Nếu như Hình Uy đã mở lời, vậy thì anh cũng không thể ngồi nhìn mà không làm gì.
Lúc đầu, giao lại vị trí tổng giám đốc cho Cố Hạnh Nguyên cũng được coi là một mối nguy hiểm lớn.
Còn về việc tại sao lại vui vẻ đồng ý việc làm trợ lý của cô, cũng là vì anh đã nhìn ra một vài dấu hiệu.
Sau khi rời đi, nội bộ Bắc Minh Thị cũng bắt đầu chia năm xẻ bảy, hơn nữa đối với một tổng giám đốc vừa mới nhậm chức cũng không thể nhìn thấy mà làm lơ được, đại đa số đều làm qua loa cho có.
Điều này khiến Bắc Minh cảm thấy người phụ nữ Cố Hạnh Nguyên này quản lý quả thực có chút khó khăn, cho dù có Hình Uy ở bên cạnh hỗ trợ cho cô, đó cũng chỉ là giọt nước tràn ly.
Có câu nói không biết có đúng không: Đã giúp lên ngựa thì hãy giúp đi thêm một đoạn đường.
Bây giờ đã đến lúc anh tiễn cô một đoạn rồi.
Bắc Minh Thiện bước tới trước bàn làm việc của Cố Hạnh Nguyên, tiện tay cầm lấy tấm thiệp mời còn lại.
Không cần hỏi cũng biết hôm nay cô đang buồn phiền vì chuyện này.
“Hôm nay mọi người cứ lảng tránh như vậy có lẽ là vì chuyện này.
Thời gian cậu đi theo tôi không phải là ngắn, nếu cậu đã không có cách giải quyết chuyện này, xem ra lại càng khó giải quyết.”
Nói xong, anh mở tấm thiệp mời, đây là thiệp mời quốc tế Thành Đường gửi tới.
Đây là đối tác chất lượng nhất của Bắc Minh, Cố Hạnh Nguyên làm sao có thể từ bỏ họ được, điều này khiến anh cảm thấy khó hiểu.
“Hình Uy, cậu đã theo tôi bao nhiêu năm như vậy, lẽ nào không biết Thành Đường quan trọng với Bắc Minh Thị chúng ta thế nào sao, sao lại để cô ấy từ bỏ nó chứ, còn tấm thiệp khác là của ai gửi?” Bắc Minh Thiện không ngừng lắc lư tấm thiệp mời trong tay trước mặt Hình Uy.
Bắc Minh Thiện cảm thấy có chút tức giận với hành động phớt lờ lời mời mà Thành Đường gửi tới của Cố Hạnh Nguyên cùng với việc Hình Uy không giúp cô đưa ra những lựa chọn đúng đắn.
Hình Uy vẻ mặt đầy ấm ức.
Cùng với đó, từ giọng điệu của Bắc Minh Thiện anh cảm nhận được rằng, thái độ của Bắc Minh Thiện đối với Thành Đường quan trọng như thế nào: “Xin lỗi ông chủ, tôi không giúp được cô chủ đưa ra quyết định sáng suốt, đây là sơ suất của tôi.
Còn về tấm thiệp khác mà anh nói, là do một chính phủ gửi đến.
Lúc đó anh không ở đây, hơn nữa cô chủ cũng không muốn tôi báo cho anh biết, cho nên tôi khó mà lựa chọn.
Đợi tới lúc anh về thì thời gian sắp đến, cô Nguyên mới tiện tay lấy một tấm thiệp rồi đi."
Sau khi nghe Hình Uy kể lại một loạt, sự tức giận của Bắc Minh Thiện cũng vơi đi không ít.
Một lời mời từ chính phủ? Chuyện này khiến anh cảm thấy có chút kỳ lạ.
Bình thường họ rất ít khi qua lại với chính phủ.
Cho dù hai tấm thiệp mời, có rơi vào tay anh đi nữa, có lẽ anh cũng sẽ phải suy nghĩ một chút.
Anh nhìn Hình Uy với dáng vẻ hối lỗi: “Chuyện này là tôi trách nhầm cậu rồi.
Nếu đổi lại là tôi, có lẽ tôi cũng phải suy nghĩ chuyện đó.”
"Ông chủ, anh đừng nói như vậy, chuyện này vốn dĩ là trách nhiệm của tôi.
Nếu như cô chủ đã cầm thiệp của chính phủ rồi, vậy tờ còn lại chúng ta phải xử lý thế nào? Có cần tôi gọi điện thoại cho họ sắp xếp lại thời gian hẹn không?”
Bắc Minh Thiện nhìn tấm thiệp mời trên tay một lần nữa, sau đó nhìn thời gian, con hơn một tiếng nữa mới tới thời gian hẹn.
Anh nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi đặt tấm thiệp mời lên trên người mình: “Không cần từ chối họ nữa, chuyện này cứ để tôi đi là được.
Trước đây họ vẫn luôn liên lạc với tôi, cho dù thân phận hiện tại của tôi có thay đổi, tôi nghĩ họ cũng không để ý đâu.”
***
Cố Hạnh Nguyên lái xe, đến địa điểm đã định trong thiệp mời.
Đây là một hòn đảo giữa hồ, nằm ở bên rìa thành phố.
Vài năm gần đây, để cải thiện chất lượng thành phố và môi trường sống của người dân, chính phủ đã đặc biệt mở ra một vành đai cảnh quan xung quanh thành phố.
Những hòn đảo giữa hồ giống như này được phân bố theo bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc của thành phố, độ lớn nhỏ của mỗi hòn đảo cũng không giống nhau, có cùng một mục đích nhưng đặc điểm rất riêng biệt.
Địa điểm mà cô ấy tới chính là nơi được tổ chức hội nghị và khách sạn của quan chức.
Tất nhiên, không phải ai cũng có thể tới một nơi như thế này, bề ngoài có vẻ nó được mở công khai cho dân chúng, nhưng thực chất chỉ có những người thuộc nội bộ chính phủ mới được phép vào.
Một cây cầu bằng gỗ rộng hai mươi mét kết nối hòn đảo với thế giới bên ngoài.
Vây xung quanh hòn đảo nhỏ được trồng các loại cây tươi tốt rậm rạp, cùng với những hàng dương liễu rủ xuống trồng theo tạo hình hòn đảo, mỗi khi có cơn gió thổi qua, những càng liễu rủ bóng xuống mặt hồ giống như những gợn sóng lăn tăn.
Được bao vây xung quanh bởi hàng cây xanh mướt rậm rạp, bên trong là năm sáu biệt thự nhỏ cùng với một tòa nhà mười tầng và một hội trường nằm ở trung tâm hòn đảo.
Cố Hạnh Nguyên ngồi trong xe, ngắm nhìn cảnh vật trước mắt, trong lòng lại cảm thấy vô cùng phức tạp.
Đây là một nơi xa hoa cao cấp đến nhường nào, nhưng điều không thể ngờ đến lại là những thứ ẩn giấu đằng sau khiến con người ta cảm thấy có chút gì đó xót xa trong lòng.
Cô từ từ lái xe lên cầu vòm, băng qua hồ và lái xe tiến vào hòn đảo.
Sau khi lên hòn đảo nhỏ, tất cả những thứ mà cô nhìn thấy đều là cảnh tượng trước giờ chưa từng nhìn thấy bên ngoài.
Từng chiếc siêu xe đỗ hai bên đường được lát bằng đá hoa cương, có ô tô con, có cả xe chuyên dụng…Những thứ này, cô thường xuyên nhìn thấy trên thời sự địa phương, đặc biệt là mỗi khi lãnh đạo ra ngoài kiểm tra.
Lúc này, một người lính trẻ cầm súng thép, dáng vẻ trông chưa tới hai mươi tuổi, bước ra từ trạm gác bên cạnh, anh ra chặn đầu xe của Cố Hạnh Nguyên.
Sau khi chào hỏi Cố Hạnh Nguyên đúng theo tác phong quân đội, anh ta nghiêm mặt nói: “Chào cô, ở đây không cho phép xe bên ngoài đi vào.
Xin hỏi cô có giấy thông hành không? Nếu như không có, mời cô nhanh chóng rời khỏi đây.”
Giấy thông hành? Làm sao mà cô có được thứ này chứ.
Cô rõ ràng có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi, tôi không có giấy thông hành, nhưng tôi được người khác mời đến đây.
Hay là anh đợi tôi gọi điện thoại xác minh nhé?”
Nhưng anh lính gác ấy lại không để mình bị mắc lừa, anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, đứng chắn trước xe: “Nếu như không có giấy thông hành, mời cô lập tức rời khỏi đây.”
Cố Hạnh Nguyên thực sự không ngờ rằng, muốn vào trong còn khó hơn nhiều so với phiên tòa trước.
Đúng lúc cô chuẩn bị rời đi, thì ánh mắt cô đột nhiên dừng lại ở chiếc túi xách của mình.
Đúng rồi, trong này chẳng phải còn có một tấm thiệp mời sao, không có giấy thông hành, không biết thứ này có tác dụng không.
Nghĩ xong, cô nhanh chóng cầm lấy túi xách: “Anh chờ một chút, ở đây tôi có một tấm thiệp mời, anh xem đi.” Nói xong, cô đưa cho anh một tấm thiệp màu đỏ qua cửa kính ô tô.
Nhìn dáng vẻ anh ta đang thận trọng xem nội dung viết trên đó, trong lòng Cố Hạnh Nguyên ít nhiều cũng có chút thấp thỏm.
Cô nhớ lần trước Bắc Minh Thiện cũng đưa cô đi gặp người của chính phủ, nhưng không có nhiều thủ tục rườm rà như vậy.
“Cô đợi một chút.” Anh lính cầm theo tấm thiệp quay về trạm gác.
Qua cửa kính xe ô tô, Cố Hạnh Nguyên có thể nhìn thấy rõ ràng anh lính gác đó đang cầm điện thoại, có lẽ là gọi điện cho người ở bên trong.
Cô dựa người vào ghế, hít một hơi thật dài, vào được đây quả thật không dễ dàng chút nào.
***
Chính vào lúc Cố Hạnh Nguyên cảm thấy bước vào hòn đảo “đặc biệt” này thực sự không dễ dàng, Bắc Minh Thiện lúc này đã lái xe rời khỏi tập đoàn Bắc Minh.
Hành động này cũng xem như tới cứu trợ cho Cố Hạnh Nguyên.
Nếu như anh phải đưa ra lựa chọn cho hai tấm thiệp mời đó, mặc dù khá khó giải quyết, nhưng anh sẽ chọn quốc tế Thành Đường mà không hề hoài nghi gì cả.
Cho dù anh có thể đắc tội với chính quyền địa phương vì chuyện này, nhưng điều đó cũng không quan trọng lắm.
Những người đó chỉ cần có được một chút ân huệ nhỏ, sẽ cảm thấy hớn hở trở lại.
Dù sao bọn họ cũng chỉ theo đuổi danh lợi, đầu tư chút gì đó, túi tiền của mình dày lên, họ còn có thể kiếm được chút hoa hồng.
Dĩ nhiên, Bắc Minh Thiện không hề trách Cố Hạnh Nguyên, đối với một “người mới” như cô mà nói, đối mặt với những chuyện như vậy cũng rất khó để đưa ra quyết định.
Nhất là khi ngay từ đầu cô chỉ là một người dân thường, dĩ nhiên sẽ sợ những kẻ làm quan.
Thà tự giải quyết còn hơn để quan.
Nghĩ đi nghĩ lại, Bắc Minh Thiện bắt đầu thấy lo lắng cho Cố Hạnh Nguyên khi đến đó, không biết có sơ suất gì không.
Dù sao thì những nơi như vậy nhìn bề ngoài thì rất thanh liêm chính trực, nhưng bên trong lại không biết ẩn chứa thủ đoạn mưu mô gì.
“Tổng giám đốc Bắc Minh, chúng ta lâu lắm rồi chưa gặp nhau nhỉ.
Lần trước nghe nói anh đã từ bỏ chức vị tổng giám đốc Bắc Minh Thị, tôi vẫn còn có chút lo lắng.
Bây giờ xem ra, đó chỉ là những tin đồn gió bay mà thôi.”
Vừa thấy Bắc Minh Thiện tới, tổng giám đốc tập đoàn Thành Đường Kim Tư Hàm liền mỉm cười đứng dậy khỏi ghế sofa.
Bắc Minh Thiện cũng cười nhẹ rồi gật đầu với anh ta, sau đó hai người như thể hai người bạn cũ đã thân quen từ lâu lắm rồi, bắt tay nhau sau đó là một cái ôm đơn giản không câu nệ.
Ngôn Tình Hài
Thái độ của Bắc Minh Thiện với Kim Tư Hàm, quả thực không giống với các nhà lãnh đạo khác trong giới kinh doanh.
Tiếp xúc với anh không cần phải góp vui cho có, nhưng cũng không thể tùy tiện giống như với Sở Dung Triết hay Bạch Điệp Quý.
Có thể coi đây là một đối tác làm ăn có chí khí và chí tiến thủ.
Kể từ khi Bắc Minh Thiện tiếp nhận Bắc Minh Thị, công việc hợp tác giữa hai người cũng thường xuyên hơn, hầu như tất cả những dự án có quy mô lớn đều được hai bên hợp tác thực hiện cùng nhau.
Dĩ nhiên, quốc tế Thành Đường cũng như vậy.
Hai người đang ngồi trong phòng tiếp khách tại phòng làm việc của Kim Tư Hàm, anh ta thậm chí còn tự tay rót một cốc trà cho Bắc Minh Thiện: “Tổng giám đốc Bắc Minh, trà của tôi ở đây có thể không sánh được với trà của anh, vậy nên anh uống tạm nhé.”
Bắc Minh Thiện cầm chén trà lên, đưa qua mũi ngửi thử, đột nhiên cảm thấy tinh thần tốt lên rất nhiều: “Tổng giám đốc Kim đang nói đùa sao, chỉ riêng cốc trà này, đã được coi là loại trà thượng hạng trong số các loại thượng hạng rồi.
Tôi xin phép được chịu thua.”
Vài ba câu hỏi han, sau khi uống hai ngụm trà, Bắc Minh Thiện đặt chén trà xuống bàn với tâm trạng lưu luyến không rời, nụ cười cũng dần biến mất, lời nói cũng thay đổi: “Tổng giám đốc Kim, tin tức được lan truyền ở ngoài kia là thật, bây giờ tôi thực sự không còn là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh Thị nữa rồi.”
“Hử?” Kim Tư Hàm đột nhiên cảm thấy sửng sốt, cơ thể cũng theo đó thẳng lên.
Nhìn sang nét mặt và giọng điệu của Bắc Minh Thiện đang ngồi trước mặt, vừa rồi có lẽ không phải lời nói đùa.
Kim Tư Hàm hỏi với dáng vẻ không thể tin được: “Tổng giám đốc Bắc Minh, tôi biết bất kể anh làm chuyện gì, đều có lý do riêng của mình.
Nhưng chuyện này có liên quan đến Bắc Minh Thị, và cả chuyện làm ăn quan trọng giữa hai tập đoàn chúng ta.
Lẽ nào anh đã nghĩ kỹ rồi?”
Bắc Minh Thiện gật đầu một cách nghiêm túc: “Ừm, tôi đã nghĩ kỹ rồi.
Dĩ nhiên tổng giám đốc Kim cũng không cần quá lo lắng.
Bắc Minh Thị vẫn là Bắc Minh Thị, việc hợp tác giữa chúng ta sau này chỉ có tốt đẹp hơn thôi.”
***
Sau khi nghe Bắc Minh Thiện nói xong, Kim Tư Hàm chỉ biết cười điềm đạm: “Mặc dù anh không còn là tổng giám đốc nữa, nhưng tôi vẫn thấy gọi anh là tổng giám đốc Bắc Minh vẫn thuận miệng hơn chút.
Mặc dù anh vừa hứa với tôi ở đây, nhưng tôi có câu này muốn nói ‘không ở địa vị đó nên không bàn tán chuyện chính sự’, cho dù anh có trái tim này, cũng không có được nhịp đập của nó.
Hơn nữa, công trình của tập đoàn GT, Thành Đường chúng tôi cũng không tham gia…”
Đôi khi lời nói không cần quá bộc trực, cũng có thể đạt được hiệu quả mong muốn.
.