Nhưng mà dường như là anh ta lo lắng hơi nhiều rồi, có lẽ lúc trước, lúc Bắc Minh Thiện nghe thấy cái tên này sẽ hất văng đi nguyên cái bàn trà bằng gỗ thật nặng hơn 50 kg trước mặt, sau đó gần như là mang theo gió xoáy mà đi ra khỏi biệt thự, ngồi vào trong xe của anh nhanh chóng chạy như bay.
Mục tiêu của anh chỉ có một, đó chính là trừ khử Đường Thiên Trạch.
Nhưng mà anh lúc này lại khác với dự đoán của Hình Uy, tỏ ra vô cùng bình tĩnh, không phát ra bất kì âm thanh gì.
Nhưng mà điều này khiến cho Hình Uy cảm thấy càng thêm sợ hãi, bởi vì anh ta không biết trong lòng ông chủ đang nghĩ những gì, cũng vì như vậy, anh ta cũng không biết nên làm thế nào.
“Ông chủ, có cần tôi nói với cô Cố, lấy danh nghĩa của tổng giám đốc đuổi việc cậu ta?” Hình Uy thử thăm dò mà hỏi một câu.
Suy nghĩ của Bắc Minh Thiện vào giờ phút này nhưng lại không ở trong chuyện Đường Thiên Trạch đột nhiên vào nội bộ Bắc Minh Thị, mà là trong đầu vẫn luôn quanh quẩn ở trên người của Cửu Cửu.
“Cậu vào lúc nào mà biết được sự tồn tại của con bé? Chắc hẳn lúc này con bé đang ở trong biệt thự của cậu nhỉ.”
Câu hỏi của Bắc Minh Thiện khiến cho Hình Uy không hiểu lắm: “Ông chủ, người mà anh nói là ai? Ai ở trong biệt thự của tôi?”
“Còn có ai, chính là bé gái bị Hạnh Nguyên giấu đi.”
***
Hình Uy bị hỏi mà trong lòng căng thẳng, suy nghĩ của anh ta nhanh chóng xoay chuyển.
Chẳng lẽ là ông chủ muốn mang Cửu Cửu đi? Nhưng mà lúc này cô Cố vẫn chưa trở về.
Nếu như Cửu Cửu bị mang đi như vậy, vậy thì cô Cố sao có thể chịu được đả kích như vậy.
Không chỉ như vậy, coi như là Lạc Kiều cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Nhưng mà ông chủ đã hỏi, mình lại không thể không trả lời.
Anh ta chỉ là khẽ gật đầu.
Không biết có phải là Bắc Minh Thiện cố ý không, anh một tay cầm điều khiển từ xa đổi kênh, sau đó liền nói một câu: “Lần đó trên ti vi vẫn chưa nhìn rõ đứa bé đó, nhưng mà cảm thấy con bé hẳn là rất thú vị, ít nhất là mạnh mẽ hơn Dương Dương một chút.”
Trên trán của Hình Uy không khỏi chảy ra chút mồ hôi lạnh: “Đúng vậy, yên tĩnh hơn cậu chủ Dương Dương một chút.
Tôi và Kiều Kiều cũng đều rất thích con bé.
Nhưng mà người thích con bé nhất vẫn là cô Cố, tình cảm của mẹ con cô ấy cực kì tốt, hơn nữa con bé vô cùng ỷ lại vào cô Cố, nếu một ngày không nhìn thấy mặt, con bé liền giống như là mất đi linh hồn vậy.”
Anh ta nói như vậy chính là muốn ám chỉ bây giờ Cửu Cửu không giống Dương Dương, con bé vẫn còn rất nhỏ vẫn không thể tách khỏi mẹ.
Sau khi Bắc Minh Thiện nghe xong chỉ khẽ gật đầu: “Con bé tên là gì? Cậu có hình của con bé không?”
“Cửu Cửu, Cửu trong Trường Cửu.
Hình thì chỗ tôi có một tấm.” Hình Uy nói rồi liền mở điện thoại của mình ra, từ tập ảnh tìm ra một tấm.
Trong tập ảnh của điện thoại của anh ta gần như trống rỗng, chỉ có rải rác hai ba tấm trong đó.
Một tấm là ảnh cưới của anh ta và Lạc Kiều, một tấm là ảnh của một mình Lạc Kiều, ảnh còn lại chính là ảnh chụp tập thể của Cố Hạnh Nguyên, Lạc Kiều, Anna còn có 3 đứa trẻ.
Anh ta đưa điện thoại cho Bắc Minh Thiện.
“Cửu Cửu...Cửu Cửu...” Bắc Minh Thiện cầm điện thoại, ngửa người tựa vào trên sô pha.
Con mắt nhìn chăm chú vào trong bức ảnh, bé gái ở trong lòng của Cố Hạnh Nguyên, trong miệng lẩm nhẩm tên của con gái nhỏ.
Đây là đứa con thứ 3 của mình và Cố Hạnh Nguyên.
Có một lần anh cũng từng nghĩ qua, nếu như có thể sinh thêm một đứa con với Cố Hạnh Nguyên, vậy anh chắc chắn muốn một bé gái.
Trên ý nghĩa nào đó, nguyện vọng này của anh xem như là đã thực hiện rồi, chỉ là Cố Hạnh Nguyên lựa chọn che giấu đứa con này.
*
“Ôi chao...tối hôm nay ăn no quá đi.” Dương Dương thỏa mãn mà dùng tay nhỏ xoa nhẹ cái bụng nhỏ của mình.
Lại ứng với câu nói: trẻ nhỏ ăn nhiều.
Lượng cơm mà hai thằng nhóc Trình Trình và Dương Dương ăn thật sự là không ít.
Mà Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành thì lại ăn rất ít, một mặt họ đã lớn tuổi, đã không còn cực kì thèm ăn như trước kia, mặt khác hôm nay vụ án của Lục Lộ đã lộ chân tướng rồi.
Ai cũng không ngờ rằng người đã từng là chị em tốt lại trở thành hung thủ giết người.
Lời nói của Dương Dương đánh gãy suy nghĩ lúc này của Dư Như Khiết, bà quay đầu qua khẽ cười nhìn cậu: “Ăn no rồi thì tốt, Trình Trình con ăn no chưa?”
Trình Trình gật đầu: “Cảm ơn sự chiêu đãi của ông nội Mạc và bà nội ạ.”
“Ha ha, có gì mà khách sáo chứ, chúng ta đều là người một nhà mà.”
“Bà nội, đồ ăn hôm nay thật sự là ngon quá đi, con muốn gói hai phần mang về.” Dương Dương đột nhiên nói một câu như vậy.
Trình Trình dùng khuỷu tay của mình húc Dương Dương một cái, trong lòng nói sao lại không có phép tắc như vậy, ăn xong còn muốn xách về.
Dương Dương nhưng lại không hiểu ý của cậu, uổng công Trình Trình nhìn mà nói: “Không lẽ không được hả? Em là thấy đồ ăn hôm nay ngon, mẹ và em gái khẳng định là cũng chưa ăn cơm, chúng ta mang về cho mẹ với em ăn.”
***
Sau một bữa cơm trời cũng đã tối rồi.
Tuy rằng Trình Trình và Dương Dương nhiều lần bày tỏ mình có thể gọi xe về, nhưng mà cuối cùng Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết vẫn quyết định đưa các cậu về, dù sao bây giờ tuổi của các cậu vẫn còn rất nhỏ.
*
Xe vững vàng dừng trước cổng biệt thự của Lạc Kiều và Hình Uy.
Vừa mở cửa xe ra, Trình Trình và Dương Dương liền vội vã nhảy xuống.
“Cửu Cửu, dì Anna, dì Kiều Kiều, cục cưng.
Đại trinh thám Dương Dương trở về rồi, nhìn coi đem gì về cho mọi người nè...” trong tay nhỏ của Dương Dương cầm hai bao thức ăn được đóng gói kĩ chạy vào cổng biệt thự.
Chẳng qua là, lúc cậu mới chạy được mấy bước đã dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào nơi xa.
Trình Trình nhìn thấy hành động Dương Dương thật sự là có hơi khác thường, cậu liền nhanh chân đi tới: “Ê, em nhìn cái gì đó?”
“Chuyện này cũng quá kì lạ rồi, căn nhà đó đã rất lâu rồi không có sáng đèn, sao hôm nay lại đột nhiên sáng vậy.” Dương Dương như là lẩm bẩm, lại như là đang nói với Trình Trình.
Trình Trình Thuận theo ánh mắt của Dương Dương mà nhìn qua, quả thực cũng khiến cậu cảm thấy có chút bất ngờ.
Lẽ nào là mẹ tới đó?
Trong lòng của các cậu đều rất rõ, tòa biệt thự ở sườn núi đó là ba tặng cho mẹ.
Chỉ là sau cùng mẹ từ chối nhận tòa nhà đó.
Thế cho nên bây giờ họ đều ở nhờ chỗ của Lạc Kiều.
Nhưng nghĩ không ra lý do gì mà mẹ lại tới đó, các cậu hiểu quá rõ tính cách của mẹ.
Vậy người ở trong đó sẽ là ai đây?
“Các con làm sao vậy?” Dư Như Khiết lúc này đã cừng với Mạc Cẩm Thành chậm rãi đi tới đằng sau hai đứa trẻ.
“Bà nội, chúng con đang nhìn tòa nhà đó.” Trình Trình nói rồi vươn tay chỉ cho bà coi.
“Căn nhà đó có cái gì lạ hả?” Dư Như Khiết nhìn như thế nào cũng nhìn không ra tòa nhà ở sườn núi đó chỗ chỗ nào kì lạ, nếu như nói là có, vậy cũng chỉ là đặc biệt hơn so với bất kì một tòa biệt thự nào ở trong khu dân cư mà mình sống này, hơn nữa nằm ở sườn núi, trên cao nhìn xuống rất có khí thế.
“Đó là nhà của ba tặng cho mẹ, chỉ là cuối cùng mẹ cũng không cần.” Dương Dương liền giải thích một câu.
Dư Như Khiết khẽ cau mày, thì ra phía sau tòa nhà đó còn có một câu chuyện như vậy.
“Sau khi mẹ từ chối nhận tòa nhà đó, trong đó vẫn luôn tối om.
Hôm nay đột nhiên sáng đèn, ai trong chúng ta ở trong đó.”
“Có cái gì phải nghĩ chứ, sau khi chúng ta đưa đồ ăn cho mấy người dì Kiều Kiều, đến tòa biệt thự đó xem thử không phải liền rõ sao.” Dương Dương nói rồi liền cầm đồ ăn chạy đến cổng.
Tay của cậu đã bị đầy, không có cách nào ấn chuông cửa.
Cậu dứt khoát dùng cái đầu nhỏ tống liền mấy cái lên cổng.
Cổng lớn phát ra tiếng vang nặng nề “Bịch bịch...”
Qua không tới hai phút, cổng đã mở ra.
“Trình Trình, Dương Dương các con về rồi hả.
Sao rồi, Hạnh Nguyên không có ở đây?” Anna chỉ nhìn thấy Trình Trình và Dương Dương, lại không nhìn thấy bóng dáng của Cố Hạnh Nguyên.
“Mẹ vẫn chưa trở về sao? A, hôm nay lúc mở phiên tòa, sau khi mẹ nhận được một cuộc điện thoại liền rời đi.
Buổi tối là bà nội đưa bọn con về.” Trình Trình nói rồi chỉ chỉ Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết đằng sau đi tới.
“Nhìn nè, đây là đồ ăn ngon mà tụi con đem về cho mọi người.” Dương Dương cũng lắc lắc đồ ăn trong tay đến trước mặt của Anna.
Anna vội vàng kêu các cậu vào trong.
“Không ngờ rằng ông Mạc và bà Dư sẽ đến đây, trong nhà hơi bừa, xin thứ lỗi cho.”
Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết cười khẽ: “Không cần khách sáo.”
Lúc này, Cửu Cửu cũng từ trong phòng chạy ra.
***
Cửu Cửu từ trong phòng chạy ra: “Anh Trình Trình, anh Dương Dương các anh về rồi.”
“Hi...xem anh đem cái gì ngon về cho em nè.” Dương Dương cười hì hì mà giơ tay lên.
“Cửu Cửu...” Dư Như Khiết nhìn thấy cháu nội nhỏ, cười khẽ mà kêu con bé một tiếng.
Cửu Cửu nhìn thấy bà nội đến, càng đặc biệt vui mừng.
Một ngày này trôi qua với con bé mà nói thật sự là cực kì nhàm chán, hai người Anna và Hình Uy trên cơ bản đều quay quanh Lạc Kiều và cục cưng, mà bản thân gần như là bị xem nhẹ mất.
Cuối cùng chịu đựng tới bây giờ, hai người anh đều đã trở về, ngoài ra bà nội cũng tới.
Trong biệt thự vốn cảm thấy có chút lạnh lẽo buồn tẻ lập tức trở nên náo nhiệt rất nhiều.
Nhưng mà Trình Trình và Dương Dương không có thành thật mà ở cùng với họ quá lâu đã bắt đầu nhỏ giọng âm mưu cần đến trên sườn núi xem thử tình hình hay không.
Nhưng mà trước mặt các cậu có một vấn đề nan giải rất lớn, đó chính là ở đây xem ra cách sườn núi rất gần, nhưng muốn qua đó, coi như là chạy xe cũng phải mất mười mấy phút, nếu như đi bộ vậy ít nhất cũng cần nửa tiếng đến một tiếng.
Vào lúc này, liền nghe thấy âm thanh xe hơi từ cổng truyền đến, không lâu sau đó chính là âm thanh chìa khóa mở cửa.
“Mẹ về rồi.” Dương Dương cực kì quen thuộc với âm thanh này.
Thông qua sự giúp đỡ của Hình Uy, chuyện ở tập đoàn Bắc Minh Thị rất nhanh đã được giải quyết, nhưng mà Cố Hạnh Nguyên không có lập tức thu dọn đồ đạc về nhà.
Mà là vì để phòng ngừa tình huống xuất hiện chuyển biến xấu liền lưu lại ở trong phòng làm việc một khoảng thời gian.
Cố Hạnh Nguyên trở về nhà, liền nhìn thấy mấy người Dư Như Khiết đang ngồi trong phòng khách.
“Dì Như Khiết, thật ngại quá còn phiền dì và cha nuôi đưa bọn trẻ về.”
“Hạnh Nguyên, mọi người đều là người một nhà còn cần khách sáo gì chứ.
Con đã về rồi vậy bọn cha cũng không ở đây lâu nữa.” Mạc Cẩm Thành nói xong cùng Dư Như Khiết đứng lên từ sô pha liền chuẩn bị đi ra cổng.
“Cha nuôi, đến cũng đến rồi làm gì còn muốn vội vàng trở về vậy, khó có được đến một lần, coi như là ở đây cũng có phòng của cha và dì.”
Anna cũng ở một bên tiếp lời: “Đúng vậy đúng vậy.”
Mạc Cẩm Thành cười: “Không cần đâu, sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian gặp mặt mà.
Hôm nay đã tối lắm rồi, cha và Như Khiết cũng phải về nghỉ ngơi rồi.”
Cố Hạnh Nguyên thấy không thể giữ hai người lại, cũng chỉ đành đi theo sau họ tiễn họ ra cổng.
Mạc Cẩm Thành cho Dư Như Khiết ngồi vào trong xe, sau đó ông ta nói nhỏ với Cố Hạnh Nguyên: “Hôm nay vụ án của mẹ con đã kết án rồi.
Bắc Minh Thiện được tuyên vô tội phóng thích, mà Giang Tuệ Tâm vì thế mà vào nhà tù.
Điều làm bọn cha ngạc nhiên là, thế mà bà ta mới là hung thủ.
Đương nhiên, chuyện này bà ta cũng không phải là nhằm vào mẹ của con, mà là nhằm vào dì Như Khiết của con.
.