Nhưng trái tim của MC luôn bị hai vị cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ nhà Bắc Minh trên sân khấu này làm cho thon thót.
Bởi vì ở toàn trường quay, bao gồm cả đạo diễn, cũng chỉ có mình anh ta biết thân phận thật sự của hai đứa nhóc này mà thôi.
Nhìn những tương tác cực tốt của các nữ khách mời với những nam khách mời lần lượt lên sân khấu.
Tuy hai đứa bé tương tác với các nam khách mời không tệ, thậm chí còn giữ đèn cho bọn họ đến cuối cùng.
Nhưng mấy nam khách mời đó với các bé cũng chỉ như người lớn chơi với con nít mà thôi, căn bản không có thật sự để trong lòng, mà lần lượt nắm tay với các nữ khách mời khác.
Nhìn thấy bọn họ từng đôi từng đôi ra đi, Dương Dương và Cửu Cửu trông cũng không có tinh thần như lúc mới đến nữa, trông có chút nhụt chí.
MC thỉnh thoảng an ủi các bé, vừa âm thầm cảm thấy may mắn trong lòng.
Đó là bởi vì chỉ có như vậy mới không đắc tội với Bắc Minh Thiện.
Bởi vì ai cũng không thể nào khoan dung khi con của mình ‘bán đứng’ mình, đưa bà xã của mình sà vào lòng người đàn ông khác cả, thế thì có khác gì bị cắm sừng chứ.
Càng huống hồ là Bắc Minh Thiện nữa, nếu như làm anh tức giận rồi thì cả đài truyền hình đến cả mình cũng sẽ không có kết quả tốt đâu.
Lần ghi hình hơn 1 tiếng đồng hồ cuối cùng đã kết thúc rồi, có lẽ là vì có hai đứa bé này nên bầu không khí của cả chương trình tốt hơn trước rất nhiều, hơn nữa tỉ suất thành công cũng cao hơn mấy lần.
*
Phòng trang điểm.
MC cầm lấy 2 lon nước ngọt đặt đến trước mặt hai đứa bé: “Hôm nay các cháu biểu hiện trên sân khấu rất tốt.
Nhưng chú nhìn ra các cháu vốn không vui.”
Dương Dương khoanh tay trước ngực, bĩu môi nói: “Đương nhiên bọn cháu không vui rồi, chú thấy đó, hôm nay có mấy nam khách mời mà bọn cháu nhìn trúng đều dắt tay người ta đi hết rồi.
Cứ như vậy thì khi nào bọn cháu mới có thể tìm được ba mới chứ?”
“Chuyện này phải dựa vào duyên phận nữa, các cháu có nghe qua câu ‘dục tốc thì bất đạt’ chưa?”
Dương Dương và Cửu Cửu không hẹn mà cùng lắc đầu.
***
MC nhìn hai đứa nhóc trước mặt, bất lực mà cười cười: “Ý của câu này chính là, đừng có cố gắng đi theo đuổi kết quả, như vậy thì sẽ ngược lại khiến ta không đạt được mục đích.
Các cháu bây giờ còn nhỏ, hàm nghĩa bên trong vẫn chưa hiểu lắm, nhưng chú tin đợi các cháu lớn hơn chút nữa thì sẽ hiểu thôi.”
Dương Dương gật đầu như hiểu mà cũng như không hiểu, sau đó hỏi: “Vậy ngày mai khi nào bọn cháu đến ghi hình thế?”
“Ngày mai?” MC sững sờ.
“Phải đó, chương trình của các chú không phải là phát sóng hai ngày liên tục sao, hôm nay nếu như phát sóng vào ngày mai thì ngày mốt phải là ghi hình vào ngày mai rồi.” Dương Dương rất nghiêm túc mà nói.
MC nghe thấy lời này, thần sắc khẽ cứng đờ lại, anh ta không muốn giữ hai đứa bé tinh linh này lại nữa, nếu không sớm muộn cũng sẽ bất lợi cho mình.
Anh ta khẽ mỉm cười: “Anh bạn nhỏ, xét thấy tình hình của các cháu khá đặc thù, cho nên bọn chú chỉ có thể ghi hình cho các cháu một lần.
Nhưng cháu yên tâm, bọn chú sẽ xen kẽ thông tin của mẹ cháu vào trong chương trình.
Hơn nữa, nếu như bọn chú nhận được thông tin có người muốn qua lại với mẹ của cháu thì sẽ lập tức thông báo cho các cháu có được không?”
Dương Dương dù sao cũng là một đứa bé, tương đối dễ bị bịp.
Cậu nhóc gật đầu: “Vậy được, có tin tức gì thì các chú phải thông báo ngay cho bọn cháu đó.”
MC thấy chuyện đã đại công cáo thành rồi, trong lòng thầm vui mừng, sau đó liên tục gật đầu nói: “Được được, các cháu yên tâm đi.
Chú sẽ không gạt các cháu đâu.”
Nói xong, vội vàng vươn tay gọi một nhân viên đài truyền hình, bảo anh ta phụ trách đưa Dương Dương và Cửu Cửu về.
Thấy hai đứa nhỏ bị đưa đi rồi, MC cuối cùng cũng thở phào ra một hơi.
Lúc này, sau khi đạo diễn chuyên mục sắp xếp xong công việc ngày mai cho các nhân viên thì hứng khởi tìm đến MC: “Hôm nay hiệu quả ghi hình vô cùng tốt, tương tác giữa anh và các bé đã tăng thêm không ít điểm sáng cho chương trình.
Ngày mai phải tiếp tục cố gắng đó.”
Nói đến đây, đạo diễn lại nhìn xung quanh một vòng: “Ủa? Hai đứa bé đó sao không thấy đâu rồi?”
MC lúc này nghiêm túc nói: “Cô còn muốn để hai đứa bé đó tiếp tục ghi hình cho chương trình sao? Đạo diễn như cô làm ăn kiểu gì vậy, cho dù đã gây hoạ rồi mà cô cũng không biết là có chuyện gì nữa.”
Đạo diễn Lương bị nói có chút khó hiểu: “Tôi là đạo diễn của chuyên mục này, không cần anh ở đây chỉ trích tôi.
Hơn nữa, tôi chẳng qua chỉ là cho hai đứa bé đến tham gia chương trình thôi, có thể gây được hoạ gì, không lẽ bên trên ban lệnh cấm con nít không được đến tham gia sao?”
“Cô biết thân phận và lai lịch của hai đứa bé đó không?” MC hỏi ngược lại.
Điều này khiến cho đạo diễn Lương lờ mờ: “Bọn chúng không phải chỉ đến tìm bạn trai cho mẹ bọn chúng thôi sao?” Nói đến đây, cô ta đột nhiên nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, khi chương trình bắt đầu, anh hỏi ba của các bé là ai, bọn chúng không có trả lời.
Nhưng tôi chú ý thấy anh và cậu bé trai đó có nhỏ tiếng nói vài câu, có phải cậu bé đã nói gì với anh rồi không?”
MC gật gật đầu: “Không sai, cậu bé đó đã nhỏ tiếng nói cho tôi biết ba của chúng nó là ai.
Cũng chính vì vậy, tôi quyết định sau khi ghi hình xong số này, số sau không cho chúng đến nữa.”
Nói xong, anh ta sáp đến bên cạnh của đạo diễn Lương, nhìn xem xung quanh không có ai, sau đó nhỏ tiếng nói: “Ba của chúng nó chính là Bắc Minh Thiện.”
Lời vừa tuôn ra, cũng khiến cho đạo diễn Lương hoảng sợ run rẩy toàn thân.
***
Phẩm Hoan Biệt Uyển.
Anna và Lạc Kiều đang ngồi trong phòng khách trò chuyện, còn thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn đồng hồ trên tường.
Dương Dương và Cửu Cửu đã ra ngoài cả nửa ngày rồi, từ đầu đến cuối không có nhận được chút tin tức gì từ các bé.
Trình Trình ngoại trừ xuống đây một chuyến lúc ăn cơm trưa thì luôn ở trên gác xép.
Hình như bé đã phát hiện ra gì đó trong video rồi.
“Ding dong…” Chuông cửa vang lên.
Chỗ này không có khách nào đến thăm cả, ra ra vào vào cũng đều là người quen.
Anna và Lạc Kiều đối mắt nhìn nhau một cái, sau đó cô ta đứng dậy đi về phía cửa: “Nhất định là Dương Dương và Cửu Cửu về rồi.”
Quả nhiên, khi cô ta mở cửa ra, chỉ thấy Dương Dương và Cửu Cửu đang đứng ở cửa.
Ở sau các bé còn có một người đàn ông khoảng 30 tuổi, tay anh ta đang xách hai cái túi giấy màu đỏ.
“Chào cô, tôi là nhân viên của đài truyền hình, đưa hai bạn nhỏ này về nhà.” Người đàn ông lịch sự mỉm cười với Anna một cái.
Anna cũng mỉm cười đáp lại: “Thật làm phiền anh quá, có muốn vào trong ngồi nghỉ ngơi một chút không?”
Người đàn ông đưa túi giấy vào tay Anna: “Nếu hai bạn nhỏ này đã tới nhà rồi thì nhiệm vụ của tôi cũng coi như đã hoàn thành.
Đây là quà tặng của đài cho các bé, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, không quấy rầy nữa.” Nói xong, anh ta quay người rời đi.
Sau khi Dương Dương và Cửu Cửu vẫy tay tạm biệt người đàn ông xong thì đi vào trong nhà.
Lạc Kiều nhìn thấy các bé về rồi, lập tức lên tinh thần: “Yo, đại minh tinh của chúng ta về rồi.
Lần đầu tiên lên TV cảm thấy thế nào?”
Cơ thể nhỏ bé của Dương Dương ngã trên chiếc ghế sofa mềm mại, bộ dạng không nghiêm túc: “Hôm nay là ghi hình chương trình, chắc mai sẽ phát trên TV đó.
Cụ thể cảm giác thế nào…cũng tạm, không khác gì lắm với lúc cháu diễn kịch sân khấu.”
Lạc Kiều nhìn bộ dạng của cậu nhóc, bĩu bĩu môi: “Còn chưa nổi tiếng nữa mà đã làm giá minh tinh trước rồi.” Nói xong cô lại kêu Cửu Cửu đến bên cạnh mình: “Cục cưng nhỏ, lên TV vui không cháu?”
Cửu Cửu ngoảnh khuôn mặt nhỏ nhìn qua, hình như không quá hài lòng với chuyện lần này: “Dì Lạc Kiều, chúng cháu đã giữ đèn cho vài chú soái ca rồi, nhưng cuối cùng bọn họ lại nắm tay những chị gái khác đi.
Cứ như vậy thì chúng cháu phải đợi đến khi nào mới có thể tìm được một ba mới chứ.”
Lạc Kiều vừa nghe liền lập tức đã hiểu nguyên nhân trong đó, cô cười xoa xoa cái đầu nhỏ của Cửu Cửu an ủi bé: “Các cháu khoan hẵng vội, sau này vẫn còn cơ hội mà.
Bọn họ không có nắm tay thành công, không phải cũng vẫn còn cơ hội sao, đợi ngày mai ghi hình, có lẽ sẽ có người thích hợp đó.”
“Sẽ không có cơ hội nữa đâu, sau khi bọn cháu xuống sân khấu thì chú MC nói ngày mai không sắp xếp bọn cháu lên sân khấu nữa.
Nhưng mà chú ấy còn nói sẽ phát thông tin về mẹ.
Đợi đến khi có tin tức gì sẽ thông báo cho chúng cháu.” Dương Dương thuận miệng đáp lời.
“Không đi ghi hình cũng tốt, ngày mai cũng không cần chạy qua đó nữa.
Bụng của các cháu có phải đói rồi không, dì mới làm xong chút điểm tâm, có muốn nếm thử chút không hả?” Anna nói xong, thì lấy một cái đĩa nhỏ từ trong tủ lạnh ra, bên trên đặt vài miếng bánh kem khiến người ta nhìn là chảy nước miếng, đặt trên bàn cà phê trước ghế sofa.
Thấy có đồ ăn, Dương Dương cuối cùng cũng lên tinh thần, vươn tay bóc một miếng nhét vào miệng.
Sau đó còn tán dương không ngớt miệng: “Vẫn là bánh kem dì Anna làm ngon nhất, cơm hộp trong đài truyền hình không so được.”
***
Lạc Kiều thấy bộ dạng của Dương Dương thì không nhịn được cười: “Ê ê, cháu ăn chậm thôi, không ai dành với các cháu đâu.”
Lúc này, Cửu Cửu cũng sáp tới, xem ra bé đói rồi.
*
Khi các bé đang ăn nhồm nhoàm thì Bắc Minh Thiện trong sở cảnh sát đang thảnh thơi xem báo ngày hôm đó.
Không thể phủ nhận, bây giờ anh ở đây, ngoại trừ không có tự do ra vào thì vẫn rất là tự tại, hoặc là nói là rất thảnh thơi.
Nhưng rất nhanh, có lẽ anh sẽ không thảnh thơi được nữa.
“Cốc cốc…” Sau khi cửa bị gõ hai cái, một cảnh sát từ ngoài đi vào.
“Ngài Bắc Minh, có người đến gặp ngài.”
Mi tâm Bắc Minh Thiện khẽ nhíu lại, lúc này còn ai đến gặp mình chứ? Trước khi mình vào đây không có nhiều người đến gặp mình như vậy.
Thậm chí Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý không có liên hệ nhiều cũng đến gặp mình qua.
“Mời bọn họ vào đi.”
Có được sự cho phép của Bắc Minh Thiện, cảnh sát quay người đi ra ngoài.
Không lâu sau, hai bóng ảnh già nua xuất hiện ở trước mặt Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện nhìn thấy bọn họ, không khỏi khẽ nhướng mày: “Sao các người lại đến?”
“Tục ngữ nói: không có bức tường nào không có gió lùa.
Thân là bạn hợp tác chiến lược, tôi đương nhiên phải càng thêm quan tâm đến nhất cử nhất động của cậu.
Hôm nay đến là để thăm cậu, để đánh giá xem giữa hai tập đoàn chúng ta còn có bao nhiêu chỗ có thể hợp tác.” Người nói chính là Mạc Cẩm Thành.
Ông ta biết rõ tính khí của Bắc Minh Thiện, nếu như nói là chuyên môn đến thăm anh, an ủi anh.
Có lẽ anh sẽ không lĩnh tình.
Bởi vì anh không muốn người bên cạnh nhìn mình với ánh mắt đồng cảm.
Quả nhiên vừa tuôn lời này ra, cảm xúc của Bắc Minh Thiện đích thực đã dịu lại một chút: “Ông Mạc, điểm này ông cứ yên tâm.
Tuy tôi ở đây, nhưng cả Bắc Minh Thị vẫn vận hành vô cùng ổn định.
Tôi đã phái hai người có năng lực làm việc rất mạnh thay tôi quản lý Bắc Minh Thị rồi.”
Mạc Cẩm Thành gật đầu: “Nếu Tổng giám đốc Bắc Minh đã sắp xếp xong rồi vậy tôi cũng yên tâm tiếp tục hợp tác với các người.
Được rồi, bây giờ chuyện công của chúng ta đã nói xong, vậy chúng ta cũng nên nói chuyện riêng rồi.”
.