Bắc Minh Thiện vừa mới bước ra khỏi trung tâm du khách, anh cũng không biết là lúc anh vừa mới đi thì ở bên trong đã xảy ra chuyện, nhưng mà anh bước đi cũng không xa chợt nghe thấy đằng sau có âm thanh hỗn loạn, còn mơ hồ có thể nghe thấy có người nói: “Ở phía trên xảy ra chuyện rồi, có sáu tên cướp, nhanh chóng báo cảnh sát đi, trong tay bọn họ đều có vũ khí.”
Bắc Minh Thiện bước chân lập tức xoay người lại ngẩng đầu nhìn lên sảnh ngắm cảnh.
...
Bắc Minh Thiện biết chắc chắn là ở phía trên đã xảy ra chuyện rồi, ánh mắt của anh hơi híp lại, tiếp theo đó anh nhanh chóng chạy về phía sảnh ngắm cảnh.
Ở phía trên có tên cướp, công viên giải trí đã gọi tất cả các nhân viên bảo vệ ở gần đó đến nơi này trong khoảng thời gian mấy phút ngắn ngủi, bên trong đó phong tỏa cánh cửa ra vào duy nhất.
Còn có một bộ phận người cầm dùi cui ở trong tay đi thang máy đến cửa nhà hàng ngắm cảnh, bọn họ dự định sẽ ổn định cục diện ở nơi này trước khi cảnh sát đến, đồng thời cố gắng giải cứu khách hàng.
Dù sao thì cũng không phải là một chuyện gì, nếu như có thể giải quyết tốt đẹp trước khi cảnh sát đến, vậy thì có thể cứu vớt được một phần mặt mũi nào đó.
Bọn cướp đã đóng cửa nhà ăn lại, cấm người ở bên ngoài bước vào, tạo thành tình trạng giằng co với nhân viên bảo vệ.
Ngoại trừ hai phe bọn họ ra thì còn có một phe thứ ba đó chính là Bắc Minh Thiện, anh không nghe lời khuyên ngăn của bảo vệ mà đi xuống phía dưới cho an toàn, mà anh cố chấp ở lại đây quan sát động tĩnh ở bên trong.
Vì đối diện với hướng cửa sổ ở đầu bên kia chính là vị trí của mẹ anh và bọn nhỏ.
“Đại, đại ca, ở bên ngoài có không ít bảo vệ, bọn họ chặn đường ra của chúng ta rồi, chúng ta nên làm cái gì đây.”
Trong đó có một tên giữ cửa nhìn thấy ở bên ngoài có không ít bảo vệ đến, anh ta bắt đầu hoảng hốt.
“Sợ cái gì chứ, ở trong tay của chúng ta có nhiều con tin như vậy, nếu như bọn họ dám động đậy một cái thì chúng ta liền giết mấy người cho bọn họ xem.” Không hổ là làm lão đại, chút dũng khí ấy vẫn có, chẳng qua là anh ta đang nhìn lướt qua phía cửa mà thôi.
Ở cửa có mấy người đang đứng chặn, cũng không làm cho anh ta cảm thấy hoảng sợ, anh ta vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh như cũ.
Giờ phút này trong nhà ăn đã hoàn toàn bị tên cướp khống chế, tất cả mọi người đều dựa theo yêu cầu của bọn họ mà hai tay ôm đầu, ngồi xổm ở trên mặt đất, đồng thời đặt tất cả những thứ đáng giá ở trên người lên trên mặt bàn.
Trong tay của tên cướp cầm đầu có mang theo một cái túi vải, đang mải miết dọn đồ đạc từ trên bàn vào trong cái túi.
Trong miệng của anh ta còn đang không ngừng oán trách: “Cái bọn người này ăn mặc muôn hình vạn trạng như thế mà sao đi chơi không mang theo một chút tiền, xem xem đều là ba cái gì đâu không, lúc đếm lại cũng rất là phiền phức.”
Những người đang ngồi xổm trên mặt đất lúc đầu trong lòng đều vô cùng sợ hãi, có người nào đó thỉnh thoảng còn sẽ phát ra tiếng nức nở nho nhỏ.
Nhưng mà sau khi nghe thấy những lời này tình huống lại xảy ra một chút thay đổi kỳ lạ, thế mà dưới tình huống khẩn trương như thế có mấy người đã không nhịn được mà cười ra tiếng.
Nhưng mà mấy người bọn họ dường như đã ý thức được trong trường hợp như thế này hình như là hành động như vậy có chút không đúng, liền lập tức thu hồi âm thanh, nhưng mà vẫn để cho tên cướp cầm đầu nghe thấy âm thanh "phốc" không ngừng phát ra.
Thu một đống tiền lẻ, trong lòng của tên cướp cầm đầu vốn dĩ đã có chút phiền não rồi, anh ta dùng dao vỗ vào cái bàn phát ra âm thanh "bốp bốp" vang dội.
“Làm gì, làm gì vậy hả? Ở đây đang cướp bóc mà các người còn có thể cười thành tiếng, không biết là do các người không sợ chúng tôi hay là do gan của các người quá lớn, nếu là như vậy vậy thì tôi sẽ để cho các người khóc cho thật tốt.”
Cái tên đại ca này móc túi, mặc dù là đồ ngốc không dễ dùng cho lắm nhưng mà vẫn là một tên cướp nhẫn tâm, trong tay của anh ta mang theo dao, hung tợn quét mắt nhìn toàn bộ nhà ăn tìm kiếm nơi phát ra tiếng cười.
Sau khi quét mắt một vòng thì cuối cùng ánh mắt khóa chặt mục tiêu, đó chính là ở vị trí gần cửa sổ vẫn còn vang lên một giọng cười khanh khách nho nhỏ.
Anh ta ném cái túi ở trong tay của mình cho đồng bọn và cho bọn họ nhanh chóng bỏ tiền vào trong túi, còn mình thì đi tìm nơi phát ra âm thanh.
...
Người đứng ở bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy hành động của bọn họ, nhưng mà lại không nghe thấy âm thanh ở bên trong.
Bọn họ nhìn tên cướp cướp sạch những món được đặt ở trên bàn, cũng nhìn ra được dường như là những người này còn có chút bối rối, bởi vì đồng thời bọn họ còn gom không ít đồ ăn đang đặt ở trên bàn vào trong túi.
“Hừ, sao đám người này trông có vẻ không chuyên nghiệp như thế nhỉ, xem ra không cần chờ cảnh sát đến đây, một lát nữa chúng ta xử lý bọn họ đi.” Một người bảo vệ đứng ở bên cạnh của Bắc Minh Thiện lên tiếng nói, khóe miệng còn lộ ra một nụ cười lạnh xem thường.
Đối với trạng thái hiện tại của nhân viên bảo vệ, Bắc Minh Thiện cảm thấy vô cùng bất mãn, mặc kệ đám người này có chuyên nghiệp hay là không, chỉ cần trong tay của bọn họ có cầm vũ khí thì đó chính là nhân vật nguy hiểm, vậy thì cũng sẽ tạo thành tổn thương và uy hiếp đối với những người khác.
Chỉ có điều là hiện tại anh không có tâm trạng để quản lý những chuyện này, anh chỉ quan tâm đến người nhà của mình, bọn họ không có chuyện gì là được rồi.
Từ lúc mới bắt đầu, bọn cướp thao tác không nhanh không chậm, sau đó đột nhiên lại tăng nhanh tốc độ, cùng lúc đó có một tên đang mang theo dao đi về phía vị trí gần cửa sổ.
Cái này khiến cho Bắc Minh Thiện bắt đầu cảm thấy lo lắng, bởi vì anh đã nhìn ra được phương hướng của người kia đang đi đúng là vị trí chỗ ngồi của bọn nhỏ và mẹ mình.
Cái tên này muốn làm cái gì, chẳng lẽ phát hiện cái gì rồi? Bắc Minh Thiện đã chuẩn bị tốt xông vào trong cứu người, chỉ cần chuyện phát triển theo hướng mà anh không muốn nhìn thấy thì anh nhất định sẽ làm như vậy.
Cùng lúc đó các nhân viên bảo vệ khác cũng cảm thấy tình huống ở bên trong bắt đầu xảy ra thay đổi, cái này khiến cho thần kinh vừa mới được thả lỏng lúc nãy của bọn họ đã trở nên căng cứng: “Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, nếu như bọn họ gây bất lợi cho khách hàng thì chúng ta liền vọt vào trong kiềm chế bọn chúng trong tốc độ nhanh nhất có thể..."
“Hừ, đúng là một đám ngu.” Bắc Minh Thiện cười lạnh rồi nói một câu.
Người vừa mới sắp xếp kế hoạch có vẻ như là người đứng đầu của nhóm bảo vệ, lời nói của anh ta nhận phải hoài nghi, trên mặt có vẻ có hơi xấu hổ.
Trong tay của anh ta có cầm theo cây dùi cui, nhìn Bắc Minh Thiện đang đứng ở cửa cách đó không xa, từ khi đến đây ổn định thế cục anh ta cũng không có chú ý đến nơi này còn có những người khác.
“Không phải là lúc nãy tôi đã cho tất cả mọi người đi xuống dưới chờ rồi hả, tại sao anh vẫn còn ở đây, anh cho rằng nơi này đang diễn trò à? Bên trong có một đám cướp đó.”
Mặc dù là người đứng đầu mang theo một bụng lửa giận, nhưng mà sau khi nhanh chóng đánh giá Bắc Minh Thiện từ trên xuống dưới, giọng nói vẫn hòa hoãn không ít.
Anh ta có thể nhìn ra được quần áo của người này đều không phải là loại quần áo rẻ tiền mua trên vỉa hè, hơn nữa còn tản ra một loại khí chất cao quý, với lại nhìn khuôn mặt của Bắc Minh Thiện lạnh lùng uy nghiêm, chắc có lẽ là một người không dễ trêu chọc.
“Tôi mặc kệ ở bên trong là người nào, chỉ cần biết nếu như đắc tội với tôi thì sẽ không có kết cục tốt.” Bắc Minh Thiện lạnh lùng nhìn động tĩnh của tên cướp ở bên trong.
...
Không biết tại sao Cố Hạnh Nguyên đột nhiên lại cảm thấy trong lòng vô cùng hỗn loạn, cô dứt khoát ném tài liệu ở trong tay qua một bên, đứng dạy cầm ly đi đến phòng giải khát.
Tại sao ngày hôm nay cô cứ cảm thấy trong lòng hỗn loạn, ngay cả chính cô cũng không thể nào cho ra một đáp án, có lẽ là do nguyên nhân đột nhiên cảm thấy hiện tại gánh nặng ở trên vai mình không ít.
Cô dùng cái muỗng nhỏ không ngừng khuấy cà phê ở bên trong một cách nhẹ nhàng.
Mặc dù là trong khoảng thời gian này bản thân mình cũng được gọi là chủ tịch, nhưng mà trước ngày hôm qua mình chỉ là một người đại diện mà thôi, nói một cách khác chẳng qua chỉ là bù nhìn, nếu như xảy ra chuyện lớn gì đương nhiên sẽ có người chống đỡ.
Nhưng mà bây giờ khác biệt rồi, mình phải trở thành người chống đỡ.
...
Giang Tuệ Tâm vừa mới trở về phòng giam của mình, chỉ có điều là chưa ngồi nóng chỗ thì nữ dự cảnh đã xuất hiện trước mặt của bà ta một lần nữa: “7564, đi theo chúng tôi, có người muốn gặp bà.”
Tại sao lại có người muốn gặp mình? Cái này là có ý gì vậy chứ, không đến thì chẳng có ai đến, nhưng mà lúc đến rồi thì lại cả đống.
Từ lúc nào mình lại trở thành bánh trái thơm ngon? Cho dù Giang Tuệ Tâm có nghi ngờ, nhưng mà vẫn đi theo nữ cảnh sát đi đến phòng quan sát.
“Bà nội.” Bắc Minh Diệp Long nhìn thấy Giang Tuệ Tâm bị nữ cảnh sát mang tới, anh ta vội vàng đứng dậy.
Không thể không phủ nhận, đối với Lý Thâm, Giang Tuệ Tâm càng muốn gặp Bắc Minh Diệp Long hơn.
“Hóa ra là Diệp Long đến đó à.” Mấy ngày nay, cuối cùng trên mặt của Giang Tuệ Tâm cũng đã xuất hiện một nụ cười đặc trưng hiếm có.
“Bà nội, cháu thật sự xin lỗi, cho đến bây giờ cháu mới có thể đến đây thăm bà, bà sẽ không trách cháu chứ.” Bắc Minh Diệp Long nói, cầm lấy chút điểm tâm mà mình đã mua ở trên đường khi đến đây: “Đây đều là những món mà bình thường bà thích ăn.”
Ánh mắt của Giang Tuệ Tâm trở nên đỏ hồng, vào lúc này còn có một đứa cháu trai hiếu thuận không quên mình.
...
Trong nhà hàng ngắm cảnh, ở khu vui chơi, tên cướp đứng đầu bước từng bước tiếp cận chỗ ngồi của Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành.
“Ui da, đau đau..."
Ai cũng không ngờ đến Dương Dương bị tên cướp nắm lỗ tai xách dậy.
“Dương Dương, Dương Dương! Các người muốn cái gì thì chúng tôi cho các người là được rồi, tại sao phải làm tổn thương đến cháu của tôi hả!” Dư Như Khiết nhìn thấy Dương Dương bị nắm chặt, vội vàng cầu khẩn.
“Hừ...” Tên cướp cười lạnh: “Tao ghét nhất là lúc tao nói chuyện mà có người khác nói chuyện, hơn nữa lại càng làm cho tao không thể tha thứ được đó chính là còn là một đứa nhỏ như thế.”
tên cướp đứng đầu nói, di chuyển tầm mắt nhìn về phía Dương Dương, anh ta hung tợn trừng mắt nhìn cậu: “Thằng nhỏ, nói đi, lúc nãy mày cười cái gì hả, chẳng lẽ là bọn tao ăn cướp làm cho mày cảm thấy buồn cười như vậy hả?”
“Này này, chú có thể nhẹ một chút được hay không.” Dương Dương đối mặt với tên cướp đứng đầu đang cầm dao cũng không biểu hiện ra sợ hãi gì hết, cậu toát miệng phàn nàn nói.
Đối mặt với đứa nhỏ như thế này, chẳng những tên cướp không tức giận, ngược lại còn cười: “Thằng nhóc, không nhìn ra nha mày còn gan hơn là với đám người lớn đó, mày trả lời câu hỏi lúc nãy của tao đi, tao sẽ thả mày ra, như thế nào?”
“Vậy chú có thể nắm nhẹ một chút hay không hả? Không nặng không nhẹ.”
Không biết là tên cướp đứng đầu xuất hiện sự rảnh rỗi từ nơi nào, anh ta rất có hứng thú mà muốn nghe thằng nhóc không sợ trời không sợ đất nói ra đáp án ra sao.
“Được rồi, tao buông tay ra, nếu như mày muốn chạy thì...” Nói xong, bàn tay đang nắm của anh ta buông lỏng ra, sau đó dùng con dao sáng loáng lắc lư ở trước mặt của Dương Dương.
Dương Dương vuốt vuốt lỗ tai của mình, nhíu mày nói: “Chú nhìn đi, chú nắm lỗ tai của người ta đỏ lên hết cả rồi, bực mình nhất là những người ăn cướp như chú đó, chẳng có một người nào có kỹ thuật cả, ai cũng biết rằng đương nhiên là ở trong ngân hàng có lượng tiền tối đa, nếu như mọi người đi ăn cướp thì phải đi đến đó chứ, ăn cướp trong khu vui chơi thì có gì giỏi giang đâu.”
Ánh mắt của tên cướp đang nhìn Dương Dương hơi híp lại, bàn tay đang nắm dao không khỏi âm thầm dùng sức, anh ta chưa từng bị một đứa bé quở mắng mà không chừa lại mặt mũi như thế này, hơn nữa còn ở trước mặt đàn em của anh ta.
.