Cố Hạnh Nguyên khoác tay với Trình Trình, nói: “Con trai cưng à, có nhiều khi chẳng qua con chỉ thấy mặt ngoài của sự vật mà thôi, nhưng con không nhìn thấy bản chất của sự vật.
Những thứ này chờ đến khi con lớn lên một chút nữa, con lại trải qua một vài chuyện thì sau đó con sẽ hiểu được thôi, nhớ kỹ sau này cho dù là lúc nào con cũng không được bị mê hoặc vì bề ngoài của nó.
Thôi được rồi, bây giờ đã không còn sớm nữa, Dương Dương đã đi lên ngủ rồi, con cũng đi lên ngủ luôn đi.”
“Mẹ...” Trình Trình vốn muốn nói nữa, nhưng mà cuối cùng cậu vẫn không thể nói ra, giờ phút này cậu cũng chỉ có thể cúi cái đầu nhỏ xuống đi về phía thang máy.
Nằm ở trên giường, quay đầu lại nhìn xuyên qua cửa sổ liền có thể nhìn thấy được ngôi biệt thự lưng chừng núi vẫn sáng đèn như cũ, không biết là lúc này ba đang làm cái gì.
Lúc nãy Trình Trình rất muốn nói với mẹ rằng thật ra mẹ cũng chỉ nhìn thấy bề ngoài của ba mà thôi, từ xưa đến nay mẹ không hiểu lòng của ba, trong lòng của ba và bề ngoài của ba hoàn toàn trái ngược nhau.
Lúc này loáng thoáng truyền đến tiếng lẩm bẩm nho nhỏ của Dương Dương, cậu im lặng lấy điện thoại di động của mình, sau đó thân thể rút vào trong chăn, gọi qua một số từ trong danh bạ.
“A lô?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Bắc Minh Thiện.
“Ba ơi, con thấy đèn ở phía trên vẫn còn sáng, ba ở bên trong ạ?”
Lúc này Bắc Minh Thiện đang ngồi trong phòng khách, trong tivi đang chiếu hình ảnh của Cửu Cửu đã từ chỗ của Hình Uy.
Ngôn Tình Ngược
...
Bắc Minh Thiện nhìn khuôn mặt ngọt ngào của con gái đang chiếu trên tivi, trong lòng cảm thấy ấm áp.
“Ừ, sau khi ba đi, mẹ của con...
Chắc là bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi?” Nói xong, ánh mắt của anh lại di chuyển đến tấm ảnh của Cố Hạnh Nguyên, anh còn tiện tay phóng to bức ảnh lên.
“Xem ra là luôn tồn tại chút chênh lệch giữa hình ảnh và người thật.” Bắc Minh Thiện không kiềm chế được mà nhỏ giọng thì thầm một câu, giống như là đang nói chuyện với hình ảnh, lại giống như là đang làm bầm lầu bầu.
“Ba ơi, ba đang nói cái gì vậy?” Trình Trình trốn ở trong chăn, lời nói lúc nãy cậu bé nghe không rõ ràng cho lắm, cậu bé hỏi lại một lần nữa.
“À, không có gì đâu, xung quanh con rất yên tĩnh, không phải là con trốn ở trong chăn gọi điện thoại đó chứ.”
Trình Trình nhẹ gật đầu, đối với sức quan sát hết sức nhạy cảm của ba, cậu bé không cảm thấy giật mình hoặc là bất ngờ chút nào: “Dương Dương đã ngủ rồi, con sợ làm ồn đến em ấy, cho nên...”
“Con có chuyện gì muốn nói với ba à?”
Hai ba con bọn họ đã ở chung với nhau nhiều năm như vậy, ít khi có loại thời gian rảnh rỗi nói chuyện phiếm với nhau, đa số đều là có chuyện mới có thể nói chuyện với nhau.
Cũng chính vì vậy, những ngày Trình Trình sống bên cạnh của ba đều không ngừng tràn ngập các loại sự việc.
“Ba ơi, ngày mai ba có thời gian không vậy? Ngày mai mẹ sẽ dẫn bọn con đi đưa tiễn bà ngoại, em gái cũng sẽ đi, nếu như ngày mai có thể thì...”
“Ừ, để ba xem tình hình cái đã.” Bắc Minh Thiện giương mắt nhìn thoáng qua thời gian: “Còn có chuyện gì khác không, nếu như không có thì con nghỉ ngơi sớm đi.”
Trình Trình gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói một câu: “Chúc ba ngủ ngon.
À đúng rồi, sáu giờ sáng sớm ngày mai không được đến muộn đâu ạ.” Nói xong, cậu liền cúp máy điện thoại.
Ngày mai là ngày đưa tang cho bà ngoại...
Hai khuỷu tay của Bắc Minh Thiện chống đỡ trên chân, hai tay đang không ngừng ma sát với nhau.
Một lát sau anh đứng dậy.
Chậm rãi đi đến trước tủ lạnh, mở cửa ra lấy một chai bia.
Sau đó anh lại trở về phía trước tivi rồi ngồi xuống.
Hơi ngửa đầu lên, anh uống hết một chai bia vào trong bụng mà không hít thở cái nào, sau đó cơ thể khẽ đảo qua bên cạnh, cả người nằm ở trên ghế sofa.
Anh lại cầm điện thoại di động lên lần nữa, nhấn nút gọi mẹ mình.
“Thiện, con vẫn khỏe chứ?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của mẹ, cái này để cho anh cảm nhận được sự ấm áp đã lâu rồi chưa có.
Thường ngày, vào khoảng thời gian này Dư Như Khiết đã nghỉ ngơi từ sớm, chuyện này Bắc Minh Thiện biết rất rõ ràng, nhưng mà anh cảm thấy cuộc điện thoại này anh cần phải gọi cho bà.
“Ngày mai Hạnh Nguyên sẽ dẫn theo bọn nhỏ đưa tiễn mẹ cô ấy đoạn đường cuối cùng, sáu giờ sáng ngày mai sẽ xuất phát từ biệt thự.”
“Thiện, bây giờ con đang ở đó à, vậy ngày mai con có đến đó không?” Dư Như Khiết vội vàng hỏi.
“Để nhìn tình huống đã.” Bắc Minh Thiện nói xong thì cúp điện thoại.
“Thiện, Thiện...” Dư Như Khiết kêu tên của con trai với điện thoại di động, nhưng mà đáp lại bà là âm thanh máy bận.
Giọng nói của Bắc Minh Thiện nghe ở trong điện thoại trông có vẻ rất tiêu cực, chắc là gặp chuyện gì đó.
Nhưng mà đối với anh mà nói, còn có vấn đề gì lại có thể làm khó anh được?
Sau khi ra tòa, Dư Như Khiết muốn tìm cơ hội để trò chuyện với con trai, nhưng mà ngặt nỗi con trai lại không cho mình bất cứ cơ hội nào.
Bây giờ nghe thấy giọng điệu của con trai như thế ở trong điện thoại, bà không khỏi lo lắng.
“Như Khiết, nếu như em không yên lòng thì gọi qua hỏi một chút đi.” Sao Mạc Cẩm Thành có thể không hiểu được tâm trạng lúc này của bà.
Lúc Dư Như Khiết gọi đến một lần nữa lại truyền đến âm thanh đối phương đã tắt máy.
...
Mạc Cẩm Thành nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai của Dư Như Khiết: “Không cần phải lo lắng như vậy đâu, chỉ là khoảng thời gian gần đây Thiện gặp một vài chuyện cảm thấy không vui vẻ mà thôi.
Chờ khoảng thời gian này trôi qua đi rồi, anh nghĩ là thằng bé sẽ tập trung lại, anh thấy là thằng bé cũng không phải là kiểu người bởi vì một chuyện nào đó mà không gượng dậy nổi.
Đúng rồi, lúc nãy thằng bé nói gì với em trong điện thoại vậy?”
Dư Như Khiết gật đầu, sau đó thở dài nói: “Thiện gọi điện thoại nói...”
Bà chưa kịp nói tiếp thì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Chỉ có điều âm thanh chuông điện thoại không phải là của Dư Như Khiết, mà là của Mạc Cẩm Thành.
“Là Hạnh Nguyên, có thể nói đứa nhỏ Thiện với Hạnh Nguyên thật đúng có thể là một đôi, em nhìn xem ngay cả gọi điện thoại mà bọn nó cũng người gọi trước người gọi sau.” Khóe môi của Mạc Cẩm Thành mang theo một nụ cười nhỏ.
“A lô, Hạnh Nguyên đó à, đã trễ như vậy rồi con tìm ba nuôi có chuyện gì không?” Ông vừa mới định nói lúc nãy Bắc Minh Thiện cũng gọi điện thoại đến, nhưng mà nhìn thấy Dư Như Khiết vẫn cứ luôn khoác tay với ông ta, ông ta liền hiểu ngay là có chuyện gì, lời đến khóe miệng cuối cùng cũng vẫn bị nuốt trở về.
Chỉ có điều là Cố Hạnh Nguyên cũng không cảm nhận ra chuyện gì, cô tiếp lời: “Ba nuôi, lúc nãy con có gọi điện thoại cho dì Như Khiết, nghe thấy đường dây của dì ấy bận cho nên con mới gọi cho ba.”
“À, hóa ra chuyện là như thế à, chẳng qua lúc nãy bà ấy muốn gọi điện thoại cho Thiện mà thôi.” Mạc Cẩm Thành vừa mới nói tới đây thì nhìn thấy Dư Như Khiết điên cuồng nháy mắt với mình, chắc có lẽ là ông ta không nên nói như vậy.
Nhưng mà nói cũng đã nói ra rồi, cũng không có cách để rút lại.
“À.” Cố Hạnh Nguyên chỉ thấp giọng trả lời lại một câu, nhưng mà cô cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Nhưng mà Mạc Cẩm Thành lại tự mình nói: “Có điều là từ đầu đến cuối điện thoại của thằng bé vẫn ở trạng thái tắt máy, con có biết là sau khi Thiện ra khỏi tòa án, dì Như Khiết của con vẫn cứ luôn lo lắng cho thằng bé.
Hạnh Nguyên, nếu như con biết thằng bé ở đâu thì làm phiền con nói lại với nó, mẹ của nó rất lo lắng cho nó, nếu như có thể thì gọi điện thoại cho bà ấy với.”
Cố Hạnh Nguyên không nói chuyện, lúc nãy Bắc Minh Thiện vừa mới đến đây, cô nhỏ giọng đáp lời lại: “Dạ, con biết rồi ba nuôi, nếu như con gặp anh ta thì con sẽ thông báo cho anh ta là dì Như Khiết gọi điện thoại cho anh ta.”
Nghe thấy câu trả lời chắc chắn của Cố Hạnh Nguyên, Mạc Cẩm Thành mang theo nụ cười, ra dấu ok với Dư Như Khiết, sau đó lại trở nên nghiêm túc: “À đúng rồi, Hạnh Nguyên, con điện thoại cho ba là có chuyện gì không vậy?”
“Ngày mai con muốn dẫn bọn nhỏ đi hạ táng cho mẹ, hai người chính là bạn bè tốt nhất cả đời này của mẹ con, cho nên con muốn mời hai người đến đưa tiễn bà ấy đoạn đường cuối cùng, không biết là ngày mai hai người có rảnh không ạ?”
“Rảnh chứ rảnh chứ, đời này chúng ta và mẹ của con có thể quen biết với nhau cũng coi như là duyên phận của nhau, là bạn bè với nhau, chúng ta nên đưa bà ấy đoạn đường cuối cùng.
Ba nghĩ là bà ấy trên trời có linh thiêng, nhìn thấy chúng ta đưa tiễn bà ấy, vậy cũng có thể yên nghỉ rồi, ngày mai lúc mấy giờ vậy con?”
“Con định dẫn bọn nhỏ xuất phát lúc sáu giờ.” Cố Hạnh Nguyên nói.
Mạc Cẩm Thành gật đầu: “Được, ba sẽ đến đó đúng giờ.”
Cúp điện thoại, Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết đều mang theo vẻ mặt nghiêm túc, cả hai ngồi ở trên ghế sofa, thăng trầm cả đời này đều sắp trải qua một lần.
Mặc dù là đã tham dự vô số lần, cũng đã tưởng tượng nếu như đổi thành mình thì sẽ phải đối mặt như thế nào, nhưng mà suy nghĩ chung quy vẫn chỉ là suy nghĩ thôi, đến lúc hiện thực đặt ra trước mắt rồi, trái tim đã được chuẩn bị từ trước cũng không khỏi xúc động.
Hơn nữa còn đau đớn hơn là trong tưởng tượng, quả thật có thể nói là đau liệt tâm liệt phế...
...
Sáng ngày hôm sau, lúc ánh mặt trời vừa mới lộ ra tia sáng ở đường chân trời, cơn mưa nhẹ bắt đầu rơi ở thành phố A.
Trôi qua hơn sáu mươi ngày, rốt cuộc thành phố A cũng đã đón cơn mưa đầu tiên.
Cơn mưa rào tí tách cuốn đi cái nóng tích tụ bao ngày qua, có những người sống trong thành phố bọn họ đều cảm thấy tâm trạng vui sướng.
Nhưng mà đối với bọn người Cố Hạnh Nguyên, Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết thì lại có suy nghĩ khác.
Một nhóm sáu người bọn họ, hai chiếc xe hơi, đầu xe đều có hoa trắng trông vô cùng trang trọng.
Cố Hạnh Nguyên lái xe chở theo bọn nhỏ dẫn đường ở phía trước, Trình Trình và Dương Dương ngồi ở ghế sau, Cửu Cửu ngồi ở chính giữa, bọn nhỏ cùng nhau cầm bức di ảnh của Lục Lộ.
Trong bức ảnh đen trắng, trên gương mặt của bà lộ ra một nụ cười hiền hòa.
Đang theo sát phía sau bọn họ là xe của Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết.
Ở cửa biệt thự, Anna, Hình Uy, còn có Lạc Kiều ôm bé cưng vừa mới ra đời không bao lâu.
“Hạnh Nguyên, thật sự rất xin lỗi cậu, tớ không thể đi cùng mọi người được, đợi đến lúc bé con lớn lên một chút rồi thì bọn tớ nhất định sẽ đến viếng hoa cho dì.
Mặc dù là thời gian dì với tớ tiếp xúc với nhau cũng không dài, nhưng mà trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế này, tớ cũng đã xem dì ấy như là mẹ của mình.”
Cố Hạnh Nguyên nhô đầu ra khỏi cửa sổ xe: “Cảm ơn các cậu, có bạn bè như là các cậu, mẹ tớ cũng sẽ cảm thấy vui vẻ thay cho tớ.”
Sau đó cô vẫy vẫy tay với bọn họ, xe chậm rãi khởi động.
“Sao Thiện vẫn còn chưa đến nữa vậy?” Dư Như Khiết ngồi ở trong xe, hiển nhiên có chút lo lắng, sáng ngày hôm nay bà đang muốn gọi điện hối thúc anh, chỉ có điều là đầu dây bên kia vẫn là âm thanh đối phương tắt máy.
“Như Khiết, không cần phải lo lắng đâu, đương nhiên là trong lòng của Thiện có tính toán rồi.” Mạc Cẩm Thành vừa lái xe vừa an ủi.
Người đang cảm thấy lo lắng giống như Dư Như Khiết chính là Trình Trình đang ngồi trong xe dẫn đầu, trên đường đi cậu không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, cầu mong là ba của mình sẽ lái xe hòa vào đội ngũ của bọn họ ở một địa điểm nào đó.
Nhưng mà cuối cùng, lúc đến nhà tang lễ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của ba.
Người đang chờ đợi không đến, người mọi người không hi vọng nhìn thấy đã xuất hiện ở nơi này từ sớm.
Lúc xe của Cố Hạnh Nguyên xuất hiện ở nhà tang lễ thì nhìn thấy hai người một già một trẻ đang đứng ở cửa ra vào.
Chính là Lý Thâm và Đường Thiên Trạch.
Cố Hạnh Nguyên thấy là hai người bọn họ, lông mày không khỏi nhíu lại.
Nhưng mà dù nói thế nào thì mẹ vẫn có lòng với Lý Thâm, huống hồ gì khoảng thời gian sau này vẫn là thời gian sống vui vẻ bên nhau.
Ngược lại là hai người Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết cũng không có phản ứng gì đối với việc Lý Thâm đến đây, chỉ có điều là lịch sự nắm tay giống như bạn bè lâu ngày gặp lại nhau.
.