Dư Như Khiết đương nhiên cũng cảm nhận được khí tức oán hận tản ra từ trên người Lý Thâm, bà ta cảm thấy mình quả thật thẹn với Lý Thâm, không khỏi hơi cúi đầu xuống.
So với Dư Như Khiết, Mạc Cẩm Thành lại biểu hiện khác.
Ông ta nhìn thấy Lý Thâm nhìn Dư Như Khiết tràn ngập địch ý, ông ta cũng trở nên không khách khí, nhìn Lý Thâm đầy tức giận như thế.
Ông ta mặc kệ chuyện trước kia, chỉ cần có người đối với Dư Như Khiết không tốt, bản thân bắt buộc phải ra mặt thay cho bà ta.
Là người đàn ông của bà ta, chính là phải lúc nào cũng bảo vệ bà ta.
***
Đường Thiên Trạch nhìn thấy Mạc Cẩm Thành trừng mắt với thầy mình như thế, anh ta cũng không yếu thế trừng lại.
Hơi nghiêng đầu nhỏ giọng nói với thầy mình: “thầy, không ngờ Dư Như Khiết còn chưa có chết, hơn nữa còn ở bên Mạc Cẩm Thành.
Xem ra chúng ta muốn động vào Bắc Minh Thị, làm không tốt Mạc Cẩm Thành sẽ ra tay.”
Lý Thâm vẫn lạnh mặt, lạnh băng băng nhìn Dư Như Khiết, sau đó ánh mắt lại nhìn sang Bắc Minh Thiện.
Ông ta chầm chậm thấp giọng nhả ra vài từ: “Đôi mẹ con này, là kẻ thù ở đời này của ta, làm mất đi con của ta, giết hại vợ của ta...
Mặc kệ sau lưng bọn họ có núi dựa gì, ta đều sẽ không buông tha đâu!”
Nói đến đây, ông ta lại thở dài: “Chỉ có điều...
Nguyên đứa trẻ đó vậy mà còn ở cùng bọn họ, thật khiến ta cảm thấy thất vọng.
Lý Thâm khi nói đến con gái của mình, trong lòng trở nên có hơi không biết có mùi vị gì.
*
“Mẹ, chú Noton sao nhìn chằm chằm ông nội Mạc và bà nội như vậy, con cảm thấy chú ấy hình như có hơi khác với trước đây.
Hơn nữa, vụ án của ba ngày hôm nay dường như không thoát được liên quan đến bọn họ?”
Sau khi Lý Thâm và Đường Thiên Trạch bọn họ đi vào, ánh mắt của Trình Trình thỉnh thoảng sẽ nhìn qua, tự nhiên cũng phát hiện trong ánh mắt sắc bén này không có ẩn chứa bất kỳ thiện ý nào.
Ngược lại Dương Dương rõ ràng tương đối đơn thuần, nhìn thấy Đường Thiên Trạch đến rồi, cậu nhóc dứt khoát xoay người nhìn bọn họ, còn mỉm cười vẫy tay.
Cố Hạnh Nguyên chỉ ngước mắt nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, sau đó nói với Trình Trình: “Mặc kệ bọn họ.
Dương Dương, con quay đầu lại cho mẹ, nếu như con không nghe lời, mẹ cho người xách con từ trong phòng này ra ngoài.”
Nghe thấy lời của mẹ, Dương Dương vội vàng xoay người lại.
Cậu nhóc và Trình Trình đều nhìn thấy trên mặt của mẹ lúc này, cũng trở nên lạnh băng băng, trước đây cùng chú Noton còn có nói có cười, hiện nay lại trở thành như này, xem ra giữa bọn họ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì không vui rồi.
Vào lúc này, bọn chúng cũng không tiện hỏi bất kỳ vấn đề gì của mẹ, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.
*
Mùi thuốc súng trong khán phòng không ảnh hưởng đến quá trình xét xử bình thường của phiên tòa.
“Bị cáo, bị cáo có dị nghị gì về lời trần thuật của kiểm sát viên vừa rồi hay không?” Thẩm phán sau khi tạm dừng phiên tòa xét xử trong giây lát ngắn ngủi thì hỏi Bắc Minh Thiện một câu nữa.
Bắc Minh Thiện sau khi trao đổi bằng mắt với luật sư của mình, đang chuẩn bị nói chuyện.
Lúc này, Trình Trình từ trên ghế nhảy xuống, chạy về phía bị cáo.
“Bụp bụp bụp...”
Thẩm phán nhìn thấy một đứa bé từ khu người nghe xét xử chạy về phía bị cáo, ông ta đanh mặt, lông mày cũng nhíu lại.
Ông ta cầm cái búa gõ lên bàn: “Mong người nhà của người nghe xét thử trông con của mình cẩn thận, tòa án là nơi nghiêm túc, không được phép để trẻ con tùy ý chạy nhảy lung tung ở đây.”
Cùng lúc này, cảnh sát duy trì trật tự trong tòa cũng cản Trình Trình lại.
“Chú Thẩm phán, chỗ cháu có chứng cứ mới, chứng minh ba cháu không có hại chết bà ngoại của cháu...” Trình Trình đưa tay huơ huơ mạnh với Thẩm phán.
Thẩm phán nhìn đứa trẻ này, ra hiệu để một viên cảnh sát khác cầm lấy đồ trong tay của cậu bé.
Rất nhanh, chứng cứ mới xuất hiện trên bàn của Thẩm phán, đây là một chiếc đĩa CD.
Khi ông ta nhận vụ án này, cũng đã tiến hành tìm hiểu tất cả tình tiết vụ án này, đối với thân phận của Bắc Minh Thiện ông ta cũng biết rõ trong lòng.
Nếu như nói một nhân vật có tài có máu mặt như thế, đối với một người không có đồng xu nào, hơn nữa còn là bà già đối với anh không chút tài giỏi gì mà ra tay, thế nào cũng không nghĩ ra một lý do hợp lý.
Chưa kể, chứng cứ mà bên phía cảnh sát cung cấp có thể thấy, Bắc Minh Thiện lại không rửa sạch được quan hệ, vụ án này đối với ông ta mà nói là một củ khoai nóng bỏng tay.
***
Bây giờ, chiếc đĩa CD này để trước mặt Thẩm phán rất hiển nhiên trở thành ‘một tia sáng’ của ông ta.
“Bụp bụp bụp...”
Thẩm phán mượn cơ hội này, lần nữa gõ búa tạm nghỉ.
Ông ta liếc nhìn chiếc đĩa CD đã để ở trước mặt mình, sau đó tuyên bố: “Có chứng cứ mới xuất hiện, vụ án này xem ra vẫn có rất nhiều nghi điểm, nếu đã như thế, tôi tuyên bố bây giờ tạm nghỉ, buổi chiều sẽ mở phiên tòa xử tiếp.”
Nói xong, ông ta cầm chiếc đĩa CD đó xoay người đi ra khỏi tòa.
*
Mọi người thấy Thẩm phán rời khỏi rồi, bỗng trong tòa trở nên hơi sôi sục.
Hành động này của Trình Trình khiến mấy người ở khu nghe xét xử đều cảm thấy có hơi bất ngờ.
Đương nhiên, người bất ngờ nhất nhất chỉ có ba người: Giang Tuệ Tâm, Lý Thâm và Đường Thiên Trạch.
Trong ba người bọn họ, Đường Thiên Trạch rõ ràng có hơi không nhịn được, anh ta nhỏ giọng nói tiếp với Lý Thâm: “Chiếc đĩa CD mà Trình Trình nộp lên, lẽ nào sẽ khiến chuyện này xoay chuyển cục diện? Lẽ nào dựa vào cái này có thể chứng minh Bắc Minh Thiện không có tội?”
Lý Thâm nhíu mày: “Điểm này còn chưa rõ, nhưng ta cảm thấy mặc kệ như thế nào, cái chết của Lục Lộ không thoát khỏi có liên quan đến cậu ta, nội dung trong chiếc đĩa CD đó, nhiều nhất chỉ có thể giúp cậu ta giảm án.
Nói có thể chứng minh cậu ta vô tội chắc chỉ là một chướng nhãn pháp mà nó dùng.
Thật sự không ngờ, Bắc Minh Thiện còn giữ lại một chiêu như này.”
“Thầy yên tâm, cho dù Bắc Minh Thiện có thể giảm nhẹ bản án, con cũng sẽ không để anh ta dễ chịu.” Đường Thiên Trạch nói rồi, đứng dậy đỡ Lý Thâm đứng lên từ trên ghế, hai người không quay đầu đi ra khỏi tòa án.
Bắc Minh Thiện lại bị cảnh sát dẫn vào phòng tạm giam trong tòa án.
*
“Trình Trình, con chắc chắn có nắm chắc như thế không? Tài liệu cung cấp cho Thẩm phán không thể có chơi đùa được đâu.” Cố Hạnh Nguyên tuy biết mấy ngày nay Trình Trình nôn nóng tìm những chứng cứ này, nhưng bây giờ cũng không tránh được muốn nhắc nhở con trai của mình lần nữa.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con và anh cùng làm mẹ còn không yên tâm sao?” Dương Dương ở một bên nói.
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn Dương Dương: “Chính là vì có con dính vào bên trong, cho nên mẹ mới không yên tâm.
Nếu như một mình Trình Trình làm mẹ sẽ không như này.”
“Ha ha, ba mẹ con các cháu gần nhau chính là như thế.
Được rồi được rồi, nếu đã phải đợi đến chiều mới mở phiên tòa tiếp, vậy thì chúng ta ra ngoài nghỉ ngơi trước.
Trình Trình và Dương Dương đều rất tuyệt, có thể tìm được chứng cứ chứng minh ba vô tội.
Xem ra nhà Bắc Minh chúng ta có hy vọng rồi.
Hiếm khi mọi người đều có mặt, trưa nay tôi làm chủ chức mừng chúng ta một chút.”
Giang Tuệ Tâm tuy trong lòng có hơi lo nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn trưng ra dáng vẻ rất vui mừng.
Bà ta khi muốn ăn cơm, thăm dò thử Trình Trình hoặc Dương Dương, từ trong miệng của bọn chúng moi ra được rốt cuộc chứng cứ bọn chúng nắm trong tay là gì.
Lẽ nào còn có vài chuyện mà không để ai biết đã xảy ra rồi sao?
“Dì Tâm, cái này thì không cần, chúng tôi muốn về nghỉ ngơi.” Tâm trạng hai ngày nay của Cố Hạnh Nguyên không tốt lắm, càng không có tâm tư ăn cơm gì cả.
“Phải, chúng tôi cũng muốn về trước nghỉ ngơi.
Chuyện của Thiện khiến Như Khiết hai ngày nay không có nghỉ ngơi đàng hoàng.” Mạc Cẩm Thành nói rồi, đỡ Dư Như Khiết theo sau Cố Hạnh Nguyên và tụi nhỏ rời khỏi rồi.
Bỗng trong tòa án chỉ còn Giang Tuệ Tâm và một người làm đi theo bà ta.
“Bà Bắc Minh, vậy chúng ta cũng về trước thôi.” Người làm cẩn thận hỏi bà ta một câu.
Bàn tính hoàn hảo của Giang Tuệ Tâm đã tan thành mây khói, cũng chỉ đành gật đầu, được người làm đỡ rời khỏi tòa án sau cùng.
***
Sau khi trải qua giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, tất cả mọi người trước buổi chiều lại trở lại khu vực nghe xét xử.
Tiếng búa mở tòa vang lên, ở chỗ khu vực người nghe duy chỉ thiếu bóng dáng của một người.
“Trình Trình, Dương Dương, sao hai đứa lại ở đây, mẹ của hai cháu đâu?” Dư Như Khiết nghi hoặc hỏi.
“Vốn dĩ ba mẹ con chúng cháu chuẩn bị đi ăn đồ ăn nhanh ở gần đây, nhưng chúng cháu đang muốn động đũa thì có một cuộc điện thoại, sau khi mẹ nghe xong thì vội vã lái xe đi rồi.” Dương Dương nói.
“Nghe một cuộc điện thoại?” Mạc Cẩm Thành sau khi nghe thì cảm thấy có hơi nghi hoặc.
Có cảm giác như ông ta, đương nhiên còn có Dư Như Khiết.
Phải biết vụ án này có liên quan đến Lục Lộ.
Có thể khiến cô phản ứng như thế, nhất định còn có chuyện khiến cô cảm thấy khẩn cấp hơn phải xử lý.
Lẽ nào là Cửu Cửu có chuyện rồi?
Nhưng tại sao lại để Trình Trình và Dương Dương ở đây.
*
Thẩm phán hắng giọng: “Bây đầu phiên tòa.” Sau đó ánh mắt của ông ta lướt qua khu người nghe xử.
Trong tay ông ta cầm một đĩa CD chứng cứ nhận được ban sáng, nói với Trình Trình: “Bạn nhỏ, cháu cho chú cái đĩa CD này, nói là chứng cứ.
Nhưng chú xem lại không cảm thấy có liên quan gì đến vụ án này cả.”
Giang Tuệ Tâm nghe đến đây, trái tim mang hoang từ hồi sáng coi như buông xuống được.
Thẩm phán tiếp tục nói: “Bạn nhỏ, chú biết cháu là con trai của anh Bắc Minh Thiện.
Cháu làm như thế chú cũng có hiểu.
Có điều chú vẫn phải nói: Tòa án là một nơi nghiêm túc, nếu như còn xảy ra chuyện như này thì chú không khách sáo đâu.”
Trình Trình sau khi nghe xong thì đứng dậy: “Chú Thẩm phán, cháu có lời muốn nói.
Cái cháu cho chú quả thật là một chứng cứ rất quan trọng, nó có thể chứng minh ba cháu vô tội.
Người hại chết bà ngọai là người khác.”
Thẩm phán vừa nghe thì có hứng thú, khóe miệng của ông ta khẽ mỉm cười: “Ồ? Vậy cháu có thể giải thích rốt cuộc là như nào không?”
Trình Trình gật đầu: “Chào chú Thẩm phán, có điều xin hãy cho phép em trai của cháu làm luật sư.”
“Em trai của cháu?” Thẩm phán cảm thấy có hơi nghi hoặc.
Không chỉ là ông ta, tất cả mọi người ở đây đều dùng ánh mắt nghi vấn nhìn sang Trình Trình và Dương Dương.
Trình Trình biểu hiện rất trấn định, cậu nhóc ra hiệu mắt với Dương Dương.
Đây là điều bọn chúng đã thương lượng hết khi ở tòa, để Dương Dương ra mặt.
Còn nguyên nhân ấy à, cậu nhóc quả thật có hơi không muốn đối diện với sự thật này.
Dương Dương tốt xấu gì cũng lên TV vài ngày trước rồi, cho dù lần trước cậu nhóc có hơi căng thẳng, nhưng ở đây, căn bản đều là người quen, cho dù có người không quen cũng không sao cả.
Nếu đã như thế, cậu nhóc cũng không cần phải căng thẳng nữa rồi.
Thẩm phán liếc nhìn một đứa trẻ khác đứng lên, lông mày hơi nhướn lên: “Không ngờ hai đứa là anh em song sinh.”
“Không sai, chỉ là hai anh em chúng cháu không sống cùng nhau.
Hơn nữa chiếc đĩa CD trong tay chú, chính là nhờ kế hoạch tỉ mỉ và sắp đặt cẩn thận của cháu mới có được.
Cho nên, vụ án này do cháu đến vạch mặt hung thủ mới đúng đắn nhất.” Dương Dương trưng ra dáng vẻ đắc ý.
Bắc Minh Thiện nhìn dáng vẻ này của Dương Dương thì lông mày không khỏi hơi nhíu lại.
Đứa con trai này của anh không thể trầm ổn một chút giống như Trình Trình sao.
.