Cô sờ soạng nửa ngày, cuối cùng vớ được một cái gối, sau đó đưa tay ném về phía Dương Dương.
Như mà dù sao Dương Dương tuổi còn nhỏ, đưa tay bắt lấy gối bay đến: "Hey hey, dì Kiều Kiều, dì tiết kiệm chút sức đi, nơi này đúng là quá nguy hiểm rồi, lão tôn ta đi trước một bước đi..."
Dương Dương nói xong, còn học động tác Tôn Ngộ Không trong tivi, vượt qua sofa, chạy về phía cầu thang
"Dương Dương con đi đâu vậy, không ăn cơm à." Anna vội vàng gọi Dương Dương lại.
Sau đó lại cười nói với Lạc Kiều: "Kiều Kiều cũng thật là, tranh giành cái gì với con nít chứ."
Lạc Kiều nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Lời này cũng không phải nói như vậy, chỉ cần là trong phụ nữ đều sẽ không quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần phân thắng bại."
"Được rồi, được rồi, đem phẫn nộ trở thành lượng cơm ăn đi.
Đi chúng ta đi ăn." Anna nói xong, đưa tay đỡ Lạc Kiều đứng dậy khỏi ghế.
"Em gái, anh trai đưa em đi ăn." Trình Trình cũng đưa tay ra, kéo bàn tay nhỏ bé của Cửu Cửu vào phong ăn.
Trải qua vừa rồi màn kịch ầm ĩ vừa rồi, Cửu Cửu lại được Dương Dương chọc vui lên không ít
*
Ăn xơm xong, Cửu Cửu giống như cái đuôi nhỏ, một tấc cũng không rời Trình Trình và Dương Dương.
Sau khi bọn họ đến đây, Cửu Cửu lại không cần cả ngay vây quanh Anna nữa, mặc dù lúc Trình Trình và Dương Dương làm việc của mình, không rảnh để ý Cửu Cửu.
Nhưng là Cửu Cửu cũng vui vẻ ở chung quanh bọn họ.
Tính nhẫn nại của trẻ con có hạn, sau một lúc, Cửu Cửu cũng có chút không chịu nổi, cô bé không hy vọng các anh trai đã đến đây rồi, nhưng đều không để ý đến mình, giống như là mình chưa từng tồn tại.
.
Cô bé đi đến bên cạnh bàn học của Trình Trình, lúc này Trình Trình đã bắt đầu chuẩn bị bài tập cho học kỳ sau.
"Anh trai Trình Trình, chơi với em một lúc đi." Nói xong, cô bé duỗi bàn tay nhỏ bé ra kéo áo Trình Trình
Trình Trình bỏ sách vở xuống, mỉm cười với Cửu Cửu: "Em gái ngon, anh trai đang học tập mà, một lát nữa lại chơi với em được không.
Bằng không em đi tìm Dương Dương đi, bình thường nó đều không có việc gì làm, hẳn là có thể rảnh rỗi chơi với em."
Nhưng mà vừa dứt lời, Dương Dương ở trong phòng bên kia đã tiếp lời: "Sao anh biết em không có việc gì làm."
Có thể làm cho Dương Dương nói ra có việc để làm, thật đúng là làm cho Trình Trình cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Cậu bé đứng lên, đưa tay kéo em gái đi qua chỗ Dương Dương, cậu bé cũng muốn nhìn xem Dương Dương đang làm cái gì.
Chỉ thấy cậu đang nhanh chóng gõ máy trước máy tính, đôi khi còn ngẩng đầu nhìn hai cái, như đang suy nghĩ gì vậy.
Đến lúc bọn họ đi đến bên cạnh Dương Dương, Trình Trình nhìn về phía màn hình, lập tức trên trán đen lại.
Chỉ thấy trang web hiện ra trên máy tính Dương Dương, đúng là trang web kết bạn tình yêu và hôn nhân nổi tiếng trong nước.
Mà Dương Dương đang viết bài trên đó.
Cậu không đứng quá gần Dương Dương, không thể đọc hết toàn văn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một só ít như là: "Muốn tìm một người đàn ông thân thể khỏe mạnh ngoại hình chỉnh chu làm bạn..." mấy lời như vậy
"Dương Dương, em đang làm gì đó?" Trình Trình lập tức cũng cảm giác được, tám phần tên nhóc này lại muốn gây chuyện.
Dương Dương không lên tiếng, đang nhanh chóng đánh mấy hàng chữ xong, dùng con chuột nhấn vào nút “Nộp lên” trên trang web.
Hình ảnh Websites biến đổi, lập tức nhảy ra tin tức: "Tư liệu đã gửi thành công".
Lúc này, Dương Dương mới xem như là cảm thấy mỹ mãn gật nhẹ đầu với màn hình máy tinh, sau đó vỗ vỗ tay nhảy xuống chỗ ngồi của mình: "Ha ha cuối cùng cũng hoàn thành rồi."
Sau đó nói với Trình Trình: "Anh xem một chút, có chỗ nào không ổn không?"
Trình Trình mặt lạnh, đi đến trước máy vi tính, chỉ thấy trên website có một tấm ảnh của mẹ, bên dưới còn có mấy hàng chữ nhỏ.
Sau khi nhìn hết trang web, Trình Trình hận không thể cho Dương Dương một bạt tai.
Cậu bé chỉ vào màn hình hỏi: "Em giải thích cho anh một chút, đây là đang làm cái gì!"
Dương Dương ngược lại chẳng hề để ý: "Anh không phải biết chữ sao, đương nhiên là đang tìm bạn trăm năm rồi.."
Trình Trình hé mắt, chậm rãi nói: "Tìm bạn trăm năm..."
Cửu Cửu đứng bên cạnh Trình Trình có chút tò mò hỏi Dương Dương: "Anh trai Dương Dương, tìm bạn trăm năm là cái gì?"
Dương Dương vui tươi hớn hở giải thích cho Cửu Cửu: "Tìm bạn trăm là tìm cho mẹ chúng ta một người chồng, cũng là tìm cho chúng ta một người ba mới.
Dùng là thông báo."
"Bốp..."
Trình Trình lúc này thật sự là không thể nhịn được nữa, cậu không muốn cái gì mà ba mới, càng khôngmuốn tìm một người chồng mới cho mẹ.
Cậu cảm thấy ba mình cũng rất tốt.
Cậu đánh một quyền vào đầu vai Dương Dương.
Dương Dương lại cũng không có phòng bị, bị cậu bé đánh lùi về sau mấy bước, thiếu chút nữa ngả sấp xuống
Lúc này, Dương Dương cũng biến sắc, trừng mắt: "Bắc Minh Tư Trình, anh làm cái gì đấy."
"Anh làm gì? Anh chỉ là muốn như là một người anh trai dạy dỗ em một chút!" Nói xong thì cậu bé thở phì phò đi về phía Dương Dương.
Lần này người lại dọa Cửu Cửu ngây ngẩn cả người, cô bé cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Hai người anh trai vốn quan hệ rất tốt sao lại đột nhiên như là muốn đánh nhau.
"Anh trai...
Mẹ nói đánh nhau không phải là trẻ ngoan.
Mẹ không thích những đứa bé đánh nhau..." Cửu Cửu cũng không muốn nhìn thấy bọn họ như vậy.
Vừa nói vừa chạy đến bên cạnh Trình Trình, duỗi bàn tay nhỏ ra dùng sức giữ vạt áo Trình Trình
Trình Trình mặc dù vẫ là rất tức giận, nhưng là đối mặt Cửu Cửu, cậu bé không thể trút cơn giận của mình lên người cô bé được.
Cậu bé dừng bước, nhưng vẫn trừng mắt hỏi Dương Dương: "Em đây là có ý gì, có phải là muốn cái nhà này chúng ta nát luôn! Anh nói cho em biết, có Bắc Minh Tư Trình anh ở đây, em đừng có nghĩ lung tung!"
Dương Dương vô duyên vô cớ trúng một quyền, cũng bắt đầu xù lông rồi.
Cậu trừng mắt lớn tiếng nói với Trình Trình: "Chúng ta đây cũng xem là nhà sao, anh sinh ra thì không có mẹ, em sinh ra thì không có ba.
Em tốt bụng tìm một người ba cho chúng ta thì sao.
Lúc trước ba Chi Lâm muốn kết hôn với mẹ, anh làm gì, không phải cũng đồng ý sao.
Sao đến bây giờ, anh lại ra vẻ, nói không cần thì không cần nữa.
Em cho anh biết, em là tìm bạn trăm năm cho mẹ, tìm một người ba cho em với em gái.
Về phần anh, thích gì thì tùy!"
Cậu bé nói xong, thở phì phò đi đến trước mặt Trình Trình, đưa tay kéo Cửu Cửu về phía mình: "Em gái, chúng ta không để ý tới anh ấy.
Anh ấy không cần ba, chúng ta cần.
Đi, anh đưa em đi chơi."
Cửu Cửu bị trận thế vừa rồi làm ngơ ngác, ô bé chưa từng thấy hai người ah trai của mình cãi nhau lớn như vậy.
Nhưng mà, cô bé vẫn thuận theo Dương Dương đi xuống lầu.
Trình Trình nhìn bọn họ đi xuống lầu, lát sau cơn tức của cậu bé cũng tiêu tán đi một ít.
Cậu bé bắt đầu hối hận vì hành động vừa rồi.
Kỳ thật, Dương Dương chẳng phải là vì tốt cho mọi người sao.
Mỗi ngày nhìn mẹ một mình đi sớm về khuya vất vả đi làm, không phải là vì dưỡng dục ba đứa bé bọn họ sao.
Mặc dù Dương Dương đã theo ba ở nhà Bắc Minh rồi, nhưng mà cậu vẫn một lòng hướng về mẹ, vì mẹ phân ưu.
Mặc dù cách làm của cậu bé cũng cần bàn bạc lại, nhưng dù sao đây cũng là một phần dụng tâm của cậu.
Bất quá, nghĩ đến đây.
Lại nghĩ đến ba ba bây giờ bị giam trong cục cảnh sát.
Trong lòng Trình Trình vẫn có chút khó chịu.
*
"Dương Dương, con làm sao vậy? Cũng không động đũa? Đây không phải là phong cách của con mà, con xem, dì làm nhiều đồ ăn ngon như vậy." Anna nhìn Dương Dương ngồi đối diện mình.
Chỉ thấy gương mặt nhỏ bé của cậu căng thẳng, cùng với bình thường như là hai người.
Lại nhìn Trình Trình, nhìn tâm trạng của cậu bé không cao lắm, như là có tâm sự.
Hơn nữa,bình thường, Trình Trình và Dương Dương luôn ngồi cùng một chỗ.
Nhưng mà hôm nay, giữa bọn họ lại cách hai vị trí.
Hình như là có bất hòa với đối phương.
"Trình Trình, Dương Dương, có phải các con giận nhau rồi không? Các con là anh em ruột, không thể như vậy.
Con phải làm gương tốt cho em gái biết không?" Anna nói xong, lần lượt gắp món ăn vào trong chén Trình Trình và Dương Dương.
Lúc này Cửu Cửu mở miệng nói chuyện: "Dì Anna, chuyện là như vậy.
Anh trai Dương Dương muốn tìm ba ba cho chúng con, nhưng là anh trai Trình Trình không cho anh ấy làm như vậy.
Cho nên bọn họ đánh nhau."
"Tìm ba ba?" Lạc Kiều nghe có chút kỳ quái.
Cửu Cửu nhẹ gật đầu, nói tiếp: "Hình như là anh trai Dương Dương biết cho mẹ một cái thông báo ở trên mạng nào đấy tìm ba ba."
"Dùng thông báo tìm ba ba?" Lạc Kiều suy tư một chút, đột nhiên hiểu ra.
Cô nhỏ giọng vui lên: "Cửu Cửu, con nói hẳn là viết một thông báo tìm bạn trăm năm cho mẹ con trên mạng đúng không."
Nói xong, cô lại liếc nhìn Dương Dương: "Tên nhóc con được đấy, cũng biết tìm đối tượng cho mẹ.
Đối với chuyện này, dì ủng hộ con.
Mẹ con nhều năm như vậy ngậm đắng nuốt cay nuôi các con lớn, cũng không có ai chăm sóc.
Bây giờ cũng nên tìm người đến giúp mẹ con một tay rồi."
"Kiều Kiều, mặc dù nói như vậy, nhưng tôi thấy Nguyên hình như không có ý ở phương diện này.
Đừng để lúc đó tìm người đến rồi, nhưng cô ấy không chịu thì sao bây giờ? Không phải chúng ta nên nói với cô ấy trước sao?"
So với Lạc Kiều mà nói, Anna càng hiểu Cố Hạnh Nguyên hơn.
Cố Hạnh Nguyên đã trải qua cuộc sống độc thân lâu như vậy, cô ấy lúc nào cũng vì con, không muốn sau khi mình đi vào một cuộc hôn nhân mới, bọn nhỏ bị thiệt thòi.
Cho dù là sau này, cô ấy gặp Vân Chi Lâm, dù là anh ta đối với cô ấy hay bọ nhỏ đều rất tốt.
Thậm chí suýt nữa thật sự kết hôn.
Nhưng mà Bắc Minh Thiện xuất hiện, lại tách bọn họ ra.
Sau đó, Cố Hạnh Nguyên không suy nghĩ đến vấn đề này nữa
Bởi vì cô ấy mơ hồ biết, Bắc Minh Thiện là sẽ không bỏ rơi cô ấy.
Có lẽ nếu có một ngày cô ấy kết hôn với một người nào đó, như vậy có thể là mất đi hai đứa con trai vĩnh viễn
Những chuyện này, Lạc Kiều đâu có thể biết được.
Trước kia cô luôn đi vô ảnh vô tung, rất ít khi có thể ngồi xuống kiên nhẫn tâm sự lời trong lòng với Cố Hạnh Nguyên.
Mặc dù có, đó cũng là để Cố Hạnh Nguyên giải quyết cho cô ta mấy vấn đề nhiều hơn mà thôi.
"Vậy làm sao bây giờ? Lát nữa Nguyên sắp về rồi, không thì chúng ta cứ gạt cô ấy trước, đến lúc chúng ta nhìn hợp ý, thì dẫn lối một chút? Nếu trách thì phải trách Bắc Minh Thiện kia.
Nghe nói anh ta chính là vì vị hôn thê không rõ tung tịch kia sao? Nếu có thể cùng với Bắc Minh Thiện sống cùng thì là tốt nhất, nhất là con cũng là bọn họ sinh ra không có vấn đề gì cả.
Nhưng mà bây giờ xem ra, anh ta không có ý này.
Chúng ta cũng khong thể cứ nhìn Nguyên treo cổ chết trên cái cây này được.
Dù sao bây giờ cô ấy còn trẻ như vậy, con cũng còn nhỏ như vậy.
.