Bắc Minh Thiện nghe có vẻ như Kim Tư Hàm đang có chút không hài lòng với mình, ý định ban đầu là hôm nay sẽ thăm dò người được lựa chọn làm tổng giám đốc Bắc Minh Thị, sau đó mới đưa ra dự định tiếp theo.
Dù sao trong giới kinh doanh, cũng không có ai được coi là kẻ thù tuyệt đối, dĩ nhiên cũng không có bạn bè đúng chất.
Mọi người đều chỉ đang bàn chuyện kinh doanh, dĩ nhiên lợi ích phải được đặt lên hàng đầu.
“Tổng giám đốc Kim, chuyện của tập đoàn GT tôi cũng không muốn một mình chiếm hết, chỉ có điều trong này bao gồm các mối quan hệ phức tạp rắc rối.
Xét về tổng thể, điều tôi làm có chút không thỏa đáng, tôi nên thông báo cho anh một tiếng khi điều này xảy ra.
Để bày tỏ sự xin lỗi, anh chọn thời gian và địa điểm, tôi mời anh một bữa được chứ?”
Kim Tư Hàm thân là tổng giám đốc tập đoàn mang tầm cỡ quốc tế, anh ta không phải kiểu người lòng dạ hẹp hòi.
Ngay cả khi họ không tham gia và chuyện của tập đoàn GT, nó cũng không gây ra ảnh hưởng gì đến tập đoàn.
Chỉ có điều anh muốn nghe chính miệng Bắc Minh Thiện nói ra nguyên nhân mà thôi.
Anh gật đầu, ngầm thừa nhận lời giải thích của Bắc Minh Thiện: “Thành ý của tổng giám đốc Bắc Minh tôi hiểu, chuyện này tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra.
Còn về chuyện sau này, chỉ biết nhìn vào hiện thực để đánh giá.
Nghe nói tổng giám đốc mới nhậm chức là phụ nữ, tôi gửi thiệp mời tới cũng là muốn xem xem một người phụ nữ như thế nào có thể khiến một người luôn lạnh lùng như Bắc Minh Thiện động lòng, cam tâm tình nguyện nhường lại vương quốc của mình.”
Bắc Minh Thiện cười điềm đạm: “Tổng giám đốc Kim, hà cớ gì mà anh phải cố hỏi cho bằng được vậy.
Chuyện giữa tôi và cô ấy trên các phương tiện truyền thông vẫn chưa đủ với anh sao?”
Nói đến đây, vẻ mặt anh bỗng trở nên nghiêm túc: “Sở dĩ để cô ấy giữ vị trí này, đó là bởi vì có lẽ cô ấy chính là người mà tôi tín nhiệm nhất.
Dĩ nhiên, khoảng thời gian này tôi vẫn sẽ ở lại Bắc Minh Thị làm trợ lý của cô ấy, vậy nên tổng giám đốc Kim tạm thời không cần lo lắng sẽ xảy ra biến động gì.
Còn về sau này, tôi sẽ giải quyết ổn thoải những chuyện này.”
“OK, câu chuyện kết thúc tại đây đi, nếu tổng giám đốc Bắc Minh đã đến rồi, vậy chúng ta nói tiếp chuyện hợp tác đi…”
***
Cố Hạnh Nguyên ngồi trong xe đợi gần mười phút, thời gian chờ đợi khiến cô cảm thấy có chút bất an.
Vì cô nhìn thấy anh lính canh gác trong phòng bảo vệ vừa nghe điện thoại vừa liên tục nhìn cô.
Lẽ nào hôm nay trang phục cô mặc đến đây có gì không hợp lý? Cô nghĩ, rồi nhìn lại bản thân, sau đó điều chỉnh lại kính chiếu hậu, nhìn xem lớp trang điểm nhẹ nhàng trên mặt mình có vấn đề gì không.
“Cô có thể đi được rồi.” Đúng lúc Cố Hạnh Nguyên đang kiểm tra lớp trang điểm trên mặt mình thì anh lính gác kia không biết đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào.
Anh ta vừa nói vừa trả lại thiệp mời cho cô.
Cố Hạnh Nguyên liên tục nói cảm ơn.
“Thưa cô, căn biệt thự D, ở đó đã chuẩn bị sẵn cho cô một chỗ để xe ở đó.”
Nhìn theo hướng chỉ của anh ta, phía sau đài phun nước nhỏ có một căn biệt thự hai tầng được xây dựng theo phong cách Châu Âu.
Địa điểm hẹn chính là ở đó.
Mặc dù bây giờ ngoài trời vẫn chưa tối, nhưng bên trong đã bật đèn sáng rực.
***
Cố Hạnh Nguyên dừng xe ở trước cửa gara bên cạnh biệt thự.
Ở đây có tổng cộng hai chỗ để xe, chỉ có điều một trong số đó đã bị một chiếc Sedan Toyota màu đen chiếm chỗ.
Rất rõ ràng, người mời cô đã đến đây đợi từ rất lâu rồi.
Chỉ là chiếc xe này là hãng xe có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên đường phố.
Chỉ có điều nó không phù hợp với thiết kế của toà biệt thự độc đáo được xây dựng kiểu Châu Âu chút nào.
Đây chính là thực trạng hiện giờ, người có quyền lực tuyệt đối, có thể sống trong một ngôi nhà toàn hoa cỏ, có thể ngủ trên chiếc gối mềm mại.
Nhưng khi ra ngoài, nhất định sẽ trông hơi thấp kém một chút.
Mọi người không nhất thiết phải biết nơi mình sống, nhưng khi đi ra ngoài thì khác, bất cứ lúc nào trước mặt công chúng, đều phải giữ hình ảnh gần gũi trong mắt mọi người.
Cô mở cửa xe bước xuống.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua khiến cô cảm thấy có chút thư thái và vui vẻ.
Thời điểm này, người dân sống trong thành đã không thể chịu được cái nóng gay gắt như này nữa.
Nhưng cách thành phố chỉ vài chục cây số, lại có một nơi thanh tịnh mát mẻ như vậy.
Cố Hạnh Nguyên bước đến trước cửa biệt thự với những suy nghĩ phức tạp.
Bước lên ba tầng với những bậc cầu thang được lát đá hoa cương, trước mặt cô là một cánh cửa lớn sơn màu đỏ son, được chạm trổ hoa văn tinh xảo.
Cô kiềm chế lại cảm xúc thấp thỏm của mình, đưa tay lên ấn chuông cửa được đặt sát cạnh khung cửa, chuông cửa cũng được thiết kế theo phong cách Châu Âu.
Sau ba tiếng chuông cửa, từ bên trong vọng lại tiếng bước chân rất nhanh và nhẹ, nghe tiếng bước chân có lẽ đó là một người có dáng vẻ mềm mại uyển chuyển.
Quả nhiên, giây phút cánh cửa mở ra, bên trong quả thực là một người đàn ông cao hơn cô gần một cái đầu, dáng người có chút gầy gò.
Một cặp kính gọng vàng tựa trên sống mũi hơi gầy của anh ta.
Khuôn mặt anh ta hơi gầy, gò má hơi cao, chiếc cằm nhọn hoắt, nếu dùng một tính từ để miêu tả anh ta, thì có lẽ ‘Khỉ Miệng Nhọn’ là từ chuẩn xác nhất.
Đôi mắt lộ ra vẻ sắc bén vô tận vô cùng có hồn, nhưng khi được đặt vào khuôn mặt này, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút không thoải mái khó nói nên lời.
“Cô chắc hẳn là Cố Hạnh Nguyên đúng không? Sao bây giờ cô mới tới, Cục trưởng của chúng tôi đã ở đây đợi cô lâu lắm rồi đấy.” Giọng nói của người này thật sự không tương xứng với thân hình của anh ta, nó có chút quê mùa và hơi khan khan.
Hơn nữa từ thái độ của anh ta, trong giọng điệu có một chút không hài lòng, nó cũng được biểu hiện rất rõ trong biểu cảm của anh ta.
Cô rõ ràng đã nghe thấy từ ‘cục trưởng’ từ miệng người đàn ông này, xem ra anh ta chỉ là một nhân viên mà thôi.
Lời nói của ‘Viên quan thất phẩm trước phủ tể tướng’ thật sự không hề giả chút nào, còn chưa gặp được lãnh đạo, thì nhân viên đã ngang ngược như vậy.
Vấn đề là bản thân cô sai ở đâu chứ, rõ ràng cô được mời tới, rõ ràng lúc xuống xe cô đã xem thời gian rồi, còn ước chừng sớm hơn hai mươi phút.
Rốt cuộc là bản thân cô sai ở đâu chứ, còn phải chịu sự vu oan của anh ta như vậy.
May thay tính khí của Cố Hạnh Nguyên không giống với Bắc Minh Thiện.
Thậm chí cô còn nghĩ: Nếu như là anh, có lẽ người đàn ông trước mặt sẽ có thái độ tốt hơn chút.
Hoặc có thể anh ấy cũng bị trách mắng một trận như cô, nhưng có thể khẳng định rằng: Anh ấy nhất định sẽ không thể chịu đựng giọng điệu này mà rời đi, cho dù anh biết hậu quả mà nó đem lại sẽ thế nào.
Chỉ có điều Cố Hạnh Nguyên thầm thở dài trong lòng, mình không phải anh ấy.
Hơn nữa với những trải nghiệm khi còn là người bình thường, cô tạm thời vẫn không thể thay đổi được sự kính nể trước các ‘nhân vật tầm cỡ’
***
Không ít người cũng có cảm giác giống như Cố Hạnh Nguyên.
Họ một mặt ôm hi vọng vào những ‘nhân vật tầm cỡ’, đồng thời cũng rất tức giận với những hành động mà họ làm.
Nhưng chỉ là họ dám tức giận nhưng không dám nói ra.
Bởi vì suy cho cùng bản thân họ chẳng có quyền thế gì cả, cho nên không thể ‘lấy trứng chọi đá’ được.
Tuy rằng trong lòng rất không thoải mái, nhưng cô vẫn cố nặn ra vẻ mặt tươi cười: “Thực sự rất xin lỗi, hơi tắc đường một chút.
Nhưng tôi xem thời gian trên thiệp mời…”
Khỉ Miệng Nhọn đó trợn mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên, anh ta như không còn thời gian nào để nghe bất cứ lời giải thích nào hết: “Nói nhiều lời làm gì, công việc hàng ngày của cục trưởng của chúng tôi bận không làm hết, lẽ nào lại để lãnh đạo chờ cô sao, cũng không nhìn xem mình có thân phận gì đi!”
Câu nói này thật sự làm tổn thương người khác, Cố Hạnh Nguyên không khỏi nhíu mày một cái.
“Cậu Trần, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?” Trong phòng truyền đến một giọng nói trầm ổn.
Cùng với giọng nói đó, một người đàn ông xuất hiện phía sau người đàn ông Khỉ Miệng Nhọn kia.
Người đàn ông này có đôi lông mày rậm, đôi mắt to hiện lên dáng vẻ uy nghiêm, dáng người cao hơn người đang đứng ở cửa một cái đầu, nhưng so với Hình Uy hay Bắc Minh Thiện thì thấp hơn một chút, xét về độ tuổi, ước chừng khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Có lẽ đây là người đã gửi thư mời cho cô, Cố Hạnh Nguyên nghĩ vậy, cùng lúc đó, ngọn lửa tức giận tích tụ trong lồng ngực cô cũng bị đè xuống.
Khỉ Miệng Nhọn kia nghe thấy người đàn ông này nói xong, khóe miệng lập tức nở nụ cười, quay đầu nói với dáng vẻ vô cùng cung kính: “Cục trưởng Quách, thực ra cũng không có chuyện gì cả, khách mà ngài mời đã đến rồi.”
Tên cẩu nô tài này, thay đổi sắc mặt cũng nhanh đấy, vừa rồi bộ dạng vẫn còn ngang ngược như ở trên không, bây giờ lại lộ ra cái vẻ mặt khom lưng uốn gối.
Cố Hạnh Nguyên vốn định thuật lại sự việc cho ngài cục trưởng, nhưng sau đó cô nghĩ lại, thà đắc tội với quân tử còn hơn đắc tội với tiểu nhân, đến lúc đó ai mà biết được liệu sau khi cô rời đi, anh ta có làm gì xấu xa sau lưng hay không.
“Cục trưởng Quách, tôi là Cố Hạnh Nguyên của tập đoàn Bắc Minh Thị.” Cô mỉm cười, hai tay cầm lấy thư mời đưa cho cục trưởng Quách vừa bước ra khỏi cửa.
“Cô chính là tổng giám đốc mới nhậm chức của tập đoàn Bắc Minh Thị, không ngờ lại trẻ trung xinh đẹp đến vậy.
Thật là con rồng cháu tiên, ha ha.
Còn đứng ngoài đó làm gì vậy, mau vào trong phòng ngồi đi.” Cục trưởng Quách ngược lại không tỏ ra kiêu ngạo một chút nào, bộ dạng lúc cười của ông ấy trông khá dễ gần.
Cục trưởng đã lên tiếng, người đàn ông họ Trần kia cũng thay đổi sắc mặt.
Anh ta nép sang một bên, nở một nụ cười chào đón với Cố Hạnh Nguyên: “Cô Cố, mời vào.”
Cố Hạnh Nguyên lúc bước vào cửa có nhìn anh ta một cái, sau đó vào phòng cùng cục trưởng Quách.
Hành lang của biệt thự này không dài, nhưng suốt dọc đường Cố Hạnh Nguyên đều nhìn sang hai bên.
Không phải vì cách trang trí tinh tế hay nội thất được làm rất tỉ mỉ, mà cô bị hấp dẫn bởi những bức tranh treo trên tường, cô dừng bước và trầm trồ khen ngợi.
“cô Cố cũng thích tranh sơn dầu sao?” Cục trưởng Quách đột nhiên dừng bước, trên mặt vẫn giữ nụ cười.
Dường như ông ấy không kiêng kị hay né tránh việc người khác nhìn đông nhìn tây.
Cố Hạnh Nguyên biết bản thân dường như có chút thất lễ, nhanh chóng thu ánh mắt về, mặt hơi đỏ lên: “Tôi, tôi chỉ cảm thấy những bức tranh rất đẹp, nên…”
“Ha ha ha ha…Không sao đâu, không sao đâu.
Sở thích chẳng phải cũng bắt đầu từ sự hứng thú sao.” Cục trưởng Quách càng cười sảng khoái hơn.
***
Sau một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc với cục trưởng Quách, Cố Hạnh Nguyên đã bị cuốn hút bởi những biểu hiện cũng như sự hòa nhã dễ gần mà ông ấy thể hiện ra ngoài, tinh thần vốn dĩ có chút lo lắng lập tức được thả lỏng không ít.
Hai người lần lượt đến phòng khách, sau khi khách và chủ nhà đã ngồi vào chỗ.
Khỉ Miệng Nhọn kia nhanh chóng chuẩn bị nước pha trà cho hai người họ.
Cục trưởng Quách đang ngồi trên ghế sofa, hai tay nhẹ nhàng đặt lên hai tay vịn được làm bằng gỗ lim, bắt chéo hai chân, tinh thần giản dị dễ gần vừa rồi cũng dần biến mất.
Cố Hạnh Nguyên được sắp xếp ngồi trên chiếc ghế sofa bên phải, ngăn cách giữa hai người là một chiếc bàn trà nhỏ cũng được làm bằng gỗ lim.
Mặc dù cô cũng quan sát thấy dáng vẻ lúc này của cục trưởng Quách có chút thay đổi nhỏ so với lúc nãy, nhưng cũng cảm thấy không có gì quá kỳ lạ.
Suy cho cùng, quan và dân vốn dĩ không cùng một tầng lớp, chuyện giữ thể diện là đúng.
.