Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Sau một phút thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, vẫn là cục trưởng Quách mở miệng: “Cô Cố, cô biết vì sao hôm nay tôi lại mời cô đến không?”

Cố Hạnh Nguyên mỉm cười lắc đầu: “Thật xin lỗi cục trưởng Quách, điều này thì tôi vẫn thật sự không rõ.”

“Cô Cố rất thẳng thắn.

Là như thế này, gần đây tôi mới được điều tới, phân công quản lý công trình kiến thiết này.

Mà tập đoàn Bắc Minh Thị tôi cũng đã sớm nghe qua, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội tiếp xúc cùng các cô.

Nhất là sếp Bắc Minh của tập đoàn các cô, tiếng tăm của anh ấy ở trong ngành thực sự là như sấm ở bên tai.

Lần này, tôi chính là muốn thừa dịp có cơ hội lần này, mời anh ấy đến đây ngồi một chút, cũng là xúc tiến chuyện liên hợp mà thôi.

Nhưng mà đáng tiếc chính là, đột nhiên nghe nói anh ấy từ chức vị trí tổng giám đốc, mà lại để cô Cố đảm nhiệm.

Mặc dù tôi không gặp được sếp Bắc Minh, có chút tiếc nuối, nhưng cô đã là người mà anh ấy lựa chọn, như vậy tôi tin tưởng năng lực của cô chắc chắn sẽ không chênh lệch bao nhiêu với sếp Bắc Minh.”

Cục trưởng Quách nói đơn giản một chút mục đích mời đến lần này, ánh mắt của ông ta cũng theo đó, khi thì có mấy phần cân nhắc, khi thì lại lộ ra một chút tiếc hận.

Dáng vẻ của Cố Hạnh Nguyên rất chăm chú, ngồi thẳng tắp ở trên ghế sa lon, thân thể hơi hướng về phía cục trưởng Quách, cô vẫn luôn duy trì tư thái mỉm cười, một bên nghe, một bên phối hợp khẽ gật đầu.

Đối với mục đích lần này của ông ta cũng coi như là đã hiểu rõ.

Người ta đây là hướng về phía Bắc Minh Thiện mà đến, chỉ là cực kì không trùng hợp mình lại đang làm tổng giám đốc.

“Cục trưởng Quách, cảm ơn ngài đã chú ý tới tập đoàn Bắc Minh Thị chúng tôi, đồng thời tôi cũng thay tổng giám đốc tiền nhiệm Bắc Minh Thiện biểu thị sự cảm tạ đối với ngài.

Xin ngài yên tâm, mặc dù tổng giám đốc Bắc Minh Thị chúng tôi đã thay đổi, nhưng phẩm chất tốt đẹp của tập đoàn Bắc Minh Thị chúng tôi không hề thay đổi một chút nào, chúng tôi vẫn phát huy những truyền thống tốt đẹp trước kia, xin lãnh đạo yên tâm.”

Cục trưởng Quách nghe xong, lập tức trên mặt hiện ra ý cười, ông ta nâng bàn tay vỗ một cái ở trên lan can: “Tốt! Tôi muốn chính là câu nói này ha ha.

hiện tại tôi ngược lại là rất muốn nghe một chút, cô làm tổng giám đốc mới của Bắc Minh Thị, dự định làm như thế nào để tập đoàn phát triển lớn mạnh, còn có chuẩn bị như thế nào để hợp tác với chính phủ chúng tôi?”

Cố Hạnh Nguyên nghe xong thật sự có chút âm thầm kêu khổ, cho tới bây giờ cô không có kinh nghiệm liên hệ cùng bên chính phủ, lời gì nên nói, lời gì không nên nói, cô thật sự là hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng bây giờ người ta lại muốn để cô đưa suy nghĩ ra, nên nói như thế nào chứ?

Cô nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt khó tránh khỏi liền lộ ra một chút lúng túng.

Mà biến hóa của cô, cũng đã thu hết vào trong mắt của Cục trưởng Quách.

***

So với Cố Hạnh Nguyên lo lắng bất an đối mặt với Cục trưởng Quách, Bắc Minh Thiện cùng Kim Tư Hàm coi như hòa hợp không ít.

Hai người từ trong văn phòng của Kim Tư Hàm, dứt khoát dời đến một nhà hàng cách nơi này không xa.

Chỉ là từ dáng vẻ bên ngoài của nhà hàng này mà xem, so sánh với những nơi có tiếng như “Hương Hà Nam” thì kém xa.

“Sếp Kim, không nghĩ tới anh lại keo kiệt như thế.

Có phải do biết là hiện tại tôi chẳng qua chỉ là một trợ lý nho nhỏ, liền đến nơi này để đuổi tôi à?” Bắc Minh Thiện đứng ở bên cạnh xe của mình, ngửa đầu nhìn thoáng qua mặt tiền quán ăn, về sau bày ra một dáng vẻ ghét bỏ, gõ gõ cửa chiếc xe Bentley đỗ ở bên cạnh xe của mình.

Nhưng anh cũng không phải là do ghét bỏ nơi này, càng không phải là trách anh ta.

Mà là bởi vì giao tình giữa anh và Kim Tư Hàm đã vượt qua quan hệ làm ăn, có thể không cần quá mức bận tâm.

Kim Tư Hàm từ trên xe bước xuống, có vẻ hơi bất đắc dĩ lắc đầu: “sếp Bắc Minh, tôi nào có xem thường anh chứ.

Tôi là nhìn ở phân lượng giao tình giữa hai chúng ta, mới đưa anh đến đây.” Nói xong, trên mặt của anh ta lại tràn đầy nghi hoặc: “Ấy? Trước kia tôi biết anh cũng không phải là người quan trọng bề ngoài, từ lúc nào anh cũng biến thành kiểu dung tục như này.”

Bắc Minh Thiện lườm anh ta một cái: “Đã nhiều năm như vậy, anh thật đúng là không biết đùa.

Đừng bảo là chỗ như vậy, cho dù anh dẫn tôi đi quán ven đường, tôi cũng sẽ không trách anh.”

“Ồ? Có đúng không.

Nếu như anh nói sớm, tôi cũng tiết kiệm một bàn đặt trước ở đây.

Nếu không liền theo như anh nói, chúng ta đi tìm quán ven đường vừa ăn vừa nói chuyện?” Kim Tư Hàm nói, liền muốn một lần nữa mở cửa xe.

“Bỏ đi, chờ lần sau tôi mời anh ăn quán ven đường là được rồi.

Hôm nay anh là người mời, đương nhiên do anh làm chủ.” Bắc Minh Thiện nói xong, hai tay đặt ở sau lưng, bày ra một dáng vẻ lão lãnh đạo, dọc theo bậc thang đi vào cửa lớn.

Kim Tư Hàm bất đắc dĩ cười mắng một câu: “Anh thực sự là “gian thương” mà.” Sau đó cũng đi theo vào.

*

Sau khi qua ba lần rượu, đồ ăn ngũ vị, trên bàn hai người đã không còn gì ở trên bàn.

“Bắc Minh Thiện, anh ăn cơm có thể chú ý chút hình tượng của mình hay không, tốt xấu gì anh cũng là ông chủ lớn.

Tại sao lại ăn như là đã đói bụng mấy ngày.”

Bắc Minh Thiện cầm khăn tay nhẹ nhàng lau miệng, bữa cơm này quả thật là khiến anh cảm thấy cực kì hài lòng, hợp khẩu vị.

Từ khi anh bởi vì mẹ của Cố Hạnh Nguyên mà vào cục công an, cho tới bây giờ cơ bản mỗi một bữa cơm đều là cố chịu đựng ăn xong.

Chủ yếu đương nhiên là sự tình phiền lòng thật sự qúa nhiều, khiến anh thật sự có cảm giác một chút khẩu vị cũng không có.

Những thứ này Kim Tư Hàm làm sao có thể biết được.

Nhưng anh cũng không thể cứ như vậy ăn ngay nói thẳng được.

“Còn không phải là bởi vì khó có một lần mà anh mời khách.

Cơ hội như vậy thế nhưng là ngàn năm có một, đương nhiên là phải bắt lấy không thể buông.”

Kim Tư Hàm cười cười: “sếp Bắc Minh, anh không được qua loa cho xong chuyện.” Nói, anh ta lại cầm lấy một chai bia, đổ đầy một ly cho mình cùng Bắc Minh Thiện.

“Chính sự chúng ta đều đã bàn bạc không sai biệt lắm ở phòng làm việc của tôi rồi, hiện tại chúng ta đừng nói đến những chuyện này nữa.

Những năm gần đây anh không ngừng xuất hiện ở trên các tạp chí truyền thông, những tin tức ngoài lề liên quan tới anh tôi cũng xem không ít.

Tôi cảm thấy bây giờ anh đối với người phụ nữ kế vị là Cố Hạnh Nguyên kia, chắc chắn có nhiều ý tứ.”

Khi Bắc Minh Thiện mở miệng muốn nói cái gì, anh ta lại vội vàng đưa ra tư thế tay ngăn cản: “Anh đừng tùy tiện lấy cái cớ để lừa tôi, tôi là người từng trải.”

***

Bắc Minh Thiện uống một ly nhỏ, sau đó khẽ gật đầu.

Kim Tư Hàm lập tức lộ ra nụ cười hài lòng: “Tôi muốn chính là câu nói này.

Tôi thấy thời điểm anh làm những chuyện khác không có dáng vẻ nào do dự dự lề mề chậm chạp như này mà.

Cho nên anh phải chịu phạt.” Nói xong, anh ta cầm bình rượu lên không nói lời gì, đổ đầy ly rượu của Bắc Minh Thiện vừa uống cạn.

“Ly rượu này là nên phạt.” Bắc Minh Thiện cầm ly rượu lên, nhìn xem chất lỏng màu đậm bên trong, trong lòng khó tránh khỏi có không ít cảm thán.

Thế nhưng, sau khi uống một ly rượu phạt này, chẳng lẽ liền có thể thay đổi tình trạng hiện tại sao? Điều này hiển nhiên là không thể làm được, chí ít hiện tại còn chưa thể.

Buông xuống cái ly đã uống cạn, Bắc Minh Thiện nhìn thoáng qua Kim Tư Hàm: “Gần đây có chuyện gì mới mẻ sao, nói nghe một chút.”

Kim Tư Hàm nghe xong, kém chút nữa phun rượu ở bên trong miệng ra.

Anh ta nhìn Bắc Minh Thiện giống như nhìn người ngoài hành tinh.

“Sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, tôi không quen đàn ông dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi.” Bắc Minh Thiện nói, vươn một tay đẩy mặt Kim Tư Hàm về một bên.

“Buông ra, buông ra...” Kim Tư Hàm đưa tay bắt lấy tay của anh, dùng sức bỏ tay của anh khỏi mặt mình.

Thậm chí về sau còn có chút chán ghét lấy một cái khăn tay ra, lau một cái ở trên mặt mình, nhất là cái chỗ bị tay chạm phải.

Nhìn xem một loạt động tác của anh ta, Bắc Minh Thiện đã cảm thấy có chút buồn cười: “Không nghĩ tới bệnh thích sạch sẽ của anh còn chưa thay đổi.”

“Thay đổi cái gì, tôi cảm thấy như vậy rất tốt.

Nói cho anh biết, lần sau ít đụng vào tôi như vậy.

Đừng nói là bạn bè, đến cả partner đều không được làm.”

“OK, lần sau tôi sẽ tận lực chú ý.

Nhưng trước đó cũng nói rõ, nếu như anh còn dùng loại ánh mắt kia nhìn tôi, tôi khó đảm bảo sẽ làm động tác khác.

Được rồi, anh nói một chút mấy ngày nay bên trong giới có tin mới gì không.

Từ khi không làm tổng giám đốc, đương nhiên cũng không có những chuyện trước kia ở trong giới.”

Kim Tư Hàm đơn giản sửa sang lại quần áo của mình một chút: “Cái giới này của chúng ta còn có thể có chuyện gì, thiếu anh thì thiếu tin tức đầu nguồn.

Từ sau khi chuyện anh rời đi Bắc Minh Thị gây huyên náo xôn xao, về sau rốt cuộc không có tin tức khác...

À, đúng rồi, có một tin tức.

Nhưng cũng không biết có tính không, đó chính là thành phố chúng ta lại phái một cục trưởng mới đến quản lý xây dựng công trình.”

Tin tức này ngược lại khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “Đổi người sao? Cục trưởng Lưu không phải làm rất tốt sao?”

“Cũng là bởi vì lão Lưu làm tốt, cho nên người ta một bước lên tầng trung ương rồi.

Ông ta vừa đi thì để lại chỗ trống ở việc quản lý này.”

“Vẫn là những người ở chính phủ như người ta là thoải mái, làm xong liền từng bước thăng tiến.

Nào giống chúng ta làm xong cũng phải vùi đầu tiếp tục làm.

Một phương diện phải nuôi sống gia đình, một phương diện còn phải chuẩn bị trên dưới có đôi khi còn phải chuẩn bị đầy đủ tư tưởng, để tránh nhỡ đâu xảy ra sơ xuất, thu được chính là táng gia bại sản.”

“Được rồi, đừng làm dáng vẻ đáng thương.

Có bao nhiêu người ghen tị cuộc sống như vậy của anh.

Biệt thự, xe sang, giường cao gối mềm, quả thực chính là được cả danh và lợi.”

“Sếp Kim, ở giữa hai người chúng ta không cần thổi phồng lẫn nhau đi.

Giới thiệu một chút, cục trưởng được điều đến hiện tại đến cùng là có bối cảnh gì.” Bắc Minh Thiện nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trong tay.

Cái này xem như là hỏi trọng điểm, Kim Tư Hàm cau mày nghĩ nghĩ: “Tôi chỉ biết là người này họ Quách.

Hình như là điều đến từ thành phố S.

Hơn nữa có tin đồn về ông ta.”

***

“Ồ? Không ngại nói nghe một chút.

“Bắc Minh Thiện lập tức dừng động tác trên tay, trở nên cả người đều trở nên chăm chú.

Kim Tư Hàm cau mày nghĩ một lát nói: “Tin tức của ông ta gần như đều là chính diện: Người này có năng lực mạnh, có sự quyết đoán mạnh mẽ phi thường.

Từ sau khi ông ta tiền nhiệm, tại năm năm cơ hồ đã khiến thành phố S hoàn toàn thay đổi dáng vẻ, thậm chí đưa thành phố S từ thành phố hạng hai, trực tiếp đẩy lên vị trí hạng nhất.”

“Theo như anh nói, ông ta được tính là có tài?”

“Xem như thế đi.”

“Xem như?” Ánh mắt chấn vấn của Bắc Minh Thiện liếc nhìn Kim Tư Hàm một cái.

“Tôi cũng chỉ nghe được lời đồn, là một người bạn ở trong ngành, thời điểm nói chuyện phiếm nghe được: Vị Cục trưởng Quách này mặc dù năng lực tương đối mạnh, nhưng ông ta có chút “S”.

Nghe nói thời điểm ông ta ở thành phố S, phụ nữ qua tay ông ta có thể tính đến ba chữ số.

Cũng bởi vậy, người dự định muốn từ chỗ của ông ta mò được chỗ tốt, đều nghĩ toàn bộ biện pháp để thỏa mãn đam mê này của ông ta.

Hơn nữa, đam mê này của ông ta có chỗ khác với người khác, đó chính là ông ta càng có hứng thú với phụ nữ có tiền có quyền…”

*

Đảo nhỏ Giữa hồ, bên trong ngôi biệt thự C.

Hiện tại màn đêm bắt đầu đến, trên hòn đảo nhỏ này cũng chỉ là sáng lên lác đác vài ngọn đèn.

Đây cũng không phải bởi vì nhóm những quan viên không thích tới đây.

Mà là bọn họ cảm thấy ở đây sẽ có rất nhiều chỗ “Không tiện”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui