“Sếp Cố, cô thật đúng là người bận rộn à, đến một cuộc điện thoại cũng không thể không nhận.
Cục trưởng chúng tôi thế nhưng là người trông coi hàng trăm xí nghiệp cùng công ty, từ khi cô đến đây, cũng chưa từng đi ra ngoài xử lý các chuyện khác.” Khỉ Miệng Nhọn một mặt cay nghiệt, lời nói ra là từng câu từng chữ mang theo gai.
“Tiểu Trần, sao anh có thể nói như vậy, tập đoàn Bắc Minh Thị của người ta là tập đoàn lớn số một số hai, có nhiều chuyện một chút cũng rất bình thường.
Chúng ta là quan chức của bọn họ, vì bọn họ làm một ít chuyện cũng là nên làm.
Về sau anh ít nói như vậy đi, nếu không cẩn thận tôi xử lý anh.” Cục trưởng Quách nói với cấp dưới của mình, thế nhưng bày ra một dáng vẻ nghiêm túc, trong giọng nói lộ ra một vẻ uy nghiêm.
Bị lãnh đạo khiển trách một trận, Khỉ Miệng Nhọn lập tức không oán trách nữa, nhưng ánh mắt anh ta nhìn Cố Hạnh Nguyên, vẫn có chút hung hăng như cũ.
Tựa hồ anh ta bỗng nhiên mắng đều là bởi vì cô.
Chuông điện thoại di động Cố Hạnh Nguyên còn đang vang lên, lúc này cô thật sự là nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được.
“Sếp Cố, đừng để ý.
Cô đi đón điện thoại đi.” Cuối cùng vẫn là Cục trưởng Quách lên tiếng.
Cố Hạnh Nguyên có chút cảm kích nhìn ông ta một cái: “Cảm ơn Cục trưởng Quách.” Nói xong, cô vội vã rời khỏi phòng ăn.
Một lần nữa trở lại trong phòng khách, cô lấy điện thoại di động ra xem, là Bắc Minh Thiện gọi cho mình.
Nếu như biết là anh, cô đã sớm tắt máy không nhận.
Cũng sẽ không làm cho mọi việc như bây giờ.
Bỏ đi, đã đi ra ngoài, thì nhận điện thoại đi, nghe một chút anh lại muốn làm chuyện quỷ gì: “A lô, tìm tôi có chuyện gì?”
*
Bắc Minh Thiện lái xe, trong tai nghe truyền tới từng âm báo bận, trong lòng nóng như lửa đốt.
Thậm chí anh còn tưởng tượng có phải là đã có chuyện gì xảy ra rồi khồn.
Nếu nói như vậy, anh khó đảm bảo mình sẽ làm gì với Cục trưởng Quách.
***
Trong đầu của Bắc Minh Thiện thậm chí xuất hiện những cảnh tượng mà anh không muốn nhìn thấy: Một người đàn ông người đầy thịt mỡ, trên mặt tràn đầy nụ cười xấu xa, từng bước một tới gần Cố Hạnh Nguyên.
Mà trên mặt Cố Hạnh Nguyên thì là dáng vẻ kinh hoàng.
Cô hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt, bước chân cô lùi dần về phía sau.
Cùng lúc đó cô còn đang cố gắng tìm kiếm có đường nào để mình có thể chạy không.
Cho đến khi thân thể của cô dán chặt lên bức tường kiên cố phía sau, cô đã trở nên tuyệt vọng, bởi vì con đường mà cô có thể chạy đã bị người đàn ông kia ngăn chặn.
Tiếp đó, một bàn tay đưa về phía cô...
Nghĩ tới đây, anh hung hăng đập vào tay lái, trong xe phát ra một tiếng vang trầm đục.
Cùng lúc đó, cả chiếc xe cũng giống như là nhận lấy kinh hãi, run rẩy một chút.
Rốt cục, ngay lúc này nghe được giọng nói của Cố Hạnh Nguyên, dường như trong giọng nói của cô mang theo không ít tức giận, điều này khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy có chút tức giận.
“Có phải bây giờ cô đang ở cùng với Cục trưởng Quách?”
Cố Hạnh Nguyên nghe xong, đầu tiên là sững sờ, tiếp theo liền nghĩ cái này nhất định là do Hình Uy nói cho anh biết.
“Làm sao, chẳng lẽ không được sao.
Tôi đây chính là vì công việc.
Tôi là được mời đi qua đó.” Cô nói, dáng vẻ rất thẳng thắn hùng hồn.
“Mặc kệ cô có phải là vì công việc hay không, hiện tại cô lập tức quay về cho tôi!” Bắc Minh Thiện mang theo giọng ra lệnh, hiện tại biết cô tạm thời không có chuyện gì, trong lòng cũng hơi buông lỏng một chút.
Nhưng trước khi Cố Hạnh Nguyên chưa an toàn, anh vẫn rất căng thẳng.
“Bắc Minh Thiện, tôi dựa vào cái gì phải nghe lời anh.
Tôi là tổng giám đốc, anh chẳng qua chỉ là trợ lý của tôi mà thôi.”
Thật sự là không nghĩ tới, Cố Hạnh Nguyên thế mà dùng khẩu khí này để nói chuyện với anh.
Bắc Minh Thiện âm thầm cắn răng.
Hiện tại không phải là thời điểm cãi nhau cùng cô, mục đích hàng đầu vẫn là để cô bình an thoát thân.
Nghĩ như vậy, anh đè ép lửa giận của mình: “Tôi nói cho cô biết, tốt nhất đề phòng một chút cái tên họ Quách kia, ông ta không phải người tốt lành gì.”
*
“Có phải là người tốt hay không không cần anh quan tâm, tôi thấy anh là cả ngày cố tình gây sự.
tôi không thèm nghe anh nói nữa.” Cố Hạnh Nguyên nói xong, cúp điện thoại.
Bị Bắc Minh Thiện không hiểu sao lại trách mắng, Cố Hạnh Nguyên cũng tức giận.
Vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho mình, kết quả chính là nói Cục trưởng Quách không phải người tốt.
Đến cùng phải người tốt hay không chẳng lẽ cô còn không biết sao, cùng ông ta nói chuyện với nhau mấy giờ, cô có được lợi ích không nhỏ, hơn nữa ông ta nhìn cũng rất bình dị gần gũi.
Cho dù lúc vừa ăn cơm, ánh mắt của ông ta khiến cô có chút không thoải mái, kia có lẽ cũng là bởi vì ông ta đã uống rượu đi.
Cố Hạnh Nguyên cũng không suy nghĩ nhiều, quay người từ phòng khách về trong nhà ăn.
Cô rất xin lỗi nói: “Cục trưởng Quách, thật sự là thật xin lỗi, vừa rồi có một số việc.”
“Không sao, không sao.
Ai cũng sẽ có việc của mình.
Sếp Cố, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi.” Cục trưởng Quách vẫn rất tự nhiên như cũ, không có chút cảm giác tức giận nào.
Điều này khiến tâm cảnh giác của Cố Hạnh Nguyên vừa dâng lên liền hạ xuống.
*
Lúc Bắc Minh Thiện bị Cố Hạnh Nguyên cúp điện thoại, anh thật sự muốn quay đầu xe không quan tâm tới cô nữa.
Chỉ là trong nháy mắt ý nghĩ đó lập tức liền bị phủ định.
Nếu như cô gặp chuyện bất trắc gì, nhất định sẽ nghĩ không thông.
Cho dù anh không tính toán, cô cũng sẽ vì cảm thấy có lỗi với ba đứa trẻ mà đi đến đường cùng.
Anh không muốn nhìn thấy bọn họ sẽ là lấy kết quả như vậy mà kết thúc.
***
Bóng đêm bao phủ ở trên không trung của thành phố.
Lúc này, các loại dục vọng đang dần dần sinh sôi ở trong bóng đêm.
Nếu như nói ban ngày dục vọng xuất phát từ vật chất, như vậy ban đêm thì càng nghiêng về loại dục vọng nguyên thủy nhất, trắng trợn nhất.
Ban ngày đám người đều mang mặt nạ mà mình am hiểu nhất, mà ở thời điểm này, thường thường đều sẽ rất buông lỏng, tháo mặt nạ ban ngày xuống, biến trở về nguyên hình, hoặc là nói là càng đến gần hơn với bản tính của mình.
Nhất là lại có chút tác dụng của cồn.
Số độ cao có cao có thấp, nhưng tác dụng đều kinh người như nhau.
Đối với một người thường xuyên có mặt trong các yến hội mà nói, nhất là Bắc Minh Thiện.
Những người mà anh nhìn thấy sau đó đều thay đổi rất nhiều, nhất là trong tiệc rượu của các quan chức, mấy chung rượu vào bụng, sau đó những người bình thường nhìn có vẻ đạo mạo, giờ phút này đều thay đổi dáng vẻ, thậm chí có chút biến thành hai người hoàn toàn tương phản.
Thế nhưng đối với Cố Hạnh Nguyên mà nói, mặc dù cô gặp qua các loại người cũng không ít.
Nhưng là tuyệt đại đa số đều là công khai mà đến, đối phó với kiểu này, chỉ cần là mình có gan là có thể hoàn toàn ứng phó được.
Nhưng chuyện hôm nay cô gặp được, hoặc là nói một trong những bước ngoặt quan trọng của cuộc đời, thì đây quả thật là một bài học lớn đối với một người phụ nữ “Nhẹ dạ cả tin”…
*
Thức ăn trên bàn phong phú mà mỹ vị, nhưng là Cố Hạnh Nguyên lại không quá đói bụng.
Làm mẹ, mặc dù bây giờ lại có thể chuyện trò vui vẻ cùng người đối diện, nhưng trong lòng của cô vẫn nhớ đến các con của mình.
“Sếp Cố, tôi thấy cô rất ít động đũa, có phải là những này đồ ăn không hợp khẩu vị của cô phải không? Nếu như như vậy, tôi lập tức để bọn họ chuẩn bị một phần khác.” Lúc này Cục trưởng Quách đã có chút men rượu, mặt đỏ bừng, nói chuyện cũng có hơi rượu.
“Cục trưởng Quách, rất cảm ơn ngài đã chuẩn bị đồ ăn, đều rất ngon.
Chỉ là trong nhà của tôi còn có...” Cố Hạnh Nguyên khẽ cười một tiếng, nói cũng rất uyển chuyển.
Cục trưởng Quách khẽ gật đầu: “Tôi hiểu được.
Nghe nói cô còn có ba đứa trẻ đúng không.
Nhất định là đang lo lắng bọn nhóc, đây chính tâm tình của người làm mẹ.”
“Cảm ơn Cục trưởng Quách đã thông cảm.”
“Sếp Cố, thật sự là nhìn không ra, cô trẻ tuổi như vậy, cũng đã là mẹ của ba đứa trẻ rồi.Được rồi, chúng ta cũng trò chuyện không sai biệt lắm.
Tiếp theo liền nhìn về việc hợp tác của chúng ta sau này.” Cục trưởng Quách chậm rãi nói, đứng lên từ chỗ ngồi.
Cố Hạnh Nguyên thấy rốt cục có thể đi về, trong lòng có chút cao hứng.
Nhìn thấy Cục trưởng Quách đứng dậy, mình cũng liền vội vàng đứng lên: “Thật sự là xin lỗi, Cục trưởng Quách, hôm nay đột nhiên nhận được thiệp mời của ngài, bên phía tôi cũng chưa làm tốt chuẩn bị đầy đủ.
Hôm nào, tôi sắp xếp mọi chuyện cho thỏa đáng, chúng ta lại tâm sự.
Cùng ngài nói chuyện phiếm tôi thật sự có được ích lợi không nhỏ.”
“Khách khí rồi, haha, công việc chính phủ chúng tôi, vẫn phải nhờ vào sự hỗ trợ của các tập đoàn tài cán.” Nói xong, ông ta đi đến trước mặt của Cố Hạnh Nguyên, vươn tay mình ra.
“Cục trưởng Quách quá khiêm tốn, về sau chúng tôi phát triển còn muốn phải dựa vào sự ủng hộ của ngài.” Nói xong, cô cũng đưa tay ra.
“Đó là nhất định rồi.”
Sau khi tay Cục trưởng Quách nắm chặt tay của Cố Hạnh Nguyên, tựa như là một khối nam châm hút cô lại thật chặt.
Mà lại một bên nắm tay, một bàn tay khác cũng nhẹ nhàng vỗ vào tay của Cố Hạnh Nguyên mấy lần.
***
Cố Hạnh Nguyên muốn đem tay rút về, nhưng cô lại cảm thấy lực tay vị Cục trưởng Quách này lại rất lớn, mặc dù khả năng không lớn như lực tay của Bắc Minh Thiện, nhưng cô cũng không thể tránh thoát.
Cô vừa xấu hổ mỉm cười nhìn Cục trưởng Quách, vừa tìm cơ hội để bỏ tay ra.
Lúc này, Khỉ Miệng Nhọn lại xông ra, trong tay của anh ta cầm hai ly rượu, một ly đưa vào tay của Cục trưởng Quách, một ly khác đưa đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên.
Trên mặt của anh ta lộ ra nụ cười kì cục, thật sự là không biết anh ta đang cười thật hay đang giả cười.
Cho dù là thật, cũng khiến sau khi người ta nhìn thấy thì cảm thấy rất không thoải mái.
“Sếp Cố, cô xem lãnh đạo của chúng tôi đã cho cô mặt mũi đủ lớn, có phải cô cũng nên biểu hiện hay không.
Trước đây vài ly rượu cô đã không uống cũng thôi đi, lãnh đạo của chúng tôi cũng không có so đo.
Nhưng một ly rượu chia tay này thì phải uống đúng không.
Bằng không thì cũng quá không cho chúng tôi mặt mũi rồi.”
Lời nói này, thật đúng là khiến Cố Hạnh Nguyên không có chỗ trống nào để có thể từ chối, cô nghĩ lại trước đó mấy ly nếu như Cục trưởng Quách kiên trì, cô cũng sẽ phải uống cùng bọn họ.
Khỉ Miệng Nhọn nói lại là có mấy phần đạo lý.
Nếu là cô đến cả ly rượu này cũng không uống, không riêng gì không cho Cục trưởng Quách mặt mũi, sẽ còn ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của Bắc Minh Thị sau này, nếu là như vậy, thì cô sẽ trở thành tội đồ của Bắc Minh Thị.”
Một bàn tay khác của Cố Hạnh Nguyên nhận lấy ly rượu từ chỗ Khỉ Miệng Nhọn: “Ly rượu này tôi nhất định phải uống.
Cũng là vì cảm ơn Cục trưởng Quách coi trọng Bắc Minh Thị chúng tôi.”
“Tốt, về sau sẽ bạc đãi không được các cô.” Nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên rốt cục bưng ly rượu lên, ánh mắt Cục trưởng Quách lộ ra một vệt ánh sáng, nụ cười trên mặt càng trở nên xán lạn.
Nói xong, ông ta nhẹ nhàng cụng ly một cái cùng Cố Hạnh Nguyên, sau đó hơi ngửa đầu uống hết: “Sếp Cố, tới phiên cô.”
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười, cô không uống phóng khoáng như ông ta, nhưng cũng từng chút từng chút uống hết ly rượu.
Trên mặt cục trưởng Quách có ý cười, đưa cái ly trống của mình cho Khỉ Miệng Nhọn, sau đó nhìn cô nâng rượu lên uống hết từng chút: “Sếp Cố cũng có tửu lượng tốt đấy, ha ha.” Nói xong, ông ta dường như có chút kìm lòng không được, vỗ tay cho cô.
.