Bắc Minh Triều Lâm nhìn thấy con trai không sao rồi, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Xem ra anh ta cũng chỉ là giở tính trẻ con một chút mà thôi.
***
Trên đường từ bệnh viện đến Bắc Minh Thị, Hình Uy lái xe, sắc mặt anh trông có vẻ không tốt cho lắm.
“Chuyện mà cậu chủ Diệp Long làm hôm nay thực sự quá đáng quá rồi, xử lý chuyện này vốn dĩ là chuyện trong bổn phận của cậu ấy, bây giờ lại làm giống như là chuyện của chúng ta vậy.”
“Anh cũng đừng tức giận nữa, lời của Diệp Long nói có chút quá đáng, nhưng nể tình anh ta có bệnh, tâm trạng không tốt mà ít nhiều thấu hiểu cho anh ta một chút đi.
Anh không nghe ngài Bắc Minh nói à, chuyện này ông ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”
Cố Hạnh Nguyên tuy có chút tức giận khi ở bệnh viện, nhưng bây giờ không phải lúc để tức giận, phải lo đến đại cục.
*
Trong phòng bệnh ở bệnh viện.
Bắc Minh Diệp Long vén chăn ra, xuống giường.
“Diệp Long, con muốn làm gì vậy?” Lan Hồng lo lắng mà nhìn Bắc Minh Diệp Long.
Bà hiểu tính khí của con trai mình, tính cách của anh ta không phải kiểu nhẫn nhục chịu đựng, rất sợ anh sẽ vì tức giận mà làm ra chuyện gì đó quá giới hạn.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi.
Trong lòng con có chừng mực mà.
Nếu ba con đã không nhẫn tâm để Bắc Minh Thị vì vậy mà chịu liên lụy gì, vậy con sẽ ra mặt giải quyết một chút.” Nói xong, anh khoác áo ngoài lên đi ra khỏi phòng bệnh.
*
Hình Uy dừng xe ở cửa tập đoàn Bắc Minh Thị.
Khi Cố Hạnh Nguyên xuống xe, vừa mới đi vào trong đại sảnh thì đã bị một đám phóng viên chặn ở cửa rồi.
Gần như là ngay lập tức, ánh đèn flash nhấp nháy làm Cố Hạnh Nguyên chói cả mắt, khiến cô không thể không đưa tay lên che ở trước mắt.
“Cô Cố, cô thân là chủ tịch hội đồng quản trị mới của Bắc Minh Thị, cô có biện pháp nào tiếp theo cho chuyện mà công trình của tập đoàn Gia Mậu xảy ra không?”
Đối với sự vây kích của phóng viên, Cố Hạnh Nguyên cũng không phải trải qua lần đầu tiên, ít nhiều gì cũng coi như có chút kinh nghiệm rồi.
Nhưng trước đây mình chẳng qua chỉ là một luật sư, mà bây giờ đã trở thành người phụ trách của một tập đoàn.
Sau khi thay đổi vai trò, sẽ có rất nhiều áp lực vô hình đè lên trái tim, đặc biệt là khi đối mặt với truyền thông bây giờ, cô vậy mà lại nhất thời không biết nói gì nữa.
Cũng may, Hình Uy lúc này đã chen vào đám người đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.
“Các vị phóng viên, đối với chuyện này, chúng tôi đã bắt đầu ra tay giải quyết rồi.
Xin mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ tuyên bố phương án giải quyết chuyện này vào lúc thích hợp.”
Hình Uy nói xong, vươn bàn tay lớn ra bảo vệ Cố Hạnh Nguyên.
“Xin mọi người nhường ra một con đường, chúng tôi còn rất nhiều chuyện phải giải quyết.” Hình Uy nói khá khách sáo, nhưng vẫn dùng một tay còn lại hơi hơi dùng sức để tách bọn họ ra một con đường.
*
Một ngày sau, Cố Hạnh Nguyên đang mặt ủ mày chau mà đi vào văn phòng.
“Thưa cô, hồi nãy tôi nhận được điện thoại, nói chuyện của tập đoàn Gia Mậu đã được giải quyết rồi.
Cô có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.” Hình Uy nói.
“Cái gì, đã giải quyết rồi?” Cố Hạnh Nguyên nghe thấy tin tức này xong, mi tâm nhíu chặt lập tức giãn ra: “Xem ra ngài Bắc Minh không có nuốt lời.
Dương Dương gật gật đầu: “Đúng vậy, nhưng chuyện này là do cậu Diệp Long ra mặt xử lý.
Xem ra, hôm qua tôi đối với cậu ấy có chút quá đáng rồi.”
“Hình Uy, chuyện này anh cũng không cần phải tự trách đâu.
Trong tình hình lúc đó, tâm trạng của mọi người thực ra đều không tốt lắm, có chút xung đột thì cũng là bình thường thôi.
Quan trọng là chỉ cần giải quyết được vấn đề là được rồi.”
Cố Hạnh Nguyên thở dài ra một hơi, ải này coi như là đã trôi qua rồi.
*
Trên gác xép nhà Lạc Kiều, Trình Trình và Dương Dương vẫn rất ít nói chuyện.
Thế cục căng thẳng giữa hai anh em đã duy trì được một khoảng thời gian rồi.
***
Trong một góc ở gác xép, Cửu Cửu đang chơi với Bối Lạp ở đó.
Chỉ là, cô bé thỉnh thoảng lại nhìn sang phía của hai người anh.
Sau đó rất nghiêm túc mà nhỏ tiếng nói với Bối Lạp: “Anh Trình Trình và anh Dương Dương đã không nói chuyện mấy ngày rồi.
Bọn họ đã rất lâu không có cùng chơi với tao và mày rồi.
Chúng ta có phải nên nghĩ một cách không?”
Bối Lạp nhìn Cửu Cửu với đôi mắt to to.
Sao mà nó không muốn hai tiểu chủ nhân làm lành chứ, chỉ có điều nó chỉ là “Chú chó có địa vị thấp” mà thôi.
“Oẳng…” Cái mà nó có thể làm dường như chỉ có vẫy đuôi thôi.
Cửu Cửu nhìn bộ dạng của Bối Lạp, cuối cùng bất lực mà thở dài một hơi “Bọn họ thật đúng là khiến chúng ta khó xử quá mà”
Lúc này, điện thoại của Dương Dương đột nhiên reo lên, đồng thời cũng phá tan đi sự yên tĩnh trên gác xép.
Dương Dương vội vàng cầm lấy điện thoại, có lẽ là do quá chán, cậu nhóc giả dạng giọng nói của nhân viên trực điện thoại: “Đây là điện thoại của Dương Dương vạn người mê, xin để lại lời nhắn sau tiếng ‘bíp’… ‘bíp’.”
“Alo…xin chào, tôi là đạo diễn chuyên mục
Dương Dương vừa nghe là điện thoại của đài truyền hình gọi đến, cái thần sắc chán chường đó liền lập tức biến mất, dường như còn có chút hưng phấn nữa: “Wow wow, tôi biết cái chuyên mục
Trình Trình và Cửu Cửu nghe thấy lời của Dương Dương, ánh mắt cũng đều tập trung trên người cậu nhóc.
Cửu Cửu dắt theo Bối Lạp chạy đến bên cạnh Dương Dương, nhỏ tiếng nói với Dương Dương: “Anh Dương Dương, bọn họ tìm mama làm gì vậy?”
Dương Dương lắc đầu, sau đó làm một động tác tay suỵt với cô bé.
Lúc này nghe thấy người bên đầu dây bên kia tiếp tục nói chuyện: “Cảm ơn mọi người luôn quan tâm đến chuyên mục của chúng tôi.
Xin hỏi các bạn có phải đã post một số tư liệu liên quan đến cô Cố ở trên mạng không?”
Dương Dương gật đầu mạnh: “Đúng, đúng đó.
Tư liệu trên mạng đều là tôi viết.”
Trình Trình nhìn cái bộ dạng mặt mày hớn hở của Dương Dương, lại cộng thêm mình cũng nghe hiểu một chút.
Chắc hẳn là liên quan đến thông tin tìm bạn trăm năm mà Dương Dương đăng tải lên cho mẹ mấy ngày trước đây mà.
Vậy mà còn là đài truyền hình XX gọi đến nữa, chuyện này xem ra sắp bị làm lớn ra rồi.
Dương Dương tiếp tục nghe điện thoại.
“Chúng tôi nhìn thấy tư liệu về cô Cố ở trên mạng, cảm thấy cô ấy rất thích hợp lên chuyên mục này của chúng tôi.
Không biết cô ấy có thời gian rảnh đến tham gia hay không?”
“Ý của ông là muốn cô Cố tham gia chuyên mục
“Đúng đó, không biết cô Cố có thời gian tham gia không?”
Dương Dương vội vàng gật đầu: “Có thời gian, tuyệt đối có thời gian.
Xin hỏi các người khi nào bắt đầu ghi hình?”
“Nếu như được thì ngày mai có được không?”
“Được, ngày mai đi.”
Đợi Dương Dương cúp điện thoại xong, Cửu Cửu có chút không nhịn nổi nữa: “Anh Dương Dương, người ta gọi tìm mama làm gì vậy? Sao lại có đài truyền hình vậy?”
Dương Dương nở một nụ cười thần bí với Cửu Cửu: “Hắc hắc, mẹ chúng ta sắp lên TV làm minh tinh rồi.
Nói không chừng đến lúc đó còn sẽ tìm cho chúng ta một người ba nữa.”
Trình Trình lúc này không nhịn nổi nữa: “Bỏ đi, mẹ sẽ không tham gia đâu.”
***
Dương Dương trợn trắng mắt với Trình Trình một cái, cậu ghét nhất là lúc này bị Trình Trình tạt nước lạnh đó.
Bởi vì cậu dường như đã bắt đầu hoang tưởng đến cảnh tượng mình xuất hiện ở trong TV rồi.
Bắc Minh Tư Dương sẽ kế thừa Bắc Minh Đông trở thành một ngôi sao sáng chói trong giới điện ảnh của nhà Bắc Minh.
Nhưng Cửu Cửu bây giờ, lại bị ảnh hưởng bởi Trình Trình, bé cũng bắt đầu có chút lo lắng về thái độ của mẹ đối với chuyện này rồi.
Bé nhíu mày tìm một chỗ ngồi xuống.
Đối với cô bé nhỏ như bé mà nói, từ khi sinh ra đến giờ bé còn chưa biết ba của mình là ai, đặc biệt là chưa từng nghe mẹ nói đến bất kỳ chuyện gì liên quan đến ba.
Ngoại trừ mẹ ra thì dì Anna cũng chưa từng nói qua.
Thậm chí trong một khoảng thời gian khá dài, bé còn không biết ba rốt cuộc là cái thứ gì nữa.
Mãi đến sau này mới được biết từ trên TV, hóa ra ngoại trừ mẹ ra, thì còn có ba nữa.
Bé đã từng hỏi qua mẹ và dì Anna, ba của mình là ai.
Nhưng bọn họ ngoại trừ qua loa qua quýt ra thì chưa từng cho bé được một đáp án xác thực nào.
“Oẳng…”
Bối Lạp như thể cũng bị cảm nhiễm vậy, sau khi lắc lắc đuôi một cách uể oải ra thì sáp đến bên cạnh Cửu Cửu nằm xuống.
Lúc ăn cơm buổi trưa, ba anh em đều ngay ngắn ngồi trên ghế ở phòng ăn.
Trước mặt các bé bày biện những đồ ăn ngon thơm nức mũi.
Nhưng không có ai động đũa cả.
“Trình Trình, Dương Dương, Cửu Cửu.
Ba đứa các cháu sao vậy? Không lẽ đồ ăn dì làm hôm nay không hợp khẩu vị của các cháu sao?” Trên mặt Anna mang theo nụ cười, nhìn các bé mà hỏi.
Lúc này Cửu Cửu lên tiếng trước: “Dì Anna, hồi nãy anh Dương Dương nhận được một cuộc điện thoại, muốn mama lên TV.”
“Lên TV?” Lạc Kiều vừa nghe thấy cái này, dây thần kinh như được lên dây cung vậy.
Kể từ sau khi cô ta mang thai, đã không có liên hệ gì với chuyện của bên truyền hình nữa, không những như vậy, ngay cả trợ lý của cô ta cũng không có liên lạc qua nữa.
Đừng thấy cô ta bình thường trông điềm tĩnh, đó cũng là vì bây giờ cô ta đã lực bất tòng tâm rồi.
Bây giờ vừa nghe thấy Cố Hạnh Nguyên sắp lên TV rồi, cô ta có chút ngồi không yên nữa.
“Dương Dương, rốt cuộc là chuyện gì, mau nói bọn dì nghe xem.”
Vừa nhắc đến cái này, Dương Dương cuối cùng lại dấy lên tinh thần, cậu nhóc hắng hắng giọng mà nói: “Là như vầy nè, không phải cháu đã đăng tin xem mắt của mẹ lên trang web xem mắt sao.
Hôm nay người ta điện thoại tới nói muốn mẹ tham gia chương trình xem mắt đó.
Chính là
Lạc Kiều nghe xong liền trừng to đôi mắt: “Chương trình
“Còn không phải vì Trình Trình sao, không nói gì dễ nghe, chỉ biết dội nước lạnh thôi.” Dương Dương than vãn,.
“Anh dội nước lạnh gì, anh cũng đã nghe được một số tin tức về chương trình đó rồi.
Ban đầu lúc mới ra, còn được xưng là cái gì “Chương trình phục vụ cuộc sống thật”, nhưng kết quả thì thế nào, mấy người tham gia đó đều là gà do đài truyền hình mời đến thôi.
Không chỉ vậy, còn có không ít gái đào mỏ…Em nói xem, một chương trình không đáng tin cậy như vậy, mẹ sẽ đi tham gia sao? Ban đầu khi em đăng tin anh đã phản đối rồi, bây giờ anh vẫn giữ thái độ của mình.” Trình Trình vẫn không khách sáo mà nói.
***
Đối với lời của Trình Trình, Dương Dương cũng đã nhìn thấy trên mạng qua.
Nhưng, cậu vẫn cảm thấy không thể tin hoàn toàn được.
Cậu từ nhỏ đã ở bên cạnh mẹ, trước khi gặp ba, tuy mẹ đã bảo đảm cuộc sống cơm ăn áo mặc không cần lo nghĩ của cậu.
Nhưng cậu không hề vô tâm vô tư như biểu hiện bên ngoài, vẫn hiểu được đằng sau mẹ cực khổ biết bao nhiêu vì để cho cậu cuộc sống như vậy.
.