“Mấy đứa, bên ngoài lạnh lắm rồi, mau về thôi.”
Bắc Minh Thiện đi không được bao lâu, Cố Hạnh Nguyên đứng trước cửa biệt thự gọi bọn nhỏ về.
“Dạ mẹ...”
Mấy đứa nhỏ trả lời, sau đó cười đùa đi vào trong nhà.
“Mẹ xem người tuyết bọn con đắp có đẹp hơn người tuyết của ba đắp không?” Cửu Cửu vươn bàn tay nhỏ lạnh lẽo nắm lấy bàn tay to của Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy bên cạnh người tuyết lớn đã có thêm một người tuyết nhỏ hơn.
Nhưng xét về độ xinh đẹp thì không thể so với người tuyết của Bắc Minh Thiện.
Nhưng cô vẫn cưng chiều dỗ Cửu Cửu: “Đương nhiên là người tuyết bọn con đắp đẹp hơn rồi.”
Cửu Cửu nghe xong, hình như cũng không hài lòng: “Mẹ nói dối, rõ ràng của ba đắp đẹp hơn.”
“Được rồi được rồi, mọi người mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh quá.” Anna ở trong nhà gọi.
Mọi người vào phòng, Cố Hạnh Nguyên vội vàng thay quần áo cho ba đứa, hơn nữa rót cho mỗi người một ly sữa nóng để làm ấm cơ thể.
“Mẹ bọn con không có lừa con đâu, mà là ở trong mắt của mẹ, cho dù con có làm đẹp hay làm xấu thì mẹ cũng đều thấy đẹp hết, biết không.”
Anna nói, xoay người vào phòng bếp.
Một lát sau, phòng bếp bay ra mùi hương.
Dương Dương ngẩng đầu, hít hít mũi: “Mùi thơm quá, hình như là mùi khoai lang nướng của ông cụ bán ngoài vỉa hè.”
Trình Trình ngửi ngửi, cũng gật đầu: “Hình như là khoai lang nướng.”
Cửu Cửu tò mò chớp mắt: “Khoai lang nướng là gì? Khoai lang giống chuột lang sao?” Nói xong, hình như cô bé cũng hoảng sợ vì câu hỏi của chính mình, hai mắt rơm rớm nước mắt.
Chuột nướng, món ăn đáng sợ đến cỡ nào.
“Khoai lang nướng đến đây...” Anna nói, cô đeo một đôi găng tay dày dùng để nướng BBQ, bưng một cái dĩa sứ trắng từ trong nhà bếp đi ra, sau đó đặt lên trên bàn trà.
Đúng là khoai lang.
Anna hơi ngượng ngùng nói: “Dì vừa mới học nướng món này xong, không biết làm ngon không nữa.”“
“Dì Anna làm good lắm! Giống y chang của mấy ông cụ bán ngoài vỉa hè.” Dương Dương giơ ngón cái lên.
Còn Cửu Cửu, từ lúc Anna bưng dĩa đến, đã giơ hai tay che chặt mắt lại.
Tuy mùi hương làm cô bé cảm thấy rất thích thú, nhưng mà nghĩ đến trong đó có chuột...
Cảm giác thích thú lập tức biến mất.
Cô bé không dám nhìn món ăn kinh khủng đó.
Cố Hạnh Nguyên ngồi xổm người xuống, ôm Cửu Cửu vào lòng, dịu dàng nói: “Cục cưng của mẹ, khoai lang đỏ không phải chuột lang đâu.
Con nhìn xem...”
Nghe mẹ nói, lúc đầu Cửu Cửu còn hơi do dự, sau đó bàn tay đang che mắt hé ra một khoảng nhỏ, cô bé tò mò nhìn dĩa.
Chỉ thấy trên đó bày năm củ giống như cà tím.
Nhưng vỏ không phải màu tím, hơn nữa có vẻ hơi khô, ở mấy chỗ bị nứt ra, còn có một chút màu caramel.
Sau khi xác nhận không phỉ là chuột rồi, Cửu Cửu mới lấy tay ra.
Trình Trình giống như Bắc Minh Thiện, giống hệt như một người đàn ông lịch lãm, mọi người chưa ăn thì cậu cũng sẽ không bao giờ là người ăn đầu tiên.
Dương Dương lại không giống như cậu bé, thằng bé tham ăn này nhìn thấy có món gì ngon là vội vàng duỗi tay ra lấy.
“Coi chừng nóng...”
Chỉ tiếc Dương Dương ra tay nhanh quá, lúc Anna nói, cậu đã chộp được một củ rồi.
Gương mặt tham ăn của Dương Dương lập tức thay đổi sắc mặt, cuối cùng cũng bị nóng đến la toáng lên: “Nóng quá...”
Thiếu chút nữa đã quăng củ khoai trong tay xuống đất.
“Xem con còn hấp tấp thế nữa không, đây là hậu quả!” Cố Hạnh Nguyên không hề đau lòng với những hành vi thế này của Dương Dương.
Thậm chí cô còn cảm thấy cậu bé phải bị nặng hơn một tí, để làm cậu bé nhớ dai hưn.
Nhưng Anna lại hơi hoảng sợ, cô vội vàng cởi bao tay, nắm tay Dương Dương lại xem.
Bàn tay đã bị phỏng đỏ lên.
“Còn thấy nóng không?” Anna hỏi.
Dương Dương cười hì hì: “Không sao đâu, không sao đâu.
Con là đàn ông con trai, chút này có là gì đâu.”
Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn cậu bé: “Con chỉ được cái cứng đầu cứng cổ, giỏi thì con lại cầm một củ lên thủ xem.
Làm anh mà không biết làm gương cho em gì cả.”
Nói xong, cô nhìn Cửu Cửu: “Cục cưng, con đừng có học theo anh, phải có lễ phép giống như anh Trình Trình đấy, biết không.”
Rồi, Dương Dương lại trở thành một nhân vật hư dùng để dạy dỗ nữa.
Sau đó Anna lại lấy mấy món dao nĩa đến.
“Dì Anna, khoai lang đỏ phải cầm ăn mới đúng vị.
Nếu dùng mấy dụng cụ ăn uống này ăn...!có phải là có hơi quá...”
Dương Dương nhìn đống dụng cụ sáng lấp lánh, nhíu mày, cậu muốn tìm một từ để hình dung, nhưng hình như lời đã đến bên miệng rồi lại nói không nên lời.
Đương nhiên Anna cũng hiểu rõ ý của cậu bé, duỗi tay nhéo mũi cậu: “Con định nói là ‘dư thừa’ hay là gì khác? Không dùng mấy thứ này thì dùng cái gì? Có giỏi thì con cứ cầm đi, nếu con lại quăng đi thì chờ xem dì xử con thế nào.”
Trình Trình ở bên cạnh nhìn Dương Dương cười lén, chỉ là ăn củ khoai lang, cũng bị Dương Dương bày ra thành một đống chuyện.
Cố Hạnh Nguyên cầm dao cắt một củ khoai lang ra, lộ ra phần ruột vàng sẫm mê người, sau đó lại bốc lên một luồng khói trắng, mùi hương đặc biệt lập tức bay khắp phòng khách.
“Anh Bắc Minh đi rồi, hôm nay Lạc Kiều và Hình Uy cũng sẽ đến chỗ mẹ của cô ấy ở.
Mấy củ này chắc chúng ta không ăn hết thật rồi.” Anna nói.
“Ăn hết, ăn hết mà...” Dương Dương đang cầm nĩa, lăm le nhìn chằm chằm một củ khoai lang có lớp vỏ bị nướng khô hơn máy củ khác.
“Không biết ba đã về đến nhà chưa.” Trình Trình nói chạy đến cửa sổ, cậu ngẩng đầu nhìn căn biệt thự ở lưng chừng núi.
Cố Hạnh Nguyên cắt nhỏ miếng khoai cho Cửu Cửu nhỏ, bảo cô bé ăn cẩn thận, sau đó bước tới chỗ trước cửa sổ.
Cho dù là khi không có ai thì căn biệt thự ở giữa sườn núi cũng sẽ sáng đèn, cho nên chỉ dựa vào điểm này thì không thể nào đoán được rốt cuộc Bắc Minh Thiện đã về đến nhà an toàn hay chưa.
Nhưng nếu bây giờ gọi điện thoại cho anh, lỡ như anh còn đang lái xe trên sườn núi, nghe điện thoại không phải sẽ có nguy hiểm hay sao...
Anh đã về được gần một tiếng đồng hồ rồi, nếu là ngày thường thì chắc đã về đến nhà từ lâu, nhưng bây giờ ngoài trời vẫn còn đổ tuyết, chắc là đường không dễ đi như thế.
“Cục cưng, con đi ăn đi, lát nữa mẹ gọi điện thoại cho ba.” Cố Hạnh Nguyên nói, nhẹ nhàng vỗ vai Trình Trình.
Trình Trình vừa đi không được bao lâu, điện thoại của cô đã đổ chuông.
Đây là cuộc gọi của Bắc Minh Thiện, cô chỉ cần nhìn thông báo là biết ngay, lập tức không còn lo lắng nữa.
“Anh đến rồi, em yên tâm.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Ừ, vậy là tốt rồi.
Anh đi ngủ sớm đi.”
Bắc Minh Thiện trả lời, sau đó cúp máy.
Thật ra anh còn có rất nhiều chuyện muốn kể cho Cố Hạnh Nguyên nghe, nhưng lời đến bên miệng lại phải cưỡng ép nuốt trở vào.
Cố Hạnh Nguyên cất điện thoại, lại quay về bên cạnh mấy đứa nhỏ: “Ba đã về đến nhà rồi.”
“Thật là tiếc, ba không ăn được khoai lang ngon thế này.
Dì Anna, con ước gì được ăn mỗi ngày.” Cửu Cửu dùng nĩa ghim một miếng bỏ vào miệng.
“Ha ha, không ngờ cục cưng lại ủng hộ dì đến thế này.
Được rồi, ngày nào dì cũng nướng cho con ăn có được không.” Anna cười xoa đầu Cửu Cửu.
“Các cục cưng, tối không được ăn quá nhiều, nếu không bụng sẽ bị khó chịu đó.” Cố Hạnh Nguyên dặn dò, cô cũng cầm một miếng cẩn thận nếm thử.
Cô không khỏi gật đầu: “Đúng là không tệ, có thể đặt trong thực đơn làm thành một món đặc sắc khác.”
Anna hơi kinh ngạc khi được khen: “Thật không, mọi người đừng lừa dì nha.”
“Dì Anna, dì nói xem bọn con lừa dì thì được lợi ích gì chứ? Chỉ sợ là sau này con không được ăn món ngon như vậy nữa rồi.” Dương Dương ăn miếng nhỏ cảm thấy không đã ghiền, dứt khoát cầm một phần hơi nhỏ lên ăn.
Đêm đã khuya, tuyết rơi suốt một ngày cuối cùng cũng dần nhỏ lại, hơn hai giờ, trên trời cuối cùng cũng lại xuất hiện ánh sáng.
Cho dù chỉ là một vầng trăng khuyết, nhưng thật sự rất sáng.
Mọi người đều chui vào trong căn phòng ấm áp, vết dấu chân lung tung và vết bánh xe trên nền đất đã bị bông tuyết che khuất lại từ lâu.
Mặt đất chỉ còn lại một vùng trắng xóa, phản chiếu ánh trăng, làm bên ngoài càng thêm sáng ngời.
Mấy đứa nhỏ ăn uống no đủ xong cũng đã đi ngủ, trong phòng khách chỉ còn lại Cố Hạnh Nguyên và Anna ngồi trên sofa xem ti vi.
Thật ra trong lòng của hai người đều có tâm sự riêng.
Cuối cùng vẫn là Cố Hạnh Nguyên mở miệng trước: “Anna, Chi Lâm thật sự rất tốt, tớ hy vọng cậu có thể cẩn thận suy xét.”
“Hạnh Nguyên, những gì cậu nói với tớ ở quán ăn ngày hôm nay tớ đều hiểu.
Tớ cũng biết anh Vân là người tốt, hơn nữa còn có sự nghiệp thành công.
Nhưng tớ vẫn luôn rối rắm ở chuyện tớ thật sự không tốt, cảm thấy bản thân không xứng với anh ấy.”
Cố Hạnh Nguyên kinh ngạc nhìn Anna: “Sao cậu lại không xứng với anh ấy chứ, cậu dịu dàng, hiền huệ còn giỏi giang.
Nếu tớ là đàn ông, tớ cũng sẽ cưới cậu.”
“Hạnh Nguyên, cậu đừng an ủi tớ.
Tớ thật sự không tốt như những gì cậu nói.
Tớ không xứng với anh ấy là vì tớ đã có một cuộc hôn nhân thất bại.
Hơn nữa...!hơn nữa tớ...” Anna nói đến đây, cắn chặt môi.
Vì cô thật sự không thể nói ra những lời còn ại, bởi vì điều này thật sự là một khuyết điểm không thể nào đền bù được đối với một người phụ nữ.
Cũng chính vì khiếm khuyết này, cô mới có cuộc hôn nhân thất bại kia.
Nói thật, cô không muốn vì chuyện này lại làm bản thân phải chịu đả kích thêm lần nữa.
Cố Hạnh Nguyên thấy cô muốn nói lại thôi, ít nhiều gì cũng đoán được vài phần.
Cô đồng tình vươn tay nhẹ nhàng đặt trên vai Anna.
Rất nhiều chuyện giữa chị em phụ nữ là như thế, chỉ cần một chút biểu tình là đối phương đã ngầm hiểu.
Cố Hạnh Nguyên an ủi cô: “Anna, tớ hy vọng cậu đừng nghĩ như thế.
Có lẽ mọi chuyện không tệ đến mức như cậu nghĩ.
không sao hết, cho dù thật sự có vấn đề về chuyện đó, bây giờ y học phát triển mạnh đến thế, cuối cùng rồi cũng có cách giải quyết thôi.
Tớ rất hiểu về Chi Lâm, anh ấy thật sự rất thích cậu, cậu đừng bỏ lỡ cơ hội này.”
Anna quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên, vẻ mặt vẫn vô cùng dè dặt: “Hạnh Nguyên, tớ muốn hỏi cậu một việc, hy vọng cậu có thể cho tớ câu trả lời thật lòng, có được không?”
“Được chứ, không lẽ giữa hai chúng ta còn có chuyện gì không thể nói sao?”.