Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Mặc dù bố cục bây giờ vẫn chưa bị phá vỡ, nhưng địa vị của mình cũng đã được nâng lên, cũng trở thành một người anh trai có trách nhiệm.
Một phần ý thức trách nhiệm đột nhiên dâng lên ở trong lòng Dương Dương.
Cậu bé kéo tay của Cửu Cửu, nhìn cô bé một cách rất nghiêm túc, giống như lúc mình sống với mẹ.

Mẹ cũng kéo mình đến bên cạnh để dạy dỗ.
Dương Dương ngồi trên sàn nhà, kéo Cứu Cửu đến trước mặt mình.
“Anh Dương Dương, anh sao vậy?” Đây là lần đầu tiên Cửu Cửu nhìn thấy dáng vẻ này của cậu bé, trước đây cả ngày cậu đều cười hihi haha.
Trong cái đầu nhỏ của Dương Dương đang bay qua rất nhiều tổ hợp ngôn ngữ, đừng nhìn vào những câu vô nghĩa lúc bình thường.

Bây giờ là lúc thật sự phải nói những chuyện nghiêm túc, thật sự có chút vất vả.
Cuối cùng cả khuôn mặt đỏ bừng, nói:
“Em gái, cách nghĩ này của em sai rồi, chúng ta không phải cứ gặp phải kẻ xấu là nhất định phải giết chết bọn họ, có hiểu không?”
Cửu Cửu nghiêng đầu, cau mày nhìn Dương Dương: “Nhưng, tại sao trên ti vi đều diễn như vậy? Người siêu cấp xấu sẽ bị siêu anh hùng tiêu diệt.

Còn có những tên tiểu quỷ bắt nạt chúng ta cũng sẽ bị quân giải phóng giết chết…”
Dương Dương đưa tay lên gãi đầu, rõ ràng biết là sai, nhưng phải giải thích với cô bé như thế nào đây?
Thật sự đến khi cần dùng kiến thức mới hối hận mình đọc quá ít, đạo lý lớn như vậy thật sự không thể giảng giải ra được.
Cậu bé quay đầu qua, cuối cùng dùng ánh mắt cầu cứu hướng về Trình Trình.
Lúc này chỉ có cậu bé mới có thể giúp mình giải vòng vây.
Dường như Trình Trình đã đoán được sẽ có kết quả như vậy, sớm đã làm công tác chuẩn bị rồi.
Sau khi Dương Dương nhìn mình, đã đứng dậy đi về phía bọn họ.
Cùng lúc này, Triệu Tịnh Di cũng đi theo.
Cô bé đi đến bên cạnh Cửu Cửu, thân mật cầm tay Cửu Cửu: “Cửu Cửu, suy nghĩ của em như vậy là không sai, nhưng phải phân rõ tình huống có biết không?”
Cửu Cửu gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Chị Tịnh Di, em không hiểu.

Người xấu chính là người xấu, sao phải phân biệt tình huống chứ?”
“Vấn đề em nói rất phức tạp, cũng rất đơn giản.

Lấy cho em một ví dụ nhé, nếu như Bắc Trình Tư Dương làm hỏng đồ chơi của em, vậy cậu ấy có được xem là người xấu không?”
“Này, lúc cậu lấy ví dụ có thể đừng lấy tớ làm ví dụ được không.” Dương Dương ở bên cạnh kháng nghị nói.
Cửu Cửu suy nghĩ một lúc nói: “Nếu như anh Dương Dương làm như vậy đương nhiên là người xấu rồi…”
“Cậu ta đã là người xấu, vậy chúng ta thật sự phải tiêu diệt cậu ấy sao?”
Cửu Cửu nhìn Dương Dương, lại nhìn Triệu Tịnh Di.
Vấn đề này đối với cô bé mà nói thật sự rất khó lựa chọn, nếu như làm theo cách nói lúc nãy của mình thì nên tiêu diệt anh trai, nhưng nếu như thật sự lựa chọn như vậy thì sẽ khác.
Cuối cùng cô bé vẫn lắc đầu một cách vô cùng khó khăn: “Mặc dù anh Dương Dương là người xấu nhưng Cửu Cửu không thể tiêu diệt anh ấy.’
Trình Trình cười đi đến bên cạnh em gái, đưa tay lên xoa đầu cô bé: “Như vậy là đúng rồi, người xấu được chia làm rất nhiều loại.

Có người siêu cấp xấu, giống như siêu cấp người xấu và tiểu quỷ lúc nãy em nói.

Đương nhiên có người xấu nhỏ giống như Dương Dương vậy.’
“Này, lúc nãy không phải tớ đã nói rồi sao, đứng lấy tớ làm ví dụ.

Hai người chơi đùa có thể nói “trái banh” là người xấu.” Dương Dương nói, đưa tay lên chỉ vào Bối Lạp đang nằm cách đó không xa.
“Gâu….” Lúc này Bối Lạp ủ rũ vẫy đuôi hai cái bày tỏ sự kháng nghị.

Đối với chuyện bị cho đội nồi, nó cũng làm không ít.

Cho nên đến bây giờ, đối với hành vi như này của Dương Dương chỉ có thể tỏ ra bất lực.
“Bối Lạp nhà người ta cho dù làm hỏng đồ của Cửu Cửu, nhiều nhất cũng chỉ gọi là nghịch ngợm thôi, có biết không.” Triệu Tịnh Di lập tức đứng ra nói giúp cho Bối Lạp.
“Gâu gâu…”
Đối với sự giúp đỡ của Triệu Tịnh Di, Bối Lạp lập tức có phản ứng, hơn nữa còn liều mình lắc đuôi để thể hiện sự ủng hộ của mình.
Trình Trình nhìn bọn họ cười, tiếp tục nói với Cửu Cửu: “Mỗi người chúng ta sau khi làm sai chuyện gì, đều có thể trở thành người xấu trong mắt người khác.

Mặc dù thực ra trong lòng chúng ta không hề muốn làm như vậy, nhưng lại vô ý làm người khác bị thương, cho dù có suy nghĩ ở trên phương diện này, nhưng không tạo thành kết quả quá lớn.

Đối mặt với những người như vậy chúng ta nên học đạo lý bao dung độ lượng.”
“Anh Trình Trình, nghe những lời anh nói em vẫn có chút không hiểu.

Tại sao chúng ta phải khoan dung độ lượng với những người đã từng làm hại mình? Nếu như vậy, bọn họ sẽ không luôn luôn ức hiệp chúng ta chứ?’”
Dương Dương lười tranh luận với Triệu Tịnh Di, đối mặt với cô bé dường như có rất ít cơ hội có thể chân chính chiếm được thế thượng phong.
Thay vào đó chuyển qua giúp Cửu Cửu giải quyết sự nghi hoặc của cô bé thì tốt hơn.
Cậu bé khoác vai em gái: “Em gái, em đã nghe qua câu viên viên tương báo chưa?”
Cửu Cửu lắc đầu, không chỉ có cô bé lắc đầu, hai người còn lại cũng lắc đầu theo.
“Bắc Minh Trình Dương, cậu lại nói linh tinh cái gì thế?’
“Aiya, cái này cậu cũng chưa nghe qua sao, còn nói hai người hiểu biết hơn tớ.

Ý là tớ với một người đánh nhau, kết quả tớ thắng.

Nhưng người kia không phục lại đến đánh tớ, tớ đánh thua rồi, lại tiếp tục đánh cậu ta.

Như vậy lặp đi lặp lại….”
Dương Dương vừa nói, vừa khoa chân múa tay.
“Cái đó gọi là ‘oan oan tương báo đến khi giờ’, Bắc Minh Tư Dương làm ơn sau này đọc nhiều sách một chút.

Nếu không sớm muộn gì Cửu Cửu cũng sẽ bị dạy dỗ thành dáng vẻ như vậy, đúng là hại người hại mình…” Triệu Tịnh Di tỏ ra ghét bỏ vừa lắc đầu vừa nhìn cậu bé.
Dương Dương đột nhiên đỏ mặt, cố gắng ngụy biện: “Sao tớ lại không biết, chẳng qua nói sai mà thôi.”
“Mặc dù Dương Dương nói sai từ, nhưng ý nghĩa vẫn đúng.

Cửu Cửu, em thử nghĩ xem, nếu như giống như lúc nãy Dương Dương nói, em ấy với người kia cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào?” Trình Trình tiếp tục gợi ý hỏi em gái.
Nếu như để cô bé có thể chân chính hiểu được vấn đề này, cách tốt nhất chính là gợi ý.
Biến một câu hỏi bị động trở thành một câu hỏi chủ động.
“Vậy bọn họ sẽ không ngừng đánh nhau, đến tận lúc già đi.

Như vậy sao anh Trình Trình?”
Trình Trình gật đầu: “Chính là như vậy, nhưng nếu như một người trong đó có thể thu tay lại.

Giống như Dương Dương hôm nay, tự mình từ bỏ việc báo thù, mà để cho người kia rời đi.

Vậy thì chuyện này sẽ không tiếp tục xảy ra nữa.”
“Nói có lý.

Thực ra lúc ba bảo em tha cho tên tiểu tử kia, em cũng có chút không hiểu.

Bây giờ xem như đã hiểu hoàn toàn.

Ba là không muốn em với tên tiểu tử kia cứ quấn lấy nhau.” Dương Dương đồng tình cũng nhận được sự gợi ý, cuối cùng đã hiểu hoàn toàn.
“Nói không sai.

Phải biết là thời gian của mỗi người đều vô cùng quý giá.

Nếu như em tốn thời gian vào chuyện này, vậy thì em nói xem em còn có thời gian và tinh lực đi làm những chuyện mà em muốn làm không? Có lẽ hầu hết thời gian đều sống trong bệnh viện hoặc nhà rồi.”
“Vậy thì, nếu như người xấu ngày hôm nay cảm thấy mọi người rất dễ bắt nạt, sau này lại tìm mọi người gây phiền phức thì phải làm sao?”
Dương Dương siết chặt nắm đấm của mình: “Haha, nếu như cậu ta còn dám đến, anh sẽ dùng cái này để đối phó với cậu ta.

Dù sao cậu ta cũng là bại tướng dưới tay của anh.”
Trình Trình lườm Dương Dương: “Thế nào, lúc nãy giảng đạo lý cho em gái xong, còn phải giảng cho em một lần nữa sao? Đã nói dùng bạo lực không phải là cách tốt.

Đương nhiên, em có thể dùng cái này để tự vệ.”
Nói xong, trên mặt cậu bé tràn đầy sự tự tin: “Đương nhiên, anh cũng tin là sau ngày hôm nay Kim Lỗi sẽ không tìm chúng ta để gây chuyện nữa.”
“Tại sao?”
“Đúng vậy, tớ thấy đám người Kim Lỗi kia không thể tin tưởng, bọn chúng đã hai lần gây chuyện với chúng ta rồi.”
Triệu Tịnh Di vẫn có chút lo lắng về vấn đề này.
Dù sao khả năng lớn là chuyện tự tìm đến mình, cho dù đó là điều mình không mong muốn.
Trình Trình thấy giảng giải đã gần hết, cười haha nói: “Bởi vì chúng ta có một người ba rất lợi hại.

Lẽ nào mọi người không nhìn thấy sao, ba vừa ra tay, cả cục diện đều xảy ra biến hóa lớn.

Đương nhiên, cũng may là chú Hình Uy đến kịp lúc mới giúp cho chuyện hôm nay nhanh chóng lắng xuống.”
“Woa, rất muốn xem xem ba đánh nhau sẽ như thế nào, nghe nói thôi đã thấy ngầu.” Trên khuôn mặt Cửu Cửu tràn đầy sự mong chờ.
“Này này, mọi người mau qua đây nhìn xem.” Lúc này Dương Dương đã trượt tới chỗ cửa sổ, chỗ này có thể nhìn thấy hồ nước cách đó không xa.
Ba đứa trẻ còn lại cũng nghiêng người qua: “Nhìn cái này.”
“Mọi người nhìn đi, người đang ngồi trên chiếc ghế kia là ai?”
Nhìn theo hướng ngón tay của Dương Dương, trên chiếc ghế dài dưới ngọn đèn đường ven hồ, một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi.
“Là ba và mẹ.” Trình Trình nói.
“Cho em nhìn với, cho em nhìn với…” Cửu Cửu quá thấp, nhón chân lên thì cũng chỉ bò được trên mép cửa sổ, trước mắt ngoài bóng tối thì không nhìn thấy gì nữa.
“Anh bế em lên.” Dương Dương nói xong, dùng lực bế em gái lên, để cô bé đứng trên bệ cửa sổ, như vậy có thể nhìn xuống bên dưới.
May là cửa sổ ở đây đã được đóng lại, không phải lo lắng sẽ bị rơi xuống.
“Ba mẹ đang nói gì thế?”
“Chắc chắn là đang nói về chuyện dạy dỗ Dương Dương sau nay, em ấy thực sự là quá làm tổn thương đầu óc rồi…”
Lời nói của Trình Trình vừa rơi xuống, tạo ra một tràng cười.
Hai tay Dương Dương khoanh trước ngực, khuôn mặt tràn đầy sự không phục: “Bây giờ em đã rất ngoan rồi có được không.

Bọn họ mới không nói về em, rất có khả năng nói về Trình Trình và Triệu Tịnh Di có lẽ sau này sẽ thành một đôi…”
“Bắc Minh Tư Dương, cậu còn nói linh tinh nữa, tớ sẽ xé nát miệng cậu ra!” Khuôn mặt Triệu Tịnh Di lập tức đỏ lên, cô bé giơ nắm đấm lên muốn đánh Dương Dương.
Nhưng Dương Dương sớm đã có phòng bị, lập tức chạy thoát: “Không đánh được, không đánh được…”
Thời gian qua nhanh, năm tháng vẫn như vậy…
Ánh nắng ban mai mang theo một chút ấm áp trong những ngày đông này.
Một mảnh màu xanh biếc ở bên ngoài biệt thự đã biến mất.
Mặt hồ cũng đã đóng băng một lớp dày, trên những chiếc cây xuôi theo bên hồ và ven đường, đã không còn lá, cành khô chĩa ra trông không có một chút sức sống nào.
Mọi người đã đổi sang những bộ quần áo mùa đông dày, trên trời bắt đầu có tuyết.
Đây cũng là trận tuyết đầu tiên trong năm nay.
“Bé cưng nhỏ, con đang làm gì thế?” Cố Hạnh Nguyên đứng trước tủ quần áo, chuẩn bị chọn quần áo để đi ra ngoài.
Cửu Cửu mặc một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt in hoa văn thỏ trắng, cô bé đang đứng trước bệ cửa sổ nhìn tuyết rơi.
“Mẹ, đây là gì? Tại sao lại không giống mưa? Hình như là kẹo bông gòn.” Cửu Cửu chớp chớp đôi mắt to tròn, chỉ vào mảng màu trắng ở mép ngoài cửa sổ hỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận