Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Tuy nhiên ngay sau đó, một tiểu ác ma lại xuất hiện trên vai còn lại của cô, trên tay cầm một chiếc đinh ba sắt màu đỏ, cái đuôi nhỏ vểnh lên: “Cô thì biết cái gì.

Cố Hạnh Nguyên, cô nghe đây, có câu nói gọi là: Chồn chúc tết gà, không có ý tốt.

Còn có một câu gọi là: Miệng nam mô bụng bồ dao găm.

Tôi thấy Bắc Minh Thiện đến là có ý đồ riêng, tuyệt đối đừng hòa nhã với anh ta!”

Tiẻu thiên sứ lại nói: “Nguyên, cô không nên nghĩ xấu về người ta như vậy, không phải tất cả những điều anh ta làm cũng là vì tốt cho cô à?”

Tiểu ác ma cầm đinh ba sắt ném về phía tiểu thiên sứ: “Để cho cô nhiễu loạn lòng quân.

Cố Hạnh Nguyên, không phải anh ta vì tốt cho cô, anh ta làm như vậy chẳng qua là để cô biết rốt cuộc mình có bao nhiêu năng lực, sau đó bị mất mặt trước mặt người khác...”

Hai tên này thật sự là ầm ĩ khiến mình choáng váng đầu óc.

Lúc này mũi của Bắc Minh Thiện dường như là hỏi mùi gì: “Đây là mùi gì vậy? Rất thơm.”

Ôi chao! Cố Hạnh Nguyên đột nhiên nghĩ đến trên bếp mình còn đang nấu cháo trứng muối thịt nạc.

Thật sự là bị tên tồi tệ này làm cho tức giận, suýt chút nữa quên mất việc chính.

Cô vội vàng quay người chạy về phòng bếp.

Bắc Minh Thiện thấy bóng lưng vội vội vàng vàng của cô thì trên mặt rốt cuộc nở nụ cười.

Sau đó lại khẽ lắc đầu, tiếp theo bước chân vững vàng đi vào nhà.

***

Cố Hạnh Nguyên chạy về đến phòng bếp, cũng may còn kịp, cháo vẫn chưa tràn ra.

Cô vội vàng cầm thìa khuấy nhẹ mấy lần.

“Mùi vị không tệ.

Xem ra trong khoảng thời gian này học được không ít tay nghề từ Anna.

Xem ra cho dù là em không làm Tổng giám đốc thì làm đầu bếp trong nhà hàng cũng có thể nuôi sống mình.”

Giọng nói sâu kín của Bắc Minh Thiện truyền vào trong tai Cố Hạnh Nguyên, rõ ràng đến nỗi giống như là anh ta đang kề sát bên tai mình.

Điều này khiến thân thể Cố Hạnh Nguyên không khỏi có chút run rẩy.

“Vậy được rồi, anh quay lại làm Tổng giám đốc của anh, tôi đi làm đầu bếp của tôi.” Cố Hạnh Nguyên cũng không quay đầu lại, cô không muốn nhìn thấy giờ phút này khóe miệng Bắc Minh Thiện nhếch lên, bởi vì cô không muốn đoán tên này lại kìm nén cái gì xấu xa ở phía sau đâu.

“Tôi đi làm Tổng giám đốc, có thể.

Đương nhiên tôi cũng sẽ đưa ba đứa con đi, có lẽ là đưa đi vĩnh viễn.”

“Cái tên hèn hạ này...” Cố Hạnh Nguyên thật sự là có ý muốn nhấc nồi trên lửa, sau đó đổ lên người anh ta.

“Thật thơm quá, thơm quá.

Mẹ, hôm nay mẹ làm gì ngon ạ...

A, ba, ba đến lúc nào vậy? Sao lại giống như ma không có tiếng động gì vậy?”

Dương Dương đứng bên cạnh Bắc Minh Thiện, dụi dụi đôi mắt, ngẩng đầu nhìn anh.

Trái lại Bắc Minh Thiện cũng không tức giận, anh đưa tay khẽ vỗ vào vai nhỏ của Dương Dương: “Không phải con ngủ giống như lợn chết à.

Có phải bị Trình gọi không?”

Anh đoán không không sai một chút nào, Dương Dương thật sự chính là bị Trình Trình gọi.

Trình Trình có thói quen dậy sớm mỗi ngày, trời vừa sáng cậu nhóc đã tỉnh.

Một lát sau liền nghe thấy tiếng ô tô, cậu nhóc chạy đến bệ cửa sổ nhìn thì thấy ba đã đứng ở cửa và một lát sau mẹ cũng xuất hiện ở bên ngoài.

Thế là Trình Trình cũng gọi Dương Dương dậy, bảo cậu đi xuống xem một chút.

Dương Dương vẫn còn đang ngủ say, bị Trình Trình đột nhiên lay dậy, vẫn còn có chút mơ mơ màng màng.

Chỉ có điều sau khi xuống tầng thì bị mùi thơm từ trong phòng bếp bay ra hấp dẫn.

Nhưng cậu nhóc không ngờ rằng ba sẽ xuất hiện ở đây.

“Nhanh đánh răng rửa mặt đi, một lát nữa chuẩn bị ăn cơm.” Không đợi Cố Hạnh Nguyên mở miệng, Bắc Minh Thiện đã giành nói trước một câu.

“OK,OK.” Dương Dương cúi cái đầu nhỏ, lảo đảo ung dung đi về phía phòng vệ sinh.

Sau đó Anna, Hình Uy, Lạc Kiều đều lần lượt từ phòng ngủ đi xuống tầng một.

“Ông chủ, anh đã đến.” Hình Uy chào hỏi Bắc Minh Thiện trước, Anna và Lạc kiều cũng khẽ gật đầu với anh.

Đối với việc Bắc Minh Thiện tới đây sớm như vậy, trong lòng của họ đều tính được.

“Bắt đầu ăn cơm.” Theo lời mời của Cố Hạnh Nguyên, tất cả mọi người vào nhà ăn ngồi.

“Nguyên, sau này cậu không cần phải chuẩn bị bữa sáng sớm như vậy, những thứ này cứ giao cho tớ đi.

Công việc ngày hôm nay của cậu vẫn rất vất vả, cần nghỉ ngơi thật tốt.” Anna nói, đây không phải là cô nói lời khách sáo mà là thật lòng suy nghĩ cho Cố Hạnh Nguyên.

“Ừm, cô nói không sai, không nên tốn quá nhiều kinh nghiệm vào những chuyện này, nếu như em còn tinh thần thì nên suy nghĩ cẩn thận nên làm như thế nào để đối phó với Diệp Long và Đường Thiên Trạch đi.

Hai người đó chính là chướng ngại vật lớn nhất của em.” Bắc Minh Thiện nói tiếp.

“Không cần anh quan tâm, những chuyện này tôi tự có chừng mực.

Với cả chẳng qua họ là chướng ngại vật của anh chứ với tôi thì chẳng liên quan chút nào.

Hiện tại tôi là Tổng giám đốc, tôi muốn làm thế nào thì làm.” Cố Hạnh Nguyên thật sự không muốn nghe giọng điệu lãnh đạo dạy bảo cấp dưới của Bắc Minh Thiện.

***

Bắc Minh Thiện nhún vai, bày ra dáng vẻ không sao cả: “OK, vậy em muốn làm thế nào thì làm.

Nhưng mà tôi vẫn phải nói với em một câu cuối cùng: Nếu như Bắc Minh Thị xảy ra chuyện gì, thủ đoạn của tôi hẳn là em biết.

Cho nên tôi hi vọng từ nay về sau trong công việc chuyện gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận trước, đừng quá kích động.”

Thật ra không cần Bắc Minh Thiện nói thì trong lòng Cố Hạnh Nguyên cũng rất rõ ràng điểm này.

Thế nhưng vừa gặp phải Bắc Minh Thiện thì mình liền không kìm được thái độ này.

Mọi người ngồi vây quanh trên bàn ăn, Cố Hạnh Nguyên chỉ bưng đồ ăn cho sáu người, duy chỉ có trước mặt Bắc Minh Thiện là trống không: “Hôm nay anh đến đột ngột, cho nên không có phần của anh.

Nếu như anh đói thì đi ra sạp sữa đậu nành ngoài tiểu khu mua tạm chút gì đó để ăn.” Cô nói lạnh tanh xong rồi ngồi vào vị trí của mình vùi đầu bắt đầu ăn.

Nhìn mặt bàn trống trải trước mặt mình, lại ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt bay về phía mình.

Bắc Minh Thiện chưa bao giờ bị đối xử như vậy.

“Ông chủ, nếu không, nếu không anh ăn bát của tôi trước đi...” Hình Uy thử hỏi một câu, sau đó tự mình khẽ đẩy về phía trước.

Bắc Minh Thiện nhìn Hình Uy, khóe miệng hơi vểnh lên: “Không cần, cậu còn phải đi làm.

Hiện tại tôi rảnh rỗi.

Ăn ít một bữa không sao cả.”

Tiếp theo, ánh mắt của anh chuyển sang hướng ba đứa con: “Hôm nay các con có sắp xếp gì?”

Cố Hạnh Nguyên lập tức nhìn Bắc Minh Thiện rất cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”

“Nguyên, đừng căng thẳng như vậy.

Tôi là ba của bọn nhỏ, có thể làm gì chúng chứ.

Em cứ yên tâm đến buổi làm của em là được rồi.”

Hiện tại vẫn trong giai đoạn nghỉ, Trình Trình và Dương Dương đều không có chuyện gì, chúng lắc đầu.

Còn Cửu Cửu lại càng không có việc gì.

“Ba, ba định đưa chúng con ra ngoài chơi sao?” Ánh mắt Dương Dương sáng lên, cậu nhóc là người không chịu ngồi yên một lúc nào.

Không đợi Bắc Minh Thiện kịp nói gì thì Cố Hạnh Nguyên đã chặn lời: “Không được, con đã làm xong bài tập trong kì nghỉ rồi sao? Cả ngày chỉ biết chơi.”

“Mẹ, con đã làm xong tất cả bài tập.” Trình Trình nói.

Từ lúc vừa được nghỉ thì Trình Trình đã bắt đầu làm bài tập về nhà.

Huống chi những bài tập này đối với cậu nhóc cũng không phải là khó làm.

Bỏ ra thời gian mấy ngày cậu đã hoàn thành hết.

Thế nhưng Dương Dương lại không phải vậy, thật vất vả mới được nghỉ, còn không phải là chơi cả ngày sao.

Cho nên gần như là chưa hề động vào bài tập.

Dương Dương liếc qua Trình Trình một cái: “Sao vậy? Làm xong bài tập về nhà cũng không cần đắc chí đến như thế chứ?”

“Dương Dương, con chưa làm xong là lỗi của con, sao còn nói Trình Trình không phải.

Đã như vậy thì chờ khi nào con làm xong bài tập mới cho phép đi ra ngoài chơi!”

Cố Hạnh Nguyên thật sự hơi tức giận, hôm qua vừa cùng Anna nói về vấn đề giáo dục con cái của cô và Bắc Minh Thiện.

Còn chưa được hai mươi tư giờ, Dương Dương đã làm cho mình mất thể diện.

Nhất là ngay trước mặt anh ta, mình sao còn mặt mũi nữa.

“Mẹ, để con đi ra ngoài chơi lần này đi, chờ sau khi về con liền làm bài tập.” Dương Dương dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Cố Hạnh Nguyên.

Chiêu này cậu nhóc thử nghiệm nhiều lần chẳng sai.

Mỗi khi mẹ không cho phép mình làm gì đó, Dương Dương đều sẽ đưa ra “đòn sát thủ” này để đạt được mục đích.

Nhắc tới cũng kỳ, Cố Hạnh Nguyên rất nuông chiều con, cho dù trong lòng cô biết rõ kết quả cuối cùng chắc chắn là không như mong muốn, nhưng vẫn sẽ thuận theo ý con trai.

Có lẽ đây cũng là vì cô thường xuyên mang nỗi nhớ nhung Trình Trình ký thác vào Dương Dương.

***

Thế nhưng lần này dường như “đòn sát thủ” của Dương Dương có phần không hiệu quả, cuối cùng Cố Hạnh Nguyên vẫn nhất quyết yêu cầu Dương Dương làm xong tất cả bài tập sau đó mới có thể đi chơi.

Trong lúc này, Bắc Minh Thiện, Anna, Lạc kiều và Hình Uy vẫn luôn ngồi tại chỗ không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, im lặng quan sát hai mẹ con này giằng co.

Tất nhiên là trên bàn trước mặt Bắc Minh Thiện vẫn không có bất kỳ đồ ăn gì.

Dù sao Trình Trình cũng là anh trai, suy xét vẫn kĩ càng hơn một chút, một mặt là Dương Dương chưa làm xong bài tập nên không thể đi ra ngoài, mặt khác là em gái Cửu Cửu ít nhiều vẫn có cảm giác sợ hãi với ba.

Cậu nhóc chủ động nói: “Ba, hôm nay chúng con không đi ra ngoài.” Sau đó nói với Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ, con sẽ giám sát Dương Dương làm cho xong bài tập về nhà.”

Lần này Cố Hạnh Nguyên mới coi như hài lòng khẽ gật đầu, đưa tay thân mật xoa xoa khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của con trai: “Cục cưng ngoan, thật sự là càng lớn càng hiểu chuyện.” Sau đó lại thay đổi sắc mặt nhìn Dương Dương: “Con thấy không? Trình Trình từ bỏ cơ hội đi ra ngoài chơi để cùng con làm bài tập.

Nếu con có thể có được một nửa sự cố gắng của Trình Trình thì mẹ cũng yên lòng.”

Nghe thấy mẹ nói mình như vậy, mặc dù là trẻ con nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương cũng có chút không kìm được nữa.

Mẹ nói như vậy là có ý gì? Là ghét bỏ mình không bằng Trình Trình sao?

Trái tim của một đứa trẻ rất mong manh, cho dù là một đứa trẻ ngang bướng thì cũng sẽ có một mặt yếu đuối.

Huống chi là Dương Dương.

Cậu nhóc cảm thấy hiện tại sự nuông chiều của mẹ đối với Trình Trình đã vượt qua mình, mẹ đã không còn thích mình.

Cảm giác mất mát và tủi thân đó giống như đang ngồi xổm một mình ở trong một góc vắng vẻ, xung quanh là bóng tối.

Mọi người lần lượt đi qua trước mặt mình, nhưng không còn ai để ý tới mình, lúc này một cơn gió buốt thổi qua...

Thật sự là càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng khổ sở.

Cuối cùng Dương Dương ném chiếc thìa trong tay vào bát, nhảy khỏi ghế bỏ chạy.

“Dương Dương...” Anna muốn ngăn cản cậu nhóc nhưng lại bị Cố Hạnh Nguyên đang tức giận gọi lại.

“Anna, không cần quan tâm đến nó.

Trước kia vẫn luôn chiều theo nó, khiến bây giờ nó nghịch ngợm tùy hứng.

Cứ để một mình nó tự kiểm điểm cẩn thận đi.”

Nói xong cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sau đó vội vã ăn cơm xong rồi ra khỏi phòng ăn.

Hình Uy cũng vội vàng ăn cơm xong rồi đi theo ra ngoài.

Sau đó liền nghe thấy tiếng ô tô ở ngoài cửa càng đi càng xa.

Lúc này Lạc Kiểu người vẫn luôn không lên tiếng mở miệng, cô nói với Trình Trình và Cửu Cửu: “Các con đi xem Dương Dương thế nào, mẹ của các con cũng thật là, không cho Dương Dương chút mặt mũi nào.”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận