Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Nhưng mà ánh mắt lạnh lùng như băng đó cũng không tạo thành bất cứ lực sát thương hoặc là bóng ma tâm lý gì cho Dương Dương, giờ phút này chính là lúc mà Dương Dương đang kiêu ngạo.

Bây giờ Cố Hạnh Nguyên cũng vội vàng sửa sang lại quần áo của mình, ở trước mặt của con cái có làm như thế nào cũng cảm thấy có hơi ngượng ngùng.

“Dương Dương, em ở lại đây đi, để anh đi xem ba cái đã.” Nói chung thì Trình Trình vẫn quan tâm Bắc Minh Thiện, cậu biết là hiện tại tâm trạng của ba không tốt.

Hôm nay Dương Dương đã phá hỏng chuyện tốt của ba, trôi qua mấy ngày nữa Dương Dương cũng sẽ trở về cùng với ba, đến lúc đó cũng khó nói tới chuyện ba có nhớ chuyện ngày hôm nay hay không, sau đó sẽ dạy dỗ cho cậu một trận.

Trình Trình quay người đuổi theo.

Ở trên lầu cũng chỉ còn lại hai mẹ con Cố Hạnh Nguyên và Dương Dương, còn có Bối Lạp.

“Hì hì, mẹ ơi, bọn con chạy tới kịp thời, nếu không thì cũng rất khó đảm bảo là hai người có cho bọn con thêm một đứa em trai hoặc là một đứa em gái nữa hay không.” Dương Dương khoanh tay lại, chớp chớp mắt chờ mẹ khen ngợi.

“Đúng vậy đó, thật sự là nhờ có con, mẹ phải nên cảm ơn con đàng hoàng.” Cố Hạnh Nguyên lườm cậu một cái, vẻ mặt ôn hòa đi đến bên cạnh con trai.

Dương Dương vui vẻ trong lòng, trên mặt mang theo nụ cười, cánh tay lắc lắc: “Hắc hắc, mẹ ơi, thật ra thì yêu cầu của con cũng không cao đâu, chờ sau khi ba đi rồi thì mẹ làm đồ ăn ngon cho con là được...

A...”

Cậu vẫn còn chưa nói xong sau đó đã vang lên một tiếng thét thảm thiết: “Mẹ ơi, mẹ ơi, nhẹ tay một chút đi...”

Chỉ nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên duỗi một cái tay ra hung hăng nhéo lỗ tai của Dương Dương.

“Nói cái gì, gọi là chó canh chừng xương hả, chẳng lẽ nói mẹ là xương hả?”

Dương Dương nghiêng đầu qua, tai bị nắm chặt thật sự đau đớn cả người, nước mắt cũng sắp rơi ra: “Ui da ui da, đau chết mất mẹ ơi, mẹ buông tay ra nhanh đi, ăn quả quên kẻ trồng cây, niệm xong kinh rồi thì lại đánh hoà thượng, qua cầu rút ván...”

Cố Hạnh Nguyên nhìn bộ dạng cầu xin tha thứ của Dương Dương, trong lòng âm thầm cảm thấy buồn cười, nhưng mà biểu cảm vẫn vô cùng tức giận: “Cái thằng nhóc này, từ lúc nào con học được cách mắng chửi người khác mà không nói lời thô tục vậy hả? Xem xem mẹ xử lý con như thế nào đây.”

“Mẹ ơi, tha mạng cho con đi, không phải lúc nãy còn làm việc cứu mẹ khỏi móng vuốt của ba, cho nên mới nói như vậy hả, con không có ác ý đâu, mẹ tha cho con đi...”

...

Ở trên lầu truyền đến âm thanh kêu vang của Dương Dương, trong khu chung cư yên tĩnh như thế này như có như không.

Đa số những người ở đây đều là những nhân vật có mặt mũi trong thành phố, sau một ngày bộn bề nhiều việc kiểu gì cũng sẽ đi dạo dưới bóng đêm và ánh đèn ấm áp đang chiếu rọi, đi bộ trên con đường mòn trải đầy đá cuội.

Đương nhiên cũng sẽ có không ít trẻ nhỏ dẫn theo thú cưng của bọn nó.

Sau khi bọn nó nghe thấy tiếng kêu mơ hồ, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, thân thể nhỏ cũng không khỏi run rẩy.

Những đứa nhỏ này đều là ngậm thìa vàng lớn lên, đều là bảo vật trong lòng bàn tay của ba mẹ, đừng nói là đánh, cho dù có bị nói nặng một chút cũng sẽ khóc sướt mướt cả một ngày.

Đương nhiên là trong phòng ngủ của Lạc Kiều gần với lầu ba nhất cũng nghe được, hơn nữa âm thanh cũng sẽ lớn hơn một chút.

Cửu Cửu ngẩng đầu lên nhìn nóc phòng, sau đó sợ hãi nói với Anna: “Dì Anna ơi, anh Dương Dương bị làm sao vậy ạ, lại chọc mẹ tức giận đến như vậy?”

Lạc Kiều thì hơi nhíu mày lại ném cho Hình Uy một ánh mắt, Hình Uy lập tức hiểu ý đóng chặt cửa sổ lại, thời tiết nóng nực, ba người lớn cùng với hai đứa nhỏ chen chúc ở trong một căn phòng.

Trời nắng to, thời gian trôi qua chầm chậm đã chịu không nổi rồi, người lớn còn có thể nói được, bé cưng nhỏ mới ra đời không bao lâu lại không chịu nổi, cái đầu nhỏ không ngừng cọ cọ, tay chân nhỏ cũng đã bắt đầu cử động.

Lạc Kiều thấy con mình như thế này cũng đều có chút đau lòng, cô quay đầu lại nhìn Anna như là đang cầu xin nhưng mà lại giống như là đang làm nũng, nói: “Hãy thương cho gia đình nhỏ bọn tớ đi, để cho hai mẹ con ở bên trên đình chỉ cuộc chiến, cho dù chỉ cần nửa tiếng đồng hồ cũng tốt nữa, để bọn tớ hít thở không khí trong lành.”

Anna cười nhìn thoáng qua Cửu Cửu, Lạc Kiều lập tức nói thêm: “Cậu yên tâm đi, gửi Cửu Cửu ở chỗ tớ đảm bảo là không có việc gì đâu, cho dù là cái tên Bắc Minh than đen đột nhiên đến đây cướp người tớ cũng sẽ liều chết để bảo vệ cho con bé, cho dù anh ta có cướp đi con của tớ làm vật uy hiếp, cho dù là như vậy...”

Hình Uy vừa nghe đến chỗ này thì lông mày của anh ta không khỏi hơi nhíu lại, sau đó ánh mắt của anh ta lập tức di chuyển lên trên người của Lạc Kiều.

Ánh mắt ấy e là đã nghe thấy câu: cho dù có lấy con mình ra làm uy hiếp, Lạc Kiều cũng sẽ không nhượng bộ nửa phần.

Mặc dù Bắc Minh Thiện là ông chủ của anh ta, nhưng mà trong vấn đề này Hình Uy vẫn rất khó đưa ra lựa chọn, phục tùng hay là đối kháng.

Lạc Kiều nói đến mức này, đột nhiên lời nói xoay chuyển, đổi một nụ cười: “Ha ha, nếu như vậy thì tớ chỉ có thể giao Cửu Cửu ra thôi, cho nên trước khi tớ vẫn còn chưa đưa ra lựa chọn sai lầm, Anna, cậu cần phải nhanh chóng làm dịu lại cuộc chiến tranh ở bên trên nha.”

Nghe thấy như vậy, Anna còn chưa nói cái gì, đầu tiên là Cửu Cửu đã cảm thấy thất vọng, con bé bĩu môi: “Dì Kiều à, dì không thích cháu hả, muốn ném cháu ra bên ngoài...” Nói xong bắt đầu nước mắt lại rưng rưng.

Lạc Kiều thấy Cửu Cửu muốn khóc vội vàng khoác tay giải thích cho con bé: “cục cưng nhỏ à, không phải là dì Kiều không thương cháu đâu, chỉ có đều là cháu nhìn em trai xem còn nhỏ như vậy, thằng bé cần phải có dì chăm sóc, có đúng không nào?”

Hình như là Cửu Cửu đã nghe hiểu, con bé nâng bàn tay nhỏ đưa lên lau lau nước mắt, nhẹ gật đầu, còn mang theo chất giọng nghẹn ngào: “Cháu hiểu rồi, dì Kiều.” Sau đó lại quay đầu nói với Anna: “Dì Anna ơi, dì đi nhanh lên đi, cháu không muốn bị ba mang đi đâu...”

Cùng lúc đó trên ghế sofa trong phòng khách ở lầu một, Bắc Minh Thiện đang ngồi ở trên ghế sofa, nhưng mà bên cạnh của anh không phải là Hình Uy đang đứng, mà là Trình Trình.

...

Đối với tiếng kêu đang truyền đến từ trên lầu, Bắc Minh Thiện và Trình Trình cũng không có chút phản ứng nào.

“Trình Trình, con ngồi xuống bên cạnh ba này.” Bắc Minh Thiện dựa lưng ở trên ghế sofa, gương mặt vô cùng bình tĩnh.

Có rất ít lần anh để cho con trai của mình ngồi cùng một chỗ với mình, điều này cũng làm cho Trình Trình cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng mà cậu vẫn rất nghe lời, ngồi xuống bên cạnh ba mình.

“Chẳng lẽ mẹ của con không muốn để ba gặp em gái của con như vậy à?”

Trình Trình quay đầu nhìn thoáng qua ba của mình, cậu có thể cảm nhận được trong giọng nói của ba mình mang theo chút thất vọng và bất đắc dĩ rất rõ ràng, nhưng dường như còn mang theo một chút hi vọng.

Cậu không trả lời thẳng thắn mà là hỏi ngược lại Bắc Minh Thiện một câu hỏi: “Ba ơi, con muốn biết tại sao lúc trước ba lại thưa kiện mẹ, cướp Dương Dương từ bên cạnh mẹ đi vậy ạ?”

Bắc Minh Thiện hơi ngồi thẳng người dậy, quay đầu nhìn thoáng qua con trai, sau đó lại quay đầu trở lại, hai tay khoanh lại đặt ở dưới bụng, hai ngón tay cái đang không ngừng đan xen vào nhau.

Một lát sau anh mới đưa ra câu trả lời: “Muốn bắt Dương Dương về, hiện tại xem ra có lẽ đây là quyết định sai lầm lúc ấy của ba, chỉ có điều là lúc ấy ba cần phải làm điều này.”

Nhận được câu trả lời như thế này, hình như Trình Trình vẫn còn chưa hiểu rõ: “Ba ơi, con thấy là kể từ sau khi mẹ xuất hiện thì ba liền bắt đầu trở nên không giống như trước kia nữa.”

Bắc Minh Thiện nghe thấy lời đánh giá của con trai đối với mình, anh không khỏi cảm thấy bất ngờ, anh ngồi thẳng người dậy quay đầu lại nhìn Trình Trình: “Con nói thử xem thay đổi như thế nào?”

Trình Trình nhìn ba, muốn mở miệng nhưng mà lại không biết nên nói như thế nào.

Bắc Minh Thiện nhìn cậu, khóe miệng hơi cong lên: “Sao vậy, có phải là cảm thấy đối mặt với ba thì không biết phải mở miệng như thế nào không?”

Trình Trình gật đầu rồi sau đó lại lập tức lắc đầu: “Ba, kể từ khi con được sinh ra thì con đã không sống cùng với mẹ, vẫn luôn ở cùng với ba, đối với mẹ con không có bất cứ cảm nhận nào.

Nhưng mà đối với ba thì con lại có rất nhiều cảm nhận, trước đó khi mà mẹ chưa từng xuất hiện ba vẫn luôn bận rất nhiều chuyện, mặc kệ là đối với người nào, cho dù là với ông nội ba cũng chưa từng cười, nhưng mà kể từ sau khi mẹ xuất hiện thì con phát hiện trên mặt của ba đã bắt đầu có nụ cười, mặc dù là rất ít, nhưng mà nó vẫn có.

Con biết giữa ba và mẹ xảy ra rất nhiều chuyện không muốn để cho con và Dương Dương biết được, nhưng mà bắt đầu từ khoảng khắc mẹ xuất hiện, hai người đã khó tách rời.

Cho dù có gặp chuyện như thế nào thì cũng sẽ liên kết hai người lại với nhau, nhưng mà ở cùng một chỗ không đến bao lâu thì lại có quá nhiều nguyên nhân để tách ra, nhưng mà phận làm con, con lại không muốn nhìn thấy ba và mẹ cứ tiếp tục như vậy.”

Nghe xong lời nói của con trai, Bắc Minh Thiện biểu thị đồng ý, gật gật đầu, sau đó giơ tay lên nhẹ nhàng khoác lên trên bờ vai nhỏ của Trình Trình: “Trình Trình, con nói không sai, trước lúc bọn con chưa ra đời thì ba và mẹ của con có một bắt đầu, sau đó sai lầm này nối tiếp sai lầm khác, có lẽ là trước khi ba cướp Dương Dương đi thì ba đã có một suy nghĩ muốn kết thúc sai lầm, nhưng mà lại gây ra nhiều sai lầm hơn nữa...”

“Ba ơi, ý của ba nói là sự xuất hiện của con và Dương Dương, còn có Cửu Cửu đều là một sai lầm?” Trình Trình thật sự không muốn hỏi câu hỏi như vậy, nhưng mà cậu lại không thể nhịn được.

Bởi vì cho dù là mình hay là Dương Dương, hoặc là em gái Cửu Cửu thì đều có quyền được biết, cho dù là hiện tại bọn nó vẫn còn rất nhỏ, nhưng mà dù sao bọn nó cũng đều là người.

...

Đối mặt với vấn đề này của con trai mình, lông mày của Bắc Minh Thiện không khỏi nhướng lên một cái, sau đó lại lắc đầu với Trình Trình: “Không phải, từ khi có sự xuất hiện của các con, ba mới nhận ra đây không phải là một sai lầm, ít nhất là các con không phải là sai lầm mà là một món quà, một món quà tốt đẹp.”

Lúc nãy Trình Trình còn cảm thấy trái tim lặng lẽo, nhưng mà khi nghe thấy lời nói này của ba thì chợt cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua.

Cậu ngước mắt lên nhìn ba của mình, đôi mắt đó đã không còn lạnh lẽo giống như bình thường, rất dịu dàng, bên trong tràn ngập ấm áp khó mà nhìn thấy được.

“Ba ơi, vậy thì lúc trước tại sao ba lại thưa kiện mẹ, cướp Dương Dương từ trong tay của mẹ?”

Bắc Minh Thiện quay đầu lại, đau khổ cười nhẹ một tiếng: “Có một số việc, có đôi khi sau khi xảy ra rồi thì mới có thể ý thức được ban đầu đó chính là một quyết định sai lầm, ví dụ như chuyện mà con đã nói đó.

Nhưng mà sau này vẫn quyết định trả lại cho cô ấy một đứa bé, đương nhiên dưới tình huống không nhận được sự đồng ý của con mà đã đưa con qua.”

“Ba ơi, con rất vui vì ba đưa ra quyết định như vậy.” Sau khi Trình Trình nói đến đây, trong mắt của cậu tràn đầy cảm xúc biết ơn.

“Sao vậy? Có phải là con cảm thấy từ nhỏ đến lớn yêu cầu của ba đối với con rất nghiêm ngặt, thậm chí có thể nói là khô cứng, chưa từng suy nghĩ về cảm nhận của con?” Lúc Bắc Minh Thiện nói ra những lời này, nghe rất nhẹ nhàng, không hề giống như là cuộc đối thoại giữa ba với con, lại giống như là một cuộc nói chuyện phiếm giữa bạn bè với nhau.

Nếu như là ngày xưa Trình Trình tuyệt đối sẽ không nói những lời ở trong lòng cho ba nghe, bởi vì cảm giác bình thường mà ba mang đến cho mình là một người khá uy nghiêm, không cho phép bất cứ người nào có ý kiến.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui