Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Anna cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó giống như đã hạ quyết tâm hỏi: “Hạnh Nguyên, tớ biết cậu và anh Vân từng có chút tình cảm với nhau, thậm chí cuối cùng hai người còn suýt chút nữa đã đến với nhau.

Nhưng sao bây giờ cậu lại hy vọng anh ấy yêu đương cùng tớ chứ? Không lẽ giữa hai người thật sự không có tình cảm gì hay sao? Nhưng rõ ràng tớ vẫn có thể cảm nhận được một chút.”
Câu hỏi này vừa mới được đưa ra, thật sự làm Cố Hạnh Nguyên không biết phải trả lời cô như thế nào.

Bởi vì những thứ này đều là sự thật, không thể chối bỏ được.
“Anna, cậu pha giúp tớ một ly cà phê được không?” Nụ cười trên mặt Cố Hạnh Nguyên dần dần biến mất.
Anna gật đầu, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vầng trăng khuyết vẫn sáng ngời như cũ, giống như có thể chiếu thẳng vào lòng cô.
“Hạnh Nguyên, cà phê của cậu đây.” Anna đặt ly sứ trắng lên trên bàn trà trước mặt Cố Hạnh Nguyên.
Cô vội vàng quay đầu, nhìn Anna mỉm cười: “Cảm ơn.”
Sau đó cô bưng ly lên nhấp một ngụm.
Tuy bây giờ trong nhà đã rất ấm áp, nhưng sau khi uống cà phê xong, cô mới thật sự cảm nhận được hình như cơ thể của cô bắt đầu ấm lên.
Vị cà phê còn đọng lại trong miệng, chua chát lại thêm chút ngọt ngào.
Cũng giống như tâm trạng của cô vào lúc này.
Cô không thể nào lãng tránh câu hỏi của Anna, cũng là cô cần phải cẩn thận xem xét lại một lần nữa.
Cho dù sau chuyện đó, bọn họ đã giữ một khoảng cách cực kỳ an toàn, điều này làm cho cô có thể đối phó mối quan hệ giữa cô và anh một cách nhẹ nhàng.
“Anna, cậu nói đúng, giữa tớ và anh ấy đúng là có chút chuyện xưa, suốt đời tớ cũng khó mà quên được đoạn hồi ức đó.

Hy vọng cậu có thể bỏ qua.”
Anna gật đầu: “Hạnh Nguyên, chỉ dựa vào mối quan hệ giữa hai chúng ta, tớ sẽ đi để ý mấy chuyện này sao.

Thật ra lúc cậu khuyên tớ, có phải cậu cũng đang thầm khuyên nhủ bản thân không? Cậu vẫn có cảm tình với anh Vân.”
Cố Hạnh Nguyên dời mắt khỏi gương mặt Anna, nhìn ly cà phê trong tay, sau đó khẽ gật đầu: “Anna, tớ không muốn giấu cậu, cũng không muốn giấu bản thân.

Tớ thật sự vẫn có cảm tình với Chi Lâm.”
“Vậy vì sao cậu lại muốn đẩy anh ấy sang cho tớ chứ?”
Cố Hạnh Nguyên lại uống cà phê: “Anna, tớ nghĩ cậu đã hiểu lầm rồi.

Cảm tình của tớ đối với anh ấy cũng không ảnh hưởng đến việc yêu đương của hai người.

Bởi vì cảm tình của tớ đối với anh ấy đã thay đổi.”
“Thay đổi?” Anna khó hiểu nhìn cô.
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Không sai, thay đổi rồi.

Từ tình yêu như lúc ban đầu thay đổi thành tình thân.

Bây giờ anh ấy mang đến cho tớ cảm giác như người nhà.”
Cố Hạnh Nguyên uống cạn chút cà phê cuối cùng, sau đó thở hắt ra: “Anna, đối với tớ mà nói, Chi Lâm chỉ là người thân, thậm chí là một người thân rất quan trọng.

Cho nên tớ mới cảm thấy hai người ở bên nhau sẽ hợp hơn.
“Sao lại là tớ và anh ấy?” Anna nghe xong thấy có hơi khó hiểu.
“Bởi vì anh ấy thích cậu, mà bây giờ cậu cũng cần một người như thế để hoàn thiện cuộc sống của cậu.

Sau nữa, tớ cảm thấy hai người đều rất quan trọng đối với tớ.

Tớ hy vọng hai người cuối cùng có thể đến được với nhau.

Thật ra bây giờ chỉ cần cậu buông bỏ khúc mắt, có thể nói là vươn tay là có thể lấy được.

Nhất định phải biết trân trọng.”
Cố Hạnh Nguyên nói xong, quay đầu nhìn đồng hồ, sau đó từ trên ghế đứng dậy: “Trễ rồi, cũng nên đi ngủ.

Mấy hôm nay bận chuyện quán ăn cũng đã đủ mệt rồi.

Xem ra sau này cậu còn phải bận việc hẹn hò, mau dưỡng sức cho tốt đi.”
Dưới chân núi, căn biệt thự cuối cùng trong khu biệt thự cũng đã tắt đèn.
Phẩm Hoan Biệt Uyển chỉ còn lại đèn đường, chúng nó cứ đứng ở đó, vẫn chiếu rọi mặt đường đầy dấu chân và vết bánh xe đã bị tuyết bao phủ.
Bắc Minh Thiện đứng ngoài hàng hiên ở tầng hai của biệt thự, cầm một ly rượu vang đỏ.
Mỗi ngày anh đều sẽ nhìn căn biệt thự kia thật lâu, cho dù đã tắt đèn rất lâu thì anh cũng sẽ không rời đi.
Nhìn căn biệt thự đó, nhìn hai người tuyết ở trước cửa biệt thự.
Một cơn gió lạnh thoảng qua, thổi bay tuyết trên nóc nhà và hàng rào lên.

Nhưng không còn là kiểu bay lất phất kia nữa.
Có lẽ anh không biết, trong một căn phòng ngủ của căn biệt thự đã tắt đèn kia, một người phụ nữ đang tựa vào cửa sổ nhìn về phía anh.
Tuyết trên đất phản chiếu ánh trăng, làm đêm tối sáng hơn mọi khi một chút.
Cũng chính vì thế đã làm cho Cố Hạnh Nguyên đứng bên cửa sổ, thậm chí gần như còn có thể thấy loáng thoáng được Bắc Minh Thiện đang đứng ngoài hàng hiên biệt thự ở sườn núi.
Nhưng cũng chỉ là một bóng người.
Không ngờ anh cũng không ngủ được, không biết bây giờ anh có đang suy nghĩ giống cô không.
Cố Hạnh Nguyên nghĩ lung tung.
Vài phút sau, cuối cùng Bắc Minh Thiện cũng uống xong rượu trong ly.

Anh lại nhìn thoáng qua căn biệt thự rồi xoay người rời đi.
Hôm nay, đã là một ngày nắng sớm tươi đẹp.
Đây là nắng ấm được khao khát nhiều nhất trong mùa đông, băng tuyết tích tụ suốt một đêm dần tan ra, rơi xuống nền đất.
Chỉ trong nháy mắt, giống như đã đến ngày xuân về hoa nở.
Nhưng khi mở cửa nhà ra, cơn gió lạnh thấu xương thổi từ bên ngoài vào nói cho mọi người biết, bây giờ vẫn đang trong mùa đông giá rét.
Cuộc sống một ngày bắt đầu dưới khung cảnh như thế.
Mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn mặc quần áo xong ngồi chờ trước bàn ăn.
“Trình Trình, anh nói coi hôm nay ba có về chở chúng ta đi học không?” Dương Dương hỏi.
Trình Trình lắc đầu: “Anh không biết, có lẽ không đến đây.”
“Em cá cược với anh đi, hôm nay ba vẫn sẽ đến.

Nếu anh thua thì nhường phần cho em được không?”
Dương Dương nói, hai mắt đã nhìn đăm đăm vào dĩa khoai lang Anna mới bưng lên.
“Hôm qua một mình con ăn hết một củ, không lẽ còn chưa đã thèm sao?” Cố Hạnh Nguyên cầm khăn đi đến bên cạnh Cửu Cửu, lau mặt giúp cô bé.
“Hì hì, sao mà đủ được chứ, con ước gì mỗi ngày được ăn món này nè.” Dương Dương nói, vội vàng duỗi tay cầm.
“Cốc cốc...”
Lúc mọi người chuẩn bi ăn cơm, có người gõ cửa nhà.
“Chắc chắn là ba đến, anh thua chắc rồi.” Dương Dương nói xong, đứng lên, không nỡ buông củ khoai lang đã gặm một nửa trong tay xuống.
Vừa ăn vừa đi ra mở cửa.
“Hi...!Bọn dì về rồi đây.”
Lạc Kiều ôm đứa nhỏ đứng trước cửa vẫy tay với cậu, sau đó cũng bị hấp dẫn bởi mùi hương ập đến trước mặt.
“Mùi khoang lang nướng, lâu lắm rồi mới ngửi thấy.” Cô nói xong, dời mắt nhìn lên trên tay Dương Dương.
“Ai đến vậy?” Cố Hạnh Nguyên hỏi.
Mấy người khác đều lắc đầu.
Nhưng không lâu sau, bọn họ đã biết câu trả lời.
Chỉ thấy Dương Dương chạy ở đằng trước, trông rất hoảng sợ gấp gáp: “Không cho không cho...”
Lạc Kiều dí theo sát phía sau: “Cho dì cắn một miếng thôi được không.”
Bởi vì cô còn đang ôm em bé trong lòng, cho nên không đi quá nhanh.
Dương Dương nhanh chóng chạy vào phòng, cuối cùng cậu cũng bảo vệ được củ khoai của cậu, sau đó nhíu mày nói: “Dì Kiều Kiều, ở đây còn nhiều lắm, dì cần gì phải cướp của con chứ.”
“Hi...!Mọi người đều ở đây à.

Í, vừa kịp giờ ăn sáng sao, bọn tớ còn chưa có ăn gì.” Lạc Kiều nói, cô xoay người đặt em bé lên giường em bé ở nhà ăn được chuẩn bị riêng cho em bé.
Cái này là để có thể tiện chăm sóc em bé trong lúc ăn cơm.
Sau đó chà xát tay, vội vàng muốn duỗi tay đi cầm khoai lang nướng đặt trên bàn.
“Mau đi rửa tay đi, già đầu rồi mà không biết làm gương cho con nhỏ.

Kiều Kiều, sao tớ cứ có cảm giác cậu về như đi chạy nạn thế, sao nào, mẹ cậu không cho cậu ăn cơm à.” Cố Hạnh Nguyên thừa dịp trêu chọc cô, sau đó lại nhìn thoáng qua sau lưng cô: “Sao thế, Hình Uy đâu?”
Lạc Kiều chu môi, xoay người đi rửa tay.

Nhưng cô nhanh chóng quay về lại: “Sáng hôm nay bọn tớ thấy tuyết tan rồi, chú Hỏa Thần muốn đi làm nên tiện đường đưa bọn tớ đến nơi này.

Bây giờ anh ấy đi làm rồi.”
“Cái tên Hình Uy này cũng thật là, đã về đến cửa rồi cũng không chịu vào ăn gì đó.

Anh ta định bắt chước Đại Vũ hả.” Anna oán trách nói.
“Cá lớn? Sao chú Uy lại bắt chước cá lớn vậy, không lẽ chú ấy phải định bơi đến chỗ làm sao?” Cửu Cửu khó hiểu nhìn mấy người lớn, chuyện này thật sự nằm ngoài sức tưởng tưởng của cô bé.
“Là Đại Vũ chứ không phải cá lớn.” Trình Trình vội vàng giải thích cho Cửu Cửu.
“Anh Trình Trình, vậy chú Uy có liên quan gì đến Đại Vũ vậy.

Đại Vũ là ai thế?” Cửu Cửu lại muốn hỏi đến cùng.
“Chuyện này để anh giải thích cho.” Dương Dương cướp lời: “Chú đầu bếp không có liên quan gì đến Đại Vũ hết.

Đại Vũ là một ông quan, lúc ông ta cản lũ lụt từng đi ngang qua cửa nhà ông ba lần, nhưng không vào lần nào hết.”
“Vậy vì sao ông ta đi ngang qua nhà mà lại không vào vậy? Không lẽ trong nhà ông ta chỉ có một mình ông sao??”
“Chuyện này à...” Dương Dương vốn tưởng sau khi cậu giải thích xong Cửu Cửu sẽ hiểu, nhưng không ngờ cô bé lại có một chuỗi câu hỏi như thế.
Nhưng cậu lại nảy ra một ý tưởng: “Trong nhà ông ta có rất nhiều người, giống nhà chúng ta vậy.

Tóm lại, dùng Đại Vũ để liên tưởng đến chú đầu bếp là vì muốn nói chú ấy làm việc rất chăm chỉ.”
Tuy Cửu Cửu vẫn chưa hiểu rõ ràng, nhưng cũng hiểu bảy tám phần: “Thì ra là vậy.

Vậy có phải chú Uy là chiến sĩ thi đua không?”
Cửu Cửu ngây thơ lại góp phần tăng thêm một chút vui vẻ cho bầu không khí của bữa ăn sáng trong gia đình.
Nửa tiếng sau, trên bàn chỉ còn lại một ít thức ăn thừa.
Dương Dương ăn no căng.
Cố Hạnh Nguyên ghét bỏ nhìn thoáng qua con trai: “Nhìn dáng vẻ không tiền đồ của con kìa, cứ như chưa bao giờ được ăn vậy.”
Dương Dương không phục nói: “Chuyện này sao lại trách con, chỉ có thể trách dì Anna nấu ngon quá.

Hơn nữa, mẹ chỉ nói con, sao không nói dì Kiều Kiều kìa, dì ấy còn ăn nhiều hơn con.”
Vừa nói xong, mông của cậu đã bị nhéo: “Ui da...!Dì Kiều Kiều, dì bị con mách là lập tức trả thù con, dì không được chơi như thế.”
Lạc Kiều ăn xong miếng cuối cùng, lúc này mới mĩ mãn liếm ngón tay: “Dì mới sinh em bé xong, phụ nữ sau sinh cần có dinh dưỡng, biết không.”
“Các con, mau đeo cặp lên, chúng ta đi học.” Cố Hạnh Nguyên vỗ tay nói.
“Lạ thật, sao hôm nay ba không đến đón chúng ta?” Dương Dương thắc mắc, sau đó dời mắt lên nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ, đừng nói là hôm qua mẹ chọc ba giận đó nha.”
Cố Hạnh Nguyên đang mặc áo khoác, lập tức sa sầm mặt xuống: “Mẹ chọc ba lúc nào.

Hơn nữa đây là chuyện của người lớn, con nít con nôi như con biết cái gì mà nói.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui