Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Cố Hạnh Nguyên trở về từ chỗ của Lý Thâm liền trực tiếp lái xe đến trường học đón bọn nhỏ tan học, nhưng mà cô lại nghe được một chuyện làm cho mình phải giật mình từ miệng của Dương Dương, đó chính là...

Trình Trình muốn dẫn Triệu Tịnh Di về nhà.

Bạn nói xem dẫn bạn học nữ về nhà thì cứ về nhà đi, có thể dùng loại hình như bạn bè học chung lớp với nhau để giải thích.

Nhưng mà làm cho cô cảm thấy bất ngờ đó chính là bạn học nữ này còn muốn về nhà qua đêm...

Mặc dù trong thời đại bây giờ chuyện sinh viên qua đêm với nhau đã không phải là chủ đề tiêu điểm nữa rồi, nhưng mà bọn Trình Trình chỉ là đám con nít mới lớn có bao nhiêu đâu...

Dương Dương nhìn sắc mặt của mẹ mình có hơi thay đổi, cười trên nỗi đau của người khác mà trêu chọc cô: “Mẹ ơi, mẹ thật là gian tà quá nha...”

Bị con trai vạch trần, Cố Hạnh Nguyên lập tức phủ nhận: “Sao mẹ lại gian tà được chứ? Trình Trình dẫn bạn học nữ về nhà, mẹ mới sẽ không lo lắng đâu.”

“Nếu như là con thì sao?” Dương Dương lập tức hỏi một câu.

Cố Hạnh Nguyên quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn Dương Dương: “Treo con lên rồi đánh con.”

Treo lên rồi đánh...

Cái từ này nghe thấy sẽ khiến cho người ta cảm thấy từ sau lưng phát ra khí lạnh.

“Mẹ ơi, rốt cuộc con có phải là con ruột của mẹ hay không vậy ạ!” Dương Dương ai oán nhìn cô rồi nói.

Lúc này Trình Trình và Triệu Tịnh Di cũng đã đi đến bên cạnh xe, cậu giống như là quý ông nhỏ đi ra phía trước mở cửa xe cho cô bé.

Triệu Tịnh Di nhìn cậu, nở nụ cười rồi sau đó chui vào trong xe.

“Cháu chào dì ạ.” Sau khi cô bé nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên thì lập tức chào hỏi.

Cố Hạnh Nguyên cũng nhìn cô bé, mỉm cười gật đầu.

Sau đó Trình Trình cũng leo lên xe, hai đứa ngồi ở ghế ngồi đằng sau.

“Trình Trình, em có ý kiến với anh nha.” Dương Dương có chút bất mãn, xoay người lại nhìn về phía Trình Trình ở chỗ ngồi đằng sau.

“Em có ý kiến gì?” Trình Trình hỏi.

Lúc em lên xe cho đến bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy anh sẽ mở cửa xe cho em.”

Cố Hạnh Nguyên nghe xong, đầu tiên là thở dài: “Hai người các con đã lớn hết rồi, dựa vào cái gì mà phải mở cửa cho con cơ chứ, hơn nữa có lần nào mà con không phải là người đầu tiên chạy lên trên xe chứ.”

“Lớn thì như thế nào chứ, ai biểu anh ấy là anh cơ chứ, hơn nữa Triệu Tịnh Di cũng lớn bằng chúng con mà.”

“Con gái thì phải được ưu tiên hơn một chút, thật sự không biết là những năm ở nước mỹ con đã học được cái gì nữa, ngay cả loại ghen như thế này mà con cũng có nữa chứ.

Được rồi, con ngồi đàng hoàng cho mẹ, chúng ta về nhà.”

Sau khi Dương Dương được mẹ dạy dỗ cũng chỉ đành ngồi thẳng người, nhưng mà vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Lần trước anh ấy cũng đâu có mở cửa cho em gái đâu chứ, đây chính là điển hình của việc trọng sắc khinh người nhà.”

Mặc dù là giọng nói hơi nhỏ nhưng mà vẫn về tất cả những người ở trong xe nghe thấy.

Khuôn mặt của Triệu Tịnh Di đỏ lên, cúi đầu xuống.

Trên trán của Trình Trình và Cố Hạnh Nguyên thì lại có mấy vạch đen.

Bây giờ không thể tranh luận bất cứ chuyện gì với cậu, nếu không thì vừa mở miệng sẽ không có điểm dừng.

Một lát sau, Triệu Tịnh Di vẫn chủ động nói: “Dì Cố ơi, thật sự ngại quá ạ, ba mẹ của cháu đều ra nước ngoài rồi, bảo mẫu cũng đột nhiên có việc nên phải về nhà, cho nên Trình Trình thấy một mình cháu ở nhà không có ai chăm sóc, thế là đã mời cháu tạm thời đến nhà của mọi người ở vài ngày, cái này sẽ không ảnh hưởng đến dì chứ ạ.”

Triệu Tịnh Di nói như thế nào thì cũng coi như là tiểu thư khuê các, từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục rất hoàn thiện, về phương diện mặt mũi vẫn sẽ nói vài câu.

“Về vấn đề này dì hiểu mà, cháu cứ yên tâm ở lại chỗ của dì đi, thêm một người thì ở trong nhà cũng vui hơn một chút, cháu không cần phải để ý đến thành nhóc thối Dương Dương này đâu, cái miệng của nó không có khép lại được.” Cố Hạnh Nguyên vui vẻ đồng ý.

Chẳng mấy chốc Cố Hạnh Nguyên đã lái xe về biệt thự, chỉ nhìn thấy từ lúc đầu căn nhà đèn đuốc sáng trưng từ trên xuống dưới, giờ phút này cũng chỉ còn lại một ánh đèn.

...

Cố Hạnh Nguyên vừa mới dừng xe xong, cánh cửa biệt thự liền mở ra.

Chỉ nhìn thấy người chào đón bọn họ chính là Cửu Cửu.

Con bé ôm một con búp bê vải cỡ lớn, nhìn thấy mẹ và anh trai đều đã trở về, vui vẻ bước xuống từng bậc thang, sau đó chạy về phía Cố Hạnh Nguyên

“Mẹ ơi...”

“Bé cưng Tiểu Tiểu, con chạy chậm thôi, kẻo ngã bây giờ.” Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy con gái nhỏ của mình cũng vô cùng vui vẻ, trong mấy đứa con của mình, cũng chỉ có khi nhìn thấy con bé thì cô mới có thể cảm thấy tinh thần của mình được buông lỏng như thế.

Quỷ gây sự Dương Dương thì không cần phải nói, nếu như có thể, bất cứ lúc nào cũng làm mình phải lo lắng.

Mà Trình Trình thì sao chứ, làm cho mình cảm thấy quá mức yên tâm, nhưng mà nghĩ đến bộ dạng ông cụ non của cậu liền không khỏi cảm thấy lo lắng cho cậu.

Không phải là cái gì khác, cậu sống cùng với Bắc Minh Thiện trong khoảng thời gian quá dài, được bồi dưỡng gần như là không còn có tính tình trẻ con.

Tuổi thơ của những đứa trẻ cùng tuổi đối với cậu mà nó đã là không tồn tại nữa rồi.

Bởi vì cái được gọi là có cái này thì chắc chắn mất cái kia, nhưng mà đối với Trình Trình mà nói, mặc dù là cậu đã có được thứ mà người khác không có cách nào với tới, nhưng mà cậu đã bỏ lỡ nhiều hơn là so với đạt được.

Sau khi Cửu Cửu làm nũng với mẹ mình, quay đầu tò mò nhìn về phía Triệu Tịnh Di: “A! Con đã từng gặp chị này rồi nè.”

Triệu Tịnh Di hơi cúi người xuống, vẫy vẫy tay với Cửu Cửu: “Chào em, dĩ nhiên là chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”

“Ba mẹ của chị Tịnh Di đều đã ra nước ngoài rồi, cho nên mấy ngày nay chị ấy sẽ ở trong nhà của chúng ta.” Trình Trình đứng ở bên cạnh giải thích.

Cửu Cửu nghe xong thì vui vẻ phất tay: “Được đó, chị Tịnh Di đến rồi, Cửu Cửu đã có bạn.” Sau đó con bé nhìn Triệu Tịnh Di: “Chị ơi, chị sẽ chơi với em có đúng không ạ? Anh Trình Trình và anh Dương Dương đều không chơi cùng với em.”

Triệu Tịnh Di mỉm cười: “Đương nhiên là chị có thể chơi cùng với em rồi, trong nhà của chị có rất nhiều búp bê, sau này em đến nhà của chị chơi đi.”

Trong lúc nhất thời bất kể là Trình Trình hay là Dương Dương cũng không khỏi thở dài, chẳng lẽ nói lúc con gái ở cùng với nhau ngoại trừ búp bê ra thì không còn sở thích nào khác nữa hả...

Cố Hạnh Nguyên dẫn theo bọn nhỏ đi vào trong biệt thự.

Ngoại trừ Anna đang nấu cơm trong phòng bếp thì trong cả căn nhà không có người nào khác.

“Mấy đứa bọn con đi lên lầu chơi trước đi, để mẹ qua đó giúp dì Anna nấu cơm, đợi sau khi làm xong rồi thì sẽ gọi bọn con xuống.”

Sau khi Cố Hạnh Nguyên dặn dò bọn nhỏ xong, cô đi vào trong phòng bếp.

“Hôm nay thật sự làm khó cho cậu rồi, bọn người Kiều Kiều đã về nhà, mà cậu vẫn còn phải ở chỗ này chăm sóc cho con gái giúp tớ nữa.”

Anna không dừng công việc ở trong tay, chỉ là nhàn nhạt cười một tiếng rồi nói: “Chuyện này đâu có gì đâu chứ, tớ đã coi nơi này là nhà của mình rồi, đối với tớ mà nói ngày nào cũng ở trong nhà, từ nhỏ Cửu Cửu đã ở cạnh tới khá lâu rồi, con bé rất nghe lời, cho nên tớ cũng không cảm thấy phiền phức gì hết.”

“Anna, cậu có biết không, cậu càng nói như vậy thì tớ càng cảm thấy mình để cậu chịu thiệt, khoảng thời gian thanh xuân của phụ nữ chúng ta không dài, tớ càng hy vọng là cậu có thể giống như Kiều Kiều, tìm được một người yêu mình, xây dựng một gia đình, sau đó sinh ra bé cưng, sống những ngày tháng hạnh phúc.”

Câu nói này của Cố Hạnh Nguyên là xuất phát từ nội tâm, cô cũng coi như là người từng trải, dù sao thì năng lượng của một người phụ nữ cũng có hạn, trong lúc thích hợp cần có một người đàn ông ở bên cạnh mình, bảo vệ cho mình, che chở cho mình.

Anna nghe vậy, cô ấy dừng công việc ở trong tay lại, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn sắc trời dần dần tối hơn ở bên ngoài cửa sổ trước mặt: “Sau khi có một cuộc hôn nhân thất bại, tớ cảm thấy tất cả những chuyện này đều là mong muốn không thành sự thật.”

...

Đối mặt với Anna cảm thấy bất lực với cuộc sống của mình, Cố Hạnh Nguyên không biết phải nói cái gì mới tốt, hôn thất bại một lần đối với tâm lý của cô ấy rất nặng nề.

Lúc bọn họ đang trò chuyện với nhau, ở bên ngoài biệt thự lại vang lên tiếng ô tô một lần nữa.

“Chắc là bọn Kiều Kiều đã trở lại rồi đó.” Cố Hạnh Nguyên nói xong, quay người đi về phía cửa.

Lúc cô còn chưa đi đến cửa thì cửa đã mở ra rồi.

Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, Hình Uy bước vào trong, mang theo túi lớn túi nhỏ, đi theo cái tay đang vươn ra của anh ta là Lạc Kiều ôm theo bé cưng.

Ở trong xe lắc lư dễ chịu, thằng nhóc này đã ngủ rồi.

Có điều là ở phía sau bọn họ còn có một người đi theo, đó chính là Lạc Hàn.

“Các cậu đã về rồi? Ở nhà mẹ đẻ một ngày, cảm thấy như thế nào?” Mặc dù là Cố Hạnh Nguyên có chút nghi hoặc, nhưng mà biểu cảm của cô vẫn bình thường như cũ mà chào đón bọn họ.

“Này, thật là, đừng có nói nữa mà.

Sau khi tớ về nhà thì bị mẹ tớ trách móc đầu không ra đầu, mặt mũi không ra mặt mũi, cũng may là tớ có mang theo pháp bảo, ném thằng bé nhảy vào trong ngực của bà ấy, thiên hạ lập tức trở nên thái bình.

Mọi người cứ trò chuyện trước đi, để tớ mang đệ nhất tiểu công thần nhà tớ lên trên lầu đi ngủ.” Nói xong thì cô chạy mất nhanh như chớp.

“Đứa em gái là của tôi, cứ có chiêu trò này, vậy mà ba mẹ tôi còn bị trúng chiêu này của nó nữa chứ, lúc đầu tôi còn lo lắng hai người lớn sẽ nổi giận bực mình biết bao nhiêu, kết quả thì sao chứ? Sau khi nhìn thấy cháu ngoại nhỏ thì trên gương mặt u ám lập tức xuất hiện nụ cười, còn lôi kéo bọn tôi đi ăn tiệc nữa chứ.” Lạc Hàn nói đến nổi ngay cả bản thân mình cũng không có cách nào tưởng tượng được.

Anh ta xem như cũng tương đối hiểu hai người lớn, cục diện ngày hôm nay quả thật đã vượt quá sức tưởng tượng của anh ta.

“Hình Uy, cậu thì sao?”

Hình Uy để đồ xuống trong phòng khách, mặc dù là một đống lớn túi lớn túi nhỏ nhưng mà nhìn anh ta cũng có vẻ không mệt mỏi bao nhiêu.

“Tôi ấy hả, cũng tính là còn tốt, sau khi hai người lớn nhìn thấy tôi thì cũng rất dễ gần, ngoại trừ mẹ của tôi ra thì bọn họ là người lớn đối xử với tôi tốt nhất, không hề coi tôi như là người ngoài, cho dù lúc bọn họ nói tới Kiều Kiều thì cũng vẫn sẽ cho tôi chút hòa nhã.”

Cố Hạnh Nguyên nghe xong thì cũng thấy yên tâm, cô cười nói: “Cái này gọi là: mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích.

Sau này thì tốt rồi, các người cũng không có gì phải lo lắng, có thể thường xuyên dẫn theo vợ con trở về nhà thăm ba mẹ.”

Lúc này Anna ở trong phòng bếp lại nói vọng ra: “Hạnh Nguyên, kêu bọn họ đến dùng cơm đi.”

...

Mặc dù là ở trong nhà có nhiều thêm hai người, nhưng mà Anna vẫn chuẩn bị đủ để cho tất cả mọi người cùng ăn, mặc dù Triệu Tịnh Di để Lạc Kiều có thể nắm lấy cơ hội trêu ghẹo Trình Trình vui vẻ, nhưng mà bầu không khí đó rất nhanh liền trôi qua.

Ngày hôm nay trong biệt thự này xem như là náo nhiệt nhất, năm người lớn bốn đứa bé giống như là đang mở tiệc.

Người vui vẻ nhất trong đây chỉ sợ là phải kể tới Dương Dương, cậu giống như là một bé điên, càng có nhiều người thì cậu càng thấy đắc chí.

Ngược lại là Bella, một mình buồn bã ỉu xìu nằm ở một chỗ cách bọn họ không xa.

Mấy chủ nhân nhỏ đã lâu lắm rồi không chơi với nó, cái này làm cho nó cảm thấy hơi thất vọng.

Một ngày ba bữa đều là Anna đưa cho nó.

Mọi người vừa nói vừa cười đến hơn chín giờ đêm, lúc này đã đến vấn đề sắp xếp cho bốn đứa nhỏ nghỉ ngơi.

Trình Trình và Dương Dương thì không cần phải nói, bọn nó đều ở trên lầu, về phần Triệu Tịnh Di là khách, cũng không thể đi lên trên lầu ngủ, huống hồ gì cho dù có nhỏ thì nam nữ cũng khác biệt nhau, cho nên cô bé được sắp xếp trong phòng khách ở lầu hai.

...

Về phần sắp xếp cho Lạc Hàn...

vẫn may là ở lầu một còn có một phòng dành cho khách.

Cố Hạnh Nguyên đưa anh ta đến cửa: “Đây là căn phòng mà mẹ tôi từng ở, nếu như anh không ngại thì có thể ở đây.”

“Không sao đâu, ở nơi này đã rất tốt rồi, lúc đầu tôi cũng không có ý định đi theo đám bọn họ trở về đây, chỉ là có chút chuyện tôi cần phải ở đây suy nghĩ một chút.”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui