Mà Cố Hạnh Nguyên đã đột ngột rời đi, để cho Hình Uy tạm thời phụ trách công việc.
Bắc Minh Diệp Long chỉ là nghe xong rồi thôi.
Anh nghĩ rằng những điều này đã không còn quan trọng nữa, và chỉ có tài liệu đấu thầu mà anh đang nắm trong trong tay mới là chìa khóa vàng cho tương lai.
Ở thành phố C, Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đóng giả làm một cặp tình nhân, nán lại một lúc tại cửa hàng trong khu nhà nhỏ Viễn Dương.
Năm mươi phần trăm ở đây là những khu dân cư cao cấp, thậm chí ngay cả một vài căn nhà bình thường vẫn chưa được bán.
Cô nhân viên môi giới dẫn họ đi xem nhà cũng rất nhiệt tình, cô ba hoa chích chòe mà kể về cả khu nhà, hơn nữa trong quá trình đi xem nhà họ cũng gặp rất nhiều chủ hộ ở đây.
Nhân viên môi giới vui vẻ chào họ, xem ra nhân duyên của cô ấy ở nơi này cũng rất tốt.
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đi phía sau lưng cô ta, nhỏ giọng nói: “Cố mà bắt chuyện với cô ấy đi, có lẽ sẽ có đồ mà chúng ta cần đấy.”
Đọc FULL bộ truyện Nhiệm vụ sinh đẻ.
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đã lên kế hoạch đâu vào đấy.
Đầu tiên họ quay trở lại khách sạn trả phòng, sau đó họ tìm thấy một khách sạn nhỏ gần khu nhà Viễn Dương.
Mặc dù điều kiện sống không tốt bằng 1/10 khách sạn Viễn Dương, nhưng đối với hai người không có nhiều yêu cầu này thì cũng cũng tạm đủ.
Tiếp theo, họ phác họa ra dáng vẻ của cha mẹ Tiểu Trần, bắt đầu cùng nhân viên môi giới bận rội như con thoi, qua lại không ngớt giữa các tòa nhà.
Họ không biết địa chỉ cụ thể của cha mẹ Tiểu Trần, vì vậy một cuộc kiểm tra chi tiết như thế này vẫn là cần thiết.
Chỉ có điều, làm điều này bây giờ có thêm yếu tố “mèo mù vớ được chuột chết”.
Dù sao đi nữa, vẫn còn một số ít nhà chưa bán được, chỉ có thể lên các tầng còn trống với nhân viên môi giới.
Điều này chắc chắn sẽ bỏ lỡ hầu hết chúng.
Xác suất tìm thấy hai người già này thực sự rất mỏng.
Đã tiêu tốn cả ngày như vậy, và kết quả là ngoài việc nhìn thấy các loại căn hộ, họ không tìm thấy gì.
Họ quay trở lại công ty môi giới, cô nhân viên thấy họ có vẻ thích thú với loại căn hộ mà họ đến thăm hôm nay, đưa hai cốc nước: "Anh Vân, có vẻ như hôm nay chúng tôi vẫn chưa tìm được căn nhà ưng ý cho anh.
Rất may là chúng tôi vẫn còn một số căn hộ.
Nếu anh vẫn có hứng thú, chúng ta có thể tiếp tục đến xem nhà vào ngày mai.
Tôi tin rằng chúng ta sẽ tìm được căn mà anh hài lòng nhất.
"
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên trong lòng có phần buồn bực, nhưng ngoài mặt thì họ vẫn tỏ ra rất quan tâm.
Đúng lúc này, một cặp vợ chồng già đi vào từ cửa công ty môi giới.
Người đàn ông với mái tóc trắng và mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh nước biển trông rất cứng rắn.
Bên cạnh ông là một bà lão cũng tóc bạc phơ, nhưng nước da có vẻ kém hơn một chút, chân đi lại có vẻ không linh hoạt.
Họ đi qua sảnh và đến thẳng quầy lễ tân.
Không bao lâu sau, nhân viên đứng quầy lễ tân chạy đến kế bên nhân viên môi giới đang phục vụ cho Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên.
“Chị Vương, lại có một đôi vợ chồng chủ hộ lại tới tìm chị.” Nói đoạn cô ta lấy tay chỉ về đôi vợ chồng già đang đứng ở quầy lễ tân.
Lúc này, Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên cũng đồng thời nhìn về hướng đó.
Đúng thật là cha mẹ của Tiểu Trần, còn đang chưa biết làm cách nào để tìm thấy họ, lúc này họ lại đang đứng cách đó không xa.
Cả hai không khỏi bàng hoàng.
Cùng lúc đó, nhân viên môi giới quay qua hai người họ, cử chỉ vô cùng thân thiện, sau đó nói với Vân Chi Lâm: "Tôi xin lỗi, tôi có khách ở đây, tôi đi xem thử một chút, hai vị đợi một chút nhé."
“Không sao, đừng để người già phải đợi ở đó lâu hơn nữa trong thời tiết nóng nực này.” Vân Chi Lâm lịch sự nói.
Nhân viên môi giới và lễ tân cùng đi thương lượng với đôi vợ chồng già, Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên không hề rời mắt khỏi họ.
"Cô xem, vẻ mặt của hai người già có vẻ hơi nóng nảy.
Đáng ra là có chuyện.
Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, logic bình thường nên tìm ủy ban khu nhà, quản lý tòa nhà, hoặc cảnh sát.
Vậy tại sao lại tìm tới chủ đầu tư xây dựng làm gì?” Vân Chi Lâm thì thầm với Cố Hạnh Nguyên, cau mày và liên tục xoa cằm.
Cố Hạnh Nguyên cong môi liếc nhìn Vân Chi Lâm một cách chê bai: "Vị luật sư thường xuyên bắt em quan sát suốt ngày ở đâu vậy? Tại sao một câu hỏi đơn giản như vậy anh cũng không hiểu? Rõ ràng đây là đôi vợ chồng già cả đời làm việc vất vả lắm mới mua được căn nhà, mà nó lại có vấn đề nên tìm đến chủ đầu tư."
Vân Chi Lâm cau mày suy nghĩ một hồi: "Suy luận của em như thế này đơn giản là không đúng.
Chúng ta đã nhìn thấy vài ngôi nhà ở đây.
Mặc dù anh không phải là chuyên gia trong ngành xây dựng, nhưng vẫn có thể thấy rằng mức độ xây dựng của họ vẫn được coi là một dự án chất lượng cao.
"
"Vậy thì anh nói đi, một dự án chất lượng cao.
Vậy hai người già kia tới đây làm gì? Lẽ nào nó giống như những gì đã được đưa tin trên TV trước đây: Sau khi bỏ ra một số tiền lớn để mua một căn hộ, do giá tiền bất động sản ở thành phố giảm mạnh, dẫn đến nhà thành phố xuống giá, khiến cho người mua bất mãn, yêu cầu bồi thường tiền thiệt hại hả? "
"Tại sao em cứ luôn nhắm vào Tập đoàn Viễn Dương thế? Có một sự bất hợp lý rất lớn trong lập luận vừa rồi của em: Hiện nay thị trường bất động sản đang trong thời kỳ suy thoái và các chủ sở hữu đang yêu cầu các nhà phát triển hoàn lại số tiền thừa.
Sau đó, khi thị trường bất động sản tăng giá thì sao đây? Tại sao không thấy chủ sở hữu với chủ đầu tư nói rõ về số tiền đó chứ? Suy nghĩ này có nói thế nào cũng không thông được”.
Lập luận của Cố Hạnh Nguyên bị Vân Chi Lâm bác bỏ từng ý một, cô không khỏi có chút cáu kỉnh: “Vậy anh nói đi, lý do là gì?”
Vân Chi Lâm giật giật bả vai: "Chuyện này làm sao anh biết được.
Nếu em thật sự có tính tò mò này, khi chuyện của chúng ta đã gần xong, cứ hỏi hai người già sẽ rõ."
Vừa nói, họ vừa thấy hai người già quay lưng bỏ đi sau một hồi nói chuyện với nhân viên môi giới.
nhân viên lúc nãy phụ trách tiếp đón họ cũng đi theo ông lão và dìu bà cụ ra ngoài.
Và nhân viên môi giới bước đến chỗ Vân Chi Lâm và những người khác với nụ cười trên môi.
Hai người ngay lập tức ngừng tranh cãi.
“Hai vị, tôi thực sự xin lỗi, có một số tình huống nhỏ vừa xảy ra.” Cô nhân viên môi giới rất lễ phép xin lỗi họ.
"Không sao đâu.
Không biết cô có phiền không, tôi muốn biết vừa rồi hai đó người đã xảy ra chuyện gì?" Vân Chi Lâm biết chuyện này có khả năng liên quan đến bí mật kinh doanh, người khác có thể không nói cho anh biết.
Nhưng sự tò mò mạnh mẽ đã thúc đẩy anh tìm hiểu.
Nhân viên môi giới vẫn tỏ ra là một người nói nhiều, không hề lảng tránh câu hỏi này: "Thực ra cũng không có gì to tát.
Hai người già vừa nãy là khách hàng của chúng tôi.
Họ mới mua nhà ở đây hơn nửa năm rồi.
À không, họ mới sống được mấy ngày trong căn nhà mới vừa được sửa chữa xong, thì đột nhiên đến gặp chúng tôi và nói rằng họ không muốn ngôi nhà này nữa.
Hãy tìm cách giúp họ xử lý chuyện này đó ấy mà."
“Trả nhà?” Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên nhìn nhau.
Ánh mắt Vân Chi Lâm lộ ra một ánh nhìn khó tin, trong khi Cố Hạnh Nguyên thể hiện sự tự mãn.
Cô quay qua anh ý muốn thể hiện rõ ràng suy luận của mình không sai, chuyện xảy ra như những gì cô suy đoán.
"Cô ơi, cô có thể cho tôi biết tại sao họ muốn trả nhà không? Có phải có thứ gì đó trong đó hay không..." Vân Chi Lâm không nói tiếp mà chỉ ra hiệu.
Nhân viên môi giới nhìn thoáng qua đã hiểu Vân Chi Lâm muốn nói gì, trên mặt không hề có một chút xấu hổ nào, và cô ấy vẫn luôn mỉm cười.
"Anh Vân, tôi nghĩ anh đã hiểu sai điều gì đó.
Chất lượng và giá cả của những ngôi nhà trong khu nhà của chúng tôi là tốt nhất.
Các sản phẩm của chúng tôi nổi tiếng về chất lượng và giá cả.
Vì vậy, những tình huống mà anh vừa đưa ra, chắc chắn là điều không thể xảy ra.
Hai người già rất muốn trả phòng, nhưng lý do là vì họ cần gấp một khoản tiền.
"
Nhân viên môi giới vừa nói đến đây, cô ấy nhìn Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên với một ý nghĩ nào đó: "Hai vị, tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Nếu hai vị không phiền, cũng có thể xem nhà của họ.
Ngôi nhà ấy, bất luận là vị trí nào cũng đều rất tốt.
Tầng dưới là hòn non bộ và không gian xanh, từ tầng trên cũng có thể nhìn ra được, ông cụ cũng tính mua về để dưỡng già.
"
Tuy nhiên, Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên hơi ngạc nhiên, nhân viên mô giới không giới thiệu nhà của họ cho khách hàng mà thay vào đó là quảng bá nhà của chủ sở hữu.
"Hai vị, tôi nghĩ rằng mọi người có một số nghi ngờ về những gì tôi vừa nói?"
Vân Chi Lâm bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy, tôi rất muốn biết lý do tại sao lại như vậy.
Chúng tôi đã đến nhiều khu bất động sản, lần đầu thấy chuyện thế này."
Cô nhân viên cười nhạt: "Nói thế nào nhỉ, không phải thế, mà là không có cách nào.
Nhà hai người già lúc đầu cũng là tiến cử bọn họ.
Thời gian sống lâu rồi, nên ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, họ đã dốc hết tiền để mua nhà, bây giờ họ cần tiền gấp, tôi không có nhiều tiền như vậy để giúp họ, bây giờ tôi chỉ có thể dùng quyền hạn của mình để xem có giúp được gì cho họ không.
Những điều mà tôi nói với hai vị nãy giờ đều là tôi lén làm điều này sau lưng công ty.
Tôi hy vọng hai vị có thể giúp tôi giữ bí mật này.
"
Thật sự không ngờ, cô nhân viên môi giới trước mặt là một người nhiệt tình như vậy.
Để giúp đỡ khách hàng cũ, thà bỏ một khách hàng mới.
Nhìn bề ngoài, giống như chịu mệt mà không được gì, nhưng những nhân viên như vậy mới thực sự là đáng quý nhất.
"Tôi đồng ý với cách làm của cô.
Đây là danh thiếp của tôi.
Nếu cô quan tâm, cô có thể làm việc trong văn phòng của tôi." Vân Chi Lâm đưa cho cô một trong những danh thiếp của mình.
Nhân viên môi giới hơi ngạc nhiên trước tấm danh thiếp của Vân Chi Lâm.
Không ngờ rằng người mà mình đón tiếp lại là một luật sư.
Lần đầu tiên cảm thấy rằng cách làm việc của mình đã được công nhận.
Văn phòng kinh doanh của tập đoàn Viễn Dương đã là nơi thứ 5 cô ấy làm việc.
Sau khi bị phát hiện ra hành vi làm tổn hại đến công ty này, cô đã quyết định tự mình thôi việc.
Có lẽ Tập đoàn Viễn Dương cũng sẽ làm như vậy sau khi biết tin.
Nhưng lần này cô đã gặp một quý nhân, và dường như ngay cả khi bị đuổi việc lần này, cô ấy vẫn có chỗ đứng cho bản thân mình.
Cuối cùng, điều cô mong muốn là ông chủ có thể trân trọng hành động của mình.
"Họ của cô là Vương đúng không? Tôi nghe đồng nghiệp vừa rồi gọi cô.
Tôi nghĩ cô nhỏ tuổi hơn tôi nên gọi cô là Tiểu Vương.
Tôi rất muốn xem nhà của hai người già.
Nếu có thời gian, cô có thể đưa chúng tôi qua xem.” Mặc dù Vân Chi Lâm không nói rõ mục đích của mình, nhưng anh ấy cũng tìm ra lý do để tiếp cận hai người già kia.
Tiểu Vương cười gật đầu: "Tôi nghĩ buổi tối sau khi tan sở sẽ liên lạc với hai vị."
.