“Như vậy thì quá tốt rồi.
Tôi đoán là người đàn ông đó thấy sợ tôi rồi.
May mắn cho anh ta, nếu không tội danh của anh ta sẽ tăng thêm một bậc.
Sếp Cố, cô yên tâm, tôi đã cử người đi bắt anh ta.
Người như vậy đúng là không coi pháp luật ra gì, không bốc lịch ba, bảy năm thì khó mà trút được cơn giận này.”
Cái lão này đúng là biết cách dát vàng lên mặt mình, bị đánh đến bất tỉnh nhân sự cho đến sáng mới tỉnh lại, còn không biết mất mặt tự nhận mình đã cử người đi bắt.
Thực sự vô liêm sỉ vô cùng.
Cố Hạnh Nguyên phát hiện ông ta đang nói vào trọng tâm liền nói: “Cục trưởng Quách, tôi thấy nên bỏ qua chuyện này đi thôi.
Dù gì thì anh ta cũng không làm gì tôi.
Chuyện anh ta đánh ông thì cứ để anh ta bồi thường tiền thuốc men là được.
Người ta có câu: Rồng mạnh sẽ không đạp đầu rắn.
Như lời của ông thì người đàn ông này cũng không phải hạng người tốt gì.
Nếu bắt anh ta chịu phạt, sau này khi được thả ra, chắc chắn anh ta sẽ tìm ông trả thù…Người kia ở trong tối, còn ông thì lại ở ngoài sáng…”
Cục trưởng Quách nghe Cố Hạnh Nguyên nói xong, không khỏi nhíu mày lại.
Ông ta cũng là người xảo quyệt, sau một hồi suy ngẫm ông ta nói: “Sếp Cố, tôi cảm ơn quan tâm mà cô dành cho tôi.
Thế nhưng, con người xấu xa này rất tham lam.
Dù chúng ta có tha cho anh ta lần này, cũng khó bảo đảm rằng lần sau anh ta sẽ không gây thêm chuyện khác.
Nếu lỡ như hại đến người khác thì sao đây? Chúng ta làm như thế chính là vô trách nhiệm đối với người dân…Thân phận của tôi là cán bộ nhân dân, sao có thể làm chuyện có hại cho người dân được, lương tâm tôi sẽ ray rứt vô cùng…”
Lời nói đầy dõng dạc làm ông ta không khỏi kích động.
Ông ta nắm chặt bàn tay lành lặn của mình rồi đặt trước ngực.
Nếu không biết, chắc không chừng cô sẽ tin rằng ông ta là một lãnh đạo tốt luôn một lòng vì người dân.
Nhưng cái trò này đối với một người nhìn thấu tất cả như cô, đúng thật là khiến người khác buồn nôn.
***
Nói thật, Cố Hạnh Nguyên không muốn ở lại nhìn bản mặt ghê tởm của ông ta thêm một phút nào cả.
Sao lúc nào cô cũng gặp loại người như ông ta vậy chứ?
Cố Hạnh Nguyên hết ‘giả bộ’ được nữa rồi, cô quyết định tháo bỏ lớp mặt nạ này, nếu ông ta không ăn mềm, vậy thì cứ trực tiếp ngả bài thôi.
Cố Hạnh Nguyên xoay người lại, không nhìn nổi đến bản mặt kinh tởm của ông ta thêm được nữa.
Cô quay mặt nhìn về phía ngoài của sổ: “Cục trưởng Quách, ngày hôm qua ông phát thiệp mời cho tôi, kỳ thực không phải vì bàn bạc chuyện công tác mà là có mục đích khác phải không.”
Vấn đề đột nhiên nảy ra khiến Cục trưởng Quách còn đang đắm chìm trong lời nói dối của mình lập tức sửng người.
Không biết vì sao Cố Hạnh Nguyên lại đột nhiên nói về vấn đề này.
Vẻ mặt của ông ta bắt đầu trở nên hoang mang, Cố Hạnh Nguyên vẫn đang quay lưng về phía ông, cô sẽ không nhìn thấy được bộ dạng của ông ta ngay lúc này.
“Sếp Cố, sao cô lại hỏi chuyện buồn cười đến như vậy, nếu tôi không tìm cô để bàn bạc chuyện công tác, không lẽ để bàn bạc về chuyện khác sao? Nhất định là chuyện ngày hôm qua đã làm cô sợ nên mới nói như vậy đúng không.
Cô nên trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.
Cục trưởng Quách giả nai nhìn cô, nhưng lại nhìn không thấy hai tay buông thỏng của cô đang nắm chặt thành quyền.
Cố Hạnh Nguyên thở dài một hơi, rồi đột nhiên xoay người lại, bộ dạng điềm đạm đáng yêu khi nảy đã biến mất.
Đối mặt ông ta là một vẻ mặt lạnh như băng, y hệt như lúc ông ta đối mặt với Bắc Minh Thiện vậy.
Điều này làm Cục trưởng Quách không khỏi hít một ngụm khí lạnh, không nghĩ rằng cô lại trở mặt nhanh như vậy.
Lúc này, ông ta cố giả bộ trấn định: “Sếp Cố, cô làm sao vậy, sắc mặt cô có vẻ không tốt có cần tôi kêu bác sĩ đến khám cho cô không.
Tôi quen vài bác sĩ…”
“Cục trưởng Quách, ông không cần đóng kịch với tôi nữa.
Tối hôm qua tôi cũng không hoàn toàn bất tỉnh, chuyện xảy ra sau đó tôi đều nhìn thấy hết.
Ban đầu tôi đã cho rằng ông là một người tốt, nhưng hành động của ông lại làm tôi thất vọng vô cùng, cực kỳ buồn nôn!”
Cục trưởng Quách nhất thời kinh hãi đến biến sắc: “Cô, Sếp Cố, cô thấy gì chứ.
Đừng nghe người khác nói bậy…Tôi, tôi không có làm gì hết…”
“Đúng, ông không làm gì hết, thế nhưng có làm gì hay không đều khiến tôi căm ghét.
Lúc tôi đang hôn mê, nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Từ lúc vừa mới bắt đầu thái độ của ông rất lạ, mãi về sau tôi mới hiểu rõ.
Ly rượu mà tôi uống đã bị ông động tay động chân!”
“Làm gì có chuyện như vậy? Thật buồn cười, ly rượu đó cô cũng thấy mà, tôi cũng uống nhưng có bị sao đâu.” Cục trưởng Quách khủng hoảng trong phút chốc, sau đó lập tức bình tĩnh lại, thậm chí thái độ còn nghiêm túc hơn: “Sếp Cố, tôi nể tình hôm qua cô đã gặp phải chuyện đáng kinh sợ, tôi sẽ không tiếp tục truy cứu về chuyện này.
Hiện tại tôi có chút mệt, muốn nghỉ ngơi.
Mời cô về giùm cho.”
Cố Hạnh Nguyên rủ mắt nhìn Cục trưởng Quách đang nằm, cô nhìn thấy ánh mắt lập lòe của ông ta, rất hiển nhiên đây là biểu hiện chột dạ, nếu không phải cô nói trúng tim đen thì sao ông ta lại có thái độ như vậy chứ.
Điều này làm cô tin vào suy đoán của mình hơn, tức giận trong người cũng ngày càng lớn.
***
Đối mặt với lời thề thốt phủ nhận của Cục trưởng Quách, Cố Hạnh Nguyên cũng chỉ có thể tức giận, chứ không có biện pháp gì bắt được chỗ hỏng của ông ta.
Đây chính là phương diện xảo quyệt của Cục trưởng Quách, dù bị người khác bắt được nhược điểm nhưng chỉ cần không thừa nhận thì sẽ không có việc gì.
“Ông có phải đàn ông không vậy, chuyện mình làm lại không dám nhận.
Nhưng ông biết không, lúc đó tôi cũng không hôn mê hoàn toàn, xảy ra chuyện gì tôi cũng biết hết.
Như thế, tôi có thể đến chỗ cảnh sát vạch trần tội ác của ông.”
Cục trưởng Quách thoạt nhìn là loại người cứng mềm đều không ăn, vừa mới có vẻ căng thẳng thì một giây sau lại vô cùng bình tĩnh.
Ngoài dự liệu của Cố Hạnh Nguyên, ông ta đứng dậy khỏi giường.
Ông ta cười như không cười nhìn cô, vẻ mặt giống hệt như tối hôm qua: “Sếp Cố, khi cô nói đến việc này thì nên cân nhắc kĩ càng, làm như vậy thì có lợi gì cho cô không? Cứ cho là cảnh sát tin lời của cô đi, vậy thì tôi cũng chỉ bị xem là có ý đồ mà thôi.
Thậm chí tư cách để thụ án cũng không có.
Nhưng cô thì lại đắc tội với tôi, tôi là lãnh đạo trực tiếp lĩnh vực mà công ty cô đang hoạt động, cô nghĩ xem về sau còn có thể sống tốt được sao?”
Nói đến đây, ông ta cảm thấy tự tin tăng cao, trên mặt cũng treo lên một nụ cười đắc ý: “Sếp Cố à…,cô còn quá trẻ.
Người trẻ tuổi thường rất thích hành động theo cảm tính, không chịu để tâm đến hậu quả gì cả.
Nhưng tôi có một đặc tính tốt, chính là vô cùng khoan hồng độ lượng, lời vừa nãy cô nói, tôi sẽ xem như không biết gì.
Dù gì thì cũng có người thế mạng rồi, sao cô làm chuyện hai bên đều bị thiệt như vậy làm gì.”
Cố Hạnh Nguyên không phản ứng gì, mặt lạnh nhìn ông ta.
Lời ông ta nói, Cố Hạnh Nguyên thật sự là chưa nghĩ đến, ông ta có chức quyền nếu như không thể đẩy ngã trong một lần, thì sẽ để lại vô vàn phiền phức, lúc đó không chỉ Bắc Minh Thiện mà ngay cả Bắc Minh thị cũng sẽ liên lụy không nhỏ.
Cục trưởng Quách nhìn vẻ mặt hòa hoãn của Cố Hạnh Nguyên, liền biết lời ép bức và dụ dỗ của mình đã có tác dụng.
Đây cũng không phải lần đầu ông ta đối phó với loại người thiếu “kỹ năng” uy hiếp như vậy.
Đối với việc này, ông ta tất nhiên có biện pháp ứng phó hơn nữa biện pháp này áp dụng mười lần như một.
Sau khi bức ép, thì tất nhiên là dụ dỗ rồi.
Ông ta bày ra bộ dạng ý sâu xa: “Sếp Cố, tôi biết cô là người thông minh, cô cũng chưa thiệt thòi gì hết, cứ bỏ qua chuyện này đi.
Hơn nữa tôi đảm bảo với cô, Bắc Minh thị chắc chắn sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì hết, không chỉ vậy mà còn nhận được nhiều điều tốt hơn so với trước đây.
Chỉ cần cô ngoan ngoãn hợp tác.”
Ngoan ngoãn hợp tác…
Cố Hạnh Nguyên nhìn sắc mặt đáng ghê tởm của ông ta, tựa như sói xám đang vồ vuốt lớn hướng về cô bé quàng khăn đỏ vậy.
Cô lại nghĩ, ông ta nói như vậy, nghĩa là người này vẫn còn “tà tâm”.
Nếu vậy, không bằng cứ nghe theo ông ta, xem ông ta còn suy nghĩ lệch lạc gì khác.
Điều này cũng giúp mình sớm có phòng bị, cũng có thể tìm ra nhược điểm hoặc cách trị được ông ta.
Vẻ mặt cô dần hòa hoãn lại: “Cục trưởng Quách, không biết ông muốn tôi phải làm gì đây?”
***
Chưa nói hết câu, đuôi cáo đã lập tức lộ ra.
Lúc Cố Hạnh Nguyên nói ra câu này, cùng lúc đó, Cục trưởng Quách cũng lập tức nở nụ cười: “Sếp Cố thật sự là một người thông minh, một chút liền hiểu rõ.
Cho đến thời điểm này thì hai chúng ta cũng không cần phải giấu diếm gì nữa.
Kỳ thực trong lòng cô cũng biết, khi hôm qua nhìn thấy cô tôi đã thích cô rồi.
Nếu cô chịu nghe lời…”
Cố Hạnh Nguyên nhìn ông ta như muốn ăn tươi nuốt sống, cái tên này đúng lành sẹo thì quên đau, tai họa được loại bỏ, sắc tâm liền trổi dậy.
“Cục trưởng Quách, tôi thật sự rất khâm phục bản lĩnh của ông đấy.”
“Sếp Cố quá khen.” Cục trưởng Quách làm như không nghe thấy lời trào phúng của cô.
“Thực sự không nghĩ ra, người giống ông sao có thể trà trộn trong giới chính trị còn đảm nhiệm chức vụ quan trọng nhiều năm như vậy, lại còn có thể ngồi vững đến vậy, không lẽ không ai nói với ông rằng ông là một tên đê tiện tiểu nhân vô liêm sỉ sao!”
Cố Hạnh Nguyên bình thường sẽ không nói chuyện thô bạo như vậy, bản lĩnh mắng người cũng chỉ có thể đến mức này thôi.
Lời vừa nãy, là một trong những từ ngữ lợi hại nhất mà cô có thể nghĩ tới.
Cục trưởng Quách vẫn còn đang dương dương tự đắc, nghe thấy lời cô nụ cười ngay tức khắc bị dập tắt, ông ta nhìn người đứng bên cạnh đầy hung tợn, người kia cũng đang đồng dạng nhìn ông ta.
Ông ta lần thứ hai bộc lộ vẻ nguy hiểm: “Sếp Cố, cô không nên rượu mời không uống mà lại uổng rượu phạt.
Tôi nói như vậy là vì nhìn cô vừa mắt.
Nói thật với cô, sở dĩ tôi không lo lắng gì, bởi vì sau lưng tôi có chỗ dựa vững chắc.
Dù cô có cố gây sự với tôi thì cũng chỉ phí công mà thôi.
.