không bật đèn.
Đó là bởi vì sợ như vậy sẽ đánh thức đứa trẻ đang ngủ.
Tuy nhiên, cô vẫn có thể nghe rõ tiếng thở đều và nhẹ của bé.
Cô nhanh chóng đi vào phòng tắm tắm rửa, sau đó bước ra khỏi đó.
Ngay khi nằm xuống giường, Cửu Cửu xoay người, cánh tay mềm mại đặt ở trên người Cố Hạnh Nguyên.
"Ma Ma, Ma Ma..."
Con bé dường như đang nói mớ, lại có vẻ như đang chào cô.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn Cửu Cửu, trên miệng nở nụ cười ấm áp.
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve trán của Cửu Cửu: "Bé con, ma ma ở đây, con ngủ ngon nhé."
Thật lâu sau, Cố Hạnh Nguyên mới dần dần nhắm mắt lại.
Giấc ngủ này của cô ngủ không an giấc, khi thì cô mơ thấy Đường Thiên Trạch, khi khác là Phỉ Nhi, khi khác lại là Bắc Minh Thiện...
.