Lúc này Giang Tuệ Tâm đã không còn đếm xỉa gì nữa: "Ha ha, đáp án đã lộ ra rồi, vậy tôi cũng không ngại mà nói cho cô biết.
Như Khiết, ân oán của tôi với cô không phải bắt đầu từ lúc cô trở về mà là sau khi quen biết cô đã có.
Vẫn là nói cho cô biết, không riêng gì cô, ngay cả Lục Lộ tôi cũng hận như vậy.
Hai người lúc đó mọi thứ đều tốt hơn tôi.
Mặc dù lúc đó bên ngoài là ba người chúng ta nổi danh, nhưng trên thực tế tôi vẫn chỉ luôn là nền của hai người mà thôi.
Trên sự nghiệp như thế, mà sinh hoạt cá nhân cũng thế.
Có rất nhiều người yêu hai người, nhất là cô đó Như Khiết.
Năm đó ông cụ thích cô đơn giản là vì cô giống như người vợ đã chết đi của ông ta mà thôi, nên ông ta cưới cô.
Kỳ thật cô không biết là, tôi mới là người vẫn luôn yên lặng thích ông ấy! Nhưng mà trời xanh có mắt, cuối cùng cũng chờ được một cơ hội, có thể cho tôi xoay người, cuối cùng trở thành nửa chủ nhân của nhà Bắc Minh này!
"Sau khi tôi trở về, cô đã cảm thấy tôi sẽ lần nữa trở thành uy hiếp của cô, sẽ cướp đi vị trí của cô.
Cho nên cô đã nghĩ ra cách này, để tôi hoàn toàn biến mất? Cô làm vậy chẳng lẽ không nghĩ đến hậu quả sao?” Dư Như Khiết từ trong bi thương ổn định lại tâm trạng của mình, bà vẫn còn một số nghi vấn cần Giang Tuệ Tâm trả lời.
“Hậu quả? Tôi chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả.
Phàm là người làm việc lớn thì không thể trói buộc bản thân mình trên băn khoăn đối với hậu quả.
Đây cũng là thứ mà tôi học được sau bao nhiêu năm sống với ông cụ.
Không riêng gì tôi, Thiện nó cũng học được mọi thứ, trừ việc bất kể hậu quả, còn rất tàn nhẫn.
Nó vì cầm quyền Bắc Minh Thị, có thể hung ác không tiếc không từ thủ đoạn, nuốt trọn Bắc Minh Thị vào trong tay mình.
Như Khiết, cô nói xem so với nó, tôi làm chút chuyện ấy có tính là gì chứ?”
Đối với những lời Giang Tuệ Tâm nói này, đều là Dư Như Khiết chưa từng biết đến.
Đương nhiên tranh đấu nội bộ của Bắc Minh Thị sao có thể truyền ra bên ngoài được chứ.
"Khụ khụ..." Thẩm phán nghe xong ho hai tiếng: "Bà Bắc Minh, đây là chuyện nhà mấy người, thì không cần thiết nói ra ở đây đâu.
Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi bà một câu, chuyện bỏ thuốc vào bát, bà có nhận không?"
Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Giang Tuệ Tâm.
Lúc này Giang Tuệ Tâm hơi nhắm mắt lại, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
"Được rồi được rồi, bây giờ chân tướng đã lộ ra rồi, hung thủ hại chết bà ngoại con chính là bà ta.
Trách không được lúc con ở chỗ ba luôn nhìn bà ta không thoải mái.
Chú thẩm phán, còn không bắt bà ta lại, sau đó thả ba con ra ?" Dương Dương lần nữa lên tiếng.
"Dương Dương, em không thể nói ít đi mấy câu sao." Trình Trình quát Dương Dương một tiếng.
Mặc dù Giang Tuê Tâm đã chính miệng thừa nhận, nhưng mà Trình Trình vẫn không muốn tin đây là sự thật, dù sao trong lúc sinh hoạt với Giang Tuệ Tâm, chính mình cũng rất được bà quan tâm, nếu so với Dư Như Kiết, Giang Tuệ Tâm giống bà nội ruột hơn.
"Bà Bắc Minh đã nhận tội rồi, vậy chúng tôi sẽ theo lệ tiến hành dẫn độ bà.
Đồng thời, tôi tuyên bố anh Bắc Minh vô tội, được phóng thích." Thẩm phán nói xong, gõ một búa xuống.
***
Theo tiếng búa gõ xuống, án tử của Lục Lộ theo Bắc Minh Thiện vô tội được phóng thích và Giang Tuệ Tâm bị bắt lại chấm dứt.
Giang Tuệ Tâm tại chỗ bị cảnh sát vừa rồi dẫn Bắc Minh Thiện đến đưa đi.
Thẩm phán cho nhân viên công tác đi trước, ông ta thay đổi cái loại uy nghiêm vừa rồi thành một vẻ nịnh nọt đi đến trước mặt Bắc Minh Thiện.
"Ha ha, chúng mừng anh Bắc Minh.
Kỳ thật lúc tôi vừa nhận được vụ án này, cũng đã nhận định anh nhất định sẽ không làm chuyện như vậy.
Chỉ có điều, thân phận của tôi có hạn, không thể thiên vị phía anh được.
Kính xin anh Bắc Minh hiểu cho."
Bắc Minh Thiện gật nhẹ đầu: "Cái này tôi hiểu." Nói xong, anh lại dời ánh mắt về phía Dương Dương cách mình không xa.
Dương Dương thấy Giang Tuệ Tâm bị bắt, ba cũng được thả ra, lại bắt đầu đắc ý.
Lúc này bé đang đứng bên cạnh Dư Như Khiết, vô cùng vui vẻ: “Bà nội, bà thấy biểu hiện hôm nay của con thế nào? Vừa lấy chứng cứ ra, cái đuôi hồ ly của bà nội kế lập tức lộ ra rồi…”
Thẩm phán kia xem như cũng là hiểu chuyện, ông ta nhìn ánh mắt Bắc Minh Thiện, vội vàng nói: “Đương nhiên, anh có thể thuận lợi được thả ra, cũng phải nhờ công của cậu chủ đây.
Có câu nói là gì nhỉ, cha là anh hùng con hảo hán.
Sơ hở mà ngay cả cảnh sát cũng không phát hiện được đều được cậu ấy phát hiện.
Chắc chắn tiền đồ của cậu ấy sau này vô hạn rồi.:
Bắc Minh Thiện nghe mấy lời nịnh nọt a dua của thẩm phán, không khỏi cười lạnh một cái: "Cảm ơn ông đã coi trọng đứa bé này, nó cũng chỉ là mèo mù vớ phải cá rán mà thôi."
Nói xong, anh sửa lại tây trang của mình.
Mấy ngày hôm nay anh đều mặc một bộ chưa từng thay, đối với anh mà nói đây là lần đầu tiên.
Như trước đây, một bộ quần áo không thể nào ở trên người anh quá 24 giờ.
Thẩm phán xem như là xong việc rồi: "Anh Bắc Minh, vụ án này có một số việc cần phải làm, tôi xin lỗi không thể tiếp được nữa." Nói xong ông ta nhanh chóng rời đi
Bắc Minh Thiện thấy thẩm phán dính người đã đi, anh cũng không đến cho Dư Như Khiết ân cần hỏi thăm mà cất bước ra khỏi tòa.
Sau khi ra ngoài, anh chưa đi quá xa, chợt nghe phía sau lưng có người gọi mình lại: "Tổng giám đốc Bắc Minh, thật sự là phải chúc mừng anh lấy lại tự do rồi.
May mắn của anh đúng là không tệ, thế mà lại có thể để con của anh giúp giải quyết vụ án này."
Bắc Minh Thiện khẽ cau mày, anh thả chậm bước chân, nhưng cũng không ý muốn quay đầu nhìn người đang nói,
Bởi vì giọng nói này đối với anh mà nói là quá quen thuộc, quen thuộc đến mức anh cắn chặt răng.
Sau đó lại lần nữa bước đi ra ngoài.
Để lại sau lưng anh, chỉ có ánh mắt lạnh lùng của Đường Thiên Trạch và Lý Thâm nhìn anh.
Bọn họ thấy Bắc Minh Thiện không để ý đến mình, cũng không tức giận, chẳng qua chỉ là cười lạnh một tiếng.
Lúc này, sau lưng bọn họ có tiếng của Dương Dương: "Bà nội, bà nội kế bị bắt rồi, bà có thể về nhà ông nội ở không?"
Dư Như Khiết xấu hổ cười với cậu bé: "Đó không phải là nhà của bà, sao bà lại phải ở đó chứ?"
"Bắc Minh Tư Dương, em có thể khiêm tốn chút không, vẫn nên cẩn thận nghĩ lại xem sau khi về nên nói với ba thế nào." Trình Trình lúc này càng thêm lo lắng tình cảnh sau này của Dương Dương sẽ thế nào.
Khi bọn họ đi ngang qua Đường Thiên Trạch và Lý Thâm, Dư Như Khiết lơ đãng nhìn thoáng qua Lý Thâm, chỉ thấy ánh mắt ông ta nhìn mình vô cùng hận.
Đối với ánh mắt của Lý Thâm, Dư Như Khiết chỉ có thể lảng tránh, trong lòng của bà vẫn có chút áy náy.
Chỉ là Mạc Cẩm Thành vẫn luôn ở bên cạnh bà không để mình bị đẩy vòng vòng, ông cũng dùng ánh mắt sắc bén nhìn Lý Thâm.
Nhất thời, giữa hai người đàn ông này ngập mùi thuốc súng.
"Hi, chú xinh đẹp, không ngờ chú cũng đến đây tham gia náo nhiệt đấy." Lúc này, giọng nói của Dương Dương đánh tan loại không khí làm cho tim người đập nhanh này.
Đường Thiên trạch hơi cúi đầu, nhìn Dương Dương, cũng vẫy tay với cậu bé: "Hi, không ngờ biểu hiện hôm nay của con trên tòa cũng không tệ."
Nói xong anh ta lại vẫy vẫy tay với Trình Trình bên cạnh Dư Như Khiết, sau đó nhỏ giọng với Dương Dương: "Với hiểu biết của chú với con, cái lời giải thích ở trên tòa đó, cũng không giống phong cách của con, nhất định là Trình Trình ở sau lưng con chỉ điểm, còn có Camera, cái đầu này của con nhất định không nghĩ ra được.."
Dương Dương vừa rồi được khen còn đang đắc ý, sau nghi nghe mấy lời này nhăn mặt lại, trở mặt vô cùng nhanh.
Cậu bé liếc Đường Thiên Trạch: "Chẳng lẽ nói với sự cơ trí dũng mãnh này của con thì không nghĩ ra được những cái này sao? Trộm lắp Camera cũng là con ra sức có được không, nhất là chứng cứ lấy ra hôm nay, cũng đều là do con lắp Camera quay lại.
Con cũng có những tác dụng mang tính quyết định.
Nếu như sau này chú còn xem thường con, con sẽ không để ý đến chú nữa."
"Ha ha, biết rồi.
Sau ngày hôm nay chú sẽ không xem thường con nữa." Mặc dù Đường Thiên Trạch đối với Bắc Minh Thiện có thể nói là vô cùng hận, nhưng mà đối với Trình Trình và Dương Dương lại vô cùng có thiện cảm , anh ta cũng không phải loại hận một người thì sẽ gộp chung tất cả những người có liên quan đến người đó lại.
Anh ta vẫn là ân oán rõ ràng.
"Ai ai, chú xinh đẹp, chú có thể bảo ông già kia đừng nhìn chằm chằm vào bà nội con được không, nhìn như vậy giống như là một lão háo sắc." Dương Dương cũng nhìn thấy Lý Thâm đang nhìn Dư Như Khiết, dù sao cũng là người một nhà, điều này làm cho cậu bé rất không thoải mái.
Cậu bé muốn Đường Thiên Trạch mang Lý Thâm đi, nhưng mà lời nói của bé không chút để ý, cho nên những người ở đây đều nghe được, kể cả Lý Thâm
Ông già này, vốn đang giận dữ, chợt nghe thấy cháu ngoại của mình nói một câu như vậy, nhất là nói mình giống với lão háo sắc, điều này làm cho ánh mắt của ông không thể không chuyển đến trên người Dương Dương.
Dùng giọng nói trầm thấp nói: “Chẳng lẽ mẹ của con không nói với con phải tôn trọng người lớn sao?”
Nhưng mà có thể nói nghé con không sợ cọp, bé mới không để ý đến bất mãn của Lý Thâm, bé giương đầu lên, cũng trừng mắt nhìn Lý Thâm: “Mẹ tôi đương nhiên đã dạy tôi, chỉ là bà ấy cũng dạy tôi phải đối xử thế nào với người xấu, có thể không cần tôn kính, phải nghĩ đến cái lạnh mùa đông.”
Lời nói của Dương Dương làm Lý Thâm vừa bực mình vừa buồn cười, sau lúc nói chuyện ngắn ngủi này, loại hận của ông ta đối với Dư Như Khiết, rõ ràng tan đi không ít
Nhìn đứa cháu ngoại không sợ trời không sợ đất này của mình, trong lòng còn có chút thích.
Nhưng mà ở bên ngoài vẫn không thể hiện ra, ông có chút híp mắt: “Ý của con nói ông là người xấu sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Người tốt sẽ nhìn người như ông sao, chỉ có người xấu ở trong phim mới như thế.”
Lý Thâm hơi nhíu mày: “Vậy mẹ con còn nói gì với con.”
Dương Dương cũng không có kiên nhẫn nói nhảm với Lý Thâm, lúc này bụng của bé đã bắt đầu đói.
Cuối cùng, khi cậu bé xoay người không để ý đến Lý Thâm nữa thì nói một câu: “Mẹ tôi còn dạy tôi, không nên nói quá nhiều với người mình ghét.”
***
Nói xong, cơ thể nhỏ xoay đi, đến bên cạnh Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành, ngẩng đầu nói với Dư Như Khiết: “Mấy người này quá nhàm chán, bụng con đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.” Sau đó cậu bé đi về phía cửa tòa án.
“Dương Dương, đừng chạy lung tung.” Dư Như khiết sau khi gọi một tiếng với cậu bé, cũng đuổi theo đến.
Trình Trình cũng gấp gáp chạy theo.
Cuối cùng là Mạc Cẩm Thành, nhìn bọn họ đã chạy được một khoảng, ông ta nói với Lý Thâm: “Lý Thâm, tôi biết trong lòng ông nghĩ gì, tôi khuyên ông vẫn nên bỏ ý định này đi.”
.