“Nếu thoả thuận giữa hai bên chúng ta đã đạt được rồi, vì để mọi người đều có chỗ thuận tiện, vậy thì ngày mai mời cô Anna đến Bắc Minh Thị ký hợp đồng đi.
Đến lúc đó chúng ta cũng sẽ đem hợp đồng đưa qua cùng.
Mà chúng ta có thể cung cấp cho cháu, không chỉ là một chút ủng hộ về tiền vốn, sẽ còn cung cấp một mặt bằng ở tầng một tòa nhà tổng bộ mới xây dựng.
Lớn nhỏ sao cũng được, cháu chỉ cần chọn một cái, sau đó nói với Nguyên là được.”
Lời của Mạc Cẩm Thanh đã dọa Anna, điều này đã vượt qua dự tính của cô ta quá quá nhiều rồi.
Cô ta vội xua tay nói: “Mạc tổng, chuyện này để cháu nói gì mới được, vốn dĩ chính ngài và Nguyên đã giúp đỡ cháu, cháu sao có thể không biết ngại mà nhận tiền lại chọn mặt bằng chứ.
Chỉ cần tùy tiện cung cấp cho cháu một chỗ 50-60 mét vuông thì được rồi.”
“Điều này sao mà được chứ, địa phương cỡ đó sao có thể phát triển được, cho dù có thể vậy cũng cần quá nhiều thời gian.
Sợ rằng đợi sau khi tôi chết cũng khó thấy quy mô, ha ha.
Phàm là làm chuyện lớn thì không nên sợ cửa hàng lớn.
Mặt mày như thế có thể thu hút càng nhiều người đến, kinh doanh thuận lợi hơn, một phần áp lực mang lại cũng sẽ khiến cháu đối với sự nghiệp này càng thêm dụng tâm.”
Mạc Cẩm Thành nói đến đây, khẽ nghiêng mặt về phía Anna, cố ý đè thấp giọng nói một chút, giả thành giọng điệu rất thần bí nói: “Huống chi, đối với thương nghiệp mà nói, chúng ta đương nhiên hy vọng sớm ngày thu được thành quả, sau đó sinh lãi không phải sao?”
“Ha ha, chuyện này là một chuyện tốt.
Nhưng lão Mạc à, anh nói như thế đã dọa cô bé người ta rồi.
Cảm giác anh giống như một người chỉ biết đến lợi ích.”
Dư Như Khiết nói rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Anna, vỗ nhẹ vào vai của cô ta: “Cô bé, đừng sợ hãi, ông ấy chính là một người thích nói đùa.
Quán lớn có chỗ tốt của quán lớn, quán nhỏ có ưu điểm của quán nhỏ.
Chỉ cần ở trong phạm vi năng lực mà cháu đảm nhận được là ok rồi.”
Anna dùng sức gật đầu: “Cảm ơn dì, cháu sẽ cố gắng hết sức.”
Dư Như Khiết hài lòng gật đầu, sau đó ngoảnh đầu nói với Mạc Cẩm Thành: “Chuyện của chúng ta hôm nay cũng đã bàn xong rồi, có phải nên trở về rồi không.”
Mạc Cẩm Thành gật đầu: “Ừm, thời gian ở đây cũng lâu rồi, nên về rồi.” Nói rồi, ông ta chậm rãi từ trên sô pha đứng dậy.
“Ngài Mạc, dì Như Khiết sao về sớm như vậy.
Hai người xem, đã giúp cháu một việc lớn như thế, cháu cũng chưa có tiếp đãi tốt cho hai người.
Hay là ở lại chỗ chúng cháu ăn tối rồi hẵng đi.”
“Không cần không cần.
Nếu như muốn báo đáp chúng tôi, cũng không vội như vậy.
Đợi đến lúc nhà hàng của cháu khai trương thì mời cũng không muộn.
Được rồi, chúng ta về trước đây.”
Anna và Cố Hạnh Nguyên tiễn bọn họ ra khỏi biệt thự, sau đó thấy bọn họ lái xe rời khỏi, mãi đến lúc không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ đâu nữa thì lúc này trở lại biệt thự.
Hôm nay đối với Anna mà nói thật sự có thể coi như tâm nguyện thành sự thật.
Chỉ có điều phiền phức của Cố Hạnh Nguyên lại mãi không có biến mất.
***
Sau khi tiễn Mạc Cẩm Thành bọn họ đi rồi, Cố Hạnh Nguyên trở lại biệt thự, vẫn cảm nhận được một loại áp lực.
Đó chính là áp lực mà Bắc Minh Thiện mang lại cho cô.
Mạc Cẩm Thành bọn họ đã lái xe về rồi, nhưng vẫn còn có một người ngồi trên sô pha trong phòng khách vững chắc như Thái Sơn, không hề có một chút ý tứ muốn rời khỏi.
Không cần nói, đó chính là Bắc Minh Thiện.
Trong tay anh cầm một ly trà, vắt chéo chân rõ ràng rất nhàn nhã thưởng thức trà.
Anna đưa mắt với Cố Hạnh Nguyên: “Nguyên, tớ lên lầu xem thử chỗ Kiều có gì cần giúp đỡ không.”
“Ặc...”
Còn chưa đợi Cố Hạnh Nguyên nói cái gì, Anna đã mượn cớ tránh đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cố Hạnh Nguyên cúi đầu ngồi trên sô pha, tóm lại cứ cảm thấy có hơi không tự nhiên và khó xử.
Giống như Bắc Minh Thiện luôn nhìn chằm chằm bản thân.
Nhưng cô hơi ngẩng đầu, lén nhìn sang Bắc Minh Thiện, lại nhìn thấy ánh mắt của anh từ đầu đến cuối không có rời khỏi ly trà trong tay.
“Cảm ơn anh.” Cô nhỏ tiếng nói một câu.
Chẳng qua giọng nói đó nhỏ quá, chính mình cũng gần như nghe không được.
Giống như đang nói với anh, nhưng lại không muốn để anh nghe thấy.
“Cảm ơn tôi cái gì?” Bắc Minh Thiện chầm chậm đưa mắt lên, vừa hay nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đang cúi đầu.
Ánh mắt của anh rõ ràng rất phức tạp, không vui không tức giận.
“Cảm ơn anh đã giúp Anna.”
“Ừm, ly trà này mùi vị không tệ.” Bắc Minh Thiện tự nói một câu, sau đó ngửa đầu uống cạn ly trà.
Sau đó nghiêng người, cầm ấm trà lại rót đầy một ly.
Như thể bị điếc trước những lời vừa rồi mà cô nói.
Sau khi anh rất hưởng thụ ngửi hương thơm thanh mát tỏa ra từ nước trà, từ từ nhả ra một câu: “Tôi vừa rồi đã nói rồi, chuyện này từ khi bắt đầu không có liên quan gì đến tôi cả, đây chẳng qua là một vụ giao dịch giữa Anna, Bắc Minh Thị và tập đoàn GT mà thôi, đây chẳng qua chỉ là một vụ đầu tư thương nghiệp.
Mà em mới là tổng giám đốc của Bắc Minh Thị.
Cần cảm ơn, cô ấy nên cảm ơn em mới phải.
Có điều nói đi nói lại, Anna cô ấy dù sao khi ở Sabah đã chăm sóc Cửu Cửu một khoảng thời gian dài như vậy, những điều này cũng là những báo đáp mà cô ấy nên được nhận.”
Vừa nhắc đến Cửu Cửu, thần kinh của Cố Hạnh Nguyên lại không khỏi căng cứng.
Đừng nhìn bộ dạng Bắc Minh Thiện bây giờ biểu hiện rất bình tĩnh, trước sự bình tĩnh như vậy sẽ tiềm ẩn một vài nguy cơ.
Cô cũng không thể không thừa nhận, cho dù bây giờ mình đã lấy được bằng luật sư, cho rằng tương lai ngộ nhỡ lần nữa xảy ra chuyện kiện tụng tranh con, nhưng dù sao từ bây giờ xem ra cũng chẳng qua chỉ là một người mới.
Mà Bắc Minh Thiện vẫn có thể vung tay nhẹ thì có thể điều động ra một đoàn luật sư hàng đầu thay anh kiện.
Hơn nữa, cũng không khó tưởng tượng, cho dù bản thân có cố gắng hơn nữa, đó cũng chẳng qua chỉ là có thể miễn cưỡng chống đỡ một hai lần, đến cuối cùng vẫn sẽ thua.
“Không cần dùng loại ánh mắt cảnh giác đó nhìn tôi, lẽ nào em đang sợ tôi sẽ giống như lần trước cứ như thế dẫn Cửu Cửu đi sao?” Nói rồi, ánh mắt sắc bén đó của Bắc Minh Thiện vừa khéo chạm vào mắt của Cố Hạnh Nguyên.
Điều này khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy sống lưng ‘vèo’ một cái, xuất hiện một cỗ khí lạnh, loại hàn ý đó lạnh thấu từ trong xương tỏa ra, gần như mỗi cọng lông trên người đều rung lên.
Cô giống như bị yểm ma chú, máy móc gật đầu.
Đợi đến khi cô hoàn hồn, lại liều mạng lắc đầu.
Cô không muốn ở trước mặt Bắc Minh Thiện tỏ ra bản thân rất sợ hãi.
Cho dù thật sự muốn đi đến một bước đó, cũng không thể để anh xem thường mình.
***
Bắc Minh Thiện mặt mày vốn dĩ trầm mặc bắt đầu trở lên nhu hòa hơn, anh đã ý thức đến việc mình có khả năng đã dọa sợ cô gái trước mặt này.
“Tôi bây giờ sẽ không dẫn con bé quay về, lần này em có thể yên tâm rồi.”
Nghe thấy câu nói này, Cố Hạnh Nguyên như được giải phóng gánh nặng mà khẽ thở phào, có điều cô vẫn hỏi một câu: “Cái gì gọi là ‘bây giờ không dẫn về’? Lẽ nào là anh sẽ dẫn con bé đi vào lúc thích hợp? Nếu như bàn tính của anh là tính như thế, vậy tôi muốn nói rõ một câu với anh: Tôi sẽ không để Cửu Cửu rời khỏi tôi.
Cho dù là anh kiện ra tòa, tôi cũng sẽ theo đến cùng.”
Lông mày của Bắc Minh Thiện hơi nhíu lại, anh cầm ly trà uống một ngụm: “Có lẽ là em lầm ý của tôi.
Thật ra tôi là muốn nói...”
“Tôi không có hiểu lầm.
Anh không có từng trải qua cảm giác làm mẹ, sẽ không hiểu con cái ở trong lòng một người mẹ rốt cuộc chiếm vị trí quan trọng nhiều như nào.” Còn chưa đợi anh nói hết, Cố Hạnh Nguyên đã cướp lời rồi.
*
Đợi đến khi sắc trời dần dần tối đi, khi đèn đường sáng lên, Hình Uy và Anna mới từ trong phòng ngủ của Lạc Kiều đi ra.
Bọn họ cảm thấy nên để lại cho Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên nhiều thời gian.
Có lẽ rất nhiều vấn đề, nói chuyện lâu có thể giải quyết được.
Nhưng bọn họ sau khi đi xuống xem thử, chỉ có Cố Hạnh Nguyên một mình ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Ở đối diện cô là một chiếc sô pha trống không, còn có một ly trà uống được một nửa.
“Nguyên...” Anna đi đến bên cạnh cô, khẽ gọi một tiếng.
Chỉ thấy ánh mắt của cô rõ ràng rất bình tĩnh, bình tĩnh khiến người ta cảm thấy có hơi bất an.
“Cô Cố, ông chủ đi từ bao giờ vậy?” Hình Uy vội hỏi một câu.
“Đi được một lúc rồi.” Cố Hạnh Nguyên từ từ nói.
Anna quan tâm ngồi bên cạnh cô, đưa tay nắm lấy tay của cô.
Chỉ cảm thấy từ trong ngón tay của cô truyền ra từng làn hơi lạnh, thậm chí còn có hơi run rẩy.
Một loại cảm giác không tốt lập tức xông thẳng vào tim: “Nguyên, có phải hai người không có bàn bạc ổn thỏa về chuyện của Cửu Cửu không? Bắc Minh Thiện muốn cướp đứa trẻ đi?”
*
Biệt thự ở lưng chừng núi lần nữa sáng đèn, Bắc Minh Thiện trở về căn biệt thự trống trải.
Anh chưa bao giờ cảm thấy trái tim và thân thể mệt mỏi như vậy, bèn trực tiếp ngã ra sô pha.
Đây là lần thứ ba anh nằm ở nơi này.
Mà lần đầu tiên ở đây chính là buổi đêm ở cùng với Cố Hạnh Nguyên...
Còn lần thứ hai, chính là hôm qua, một mình ngủ ở đây, mãi đến sáng sớm bị sự lạnh lẽo làm cho tỉnh.
Lúc này mới phát hiện mình cả đêm này không có đắp chăn.
Một ngày này, anh lái thuyền chở bọn họ ra biển, lại bị gió biển thổi.
Vào lúc đó, anh đã cảm thấy cơ thể của bản thân có hơi không thoải mái, nhưng vẫn kiên trì.
Không vì điều gì khác, lúc đó anh không muốn để Lý Thâm và Đường Thiên Trạch nhìn thấy, tránh bọn họ sẽ nhân cơ hội làm ra vài chuyện không ngờ được.
Nhất là Đường Thiên Trạch, anh ta là người anh luôn không buông được, từ lần đầu anh ta xuất hiện mãi cho đến bây giờ.
Mà khi ở trong biệt thự của Hình Uy, anh cũng đang cố chống đỡ.
Đó là vì không muốn để mẹ nhìn thấy, không muốn để mẹ lại lo lắng vì mình nữa.
Thứ yếu là không muốn để Cố Hạnh Nguyên nhìn thấu.
Còn lý do, anh bây giờ cũng nói không ra được.
Cuối cùng, anh sau khi về biệt thự ở lưng chừng núi, cũng không tiếp tục chống đỡ được nữa, lập tức ngã ra chiếc sô pha rộng rãi.
Anh hơi nheo mắt, ở trên bức tường trước mặt anh, là bức tranh đã từng muốn tặng cho cô.
***
Không biết trải qua thời gian bao lâu, Bắc Minh Thiện cảm thấy trên trán của mình hình như có thứ gì ướt ướt di chuyển.
Không chỉ như thế, dường như còn cảm thấy có một luồng hơi nóng không ngừng phả vào mặt của mình.
Loại cảm giác đó thật sự có hơi là lạ.
Không khỏi khiến anh hơi nhíu mày.
Muốn mở mắt ra nhìn, nhưng lại cảm giác mí mắt của mình trở nên nặng vô cùng, gần như chỉ có thể nhấc nó lên nhờ sự trợ giúp của bàn tay.
Cố thử cử động cánh tay, nhưng so với mí mắt càng thêm nặng nề.
Đây là như thế nào? Đây là một loại cảm giác từ trước đến giờ chưa từng trải qua.
May mà những cảm giác không tốt này cũng chỉ duy trì không đến nửa tiếng.
Sau khi cảm thấy cơ thể của mình nằm trong tầm kiểm soát của mình, chỉ có một loại cảm giác không tốt vẫn tồn tại, đó chính là cảm giác hơi ươn ướt đó trên trán của mình, còn có làn hơi nóng đó từ đầu đến cuối không có dấu hiệu biến mất.
.