“Đều khó chịu nhất chính là chèn quảng cáo khi đang đến hồi căng thẳng, đương nhiên càng phiền phức hơn đó chính là khi chiếu phim của mình mà lại phát quảng cáo, cho dù là ngắn thì cũng không được.”
Anna nghe thấy lời nói của Lạc Kiều thì nở nụ cười: “Cậu đó nha, nếu như mà người ta xâm phạm vào lợi ích của cậu thì cậu liền bắt đầu công kích, đài truyền hình người ta làm như vậy cũng không phải là vì kiếm tiền thôi à.”
Lạc Kiều hừ lạnh một tiếng: “Đài truyền hình nào có thể thiếu tiền, mà cái đám người mới thật sự là loại người hút máu đó, bề ngoài giống như là cơ quan ngôn luận của chính phủ, nhưng mà trên thực tế đều hám lợi, đều là treo đầu dê bán thịt chó.
Sáu cái tên cướp này, người trong cả một phòng thế mà bị một người làm thay đổi cục diện, thật sự muốn xem xem người này là người như thế nào.”
“Này này, cậu đừng có mơ mộng nữa nha, hiện tại cậu là phụ nữ có chồng đó, hơn nữa còn có một đứa con.”
“Vậy thì thế nào chứ, chẳng lẽ không cho phép tớ ảo tưởng một chút hả, muốn nói người có thể kiểm soát cục diện như thế này ngoại trừ chú hỏa thần của chúng ta thì thật sự không nghĩ ra được có ai khác.” Lạc Kiều nghĩ đi nghĩ lại, bản thân cũng vui vẻ lên.
Anna nhếch miệng: “Cậu đó nha, lúc trước trốn tránh người ta từ đông tới tây, hiện tại thay đổi một phát hết một trăm tám mươi độ, sớm biết có lúc hiện tại thì tại sao lúc trước còn như thế hả.”
“Tớ, tớ không phải là bởi vì cái tên "ông chủ" từ trong miệng của anh ấy hay sao, tên kia mới là đáng ghét nhất đó.
Đây mới chính là cái được gọi là giận cá chém thớt, tớ chán ghét nhất chính là loại thái độ lạnh lùng như băng và cách làm bá quyền của Bắc Minh Thiện đối với Hạnh Nguyên, đương nhiên tôi sẽ nghĩ có phải chú hỏa thần cũng sẽ là người như thế này hay không.
Đây chính là "gần Thiện thì đen, gần đèn thì sáng" nhưng mà thông qua sự quan sát lâu dài và điều tra nghiên cứu tỉ mỉ của tớ, tớ cũng đã phát hiện hóa ra là ông chú hỏa thần của chúng ta là một đóa hoa sen "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn"."
“Kiều Kiều, cậu đừng có nói nữa, cậu nói làm cả người của tớ đang nổi hết da gà đây.” Anna cố ý giả vờ như là đang phát run.
“Hừ, cậu như thế này gọi là ao ước ghen tị đó.”
...
Thật sự không biết rằng Hình Uy đang vùi đầu trong công việc khi nghe thấy những lời nói hoa mỹ của Lạc Kiều nói về mình thì sẽ có tâm trạng như thế nào.
Cố Hạnh Nguyên xem tài liệu nhưng mà tâm trạng vẫn cứ không tập trung được, trạng thái như thế này đã kéo dài một hồi lâu rồi.
Hình Uy kêu cô nghỉ một lát đi rồi hẵng làm việc tiếp, nhưng mà lại bị cô từ chối.
Lúc này điện thoại di động đang đặt ở trên bàn làm việc lại vang lên.
Lấy qua nhìn, là của Anna gọi tới, không biết là tìm mình có chuyện gì, hoặc là trong nhà lại xảy ra chuyện gì đó.
Nghĩ đến đây, cô lập tức nghĩ tới bọn nhỏ, nhất là bé cưng Cửu Cửu, con bé với Bắc Minh Thiện ở cùng với nhau như thế nào, có khi nào đã bắt đầu kêu gào khóc lóc muốn về nhà tìm mẹ hay không?
“Thưa cô, có điện thoại kìa.” Hình Uy ngồi đối diện nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên chậm chạp mãi mà không nhận điện thoại, không biết rốt cuộc là cô đang suy nghĩ cái gì, liền nhẹ nhàng nhắc nhở một câu.
“À, tôi nghe ngay đây, là Anna gọi tới.” Cố Hạnh Nguyên nói xong thì ấn nút trả lời.
“Anna, có chuyện gì tìm tớ vậy?”
“Hạnh Nguyên, bây giờ cậu có rảnh không vậy, mở tivi xem xem đi, tin tức khu vực đó.”
“Anna, đây là thời gian mà người ta đang bận rộn mà, sao có thời gian xem tivi được chứ.
Đúng rồi, trưa nay tớ còn phải đi tham gia một bữa tiệc chiêu đãi nữa, nếu như Bắc Minh Thiện có đưa bọn nhỏ trở về thì làm phiền cậu chăm sóc cho bọn nhỏ nha.”
“Hạnh Nguyên, cậu tốt nhất vẫn nên xem một chút đi, trong tin tức đang đưa tin chính là công viên trò chơi mà Bắc Minh Thiện dẫn bọn nhỏ đi đó ở đó xảy ra chuyện rồi.
...
Thần kinh của Cố Hạnh Nguyên lập tức tỉnh táo hẳn: “Anna, cậu nói cái gì, xảy ra chuyện rồi.
Được rồi, tớ lập tức xem ngay.”
Cô vội vàng đặt điện thoại di động xuống, sắc mặt bắt đầu trở nên khẩn trương, con cái đang ở nơi đó, người làm mẹ sao có thể không lo lắng được chứ.
“Cô chủ, xảy ra chuyện gì vậy?” Trong một vài câu nói lúc nãy của Cố Hạnh Nguyên, Hình Uy đã nghe ra dường như là có chuyện gì đó xảy ra, hơn nữa nhìn sắc mặt căng thẳng của cô liền biết rõ không phải là chuyện nhỏ.
Không cần có dặn dò, anh ta đã bật máy chiếu phía sau trong phòng làm việc, nó được dùng để thuyết trình và thỉnh thoảng được dùng làm tivi.
“Khu vui chơi mà bọn nhỏ đi đã xảy ra chuyện rồi, nhanh chuyển đến tin tức khu vực đi.” Cố Hạnh Nguyên nói, cô vội vàng gọi một cuộc điện thoại cho Bắc Minh Thiện, cô muốn xác nhận giờ phút ngày bọn nhỏ được an toàn.
Nhưng mà ngoài dự liệu là từ đầu đến cuối điện thoại đều không có người nhận: “Cái tên này nghe điện thoại đi chứ!” Cô chờ đợi trong lo lắng, trong miệng lại không ngừng nói.
Nhưng mà thứ cô chờ đợi được lại không phải là âm thanh của Bắc Minh Thiện, mà âm thanh máy bận truyền đến: “Số điện thoại của quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Lập tức một loại dự cảm bất thường đánh vào trong lòng, sẽ không phải là thật sự xảy ra chuyện gì rồi đó chứ.
Những gì được chiếu trên màn hình là buổi tường thuật trực tiếp: “Xin chào các bạn, chúng tôi đang theo dõi và đưa tin vụ việc, có người bị bắt làm con tin ở trong khu tham quan trong khu trò chơi ở thành phố, trong phóng sự ở phần trước chúng ta đã rất vui mừng khi nhìn thấy hầu hết các du khách bị bọn cướp khống chế ban đầu đều đã trốn thoát thành công, bây giờ chỉ còn lại sáu con tin trong sảnh tham quan, mà dựa theo phản ứng của du khách trốn thoát, bọn họ là bởi vì sự xuất hiện của một người mới có thể được cứu, mà người này hiện tại cũng đang ở bên trong tiếp tục đối đầu với tên cướp.”
“Cô chủ, ngày hôm nay ông chủ với bọn nhỏ đi ra ngoài chơi, sẽ không phải là đến đây đó chứ.” Hình Uy cẩn thận mà hỏi một câu, bởi vì anh ta biết chuyện sáng ngày hôm nay làm cho mọi người cũng không vui vẻ gì.
Cố Hạnh Nguyên không trả lời lại, chỉ là ánh mắt cứ nhìn chầm chập vào màn hình mà nổi giận đùng đùng: “Trước khi đi tôi đã nói rồi, không cho phép ra ngoài, cuối cùng bọn họ vẫn đi ra ngoài.”
“Cô chủ, trước tiên cô đừng nóng giận mà, ông chủ cũng chỉ là có lòng tốt mà thôi, công việc bây giờ của cô vô cùng bận rộn, không có thời gian đi chơi cùng với cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ, cho nên ông chủ dẫn bọn họ đi ra ngoài..."
“Đừng thay ông chủ của anh nói tốt ở trước mặt của tôi, anh ta là dạng người gì, trong lòng có suy nghĩ quỷ quái gì, tôi là người hiểu rõ ràng nhất.
Bận rộn công việc đó cũng là do anh ta tìm cho tôi, mục đích còn không phải là muốn mượn cơ hội này để tiếp cận bọn nhỏ hả.”
“Cô chủ, có lẽ là trước đó tư cách để nói những lời nói tiếp theo đây tôi còn chưa có đủ, nhưng mà hiện tại tôi cảm thấy tôi đã có tư cách nói rồi, đó chính là thật ra cô chủ cũng không hiểu được lòng của một người làm ba.
Mặc dù mỗi ngày đều sẽ bận bịu tứ phía, thậm chí ngay cả chuyện của con cái cũng sẽ không quan tâm, nhưng mà không biểu thị rằng người đó không quan tâm đến con mình, liều mạng làm việc như thế này, hi sinh thời gian ở cùng với bọn nhỏ, còn không phải là vì tương lai của bọn nhỏ được sống tốt hơn hay sao? Tôi đã từng có suy nghĩ giống như cô, cho rằng đây chỉ là đang lấy một cái cớ mà thôi, nhưng mà hiện tại tôi là người đã được trải nghiệm sâu sắc.
Không phải là không muốn ở bên bọn họ, mà là nếu nhưng ở bên bọn họ rồi mặc dù có thể có được vui vẻ tình thân ngắn ngủi, nhưng mà sau này thì sao chứ, có thể sẽ gặp phải tình cảnh người một nhà cảm thấy mệt mỏi vì kế sinh nhai, huống hồ gì từ nhỏ ông chủ đã được trải nghiệm cuộc sống, để cho anh ấy có quan niệm về tình thân.
Nhưng mà cô không nhìn ra được ư? Anh ấy đã dần dần thay đổi.”
...
Có lẽ một phen xúc động móc tim móc phổi của Hình Uy đã chạm đến trái tim đang tức giận, lông mày của cô nhẹ nhàng nhướng lên không nói cái gì nữa, mà là tiếp tục chú ý vào bản tin.
Màn hình tivi ngắm ngay vào cửa ra vào của khu trung tâm du khách, đã bị cảnh sát phong tỏa, vì lý do an toàn đã di dời tất cả các du khách ở khu vực này đều đứng trong một phạm vi cách xa đây mười mét.
Một số cảnh sát đang trang bị đồ bảo hộ chống cháy nổ sẵn sàng đối đầu với bọn cướp, và tìm cơ hội để giải cứu những con tin còn lại.
Trong lúc bọn họ muốn đi vào trong, một vài bóng đen vượt qua trước tầng một của khu trung tâm, cảnh sát nhanh chóng chuẩn bị tinh thần để phòng bọn cướp lao ra khỏi vòng vây.
“Là bà chủ, cậu chủ nhỏ, cô chủ nhỏ, cùng với ông Mạc.
Tại sao lại không nhìn thấy ông chủ đâu vậy chứ?” Sức quan sát của Hình Uy vẫn rất nhạy bén, từ cái bóng dáng ở bên trong đã có thể đánh giá được đó là ai, nhưng mà cùng lúc cũng đưa ra nghi vấn.
Quả nhiên bóng người dần dần rõ ràng hơn, chỉ nhìn thấy Mạc Cẩm Thành đỡ Dư Như Khiết với gương mặt đầy nước mắt, ở bên cạnh bọn họ là ba đứa nhỏ, sau lưng bọn họ còn có ba nhân viên bảo vệ đang tiến hành bảo vệ cho họ.
Mấy người này vừa mới đi ra đến, các truyền thông đều không để ý đến cảnh sát đang duy trì trật tự, bao vây năm người lại một chỗ.
Truyện Mạt Thế
Vốn dĩ đây chẳng qua chỉ là một tin tức nhỏ mà thôi, nhưng kể từ khi Mạc Cẩm Thành xuất hiện thì nó đã trở nên không còn bình thường nữa, mặc dù Mạc Cẩm Thành cùng với Dư Như Khiết đã rất bình thường, nhưng khi đó tin tức Mắc Minh thị hợp tác với tập đoàn GT đã náo động một phương.
Cũng chính vì vậy, Mạc Cẩm Thành liền tiến vào trong tầm mắt của phóng viên.
Không ngờ đến là ông ta lại trở thành đương sự của vụ việc lần này.
“Ông Mạc, ông Mạc, xin hỏi là các người thành công thoát ra bằng cách nào vậy.
Lúc nãy chúng tôi đã biết bọn cướp ở phía trên bắt năm người làm con tin, còn có một người đang giằng co với bọn họ, cũng chính là bởi vì người này mà nhóm con tin đầu tiên mới có thể được giải cứu thành công thoát ra một phần lớn.
Ông có biết anh hùng đang đối đầu với đám cưới này là ai không vậy?”
Nhìn tin tức, Hình Uy nhớ lại: “Trước đó tôi đã có gọi điện thoại gọi cho ông chủ, nói cho anh ấy biết chuyện trưa nay, về mặt thời gian chắc là trước chuyện lần này, nói như vậy sau khi ông chủ biết là mình có việc thì đã không dẫn bọn họ đi ra ngoài chơi, mà là giao bọn họ cho bà chủ..."
Lúc này Cố Hạnh Nguyên nhìn Hình Uy, cười lạnh một trận: “Có thấy chưa hả, không phải là tôi có cái nhìn phiến diện với Bắc Minh Thiện, mà là anh ta vốn dĩ chính là một người như vậy, cho nên sau này anh cũng không cần phải nói tốt cho anh ta đâu.”
Hình Uy cũng chỉ đành không lên tiếng, cũng không trách cô chủ tức giận với ông chủ, nhìn từ tình hình hiện tại mẹ của mình cùng với con trai con gái của mình thiếu chút nữa đã làm con tin, nhưng mà anh lại không đếm xỉa không biết là anh đã đi đâu rồi.
...
Đối mặt với cuộc phỏng vấn của phóng viên, Mạc Cẩm Thành cảm thấy chuyện này cũng không cần phải né tránh gì hết: “Các người phỏng vấn tôi thì được, nhưng mà có thể nhường cho một con đường được hay không hả? Để cho người nhà của tôi đi trước, ngày hôm nay bọn họ đã phải sợ hãi quá nhiều.”
Các phóng viên cũng không phải là không nói lý, Mạc Cẩm Thành đã đồng ý nhận phỏng vấn, vậy thì cũng đã thuận tiện hơn.
Thế là Dư Như Khiết dẫn theo ba đứa nhỏ đi khỏi dưới sự bảo vệ của nhân viên bảo vệ, bọn họ trở về xe chờ Mạc Cẩm Thành.
Nhìn thấy bọn họ đi rồi, Mạc Cẩm Thành cũng thở dài một hơi, sau đó mới mỉm cười với phóng viên: “Các bạn phóng viên, có vấn đề gì xin cứ hỏi.”
“Ông Mạc, chúng tôi rất muốn biết người cứu các người ra là ai, tại sao anh ta lại có thể thành công cứu nhiều người từ trong tay của bọn cướp ra như vậy, ông là người trong cuộc chắc chắn biết rất rõ ràng.
Hơn nữa chúng tôi còn muốn biết các người đã đi ra đây rồi, phía trên chỉ còn lại một mình anh ta, như vậy tình huống phía trên có phải là rất bất lợi đối với anh ta không?”
...
Mạc Cẩm Thành chỉ trầm ngâm trong chốc lát, sau đó mới nói với ống kính: “Tôi đứng đây cảm ơn phóng viên thay cho nó, cùng với các bạn đã quan tâm đến chuyện này, thật ra người này rất quen thuộc, cậu ấy chính là Bắc Minh Thiện, chủ tịch của tập đoàn Mắc Minh thị.”
“Òaaa...”
Tất cả những người ở đây sau khi nghe thấy cái tên của Bắc Minh Thiện thì đều kinh ngạc kêu lên một trận.
Bọn họ biết kể từ khi Bắc Minh Thiện tuyên bố mình rời khỏi tập đoàn Mắc Minh thị thì ra đi im lặng không dấu vết không có ai tìm được anh.
.