Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Người đàn ông Bắc Minh Thiện này, nhìn qua có vẻ không mấy để bụng với bọn họ, nhưng món quà anh chọn đều rất phù hợp với tính cách và sở thích của bọn nhỏ, thật sự là không biết vì sao anh biết những điều này.

Xem ra là do cô vẫn luôn có rất nhiều thành kiến đối với anh, kỳ thật anh vẫn là một người cha rất yêu thương con, cho dù là phương pháp mà anh thực hiện cô cũng không tán đồng.

***

Ngày thứ hai, Cố Hạnh Nguyên một lần nữa đi tới cục cảnh sát gặp mặt Bắc Minh Thiện.

Vẫn là gian phòng thẩm vấn mà hôm qua bọn họ gặp mặt.

Lần này, cô đến không phải chỉ thăm anh, mà còn cố ý cho anh mang theo một chút quần áo và đồ ăn cho anh.

Nhìn đồ vật được mang đến, Bắc Minh Thiện khẽ cười một tiếng với cô: “Sao vậy, là chuẩn bị để tôi ở đây dài ngày sao?”

Cố Hạnh Nguyên biết anh đang nói đùa, thật khó mà thấy đến lúc này, anh vẫn còn có thể suy nghĩ vu vơ như vậy, Thế mà cô lại không cười nổi, thậm chí không thể miễn miễn cưỡng cưỡng nở nụ cười.

Đối với Bắc Minh Thiện, anh là người không cần phải giấu diếm, hay dỗ dành.

Đối với anh, nói thẳng, đi thẳng càng thích hợp hơn.

“Hôm qua tôi và Hình Uy tìm rất nhiều luật sư, kết quả bọn họ đều...

Tôi mang một chút quần áo để anh thay, và một chút đồ ăn.

Đều là đồ ngày hôm qua Hình Uy mang tôi đến nhà chính lấy cho anh.” Cố Hạnh Nguyên cúi đầu, không dám ngẩng mặt nhìn biểu cảm của anh lúc này.

Cô luôn cảm thấy dường như mình đã nợ anh, kỳ thật không phải chính là như vậy sao.

Bắc Minh Thiện hơi nhíu mày, nhìn dáng vẻ Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy có chút đau lòng.

Nhưng anh vẫn luôn duy trì trạng thái ban đầu: “Hạnh Nguyên, chuyện này đều nằm trong lòng bàn tay của tôi, em không cần cảm thấy tự trách.”

Nói xong, anh vươn tay, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, chậm rãi nâng đầu cô dậy.

Trong ánh mắt mang theo nhu tình.

“Hạnh Nguyêni, nhìn tôi.” Giọng nói của anh rất dịu dàng tựa như ở đêm nào đó, thời điểm bọn họ ôm nhau.

Cố Hạnh Nguyên thuận theo chậm rãi ngẩng mặt lên, trong hốc mắt đã tràn đầy nước mắt.

“Em biết không, em như vậy khiến tôi rất đau lòng.

Không cần phải làm ra dáng vẻ sinh tử ly biệt được không.

Nói cho tôi nghe một chút đi, nhà chính nhà Bắc Minh có gì thay đổi không? Bọn trẻ vẫn ngoan chứ.”

Bắc Minh Thiện dùng một tay khác nhẹ nhàng lau nước mắt của cô.

Anh cũng được coi là “hai lần tiến cung”, hai lần anh bị tước đoạt tự do, cảm xúc của hai lần cũng không giống nhau.

Nếu như lần thứ nhất anh cảm nhận được cái gì gọi là buông lỏng, lần này trải nghiệm lại nhiều hơn chính là tình cảm.

Mặc dù chỉ là thời gian hơn một ngày ngắn ngủi, nhưng từ hai lần Cố Hạnh Nguyên đến thăm anh, đủ để anh cảm nhận sâu sắc cảm giác khi được quan tâm.

Kỳ thật, anh cũng được không ít người quan tâm.

Thế nhưng khi đó, anh lại giống như bị ma quỷ ám ảnh, trong đầu ngoại trừ ý niệm sâu sắc là sẽ trả thù ra, thì những thứ khác đều ném ra sau đầu.

Buông thả quyền lực, khiến Bắc Minh Thiện lần đầu cảm giác “buông bỏ” là chuyện cảm thấy dễ dàng như thế nào, Loại tâm tình vui thích này thậm chí so với thời điểm anh có được tập đoàn Bắc Minh thị thì còn vui vẻ.

Phần vui vẻ đó, xâm nhập vào sâu trong linh hồn của anh, đó chính là Cố Hạnh Nguyên, còn có con gái Cửu Cửu của mình.

Hóa ra, cả đời này ngoại trừ trả thù cùng sự nghiệp ra, còn có chuyện quan trọng hơn cần anh.

Đó chính là một gia đình.

Thế nhưng anh bây giờ, có tư cách gì nói về chuyện như vậy chứ.

Cố Hạnh Nguyên cũng nhìn Bắc Minh Thiện, trong ánh mắt của anh không có sự lạnh lùng đến tận xương tủy, mà “Ấm áp” chính là điều mà lúc này cô có thể cảm nhận được.

“Bọn nhỏ đều rất ngoan, bọn nhỏ đều rất thích món quà anh tặng.

Nhất là Cửu Cửu, cả đêm con bé đều ôm búp bê anh tặng.” Nói đến các con, loại thần sắc hạnh phúc cùng vui sướng lại lần nữa hiện lên ở trên mặt cô.

***

Nói chuyện đến bọn nhỏ, mặc kệ là Cố Hạnh Nguyên hay là Bắc Minh Thiện, đều phảng phất như được ba tinh linh nhỏ bé đưa ra khỏi phòng giam ngột ngạt u ám này.

Thậm chí khi Cố Hạnh Nguyên đang nói, Bắc Minh Thiện cũng sẽ nở nụ cười theo cô.

Nếu như lúc này, để Bắc Minh Thiện làm ra lựa chọn, là lấy lại tự do hay vẫn như hiện tại.

Vậy anh đã sẽ quả quyết lựa chọn.

Bởi vì ở đây có thể hòa hợp trò chuyện với Cố Hạnh Nguyên về bọn nhỏ, vì những chuyện thú vị bọn nhóc làm mà cười một cái.

Nói xong về bọn nhỏ, Cố Hạnh Nguyên lại nói tới chuyện ngày hôm qua cùng Hình Uy đi nhà chính của Bắc Minh.

Bây giờ nhà chính của Bắc Minh, dường như có thể dùng từ “người đi, nhà trống” để hình dung.

Bắc Minh Đông từ sau khi Giang Tuệ Tâm bị bắt đi, liền từ chối đi tất cả mọi thứ, một người ở lại nhà chính.

Việc làm mỗi ngày chính là đi ngục giam ở cùng với Giang Tuệ Tâm một, hai giờ.

Về phần những người hầu khác, có rất nhiều người đã nghỉ việc.

Đây cũng không phải bởi vì nhà Bắc Minh không thể trả nổi tiền lương, mà là bọn họ cảm thấy căn nhà này có chút điềm xấu.

Ông cụ Bắc Minh qua đời ngoài ý muốn, bà chủ Bắc Minh bị bắt vào ngục giam, đến chủ nhân cuối cùng là Bắc Minh Thiện cũng biến mất không thấy...

Nếu như còn tiếp tục như vậy, ai biết còn sẽ có chuyện không hay nào xảy ra hay không, cũng không biết được.

Tóm lại, chạy là thượng sách, miễn cho mình phải chịu liên lụy.

Khi Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy đi vào nhà chính lấy quần áo cho Bắc Minh Thiện, Bắc Minh Đông cũng đúng lúc từ ngục giam trở về.

Mấy ngày này, cả người anh ta giống như biến thành người khác, khí thế “vạn người mê” trước kia cũng đã biến mất hầu như không còn.

Điều này khiến Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy đều cảm giác có chút ngoài ý muốn.

Nhưng, sau khi nhìn thấy bọn họ, Bắc Minh Đông vẫn thể hiện ra thái độ giống như trước kia.

Anh ta cũng vô tình hay cố ý hỏi tình hình gần đây của Bắc Minh Thiện như thế nào.

Hình Uy đơn giản nói cho anh ta một chút tình hình chung của anh, đương nhiên cũng bao gồm chuyện làm cục trưởng Quách bị thương, bây giờ đã bị tạm giam.

Bắc Minh Đông nghe vậy thì rất giật mình, nhưng anh ta vẫn thể hiện ra nếu có việc gì cần anh ta giúp, nhất định sẽ tận lực.

Bắc Minh Thiện nghe đến đó, nhẹ nhàng thở dài: “Ở nhà Bắc Minh, vẫn là thằng ba có tầm nhìn rộng rãi một chút.

Thậm chí không có so đo chuyện tôi khiến Tuệ Tâm vào tù, ngược lại còn nghĩ tới việc giúp tôi.

Tâm tình rộng rãi như thế này, tôi cũng không làm được.”

Cố Hạnh Nguyên cũng đồng ý, khẽ gật đầu: “Cũng giống như câu nói kia: Đời như một vở kịch, kịch lại giống như đời, anh ta là một diễn viên thực lực và diễn viên thần tượng, đã sớm nhìn thấu những việc này.”

Hai người bọn họ sau khi cảm thán ngắn về việc này, lần nữa đem chủ đề chuyển dời vấn đề của bây giờ.

Cô rất nghiêm túc nói với Bắc Minh Thiện: “Những lời sau đây, tôi hi vọng anh đừng để ý.

Đồng thời, tôi cũng yêu cầu anh hợp tác.”

Bắc Minh Thiện gật đầu một chút: “Được, đến cùng là muốn tôi phối hợp cái gì.”

“Giống như tôi vừa nói, lúc này, không có luật sư nào tiếp nhận vụ án của anh.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn tìm được một người, anh ấy nói anh ấy đồng ý.”

“Người em nói là Vân Chi Lâm đi.” Bắc Minh thiện quả thật rất thông minh, rất nhanh liền có thể nghĩ đến Cố Hạnh Nguyên rất có thể đi tìm anh ta nhờ hỗ trợ.

Hơn nữa, cũng giống như Vân Chi Lâm hiểu rõ Bắc Minh Thiện, Bắc Minh Thiện cũng hiểu rõ Vân Chi Lâm.

Cố Hạnh Nguyên rất cẩn thận nhìn anh một cái, xem rốt cuộc anh có biểu cảm gì, sau đó lại cảm thấy có cần phải nói những lời tiếp theo hay không.

***

Sau khi Bắc Minh Thiện biết được là Vân Chi Lâm, sự kiêu ngạo trong lòng anh có chút bị tổn thương.

Hai người anh và Vân Chi Lâm có rất nhiều liên hệ, ngoại trừ là họ hàng, còn có một tầng quan hệ khác chính là Vân Chi Lâm đã từng suýt cưới Cố Hạnh Nguyên

Yếu tố này cũng trở thành điểm mà Bắc Minh Thiện ghen, cho dù về sau, anh ta và Cố Hạnh Nguyên còn lui tới, nhưng Bắc Minh Thiện luôn cảm thấy anh ta giống như tình địch giả tưởng.

Cho dù là trong lòng nổi lên từng tầng từng tầng gợn sóng, nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của Cố Hạnh Nguyên, hơn nữa anh cũng là biết Vân Chi Lâm làm như vậy cũng là có ý tốt.

Anh ổn định tâm trí của mình một chút: “Anh ta giúp tôi có yêu cầu gì không?”

Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: “Không có.

Nhưng anh ấy nói vụ án này có rất nhiều điểm kì lạ.

Hơn nữa trước khi tôi tìm đến anh ấy, anh ấy còn nhận được thông báo của phía trên, yêu cầu tất cả luật sư không thể tiếp nhận bản án của anh.

Đây cũng lý do mà ngày hôm qua, ngay từ đầu tôi và Hình Uy không thể tìm được luật sư.”

“Quả nhiên là có người ở sau lưng gây phiền phức với tôi.

Nếu là như vậy, tại sao anh ta còn muốn giúp tôi.”

“Bởi vì anh ta hiểu rõ anh, biết anh sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện như vậy, hơn nữa anh cũng sẽ không dễ dàng biết rõ nguy hiểm, còn xông vào.”

Bắc Minh Thiện khẽ cười một tiếng: “Xem ra anh ta đối với tính tình của tôi vẫn hiểu rất rõ.”

“Chi Lâm còn đồng ý sau khi giúp anh, anh ấy còn đặc biệt nói một chuyện, để anh chuẩn bị sẵn sàng.”

“Nói đi, là chuyện gì.”

Cố Hạnh Nguyên đem cuộc trò chuyện sau đó của mình và Vân Chi Lâm về đều thuật lại cho Bắc Minh Thiện, cuối cùng nói: “Cho dù chuyện phía trước không thể lạc quan, nhưng anh ấy vẫn là sẽ đem dốc hết toàn lực giúp anh đem hình phạt giảm xuống mức độ tốt nhất.”

“Anh ta có khả năng bị phía trên hưng sư vấn tội khiển trách, còn muốn giúp tôi.

Ân tình này xem như là tôi nợ anh ta.

Lúc nào nói cho anh ta biết, chờ sau khi tôi đi ra ngoài, nhất định mời anh ta uống một ly.”

Bắc Minh Thiện cũng đã làm xong hết thảy chuẩn bị.

Mặc dù có chút không cam tâm, nhưng bây giờ là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

*

Cố Hạnh Nguyên từ cục cảnh sát đi ra, lái xe hướng về phía cao ốc Bắc Minh thị.

Xem ra thời gian sau này, cô phải thường xuyên lui tới giữa cục cảnh sát và Bắc Minh thị.

Cũng may Bắc Minh thị bên này, có Hình Uy giúp đỡ cô đảm đương một phía, như vậy có thể nhẹ ngàng hơn không ít.

Cô đỗ xe xong ở dưới tầng hầm gửi xe, thu dọn đồ vật mình mang theo, đang chuẩn bị xuống xe.

Lúc này liền thấy đèn xe lóe lên ở phía lối vào, một chiếc xe Audi màu trắng lái đến.

Đây là xe của Đường Thiên Trạch, Cố Hạnh Nguyên lập tức nhận ra.

Hiện tại, cô cũng không muốn đi đối diện với anh ta, bởi vì anh ta đã lừa cô rất nhiều, hơn nữa anh ta vẫn còn liên hệ với người được gọi là cha ruột của cô.

Thế là cô vội vàng nghiêng người, giấu mình ở sau đồng hồ đo.

Sau khi Đường Thiên Trạch lái xe đi vào, cũng không chú ý đến cô, sau đó anh ta bước ngang qua trước mặt cô.

Đứng cách xa cô hai ô vuông thì dừng lại.

Cửa sổ xe của Cố Hạnh Nguyên còn chưa kéo lên, hơn nữa trong ga-ra cũng coi khá an tĩnh, cho nên cho dù khoảng cách xa như vậy, cô vẫn có thể mơ hồ nghe được, sau khi Đường Thiên Trạch đỗ xe xong, đang gọi điện thoại, từ phía trên đi xuống

“Sư phụ, hôm qua con đã nói rõ chuyện này với cục trưởng Quách.

Ông ta cho biết sẽ thành thật phối hợp với chúng ta.

Mặc dù lần trước để anh ta may mắn thoát khỏi, nhưng lần này anh ta có là Tôn Ngộ Không cũng khó thoát.

Chỉ là mặc dù ngài đã để cho các luật sư ở đây không tiếp nhận vụ án của anh ta, nhưng những chuyện khác vẫn không thể khống chế, anh ta vẫn có cơ hội chạy trốn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui