Trình Trình có thể nói cái gì chứ, chẳng lẽ phụ họa theo Lạc Kiều nói mẹ không đúng sao? Đó là chuyện không thể nào.
Cậu cũng chỉ có thể nói: "Dì Lạc Kiều, mẹ nói Dương Dương như vậy cũng vì muốn tốt cho nó."
Sau đó cậu nhảy xuống ghế dựa, sau đó đỡ Cửu Cửu xuống ghế: "Ba, dì Anna, dì Lạc Kiều, tụi con đi xem Dương Dương." Sau đó cậu kéo tay em gái rời đi.
"Anh Bắc Minh, thật ngại quá đã để cho anh đói, tôi sẽ đi làm đồ ăn cho anh." Anna cười nịnh nọt với Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện khẽ xua tay: "Cảm ơn, không cần.
Cô chăm sóc cho Lạc Kiều đi." Anh nói xong thì cũng đứng lên, không nhanh không chậm rời khỏi phòng ăn.
Anna và Lạc Kiều nhìn bọn họ rời đi thì nhẹ nhàng thở dài: "Cả nhà này..." Sau đó Anna đứng lên, hai tay nỡ Lạc Kiều về phòng.
***
Khi Trình Trình đưa Cửu Cửu lên gác mái thì thấy Dương Dương nằm lên giường nhỏ của mình, hai tay cầm gối đầu đè lên đầu nhỏ của mình, cơ thể nhỏ nhắn hơi run run.
Không khó đoán được hiện tại Dương Dương đã khóc bù lu bù loa.
Trình Trình và Cửu Cửu đi tới bên cạnh Dương Dương, nhẹ nhàng kéo quần áo của cậu: "Dương Dương, đừng giận mẹ được không, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho em."
Dương Dương nghe Trình Trình nói, nhưng cậu vẫn không quan tâm, lúc này trong lòng cậu đầy tâm sự, ngoại trừ mẹ trách mắng thì chính là Trình Trình.
Cậu tới khuyên mình, sao có thể nghe lọt tai chứ.
"Anh Dương Dương, đừng giận mẹ được không..." Cửu Cửu cũng học theo Trình Trình nói, chẳng qua lực của cô bé rất nhỏ, hơn nữa vừa rồi mẹ tức giận cũng dọa tới cô bé, cho nên giọng cũng không lớn.
Trình Trình cúi đầu nói với Cửu Cửu: "Em gái, em chơi với ‘Bối Lạp’ trước, anh và Dương Dương nói chuyện với nhau."
Cửu Cửu nhìn Dương Dương vẫn nằm lỳ trên giường, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Truyện Phương Tây
Sau khi em gái rời đi, Trình Trình lấy ghế ngồi xuống mép giường Dương Dương: "Dương Dương, hôm nay mặc dù mẹ nói hơi quá đáng, nhưng em cũng có chỗ không đúng.
Kỳ nghỉ trôi qua nhiều ngày như vậy, nhưng bình thường em chơi ở ngoài cũng chưa từng thấy em làm bài tập.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không phải những cố gắng trước đó sẽ trở nên uổng phí sao."
"Anh cũng đừng đến dạy dỗ em.
Trước khi anh xuất hiện, mẹ chưa từng nói với em như thế.
Anh là thiên tài, em không thể nào so sánh với anh..."
"Ai nói Trình Trình là thiên tài." Dương Dương vừa nói xong thì giọng nói của Bắc Minh Thiện truyền tới.
Trình Trình đang ngồi trên ghế thì vội vàng đứng lên gọi: "Ba..."
Bắc Minh Thiện đi đến mép giường Dương Dương, ngồi trên ghế Trình Trình vừa ngồi, sau đó kéo Trình Trình đến bên cạnh.
"Dương Dương, Trình Trình lớn lên ở bên cạnh ba.
Thằng bé cũng không phải là thiên tài, hoặc là nói sau khi ba gặp con thì ba mới phát hiện thằng bé có chỗ không bằng con.
Sở dĩ hiện tại thằng bé có thể biến thành như vậy là vì lúc đó ba đã tìm rất nhiều gia sư và giáo viên dạy kèm.
Nhưng hiện tại xem ra tuy rằng thằng bé lấy được nhiều thành tích, nhưng ba lại cảm thấy mình suýt nữa phá hủy đi khoảng thời gian quý báu nhất của nó."
"Ba..." Trình Trình có chút khó tin những gì mình nghe thấy.
Bắc Minh Thiện nói tiếp: "Ba làm ba các con, ba vẫn luôn có một quan niệm, đó là: Con của ba nhất định phải mạnh hơn con của những người khác.
Nhưng sẽ làm cho các con ngày càng không vui vẻ.
Trong cuộc đời con người thì thời gian vui vẻ nhất là tuổi thơ, đó là khoảng thời gian không buồn không lo." Bắc Minh Thiện nói đến đây thì cảm xúc lại trở nên nặng nề: "Chẳng qua tuổi thơ của ba..."
"Ba, lúc nhỏ ba thế nào?" Trình Trình cảm nhận được cảm xúc của ba thay đổi khi nhắc tới chuyện này.
Ngay cả Dương Dương cũng dừng tủi thân, đầu nhỏ nhô ra khỏi gối đầu, hai mắt đỏ lên nhìn Bắc Minh Thiện.
Cậu cảm thấy trong cuộc sống có mẹ luôn bất mãn với việc học tập của mình, có người anh sinh đôi hoàn toàn khác biệt, có ba thỉnh thoảng nổi giận...
Đã đủ đau khổ rồi, chẳng lẽ ba cũng giống như mình sao?
Bắc Minh Thiện nhìn hai đứa con trai, bọn họ lớn lên thật sự rất giống anh lúc còn nhỏ.
Anh nhìn hai đứa giống như mình khi còn bé.
***
"Các con biết không, Trình Trình giống với ba khi còn nhỏ nhất, học tập tốt, gần như mọi phương diện đều làm cho ông nội yên tâm.
Nhưng có biết khi còn nhỏ ba muốn làm người nào nhất không?" Bắc Minh Thiện hỏi hai đứa nhỏ.
Trình Trình và Dương Dương lắc đầu.
"Khi ba còn nhỏ thì ba muốn giống như Dương Dương nhất.
Có thể vui vẻ chơi đùa, hơn nữa quan trọng nhất là có mẹ ở bên cạnh."
"Ba, ý của ba là lúc nhỏ bà nội rời xa ba sao?" Trình Trình cảm thấy có chút khó tin, sao hoàn cảnh của ba lại giống như mình như thế.
"Vì sao?" Dương Dương cũng không nhịn được tò mò hỏi một câu.
Bắc Minh Thiện lại không muốn nói những chuyện không vui của mình lúc nhỏ ở trước mặt bọn trẻ: "Đừng hỏi vì sao.
Tóm lại khi ba còn nhỏ cũng không sống tốt như các con nghĩ đâu, thậm chí còn không vui hơn các con nghĩ, vô cùng đau khổ."
Anh nói xong thì nhìn Trình Trình: "Trình Trình, ba có mấy lời đã sớm muốn nói với con, nhưng trong một khoảng thời gian dài ba không biết nên nói với con thế nào.
Nhưng hiện tại ba cảm thấy đây là thời điểm thích hợp nhất."
"Ba muốn nói gì?"
Bắc Minh Thiện chưa từng dịu dàng nói với bất cứ ai, anh quyết định bây giờ phải nói với con trai một lần: "Ba xin lỗi đã mang lại cho con một tuổi thơ không vui."
Những lời này làm cho Trình Trình cảm thấy có chút giật mình, cũng rất cảm động, nước mắt bắt đầu rơi xuống: "Ba, con chưa từng trách ba.
Hơn nữa con vẫn luôn biết ba muốn tốt cho con mới làm như vậy." Cậu nói xong thì giang hai tay ôm chặt lấy ba.
Dương Dương không thể nào cảm nhận được chuyện đó, cậu chỉ có thể ngồi đó nhìn Trình Trình cũng bắt đầu nức nở.
Nhưng cậu vô cùng xúc động đối với chuyện ba xin lỗi Trình Trình.
Có lẽ bởi vì song sinh có thần giao cách cảm, Dương Dương cảm thấy mình cũng bắt đầu rơi nước mắt.
Hơn nữa ở trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Không phải là nước mắt tủi thân mà là nước mắt cảm động.
Bắc Minh Thiện thấy hai đứa con nghẹn ngào thì cảm nhận được sự ấm áp của tình thân.
Trái tim lạnh lẽo của anh cũng được sưởi ấm.
Không phải vào lúc này, mà sau khi anh gặp Cố Hạnh Nguyên, cùng nhau trải qua nhiều chuyện.
Chẳng qua anh vẫn luôn cảm thấy mơ hồ, chưa từng nhìn thẳng vào nó.
Một lát sau Bắc Minh Thiện nói với bọn nhỏ: "Được rồi, hau đứa khóc cũng khóc đủ rồi, hiện tại phải giống như đàn ông, lau khô nước mắt."
Trình Trình và Dương Dương rất nghe lời dùng tay nhỏ lau nước mắt.
"Còn nhớ sáng nay ba đã hỏi hai đứa gì không?" Bắc Minh Thiện hỏi.
"Đương nhiên ạ, chẳng qua Dương Dương..." Trình Trình nói, lại có chút khó xử nhìn Dương Dương đã ngồi dậy.
Lại đâm vào chỗ đau nên Dương Dương ủ rũ không có sức sống.
Bắc Minh Thiện duỗi tay vỗ vai Dương Dương: "Sao vậy, chưa làm xong bài tập đã có thể đẩy ngã con.
Vậy sau khi con lớn lên sẽ gặp được nhiều chuyện nghiêm trọng hơn làm bài tập, lúc đó con phải làm sao? Khi xảy ra vấn đề thì chỉ cần dũng cảm đối mặt mới là đàn ông chân chính.
Dương Dương, ba tin con có thể giải quyết tốt chuyện này."
Dương Dương vô cùng hưởng thụ lời cổ vũ, lập tức tỉnh táo: "Ba, con đi làm bài tập đây."
Bắc Minh Thiện mỉm cười gật đầu: "Ừ, ba tin nếu con đã nói câu này thì nhất định có thể làm được.
Đương nhiên, ba cảm thấy con cũng không cần gấp gáp như thế, theo ý kiến của ba là vui vẻ chơi đùa trước, sau đó lại nghiêm túc học tập, con thấy thế nào?"
***
Không chỉ Dương Dương mà ngay cả Trình Trình nghe xong thì trợn tròn mắt.
Bọn họ chưa từng nghe ba mở miệng nói như vậy, đây là lần đầu tiên đó.
Bắc Minh Thiện liếc hai anh em bọn họ một cái: "Sao vậy, các con không tin vào lỗ tai mình hay là không tin ba sẽ nói những lời này?"
Dương Dương lại dùng tay lau nước mắt trên mặt, sau đó cười hắc hắc: "Ba, không phải ba nói cùng một ý à.
Nhưng nếu ba đã nói thì tụi con dám không nghe theo sao."
Bắc Minh Thiện đưa tay nhéo mũi nhỏ của cậu: "Tên nhóc này, vừa khóc vừa cười đúng là thay đổi thất thường.
Kỹ thuật diễn của con sắp đuổi kịp chú ba của con rồi.
Nếu con có thể sớm hiểu chuyện nghe lời, mẹ con cũng không cần phải nhọc lòng với con như vậy."
"Ôi ôi...
Ba, ba làm đau mũi con rồi.
Con dựa vào mũi này tìm món ngon đấy.
Hơn nữa ba đừng ở chỗ này nói lung tung được không, lỗ tai con sắp mọc kén rồi.
Người lớn thường nói: Có suy nghĩ của mình.
Thật ra những đứa trẻ như tụi con cũng có suy nghĩ của mình.
Hơn nữa, con muốn đính chính lại một điều: Vừa rồi con không phải giả vờ, bị mắng chửi một trận như vậy thì có ai chịu được chứ."
"Được rồi, con chỉ biết nói lý do này lý do nọ.
Mau rửa mặt sạch sẽ đi.
Chúng ta chuẩn bị xuất phát." Bắc Minh Thiện có chút không chịu được đứa con trai còn nhỏ này đã bắt đầu nói lý không tha.
Dương Dương nhanh chóng nhảy xuống giường, nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.
Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn Trình Trình: "Sao hiện tại Dương Dương ngày càng nói luyên thuyên giống mẹ con vậy.
Có phải mẹ con bọn họ lén lút hướng dẫn nhau hay không?"
Trình Trình bất đắc dĩ nhún vai: "Không đâu, có lẽ bởi vì nó và mẹ ở bên nhau quá lâu nên có chút mưa dầm thấm đất.
Ba, em gái cũng sẽ đi với chúng ta đúng không?"
"Không sai.
Có vấn đề gì sao?" Bắc Minh Thiện gật đầu.
"Không có gì, con nhìn ra được hiện tại em gái còn sợ ba.
Đương nhiên không thể trách em gái cũng không thể trách mẹ."
Nhiều lúc Bắc Minh Thiện và Trình Trình nói chuyện không khác gì hai người lớn nói chuyện với nhau.
Đương nhiên đây là kết quả của việc Trình Trình và anh ở bên cạnh nhau trong thời gian dài.
Anh đã không còn coi đứa con trai này như trẻ con.
Bắc Minh Thiện hơi nhíu mày: "Ba biết rõ chuyện này, cho nên nói hoạt động hôm nay là bồi dưỡng tình cảm ba con với con bé, điều này rất cần thiết."
*
Sau một hồi bận rộn, Trình Trình và Dương Dương đã thay quần áo mình thích nhất.
.