Một trận dài, cuối cùng Bắc Minh Thiện cũng xả hết tất cả lửa giận…
Cái gọi là thật sự cực kỳ bi thảm là gì?
Lần này Cố Hạnh Nguyên coi như biết rồi.
Sau một trận, cô đã ướt đẫm mồ hơi, thở hồng hộc nằm liệt trên sofa, không thể động đậy.
Đôi mắt nóng rực trợn trừng hung dữ, anh vẫn đè trên người cô không chịu đi xuống: “…” Đến gào lên cũng không có sức.
Lúc này Bắc Minh Thiện mới từ từ rời khỏi người cô, thong thả đứng dậy.
Mặc quần đâu vào đấy, chỉnh lại cổ áo hơi lệch, thắt lại cà vạt, cử chỉ nho nhã cao ngạo giống như quý tộc, dường như cái tên đàn ông vừa điên cuồng ân ái với Cố Hạnh Nguyên không phải là anh vậy!
Cố Hạnh Nguyên bĩu môi, mặt người dạ thú!
Tay run run, cô nhếch nhác nhặt lên chỗ quần áo bị anh lột ra, mặc lên người từng chiếc một, từ tối đã bắt đầu đau nhói, lúc này lại càng đau hơn nữa, cự vật to lớn của tên này, thật sự người thường không chịu nổi mà!
Cặn bã!
Bắc Minh Thiện quay về phòng làm việc, cầm quyển sổ ghi chép kia lên, sau đó đi thẳng đến cạnh két bảo hiểm, mở khóa, trầm mặt ném vào, khóa lại.
“Này… Đó là đồ của tôi…” Cô cực kỳ bất mãn về hành vi bá bạo chiếm lấy của riêng của anh!
Bắc Minh Thiện ngoảnh lại, hơi nhướn mày: “Tịch thu!” Sao đó, dùng giọng điệu cực kỳ lạnh lùng, cảnh cáo cô: “Lần sau còn để tôi thấy cô thử mấy thứ này, thì cô chết chắc!”
Cô rụt cổ lại, sống lưng đổ mồ hôi lạnh.
Không dám ho he gì, chỉ là đôi mắt xinh đẹp hút hồn kia lườm anh đầy oán trách.
Trong phòng làm việc, lại một trận trầm mặc quái lạ kéo dài.
Cố Hạnh Nguyên nhìn dáng vẻ quay về bàn làm việc của anh, không khỏi bĩu môi: “… Không phải anh nói, chiều sẽ trả lời tôi sao?”
Anh lạnh lùng nhướn mày, ánh mắt hung ác lướt qua, khuôn mặt cô vì vừa làm tình nên ửng hồng, đáng yêu như một quả táo vừa chín mọng, khiến người khác muốn cắn một miếng.
Bỗng, bụng dưới lại bắt đầu căng lên!
Anh thấp giọng mắng một câu!
Mấy năm nay, anh luôn cực kỳ tiết chế, thế nhưng từ sau khi chạm vào người phụ nữ này đêm đó, đáng chết, anh lại mất kiềm chế vì cô hết lần này đến lần khác!
Thậm chí chỉ cần một ánh mắt của cô, một tiếng kêu vô tình của cô, đã có thể nhanh chóng khơi dậy khát vọng trong anh, hận không thể tách chân cô ra, đâm vào thật sâu, thật sâu…
Bắc Minh Thiện thầm thở dài một hơi.
Duỗi tay ra, khẽ bóp trán.
Cố Hạnh Nguyên nín thở chờ nửa ngày, sợ là anh sẽ nói ra đáp án phủ định.
Dù sao qua hai tiếng nữa, trời đã tối rồi.
“Tôi có thể phá lệ Cố thị vào vòng trong.”
Cuối cùng, anh vẫn lay động, Cô thở phào một hơi.
May mắn! May mắn!
Ít nhất cố gắng tối qua của cô cũng được chút báo đáp, ít nhất thân thể thấp kém này của cô, còn có thể khiến Bắc Minh Thiện thay đổi quyết định.
Đáy lòng hơi cay đắng, cô không biết rốt cuộc nên vui hay nên buồn.
“Cảm ơn…” Cô khó khăn nói ra hai chữ, sau đó chỉnh trang lại, nhịn đau đớn trên người, chuẩn bị rời đi…
“Đáng chết, cô muốn đi đâu?” Giọng nói trầm lạnh của anh gọi cô lại.
Cô đứng ở cửa, sững sờ, quay đầu lại: “Không phải ba anh đuổi việc tôi rồi sao? Tôi không còn là thư ký của anh nữa, không có lý do gì để ở lại đây.”
Không biết vì sao, tự do mà cô hằng mong ước, vào lúc này lại trở thành chút không nỡ.
Trong lòng rối loạn, cô bỗng rùng mình, không lẽ nào là không nỡ rời xa tên đàn ông khốn khiếp này chứ?
Thoáng cái, cô ra sức lắc đầu, điên rồi à, Cố Hạnh Nguyên?
Bắc Minh Thiện nhíu chặt mày, trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng dường như cực kỳ không vui: “Cố Hạnh Nguyên, cô quên rồi sao? Đánh cược 7 ngày, cô thua rồi!”
Cả người cô chấn động, cười khổ: “Tôi cũng đã thực hiện dám chơi dám chịu, không phải sao?”
Để anh chơi đùa cả một đêm, vừa rồi còn bị anh chà đạp một hồi trên sofa, còn chưa đủ sao?
Anh cười giễu cợt, xoay người đứng dậy, đi tới trước mặt cô, hạ tầm mắt nhìn cô: “Cô cho rằng, thua cược là chuyện đơn giản thế sao?”
“Vậy còn muốn thế nào nữa?” Cô ngơ ngác, trừng mắt nhìn anh.
“Từ khi cô thua cược, cô có thể không làm thư ký của tôi nữa, nhưng nhất định phải là đồ chơi riêng của tôi!” Anh nhấn mạnh, không cho cô cơ hội phản bác.
“Đồ chơi riêng?” Cố Hạnh Nguyên chấn động!
Dường như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân!
“Ừ hứ.” Anh hừ lạnh một tiếng, khóe môi vẽ ra một đường cong mê người: “Hơn nữa còn là loại suốt 24 giờ gọi là phải đến ngay.”
“Suốt 24 giờ gọi là phải đến ngay?” Sống lưng lạnh ngắt, Cố Hạnh Nguyên nhớ lúc trước khi ông cụ Bắc Minh bảo cô đến làm thư ký thân cận của Bắc Minh Thiện, cũng từng nói là suốt 24 giờ gọi là phải đến ngay.
Quả nhiên ba con máu mủ ruột rà, tâm ý tương thông!
Cô cắn chặt răng, lửa giận dần dần cháy lên.
Ông cụ vừa xóa bỏ nhiệm vụ thư ký thân cận của cô, con trai liền biến cô thành đồ chơi riêng của mình, gọi là phải đến ngay!
ĐM!
Có còn coi cô là người nữa không, có còn là người nữa không chứ?
Chớp mắt cô liền thoát khỏi sự tức giận: “Bắc Minh Thiện, anh đừng bắt nạt người khác quá đáng!”
Mắt anh nhìn chăm chú, môi mang ý cười: “Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc trước là cô cố chấp không chịu nghe hết hậu quả của việc thua cuộc, còn trách ai chứ?”
Cô sững sờ, nhớ lại ngày đó khi đánh cược cùng anh, cô chỉ nhớ anh nói, nếu cô thắng, liền cho cô tự do, còn có thể nhận được một khoản tiền bồi thường.
Thế nhưng…
ĐM, khi đó cô thật sự quá ngạo mạn, thật sự không nghe anh nói hậu quả của việc thua cuộc là như thế nào!
Cô cắn chặt răng, quả thật là nuôi quân ba năm dùng trong một giờ mà: “Cô dù thua, cũng có giới hạn!”
“Không.” Anh hơi nhướn mày, ngón tay ám muội lướt qua bờ môi anh đào đang run rẩy của cô: “Không có giới hạn.
Cố Hạnh Nguyên, làm cho tới khi tôi chán cô thì thôi!”
Hừ~
Cố Hạnh Nguyên hít một ngụm khí lạnh!
Trợn to mắt không dám tin tưởng, hận không thể dùng ánh mắt chém anh trăm nhát!
“Anh…” Nếu không phải lúc này cô đang không có sức, cô thật sự sẽ nhào lên cắn anh một miếng, có người nào mặt dày vô sỉ như tên này không?
“Đừng vội phu nhận.
Trừ khi cô không muốn Cố thị vào vòng trong.” Anh nhắc nhở cô: “Hơn nữa, tôi trước giờ không bạc bẽo với phụ nữ, phục vụ tôi đâu vào đấy, tuyệt đối cô sẽ được lợi không ít.”
Dáng vẻ vênh váo tự đắc của anh, giống như một ông vua thời cổ đại, hậu cung ba ngàn tùy anh sủng ái, cực kỳ thiếu đòn!
Bỗng nhiên, một trận đau đớn xé ruột xé gan.
Cô nhớ tới Sunny nước mắt lưng tròng, nhớ tới Dạ Ánh nhất phẩm, nhớ tới “công trình Ánh”, quả thật, như lời anh nói, thật sự anh không bạc bẽo với người phụ nữ của mình.
Sunny chính là ví dụ sống!
Nhưng Cố Hạnh Nguyên cô không thèm!
Cắn chặt răng: “Bắc Minh Thiện, chuyện này là không thể nào! Sunny theo anh 10 năm mới chia tay, lẽ nào cũng muốn tôi theo anh 10 năm sao?”
Cô không nguyện ý, càng không muốn là Sunny thứ hai, không thể làm thế thân của cô ta, càng không thể bước theo gót cô ta.
Khi Bắc Minh Thiện nghe thấy hai chữ Sunny, rõ ràng mắt anh hơi híp lại.
Hơi thở bỗng lạnh hơn một chút, ngón tay cứng rắn của anh bỗng bóp cằm cô đến phát đau!
Lạnh lùng nhả ra một câu: “Đừng so sánh mình với Sunny! Cô còn chưa đủ tư cách!”
Sắc mặt Cố Hạnh Nguyên trắng bệch.
Trái tim bỗng bị thứ gì đó bóp chặt.
Nhịn xuống sự đau đớn trong lồng ngực, cô dũng cảm nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của anh: “Ha, vậy vừa đẹp! Vì tôi mới không thèm giống với cái đồ ngốc Sunny, lãng phí 10 năm thanh xuân của mình, cuối cùng cũng rơi vào kết cục thê lương! Bắc Minh Thiện, ai đi theo anh, người đó đen đủi! Tôi hận không thể khiến anh 10 ngày đã chán ghét tôi, để tôi còn tiện đi tìm hạnh phúc thuộc về mình… Ư…”
Môi của cô bị bờ môi lạnh lẽo của anh chặn lại.
Dường như đang trừng phạt cô nói năng lỗ mãng, anh kéo lấy cô, ép cô lùi về phía cửa.
Hai đầu lưỡi quyện vào nhau.
Bá đạo đến mức không còn khe hở nào, thậm chí ác nghiệt đến mức không cho cô cơ hội để thở, đến hơi thở của cô cũng bị cướp lấy…
Hồi lâu sau, anh mới buông cô ra.
Lướt qua đôi môi sưng đỏ của cô, trong đôi mắt anh không có chút độ ấm nào.
“Điều kiện để tôi cho phép Cố thị vào vòng trong, là cô nhất định phải nghe theo tôi, làm đồ chơi ngoan ngoãn nghe lời.” Giọng nói lạnh lùng của anh như kim châm đâm vào trái tim cô: “Chờ tôi chơi chán thân thể cô, cô mới có tư cách đi tìm hạnh phúc của mình! Bằng không, đừng để tôi phát hiện khi tôi dùng thân thể của cô mà còn có người đàn ông khác cũng hưởng thụ nó! Cô biết tôi bị khiết phích (*), Cố Hạnh Nguyên, nhất định, nhất định đừng khiêu chiến giới hạn của tôi!”
Giọng nói lạnh lùng của anh, như lưỡi dao băng đâm vào trái tim cô.
Vẻ ngoài xinh đẹp thoắt cái liền không còn sắc máu.
Khoảng khắc này, cô mới thật sự hiểu được, người đàn ông trước mắt này, chỉ là một ác ma tàn nhẫn khoác lên mình lớp da người nho nhã mà thôi!
Môi run run, cổ họng nghẹn cứng, cố dùng hết chút sức lực cuối cùng: “Vậy xin hỏi, tôi có thể đi được chưa?”
Anh buông lỏng bàn tay đang giữ lấy cô, nho nhã lùi lại một bước.
Thong dong chỉnh lại quần áo hơi xộc xệch.
Hành động khiết phích này, trong mắt cô, sởn tóc gáy.
Xoay người, cô nhấc đôi chân gần như đã đông cứng lên, xoay người kéo tay cầm cửa.
Lại nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh lùng của anh từ phía sau truyền tới: “24 giờ mở máy, lúc nào cần tôi sẽ gọi cho cô!”
Anh cố ý nhấn mạnh chữ “cần”.
Rầm~
Cô đóng mạnh cửa lại.
Tách riêng anh sau tấm cửa, cô đứng ở bên ngoài.
Cả người bỗng mềm oặt, nhưng cô nói với chính mình, tuyệt đối không được yếu đuối!
Cô hít sâu một hơi, ưỡn thẳng lưng, ngẩng cao đầu sải bước rời đi…
Cố Hạnh Nguyên không ngờ, vừa ra khỏi tòa nhà Bắc Minh thị.
Hình Huy giống như bất kỳ ở đâu, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện, chờ ở dưới tầng, chắn đường đi của cô…
“Cô Cố.”
Cố Hạnh Nguyên ngước mắt lên, nhìn dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn của Hình Huy, nói thật lòng, thật ra cô không hề ghét Hình Huy, dù sao hôm đó khi Bắc Minh Thiện ép cô nhảy lầu, là Hình Huy đã cứu cô.
Nhưng chính vì Hình Huy là tay sai bên người Bắc Minh Thiện, khiến cho cô không thể nào tử tế đối diện với Hình Huy.
“Làm gì thế?” Cô hừ một tiếng, không vui vẻ gì.
Hình Huy cung kính đưa một tấm thẻ đen cho Cố Hạnh Nguyên: “Cô Cố, đây là thẻ đen ông chủ đưa cho cô.
Không có mật mã, không có hạn ngạch.”
Cố Hạnh Nguyên sững sờ.
(*) Khiết phích: là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, là nỗi ám ảnh lặp đi lặp lại hay sự ép buộc nặng đến mức phải dành tất cả thời gian mình có để phục vụ cho nỗi ám ảnh đó.
.