Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Cái thứ hai là vấn đề liên quan đến phụ nữ.

Thịnh Đường quốc tế luôn có thể đào được tin ngầm, làm phóng viên bên lĩnh vực truyền thông tự nhiên cũng có thể tìm được manh mối.

Thông qua tin được lưu truyền của Cục trưởng Quách có thể đoán được, nhất định Cục trưởng Quách đang coi trọng Tổng giám đốc Bắc Minh thị.

Cùng lúc đó, Bắc Minh Thiện cũng biết được tin này, vì vậy anh mới xuống tay độc ác như thế.

Bắc Minh Diệp Long ở một bên nghĩ đúng thật là có chuyện này, mấy phóng viên này thật sự có thể nói gió thành mưa, nghe một biết mười, trình độ dựng chuyện ngày càng cao rồi.

Về khả năng đầu tiên, anh ta cho rằng đó không phải phong cách của Bắc Minh Thiện.

Mặc dù phía bên kia dở trò “sư tử ngoạm”, cho dù không đồng ý, anh cũng sẽ không động tay động chân để giải quyết.

Mà khả năng thứ hai thì…Bắc Minh Diệp Long lại có chút mơ hồ.

Bắc Minh Thiện thật sự có thể sẽ vì Cố Hạnh Nguyên làm ra những hành động thiếu lý trí, bao gồm cả động thủ, khi đó anh ta nhất định sẽ không bận tâm đến thân phận của đối phương.

Nghĩ đến đây, Bắc Minh Diệp Long vội vàng gọi thư ký đi điều tra xem hoạt động mấy ngày qua của Cố Hạnh Nguyên.

Hơn một tiếng sau, thư ký gọi điện thoại đến nói với anh ta: Ngày hôm qua Cố Hạnh Nguyên đã nhận được thiệp mời khi Bắc Minh Thiện vừa rời đi không được bao lâu, cô đã một mình vội vàng đi ra ngoài.

Thêm nữa, cô ta biết được từ người phụ trách đăng kí thư tín: trong số những tấm thiệp được gửi cho Hạnh Nguyên ngày hôm qua, có một cái được gửi từ chính phủ.

Nhận được tin, Bắc Minh Diệp Long có chút khiếp sợ, như vậy chẳng lẽ chuyện Bắc Minh Thiện đánh người thật sự liên quan đến Cố Hạnh Nguyên.

Cùng lúc đó cũng có người giật mình giống hệt như anh ta, người đó là Đường Thiên Trạch.

*

Sau khi rời khỏi chỗ của Bắc Minh Diệp Long, Đường Thiên Trạch tìm một căn phòng yên tĩnh gọi điện cho Lý Thâm: “Sư phụ, bên Cục trưởng Quách gặp chút phiền toái.”

Lý Thâm cầm điện thoại nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”

Đường Thiên Trạch hai chân bắt chéo ngồi trên ghế, hạ giọng cực thấp: “Tình huống cụ thể con cũng không rõ, nhưng mà lúc nãy ở chỗ Bắc Minh Diệp Long con nghe được chút tin tức, nhưng lại không xác định được việc đó có thật hay không.” Sau đó, anh ta kể hết mọi việc cho Lý Thâm nghe.

***

Lý Thâm một bên nghe điện thoại, một bên cầm bút lông vẽ tranh.

Khi nghe anh ta nói Cục trưởng Quách có ý đồ xấu đối với Cố Hạnh Nguyên, sau đó bị Bắc Minh Thiện bắt được đánh cho một trận, tay cầm bút của ông ta không khỏi run lên.

Một bức tranh sơn thủy gần hoàn thành bị một vết mực lớn phá hủy.

“Hừ!” Ông ta nhíu mày lại, gương mặt cũng hết sức khó coi.

“Ầm.” Tay cầm bút đập mạnh xuống bàn, sau đó ông ta vò nát bức tranh rồi ném mạnh xuống đất.

“Sư phụ, xin người đừng tức giận, việc này vẫn chỉ là suy đoán mà thôi.” Đường Thiên Trạch nghe thấy một loạt âm thanh vang động ở đầu dây bên kia liền biết sư phụ đang rất tức giận.

“Con đi điều tra cho rõ chuyện này ngay lập tức, nếu như đúng là chuyện do ông ta gây ra thì cứ để ông ta tự giải quyết.

Còn nữa, bảo ông ta biết thân biết phận thì đừng có động đến Hạnh Nguyên nữa, nếu không ta nhất định sẽ không để yên cho ông ta đâu.”

Đường Thiên Trạch cất điện thoại.

Sau đó, lái xe rời khỏi Bắc Minh thị đi đến bệnh viện.

*

Cố Hạnh Nguyên đi taxi đến bệnh viện, nhanh chóng tìm được phòng bệnh của Cục trưởng Quách.

Nhìn xuyên qua cửa sổ có thể thấy rõ, ông ta đang nằm trên giường bệnh, một cánh tay bị bó bột quấn đầy băng gạc.

Thấy vậy, cô thầm nói: Đáng đời, ông ta nên có kết cục như vậy.

Nhưng tức thì tức, hôm nay cô phải tìm được cách để tên Cục trưởng Quách này đừng truy cứu trách nhiệm Bắc Minh Thiện nữa.

Cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng sau đó gõ nhẹ cửa rồi kéo cửa đi vào.

Phong thái cục trưởng cũng lớn thật đấy: Cả một phòng lớn chỉ có một mình ông ta.

Hơn nữa, chỗ này bày trí như là ở khách sạn vậy, tủ lạnh, ti vi, điều hòa quả thật không thiếu món gì.

Loại phòng như vậy, chỉ sợ là người bình thường dù có muốn ở cũng không chi nổi.

Lúc này, Cục trưởng Quách nằm trên giường xem ti vi.

Cái tay bị bó bột kia của ông ta thực ra là đang làm màu mà thôi, kỳ thực Bắc Minh Thiện chỉ làm ông ta bị trật khớp, chỉ cần vào bệnh viện chỉnh lại một chút là khỏi.

Ông ta làm như vậy, thứ nhất là tìm cơ hội để nghỉ ngơi.

Thứ hai, ông ta biết người đã khiến ông ta chật vật ngày hôm qua chính là cựu tổng giám đốc Bắc Minh Thiện của Bắc Minh thị, ông ta cũng có chút suy tính.

Nhưng dù sao thì ông ta cũng là cơ quan viên chức, đối mặt với cựu tổng giám đốc có gì mà phải sợ, chỉ cần ông ta lạm dụng chức quyền thì anh cũng sẽ bị đánh đến không kịp trở tay mà thôi.

Sáng sớm nay, cảnh sát đã đến để lấy khẩu cung.

Tất nhiên, ông cũng không dại gì mà khai hết mọi chuyện mà chỉ cực lực nhấn mạnh rằng chính mình không làm gì đột nhiên bị Bắc Thiện Minh đánh một cách vô cớ.

Điều khiến ông ta có gan để đảo ngược thị phi như vậy là vì sau ông ta có người chống lưng, nhiều quan viên kết thù với Bắc Minh Thiện đều gọi điện cho ông ta, dồn dập kêu ông ta cắn trả Bắc Minh Thiện, trút giận thay bọn họ.

Chung quy vẫn là câu: Không sợ chuyện xấu, chỉ sợ người xấu.

Cục trưởng Quách không ngừng bị người khác giựt dây, đang chuẩn bị cùng Bắc Minh Thiện đấu một trận sống còn.

***

Lúc này Cục trưởng Quách còn đang nhàn nhã xem ti vi, tay còn lại cũng nhàn nhã không kém, hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc đang cháy, trong miệng thỉnh thoảng nhả ra vài ngụm khói.

Không giống như đang dưỡng bệnh mà giống đang nghỉ dưỡng hơn.

Ông ta nghe thấy tiếng mở cửa, theo bản năng dúi điếu thuốc vào gạt tàn trên tủ đầu giường.

Sau đó nhắm mắt lại làm bộ nghỉ ngơi.

Chỉ có điều, kỹ xảo của ông ta thật sự quá kém, hơn nữa có cả đống sơ hở.

Tỷ như, mùi thuốc lá nồng nặc trong phòng, cùng cái ti vi vẫn còn đang mở…

Cố Hạnh Nguyên đi vào phòng, nhìn ông ta giả vờ giả vịt trên giường, trong lòng tức giận vô cùng.

Nhưng mục đích cô tới đây không phải là để hơn thua với ông ta mà là để hóa giải mâu thuẫn của ông ta và Bắc Minh Thiện.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là giúp Bắc Thiện Minh sớm lấy lại tự do.

“Cục trưởng Quách, tôi tới thăm ông đây.

Cục trưởng Quách…” Cố Hạnh Nguyên đi tới cạnh giường bệnh nhẹ giọng nói.

Vị cục trưởng tuy rằng khả năng diễn vô cùng kém cỏi, thế nhưng lại rất “chuyên nghiệp”, một khi đã diễn thì sẽ diễn đến cùng.

Sau khi nghe Cố Hạnh Nguyên kêu ông ta hai, ba lần thì ông ta mới từ từ mở mắt.

Sau đó làm bộ tỏ vẻ bất ngờ: “Há, là Sếp Cố à…Thật sự bất tiện quá, tôi vừa mới ngủ dậy.

Chuyện tối qua thật sự rất đột ngột.”

Nói đến đây, ông ta thở dài một hơi: “Sếp Cố, ngày hôm qua đột nhiên có một người đàn ông đột nhiên xông vào dẫn cô đi, tôi chỉ muốn ngăn anh ta lại thì bị đánh thành bộ dạng này.

Đến khi tỉnh lại…thì tôi đã ở đây rồi.”

Nói cứ như thật, ông ta nhất định cho là lúc đó cô đã hôn mê nên mới ở chỗ này đổi trắng thay đen.

Cố Hạnh Nguyên nhìn động tác vụng về của ông ta, hận không thể đập gẫy cánh tay còn lại của ông ta, dạng người mặt người dạ thú này dám dùng thủ đoạn đê hèn với cô như vậy, không biết trước đó ông ta đã hại bao nhiêu người phụ nữ khác rồi.

Cứ đập gãy tay ông ta, tiện thể phế bỏ “chân” của ông ta, điều này cũng có thể coi là một công đức lớn đấy.

Tuy nhiên, trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng mặt cô vẫn không biến sắc.

Hơn hết, bây giờ cũng không phải lúc để vạch trần lời nói dối của ông ta.

Đối với loại người này, tốt nhất nên dùng thủ đoạn vừa lừa vừa dụ dỗ mới được.

Nếu ông ta thích diễn, vậy đối với một người có thể dễ dàng trà trộn giới diễn viên “Ngoại hạng” như cô thì đó không còn là vấn đề nữa, hơn nữa cô còn vượt trội hơn ông ta về mọi mặt.

Trên mặt Cố Hạnh Nguyên lập tức biểu lộ vẻ cảm kích, nước mắt lưng tròng, đi đến bên cạnh Cục trưởng Quách, đưa tay chạm nhẹ lên cánh tay bó thạch cao của ông ta: “Cục trưởng Quách, ông vì tôi mà bị thương nặng như vậy, làm tôi không biết phải cảm ơn ông như thế nào.

Nếu kiếp sau có làm trâu làm ngựa cho ông, cũng không báo đáp hết được ân tình này của ông.”

Cục trưởng Quách nhìn Cố Hạnh Nguyên, vừa bất ngờ vừa kinh hỉ, xem ra người phụ nữ này thật sự không biết cái gì hết.

Ông ta làm bộ dạng rộng lượng, mỉm cười với cô: “Sếp Cố, cô yên tâm tôi không sao cả.”

***

Cục trưởng Quách nói xong đưa tay nhẹ vỗ lên mu bàn tay Cố Hạnh Nguyên, một mặt ân cần hỏi han: “Cô vẫn ổn chứ, người đàn ông kia có làm gì cô không? Nếu có thì cô cũng đừng sợ, có tôi ở đây rồi, không ai dám ức hiếp cô đâu.”

Đúng là được nước làm tới… chỉ cho ông ta một nét mực ông ta liền xem như là một tác phẩm.

Trên đời có một câu rất hay “Người rẻ mạc nhất là người bất khả chiến bại.” Có lẽ chính vì bản lĩnh này mà ông ta có thể leo lên được vị trí này.

Cố Hạnh Nguyên rút một tờ khăn giấy ra chấm chấm khóe mắt của mình: “Cục trưởng Quách, ông không cần lo lắng, người đàn ông kia không làm gì tôi hết.”

“Không thể nào, anh ta rõ ràng là đang nhắm vào cô.

Hồi sáng cảnh sát tới nói là cô bị anh ta bắt đi.” Cục trưởng Quách nhất thời nghi hoặc trong lòng.

Đương nhiên phải nghi ngờ rồi, dựa theo ý nghĩ của ông ta, Cố Hạnh Nguyên xinh đẹp như vậy, hơn nữa cô cũng không có năng lực phản kháng, không nhân cơ hội bắt đi thì chờ cái gì nữa.

Đây cũng là điều mà vị cục trưởng này nghĩ đến khi tỉnh lại và cũng là điều khiến ông ta hối hận, ông ta tốn công đến vậy, cuối cùng lại để người khác hưởng.

Cố Hạnh Nguyên kiên quyết lắc đầu: “Khi tôi…tôi tỉnh lại, thì đã ở trong bệnh viện rồi, bác sĩ đã nói với tôi rằng đã kiểm tra qua không có dấu vết bị xâm phạm.”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận