Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Cố Hạnh Nguyên nhìn ba đứa nhỏ này, hơi cười.

Đúng là không còn cách nào với chúng nó, đã như vậy, vậy cũng chỉ theo ý nguyện của chúng nó thôi.

Rất nhanh, cô cùng Anna chuẩn bị hai lớp đệm, trải trên đất, sau đó lại chuẩn bị chăn gối cho bọn nhỏ.

Ba tên nhóc cũng nhanh chóng tắm xong.

Đây xem như là lần đầu tiên ba anh em bọn họ ngủ cùng nhau, ít nhiều vẫn có cảm giác mới lạ và thú vị.

Trình Trình và Dương Dương nằm tại hai đầu, Cửu Cửu ngử ở giữa.

Bối Lạp thấy tình cảnh này, giống như cũng muốn tham gia náo nhiệt.

Trong miệng nó cắn ổ nhỏ Hình Uy chuẩn bị cho nó, kéo lê đến bên cạnh Dương Dương.

"Mẹ, nếu không mẹ cũng ngủ cùng với bọn con đi?" Cửu Cửu nằm sấp ở trong chăn, ngẩng đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên.

Cố Hạnh Nguyên mỉm cười ngồi xổm xuống, nhìn ba đứa bé : "Mẹ còn rất nhiều chuyện phải làm, không ngủ cùng các con đuọc, con ngủ ngoan đi nhé."

Nói xong, cô đứng lên cùng Anna đi xuống lầu.

Thấy mẹ đi rồi, có lẽ là đến một hoàn cảnh mới, có lẽ là bởi vì mở ra một cảm xúc mới.

Ba đứa bé cũng không chút buồn ngủ.

Nhưng mà, bây giờ đã hơn một giờ rồi...

"Trình Trình, anh đã ngủ chưa?" Dương Dương nhìn qua Bối Lạp đã nằm sấp ở bên mình o o ngủ, sau đó quay đầu lại nhìn Trình Trình cách Cửu Cửu hỏi

Trình Trình lắc đầu: "Anh ngủ không được."

"Cửu Cửu thì sao?"

Trình Trình và Dương Dương đồng thời đều nhìn em gái.

Chỉ thấy cô bé hình như rất buồn ngủ, nhưng dáng vẻ rất cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, thì thào nói: "Em còn chưa ngủ, nhưng mà cảm giác thật sự rất buồn ngủ..."

Trình Trình nhẹ nhàng vỗ vỗ Cửu Cửu: "Nếu em mệt rồi thì đi ngủ một chút đi."

Cửu Cửu gật gật đầu, ngáp một cái rồi quay đầu, cũng không lâu đã ngủ mất rồi.

Nhìn em gái đang ngủ, Dương Dương nhẹ giọng nói với Trình Trình: "Anh đang suy nghĩ gì đấy?"

Trình Trình thở dài: "Anh đang lo cho ba, không biết ông ấy có qua được hay không."

"Nếu không ngày mai chúng ta đi gặp ba đi?" Dương Dương thốt ra.

"Nhưng mà chúng ta không biết ba ba bị nhốt ở đâu a?"

"Trình Trình, bình thường không phải anh rất thông minh sao, sao vào lúc này lại hồ đồ như vậy, không phải còn có chú đầu bếp sao, chú ấy nhất định biết, chúng ta tìm chú ấy là được rồi."

Dương Dương nói xong, leo ra khỏi chăn của mình, đi đến bên người Trình Trình: "Ngày mai chúng ta gọi điên thoại cho chú đầu bếp, để chú ý đưa chúng ta đi gặp ba là được.

Nhưng mà chuyện này phải giữ bí mật, không thể để mẹ biết.

Cũng phải giữ bí mật với dì Anna và dì Kiều Kiều mới được."

"Vậy Cửu Cửu làm sao bây giờ?" Trình Trình nói xong, nhìn thoáng qua em gái đã ngủ sau

Hiện tại ba ba còn không biết sự tồn tại của em gái đâu.

"Em gái trước hết để dì Anna chăm sóc một lúc, chúng ta ra ngoài nửa ngày rồi về, anh thấy được không?"

Trình Trình nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được rồi, cứ làm như thế đi.

Được rồi cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên ngủ.

Ngày mai đợi mẹ đi làm, chúng ta sẽ bắt đầu hành động, em đừng có ngủ nướng, làm hỏng mọi việc."

Dương Dương đưa đề nghị của mình, Trình Trình gật đầu đồng ý: "Anh cứ yên tâm đi, em sẽ không ngủ nướng."

*

Sáng sớm hôm sau, Cố Hạnh Nguyên ăn xong bữa sáng, nhẹ nhàng đi lên gác xép, nhìn thấy bọn nhỏ vẫn còn ngủ say.

Lúc Cố Hạnh Nguyên xoay người xuống lầu, Dương Dương mở mắt.

Cậu bé lăn từ trong chăn ra.

"Suỵt, không được lên tiếng." Dương Dương lập tức nhỏ giọng với Bối Lạp ở đối diện mình.

Bối Lạp quơ quơ cái đuôi, tỏ vẻ đã nghe hiểu.

Dương Dương quay đầu nhìn nhìn Cửu Cửu bên cạnh, cô bé vẫn dang ngủ say

Cậu bé lặng lẽ đi đến bên cạnh Trình Trình: "Này, anh tỉnh chưa, thời gian cũng đến rồi, chúng ta cũng nên xuất phát rồi."

Kỳ thật Trình Trình đã sớm tỉnh: "Bình tĩnh chớ nóng, em nhỏ giọng chút đi, cẩn thận đánh thức em gái.”

Nói xong, cậu lặng lẽ chui trong chăn ra, lưu loát mặc quần áo xong, sau đó đi đến cửa sổ nhỏ bên kia.

Chỉ thấy dưới lầu, mẹ vừa từ trong phòng đi ra.

Sau lưng mẹ là Anna, hai người dùng lại ở dưới lầu một lát, Cố Hạnh Nguyên lái xe rời đi.

Trình Trình quay lại, gọi Dương Dương hai người lặng lẽ đi xuống lầu.

Trong phòng khách không ai, lúc này Anna đang từ bên ngoài vào

"Trình Trình, Dương Dương sao các con dậy sớm bậy, không ngủ thêm một lúc nữa?"

Trình Trình nhìn thoáng qua Dương Dương, sau đó nói với Anna: "Con và Dương Dương hôm nay có chút việc ra ngoài, xin nhờ dì Anna không nói lại với mẹ con được không?"

Anna nghi hoặc nhìn Trình Trình: "Các con muốn làm gì, còn muốn gạt mẹ con?"

Trình Trình có chút do dự, không biết có nên nói chuyện đó cho dì Anna không.

Dương Dương nhìn Trình Trình như vậy có chút không nhịn được: "Ai nha, Dì Anna cũng không phải người ngoài, có cái gì mà phải gạt."

Nói xong, Dương Dương nói với Anna: "Là như vậy, con và Trình Trình muốn đi thăm ba một chút.

Nhưng lại sợ mẹ biết không vui, cho nên muốn lén lút đi qua."

Anna trong lòng cũng rất rõ ràng, cho dù Bắc Minh Thiện như thế nào, trong lòng bọn nhỏ vẫn là rất nhớ mong anh.

"Hai đứa còn nhỏ, có biết đi thế nào không?"

"Bọn con chuẩn bị tìm chú Hình Uy, chú ấy biết ba ở đâu.

Dì Anna, xin dì yên tâm, bọn con chỉ đi nửa ngày rồi về.."

Anna nhẹ gật đầu: "Được rồi, các con đã quyết định, vậy thì đi nhanh về nhanh."

Trình Trình nhẹ gật đầu: "Cảm ơn Dì Anna, nhờ gì chăm sóc em gái một lúc được không?"

Anna nhìn Trình Trình mỉm cười gật đầu.

*

Hình Uy rất đã tới văn phòng, lúc này Cố Hạnh Nguyên vẫn còn chưa đến.

Anh ta đang sửa soạn lại các loại văn kiện cần có hôm nay, bây giờ anh ta là người Bắc Minh Thiện chỉ định đến giúp Cố Hạnh Nguyên.

Anh ta cũng biết năng lực Cố Hạnh Nguyên có hạn, cho nên rất nhiều chuyền anh đều giúp đỡ cô sửa sang và xử lý sạch sẽ trước.

Lúc này, điện thoại của anh ta vang lên.

Anh ta lấy điện thoại di động ra: "Xin hỏi anh tìm ai?"

"Chú Hình Uy, là con Trình Trình."

Hình Uy lập tức sững sờ: "Cậu chủ Trình Trình, cậu có chuyện gì không?"

"Chú Hình Uy, con và Dương Dương muốn đi thăm ba, nhưng là không biết bây giờ ba ở đâu, chú có thể đưa bọn con đi gặp ba một chút không? Chú cũng không cần khó xử, chúng ta chỉ đi nửa ngày là về.

Đúng rồi, chuyện này chú vẫn đừng có nói trước với mẹ đươcj không?"

Hình Uy khẽ chau mày, anh ta hiểu tâm trạng Trình Trình.

Anh ta trầm tư một hồi: "Vậy được rồi, hai đứa chờ tin của chú."

*

Dương Dương đứng bên cạnh Trình Trình: "Chú đầu bếp nói thế nào?"

Trình Trình cất điện thoại di động: "Chú ấy bảo chúng ta đợi tin tức."

*

Lúc Hình Uy vừa để điện thoại xuống, cửa phòng làm việc mở ra, Cố Hạnh Nguyên đi vào.

Cố Hạnh Nguyên nhìn, Hình Uy đã ở bên trong, hơn nữa cũng nhìn thấy, mặt bàn hôm qua vốn còn tương đối sạch sẽ của mình, bây giờ đã giống như bàn lớn của Bắc Minh Thiện, chất không ít tài liệu.

Đây là những công việc cô phải làm hôm nay.

Quả nhiên, Hình Uy chỉ chỉ cái bàn của cô nói: "Cô chủ, đây là những tài liệu tôi đã xử lý xong rồi, cần cô đến xem qua, sau đó ký tên vào là được rồi."

Gương mặt Cố Hạnh Nguyên có chút ngượng nghịu.

Cô vốn cảm thấy chức tổng giám đốc tạm thời này của mình, nên như là một cái tượng gỗ, bù nhìn hay như diễn viên đóng thế, không cần làm gì cả, sau đó mặc nhiên có người giúp mình bày ra hết là được rồi.

Hình Uy nhìn Cố Hạnh Nguyên lộ vẻ khó xử, anh ta biết Cố Hạnh Nguyên đang lo lắng cái gì.

Kỳ thật bây giờ cô băn khoăn cũng giống như mình lúc đầu, băn khoăn khi lần đầu nghe ông chủ nói giao vị trí tổng giám đốc cho Cố Hạnh Nguyên.

Nhưng mà, anh ta vẫn luôn tin tưởng là, ông chủ sẽ không nhìn nhầm người.

"Cô chủ, cô cũng không cần phải băn khoăn gì, ông chủ đã đưa cô lên ngồi vị trí tổng giám đốc này, nói rõ anh ấy rất rõ ràng năng lực của cô.

Chỉ có điều có lẽ cô vẫn chưa phát hiện ra được năng lực của mình mà thôi."

Hình Uy nói đến đây, cúi đầu nhìn xuống đồng hồ của mình, sau đó nói: "Cô chủ, những tài liệu này cô cứ xem qua một lượt, nếu như không làm được, tôi láy nữa tôi về sẽ giúp cô xem, bây giờ tôi có chút chuyện, phải đi ra ngoài nửa ngày."

Cố Hạnh Nguyên thấy chuyện đã đến nước này, cũng không biết nói cái gì nữa rồi, chỉ có thể gật gật đầu: "Được, tôi xem trước."

*

Sau khi Hình Uy lái xe ra khỏi tập đoàn Bắc Minh thị tập đoàn sau khi đi ra, sau khi vượt qua góc đường, dừng lại bên đường.

"Cậu chủ Trình Trình tôi đón hai người ở đâu?"

Trình Trình cùng Dương Dương vừa ăn sáng xong ngồi trong phòng khách lo lắng đợi điện thoại của Hình Uy.

Lúc này, Anna đã lên lầu với Cửu Cửu rồi.

"Trình Trình, anh nói có phải chú đầu bếp bị mẹ bắt đi làm chuyện gì đó.

Nếu nói như vậy, chúng ta phải đi thế nào đây?" Dương Dương nhìn qua đồng hồ treo tường, cậu bé có chút không nhịn được

Trình Trình thì lại rất trầm ổn: "Em cứ bình tĩnh một chút, kể cả là bên mẹ có việc cho chú ấy làm, chú ấy cũng sẽ gọi điện thoại cho anh, đợi một chút."

Không ngờ Trình Trình vừa dứt lời, điện thoại di động của anh ta đã đến.

Trình Trình cho Dương Dương một cái ánh mắt, sau đó bắt máy điện thoại: "Chú Hình Uy, có phải là việc bên chú bận quá, nếu không chúng ta lại hẹn một ngày khác đi."

"Không cần, bây giờ chú đã lái xe ra rồi, hai đứa chuẩn bị một chút, chú sẽ lái xe đến cửa tiểu khu đợi."

*

Lúc Hình Uy lái xe về tới cửa tiểu khu, Trình Trình và Dương Dương đã chờ ở chỗ này rồi.

"Chú đầu bếp, tốc độ lái xe của chú kém xa ba, chỉ một đoạn đường này mà lại lâu như vậy." Dương Dương ngồi vào trong xe mà bắt đầu oán trách.

Hình Uy có chút xấu hổ, kỳ thật tốc độ lái xe của anh ta cũng không chậm, chỉ là dù sao bây giờ cũng là giờ đi làm cao điểm, trên đường đến đây có chút tắc

Trình Trình ngồi đằng sau nói: "Chú Hình Uy đừng để ý đến em ấy, chúng ta đi thăm ba thôi."

Hình Uy gật nhẹ đầu, anh ta lái xe về phía cục cảnh sát đang tạm giam Bắc Minh Thiện..

Từ sau hôm qua Bắc Minh Thiện bị cảnh sát mang về cục cảnh sát, vẫn luôn trầm mặc

Nhưng mà cũng may anh là người nổi danh thành phố A, cảnh sát cũng khách khí với anh..

Mặc dù cảnh sát có chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng mà Bắc Minh Thiện cũng không nhận tội, nên không thể đối đãi như những phạm nhận khác.

Bây giờ anh không bị nhốt trong phòng giam, mà là ở trong phòng nghỉ của nhân viên cảnh sát.

Nơi này có điều hòa, TV...

Tiêu chuẩn không khác gì một cái nhà nghỉ.

Chỉ có điều trước cửa đều có cảnh sát đứng canh 24h.

Lúc anh vừa được đưa đến cục cảnh sát, luật sư của anh đã chạy đến.

Sau khi trao đổi vụ án với anh, phát hiện vụ án này có chút khó giải quyết.

Bởi vì cảnh sát nắm giữ vật chứng và video chứng cớ, đối với anh rất bất lợi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui