Đối mặt với một cô gái yếu đuối, là đàn ông ít nhiều gì vẫn sẽ thương hoa tiếc ngọc, lời nói của Bắc Minh Diệp Long nhận được sự đồng ý của các cổ đông khác.
Bọn họ đều nhìn Cố Hạnh Nguyên, hi vọng là cô có thể đưa ra một lý do, mặc dù cái này cũng sẽ không thay đổi ý định ban đầu của bọn họ.
“Thật là ngại quá, đối với chuyện này tôi không có bất cứ cái gì muốn nói hết, về phần tổn thất đối với Bắc Minh thị, mọi người ở đây, tôi chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi.”
...
Cố Hạnh Nguyên trả lời như vậy, mọi người ở đây cũng không phản bác được.
“Xem ra là cô Cố không có ý định đưa ra bất cứ lời giải thích nào khác thì chúng ta cũng không cần phải ép buộc cô ấy nữa, mỗi người đều có quyền lợi giải thích vì chuyện bản thân mình đã làm, cũng tương tự là mình phải gánh chịu hậu quả đối với những chuyện mình đã làm.
Tiếp theo đây chúng ta thảo luận với nhau xem cô Cố có còn tư cách để đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc Bắc Minh thị nữa hay là không.” Người chủ trì cuộc họp chính là một ông già không trẻ tuổi hơn so với Bắc Minh Chính bao nhiêu.
Ông ta họ Lưu, tất cả mọi người đều gọi ông ta là “Lục gia”, cũng giống như là Đinh Trường Khánh, đều là nhân viên kỳ cựu của Bắc Minh thị, chỉ có điều là ông ta đã sớm vào vị trí hàng hai.
Chủ yếu là bởi vì ông ta với Đinh Trường Khánh khác biệt nhau, đối với danh lợi, ông ta không đặt vào trong mắt, cũng bởi vì như thế mà từ trên xuống dưới tập đoàn Bắc Minh thị đều rất tin phục ông ta, đồng thời cũng được đề cử với chức vị chủ tịch hội đồng quản trị.
Ngày hôm nay ông ta đến đây cũng là do các thành viên khác trong hội đồng quản trị đặc biệt mời ông ta đến, bởi vì Bắc Minh thị phải đối mặt với một lựa chọn vô cùng quan trọng, “Lục gia” là người được chọn để chủ trì đại cục tốt nhất.
Ông ta nói, nâng cái mắt kính trên sống mũi: “Nếu đã như vậy, thế thì tôi tuyên bố cô Cố Hạnh Nguyên là tổng giám đốc đời thứ ba của tập đoàn Bắc Minh thị không đạt được bất cứ lợi ích nào cho tập đoàn, hơn nữa cô ấy đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc cũng không phải là thông qua quyết định của hội đồng quản trị, từ đầu tới cuối đều không tuân thủ theo hiệu lực pháp luật về mặt thủ tục.
Nói tóm lại, hiện tại tôi chính thức bàn về chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị của cô Cố Hạnh Nguyên, không biết là mọi người ngồi ở đây có ý kiến gì không?”
“Không có.”
Những thành viên ban quản trị ngồi ở đây đều thông qua.
“Lục gia” gật đầu, sau đó nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên: “Cô Cố, từ giờ trở đi cô không còn là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh thị nữa, mong cô rời khỏi phòng làm việc tổng giám đốc trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ, nếu như có chuyện gì khó xử thì chúng tôi có thể cho người giúp đỡ với cô.”
Trước khi chưa giải trừ danh hiệu tổng giám đốc, trong lòng của Cố Hạnh Nguyên vẫn luôn rất thấp thỏm, ngược lại là hiện tại lại trở về là người bình thường, làm cho cô cảm thấy dễ dàng hơn nhiều.
Dường như là tảng đá đặt ở trong tim của cô cũng đã được di chuyển đi rồi.
Cô đứng dậy từ trên ghế ngồi: “Các vị, các người cứ tiếp tục hợp đi, hiện tại thân phận này của tôi không tiện tham gia cuộc họp tiếp theo rồi.”
Nói xong, cô xoay người lại vô cùng nhẹ nhõm bước ra khỏi cửa phòng hợp, cô chủ động yêu cầu rời khỏi cũng là bởi vì cô không muốn bị người ta đuổi ra ngoài, như thế thì sẽ rất mất mặt, như thế này ít nhất là mình còn có thể giữ lại chút tôn nghiêm mà rời đi.
...
Trong phòng làm việc tổng giám đốc.
Trên bàn làm việc của Cố Hạnh Nguyên có đặt một cái thùng rỗng, cô đặt từng vật phẩm cá nhân của mình bỏ trong các thùng nhỏ.
“Cô chủ cần tôi giúp đỡ không?” Hình Uy đứng đối diện với cô, lông mày nhíu lại mà nhìn.
“Không cần đâu, đồ của tôi rất ít, một lát là có thể dọn dẹp xong rồi.” Cố Hạnh Nguyên ngẩng đầu lên nhìn anh ta, lộ ra nụ cười: “Anh nhìn tôi lâu như vậy làm gì, tôi cũng chỉ là rời khỏi Bắc Minh thị mà thôi, nhưng mà tôi cũng đâu có nói là tôi muốn rời khỏi nhà của anh, trừ phi anh đuổi tôi ra ngoài.”
Hình Uy liên tục khoát tay: “Cô chủ, tôi không có ý đuổi cô đi đâu, cho dù cô có muốn ở nhà tôi một đời thì tôi cũng không có bất cứ ý kiến gì.”
Đôi tay của Cố Hạnh Nguyên dừng lại, nhìn Hình Uy, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vậy được đó, tôi sẽ mang theo ba đứa con ở nhà của anh, chỉ biết là đến lúc hai người làm ông làm bà rồi thì rời đi, một khoảng thời gian dài như vậy mọi người đừng có chê tôi phiền nha.”
...
Hình Uy liên tục khoác tay: “Sao tôi lại chê mọi người phiền được chứ, có cô làm bạn với Kiều Kiều, không biết là cô ấy vui vẻ biết bao nhiêu, hơn nữa còn có Anna..."
“Nè, anh đang suy nghĩ chuyện tốt gì đó, thiên hạ không có tiệc nào là không tàn, cho dù mối quan hệ của chúng ta đều rất tốt thì cũng nên đi trên con đường của mình.
Ngày hôm nay anh không cần đón bọn Trình Trình về đâu, để tôi đi qua đón bọn nó là được.
Thôi được rồi, anh đi làm việc của anh đi, chắc là trôi qua không bao lâu nữa tổng giám đốc tân nhiệm sẽ tới, sau này chức trợ lý của anh chắc có lẽ là phải bận rộn nữa rồi đó.” Cố Hạnh Nguyên nói xong, tiếp tục cúi đầu dọn dẹp đồ của mình.
Quả nhiên dọn dẹp vật phẩm cá nhân của mình đặt vào trong cái thùng nhỏ, dùng băng keo dán chặt lại, chuẩn bị mang đi thì cửa phòng làm việc lại mở ra.
Bắc Minh Diệp Long bước vào từ bên ngoài, phía sau anh ta còn có Đường Thiên Trạch đi theo.
“Cuộc họp kết thúc rồi?” Cố Hạnh Nguyên nhìn anh ta, lên tiếng hỏi.
Bắc Minh Diệp Long đi đến trước mặt cô, nhẹ gật đầu.
“Nếu như tôi đoán không sai thì chắc anh là tổng giám đốc mới của Bắc Minh thị.” Cố Hạnh Nguyên trông vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi gần như là chuyện này không hề liên quan gì tới mình.
“Không sai, lúc nãy hội đồng quản trị đã bổ nhiệm cậu chủ Bắc Minh trở thành tổng giám đốc thứ tư của tập đoàn Bắc Minh thị.” Không đợi Bắc Minh Diệp Long trả lời, Đường Thiên Trạch đi theo sau lưng anh ta đã cướp lời trước.
“À, vậy thì thật sự chúc mừng anh nha, nguyện vọng của anh rốt cuộc cũng đã được thực hiện rồi.”
“Vật dụng của tôi đã được dọn dẹp xong, phòng làm việc này là của anh, hi vọng là anh có thể làm cho nó lớn mạnh hơn, mặc dù không thể vượt qua ông nội với chú hai của anh thì ít nhất là phải mạnh hơn tôi, tương lai tập đoàn Bắc Minh thị dựa vào anh vậy.”
Cố Hạnh Nguyên nói xong, ôm lấy cái thùng nhỏ của mình đi ra cửa.
Nhưng mà cô vẫn dừng bước ở cửa ra vào: “À đúng rồi, Hình Uy vẫn đang làm trợ lý cho Bắc Minh Thiện, cho dù là năng lực làm việc hay là tình cảm đối với Bắc Minh thị đều rất không tệ, chỉ tiếc là tôi không để cho cậu ấy phát huy tài năng của mình, cậu ấy vẫn luôn giúp tôi xử lý mấy việc nhỏ vặt vãnh, tôi hi vọng là anh có thể trọng dụng cậu ấy, cậu ấy sẽ là người đáng tin cậy nhất ở bên cạnh anh.”
Nói xong, cô dùng một tay kéo cửa muốn đi ra ngoài.
“Hạnh Nguyên, em chờ một lát...” Lúc này Bắc Minh Diệp Long bước nhanh đi đến trước mặt cô: “Em có thể đừng đi được không, anh nghĩ là quyền lợi đầu tiên khi anh làm tổng giám đốc ở đây đó chính là bổ nhiệm em làm trợ lý của anh, cho dù là em làm gì cũng có thể, chỉ cần em có thể ở lại nơi này.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn anh ta, cười cười: “Thật sự ngại quá, tôi không thể ở lại được, tôi còn có ba đứa con nữa.
Hơn nữa tôi lại thấy hổ thẹn với Bắc Minh thị, thẹn với những người ở trong này, nếu như anh tìm trợ lý, không phải là tôi đã nói với anh rồi à? Hình Uy chính là một ứng cử viên tốt nhất.”
Nói xong cũng không quay đầu lại bước ra khỏi phòng làm việc tổng giám đốc.
Tiếng giày cao gót thanh thúy còn có tiết tấu dần dần bước đi trong hành lang, cuối cùng cũng biến mất.
Cố Hạnh Nguyên bước vào trong gara dưới tầng hầm, bỏ cái thùng vào trong xe của mình, sau đó mình cũng ngồi vào.
Thật sự sắp rời khỏi nơi này, mặc dù là thời gian ở trong tòa cao ốc Bắc Minh thị cũng không tính là dài, nhưng mà hồi ức tràn đầy một xe.
Cắm chìa khóa, khởi động động cơ.
Âm thanh của máy móc không ngừng vang lên trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm, đây coi như là một lời tạm biệt đối với Bắc Minh thị, từ nay về sau cô sẽ không xuất hiện ở đây nữa.
Cô nhã phanh, gài số, xe từ từ ra khỏi lối ra.
Cũng không lâu lắm, chào đón cô là một bầu trời tươi sáng.
...
Trên đỉnh của Bắc Minh thị có một người đàn ông mặc đồ tây phẳng phiu đứng trước cửa sổ nhìn về phía đường xá ở phía dưới, anh ta cúi đầu nhìn thành phố phồn hoa ở dưới chân mình.
“Cuối cùng cô ấy vẫn đi...
Bắc Minh Diệp Long chợt cảm thấy có chút tiếc nuối, hiện tại anh ta đã trở thành tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị, rốt cuộc giấc mơ của anh ta cũng đã có một ngày thành sự thật.
Nhưng mà sau khi tất cả những thứ này cũng đã rơi vào trong tay của mình, cảm giác hưng phấn đã từng mất đi, ảo tưởng và hiện thực cuối cùng cũng có một chút chênh lệch.
Thậm chí là anh ta cảm nhận được loại cảm giác khi mà Bắc Minh Thiện hoàn toàn sở hữu tập đoàn Bắc Minh thị...
không thú vị, thờ ơ, dường như là con đường đến tương lai của anh ta đã kết thúc.
Từ giờ phút này, rốt cuộc là mình còn có cái gì để theo đuổi nữa đây...
Đây cũng có thể là một câu hỏi mà hàng ngàn người đã đạt đến đỉnh cao của cuộc đời không ngừng tự hỏi bản thân mình: bước tiếp theo nên làm cái gì? Sẽ đi đâu đây?
...
“Mẹ ơi, sao ngày hôm nay mẹ lại có thời gian rảnh đến đón bọn con về nhà vậy? Chú đầu bếp đâu rồi?” Dương Dương là đứa đầu tiên đến vị trí ghế cạnh ghế lái, sau đó nhanh chóng chui vào trong xe.
“Sao vậy? Mẹ đó bọn con tan học con còn có ý kiến gì?” Cố Hạnh Nguyên nhìn thoáng qua con trai nhỏ đã thắt chặt dây an toàn.
Lúc này tâm trạng của cô không nói đến có gì có thể khổ sở, trạng thái tinh thần còn tốt hơn trước kia rất nhiều.
“He he, mẹ ơi, con đâu có dám đâu, chỉ có điều là con cảm thấy ngày hôm nay mẹ không giống như bình thường.”
“Con phát hiện có điểm nào khác biệt, nói mẹ nghe xem.”
Dương Dương nhíu mày: “Con nói không được, chẳng qua là có một loại cảm giác, nhưng mà con có thể xác định là ngày hôm nay tinh thần của mẹ rất không tệ, chắc là gặp được chuyện tốt gì đó.”
Cố Hạnh Nguyên nhẹ gật đầu: “Đúng là đã gặp được chuyện tốt, sau này chuyện đưa đón bọn con đi học đều là do mẹ phụ trách.”
Lúc này Trình Trình và Triệu Tịnh Di cũng bước ra xe.
Dương Dương quay đầu lại nói với Trình Trình: “Mẹ vừa mới nói là sau này mỗi ngày mẹ sẽ đưa đón chúng ta.”
Trình Trình hơi kinh ngạc: “Mẹ ơi, như thế này sẽ không làm chậm trễ công việc của mẹ chứ?”
“Sẽ không chậm trễ đâu, từ hôm nay trở đi mẹ của con xem như đã nghỉ việc rồi, có thể thường xuyên đi cùng với các con.” Cố Hạnh Nguyên nói xong, lái xe đưa ba đứa nhỏ rời khỏi trường học.
...
“Hạnh Nguyên, cậu nói cái gì chứ? Cậu đã không còn là tổng giám đốc nữa hả? Rốt cuộc là có chuyện gì thế, có khi nào là có ai đó giở tròn quỷ trong bóng tối không? Cậu không cần phải lo lắng, tớ có cách để đối phó với loại người này, tớ không tin chỉ là một cuộc chiến ở chỗ làm việc mà có thể phức tạp hơn ngành giải trí.”
Sau khi Lạc Kiều vừa nghe thấy Cố Hạnh Nguyên bị cách chức, lập tức không kiềm chế được, cô cho rằng chắc chắn là Cố Hạnh Nguyên bị ức hiếp cho nên mới có thể không làm tổng giám đốc nữa.
“Kiều Kiều, đây là quyết định của tớ, không có bất cứ người nào ép buộc tớ làm như vậy.”
“Thật hả?” Lạc Kiều nửa tin nửa ngờ nhìn cô, trong lòng không chắc chắn cái gì hết, đợi đến lúc Hình Uy trở về thì có thể nói chân tướng cho con nghe.
“Đó còn có thể là giả được à, cậu biết không, làm tổng giám đốc thật sự rất là mệt mỏi, hao tâm tổn trí.
Hiện tại tớ xem như cả người nhẹ nhõm, sao cậu lại không vui mừng cho tớ vậy, có phải là cảm thấy mệt chết tớ thì cậu mới cam tâm không hả?” Thân thể Cố Hạnh Nguyên dựa lên trên ghế sofa, hết sức thoải mái mà giang cánh tay ra.
“Chỉ cần có thể buông xuống được thì không có gì tốt hơn nữa, phải biết là không phải người nào cũng có thể nói buông tay là buông tay đối với một vị trí có thể có mặt mũi như vậy, tớ thấy là cũng chỉ có cậu với Bắc Minh Thiện mới có thể làm được chuyện này.” Anna cầm ba quả táo bước ra từ trong phòng bếp, đưa cho mỗi người một quả.
.