Lúc bọn họ mở cửa định lên xe, lại nghe thấy tiếng còi ô tô.
“Yeah...!Ba đến đón chúng ta.”
Dương Dương nói, vẫy tay với chiếc xe màu đen của Bắc Minh Thiện.
Cùng lúc đó, đèn của chiếc xe kia cũng chớp tắt giống như trả lời lại.
“Sao hôm nay anh lại đến nữa?” Cố Hạnh Nguyên mở cửa ghế phụ ra, khom lưng hỏi.
“Sao nào, hôm nay không cho phép anh đến đón đưa mọi người sao? Em nhìn gì đó?” Bắc Minh Thiện nói, sau đó thấy Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn ra sau xe.
“Đương nhiên là xem thử em họ ngoan của anh có đến không đó.
Sao nào, hôm nay hai người không có cấu kết với nhau nữa sao?” Cố Hạnh Nguyên châm chọc
Bắc Minh Thiện nhìn cô cười, không ngờ cô còn đang trách anh chuyện ngày hôm qua nữa: “Chuyện của cậu ta thì để cậu ta tự giải quyết.
Nếu anh lại giúp cậu ta nữa thì ai đó sẽ giận anh mất.”
“Em không rảnh đâu mà giận anh, nhưng việc này vốn là các anh sai.”
“Ok, xem như bọn anh sai được chưa, trời lạnh như vậy, cho dù em không lên thì cũng phải để mấy đứa nhỏ lên ngồi cho ấm đi chứ.” Anh thật sự không thể giận nổi cô hai này.
Bây giờ tuy tuyết tan rồi, nhưng dù sao vẫn là mùa đông, tuyết tan ra sẽ nhanh chóng đông lại thành băng.
Lúc này cần phải có một người cứng tay lái để lái xe, nếu không sẽ xảy ra hậu quả còn nghiêm trọng hơn lái xe vào lúc trời đang đổ tuyết nữa.
Trước khi Bắc Minh Thiện đến, cô còn đang băn khoăn không biết cô có thể xử lý được tình huống này không, có lẽ chỉ có thể chạy với tốc độ chậm một chút, thà là tốn thời gian nhiều hơn.
Không ngờ đúng lúc này Bắc Minh Thiện lại lái xe xuất hiện.
Bọn nhỏ nhanh chóng lên xe.
“Sao nào, em còn chưa lên sao?”
“Anna thì phải làm sao đây? Chuyện ngoài quán ăn không thể không có mặt cô ấy được.
Nếu không anh chở mấy đứa nhỏ đi trước, bọn em đi ra ngoài gọi xe là được.”
“Anh đã tính chuyện này rồi.” Bắc Minh Thiện nói, quay đầu nói với ba đứa nhỏ: “Ba đứa con ngồi sát lại một chút, cho dì Anna lên nữa.”
Bọn nhỏ vốn có vóc người khá nhỏ, cho dù mặc áo lông thật dày thì cũng không chiếm diện tích bằng người lớn, dễ dàng nhường ra một chỗ trống.
“Anh Bắc Minh, thật ngại quá làm phiền anh đưa bọn tôi đi.” Anna chui vào xe, Cố Hạnh Nguyên vẫn ngồi ở chỗ ghế phụ.
“Cậu đừng khách sáo với anh ấy như thế.”
“Ba, mẹ, dì Anna, chúng con đi học đây.” Ba đứa bé đứng trước cổng trường vẫy tay với bọn họ.
Đưa bọn nhỏ đi học xong, Bắc Minh Thiện chở hai cô đến trụ sở chính của tập đoàn Gt.
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy chặng đường này cực kỳ khó đi, bởi vì cô đã nhìn thấy vài tình huống nguy hiểm, còn có mấy lần xe khác gần như đã sắp tông phải cô.
Nhưng may mà kỹ thuật lái xe của Bắc Minh Thiện rất giỏi, đều uyển chuyển tránh được.
“Được rồi, bọn em cũng đến nơi rồi.
Cảm ơn anh hôm nay đã đến đưa bọn em đi.” Cố Hạnh Nguyên và Anna đứng bên ngoài, nói xong rồi chuẩn bị đóng cửa xe rời đi.
“Hạnh Nguyên, anh có chuyện muốn nói với em.”
Anna nhìn bọn họ cười cười, cô vỗ vai Cố Hạnh Nguyên nói: “Tớ đến nhà ăn trước, cậu không cần phải đến vội đâu.”
“Lên xe đi.”
Cố Hạnh Nguyên lại ngồi vào ghế phụ lái lần nữa.
“Có chuyện gì thì anh nói đi.”
Bắc Minh Thiện tắt máy xe: “Anh nhận được thư mời, hy vọng em có thể đi cùng anh.”
Cố Hạnh Nguyên hơi kinh ngạc nhìn Bắc Minh Thiện: “Không lẽ anh muốn nói với em chuyện này hả?”
Bắc Minh Thiện đặt tay lên tay lái gật đầu: “Không sai, là chuyện này.” Nói xong anh xoay người mở nắp ở tay vịn bên phải, lấy một tấm thiệp mời màu đỏ ra: “Đây là bên tập đoàn Bắc Minh Thị gửi cho anh, bọn họ tổ chức tiệc rượu ở trước đêm giáng sinh, mời anh đến tham dự.”
“Cho nên anh mới nhớ đến em, muốn em đi cùng anh.”
“Đúng vậy, anh cảm thấy em và anh đến tham dự tiệc rượu của bọn họ là hợp nhất.
Cố Hạnh Nguyên cúi đầu suy nghĩ một lúc.
Nói thật, đối với cô mà nói, Bắc Minh Thị đã bước sang một trang khác, cho dù tham dự cũng không sao cả, nhưng...
Cô áy náy nói với Bắc Minh Thiện: “Xin lỗi, quán ăn của Anna sẽ khai trương vào đêm giáng sinh, cho nên em nghĩ em không có thời gian để tham dự.
Anh tìm người khác thì hơn.”
“Không sao, tiệc diễn ra trước đêm giáng sinh, sẽ không ảnh hưởng đến em.
Thế nào, đi cùng anh không?”
Thấy Bắc Minh Thiện dùng ánh mắt chờ mong nhìn cô, Cố Hạnh Nguyên hình như cũng cảm thấy cô không tìm được cái cớ gì để từ chối anh.
Cuối cùng cô nhẹ nhàng gật đầu.
Bắc Minh Thiện lập tức nở nụ cười hài lòng: “Được, nếu em đã đồng ý thì anh sẽ sắp xếp mọi chuyện.”
“Lúc nãy Bắc Minh Thiện nói gì với cậu thế? Đừng nói là...” Anna vừa dọn dẹp đồ đạc trong bếp, vừa cười ha ha hỏi.
Cố Hạnh Nguyên tiện tay đặt thư mời lên trên bực: “Tập đoàn Bắc Minh Thị đưa thiệp mời cho anh ấy, anh ấy định dẫn tớ đi cùng.”
“Đây là chuyện tốt, cậu có đồng ý không?”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu, nhưng xem ra hình như cô cũng không quá vui vẻ về chuyện này.
“Vậy sao cậu lại không vui, đây là một cơ hội hiếm có với cả hai người mà.”
“Cơ hội gì chứ?” Cố Hạnh Nguyên khó hiểu nhìn cô.
Anna nhìn cô cười thần bí: “Cậu giả ngu với tớ đúng không, còn có thể là cơ hội gì nữa.
Thật ra tớ luôn cảm thấy hai người rất hợp nhau, cũng đừng ngại nương theo cơ hội này lại tiến gần thêm bước nữa.
Cậu cũng không thể để ba đứa nhỏ cứ như thế này mãi đi, một là có mẹ không có ba, hai là có ba không có mẹ, chuyện này cũng không tốt cho quá trình phát triển của bọn nhỏ.”
Thời gian rất thần kỳ, nó khi thì nhanh, khi thì chậm.
Nhưng những thứ này chỉ là ý thức chủ quan của chính bản thân mà thôi.
Thật ra nó cũng sẽ không bao giờ thay đổi vì bất cứ người nào, luôn trôi đi theo tốc độ cố định, đây là thứ cực kỳ công bằng với tất cả mọi người.
Chỉ trong nháy mắt ngày mai đã đến ngày đi dự tiệc cùng Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy tuần này trôi qua quá nhanh...
Nhanh đến mức sau khi cô đồng ý với Bắc Minh Thiện ở chỗ gara đến giờ, cô còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ lại, cũng đã không còn cơ hội nữa.
Giữa trưa, Cố Hạnh Nguyên vừa mới dọn dẹp phòng bếp cùng với Anna xong, từ bên trong bước ra, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Bắc Minh Thiện đứng trước cửa.
“Bắc Minh nhà cậu đến đón cậu kìa, mau đi qua đó đi.” Anna cười hì hì vỗ mông Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên không vui quay đầu lại nhìn cô: “Cậu chờ xem đến lúc về tớ xử cậu thế nào.” Nói xong còn quơ quơ tay, sau đó mới bước ra cửa.
Cô và Bắc Minh Thiện đã hẹn trước, buổi chiều sẽ đi lựa lễ phục thích hợp để tham gia tiệc rượu ngày mai.
Thật ra Cố Hạnh Nguyên cũng có một bộ, cô vốn định mặc bộ đó đi tham dự là được rồi.
Nhưng Bắc Minh Thiện lại cứ nhất quyết kéo cô đi mua một bộ khác.
Bắc Minh Thiện nhìn thấy hai cô, mỉm cười khẽ gật đầu.
Chờ đến khi Cố Hạnh Nguyên đi ra, còn nói với Anna: “Đi ăn tối cùng chúng tôi đi.”
“Hai người đi ăn đi, sao tôi lại có thể quấy rầy thế giới riêng của hai người chứ.
Lát nữa tôi tìm gì đó ăn là được.” Anna mỉm cười lắc đầu.
Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên đã đứng trước cửa tiệm quần áo tên là “Nụ cười.”
Đây là một cửa hàng trang phục năm tầng.
“Nụ cười...!Tên này có thú vị thật.
Sao lúc trước em không chú ý đến nhỉ.” Cố Hạnh Nguyên cười nhạt.
Bắc Minh Thiện không nói gì, chỉ đi lên trrước mở cánh cửa lớn cao chừng ba mét màu đồng cổ ra.
“Chào hai anh chị.
Hai người muốn chọn lễ phục ở đây sao?”
Đến cả nhân viên cửa hàng đứng ở cửa đón bọn họ cũng có giọng nói làm người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu khi nghe thấy.
Bắc Minh Thiện vô cùng lịch sự khẽ gật đầu với nhân viên cửa hàng ra đón bọn họ: “Chúng tôi đến chọn lễ phục.”
“Rất hoan nghênh anh đã đến.
Nhưng xin phép cho tôi hỏi, hai người có hẹn trước không?”
Cố Hạnh Nguyên nghe xong cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ đến đây mua một bộ quần áo mà cũng cần phải hẹn trrước.
Đây là cửa hàng kiểu gì thế nhỉ.
“Chúng tôi có hẹn trước, tôi họ Bắc Minh.” Bắc Minh Thiện nói, lấy một tấm card từ trong túi áo đưa qua.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy tấm card lại cảm thấy kinh ngạc.
Không ngờ người đứng trước mặt cô là là Bắc Minh Thiện có tiếng tăm lừng lẫy trong thành phố A.
Cô vội vàng trả tấm card lại cho anh: “Xin lỗi anh Bắc Minh, hai người có thể vào chọn lựa, mời đi theo tôi.”
Nhân viên cửa hàng ra hiệu, sau đó chỉ dẫn bọn họ đến cánh cửa thứ hai.
“Cửa hàng của cô đến chọn quần áo cũng cần phải hẹn trước sao?” Cuối cùng Cố Hạnh Nguyên cũng không nhịn được tò mò hỏi.
Nhân viên cửa hàng giải thích: “Là thế này thưa cô Bắc Minh, cửa hàng chúng tôi là chuỗi cửa hàng toàn thế giới, bán những tác phẩm của các nhà thiết kế nổi tiếng.
Bởi vì những quần áo và trang sức ở đây đều là hàng có một không hai, hơn nữa cũng muốn cung cấp cho khách hàng không gian mua sắm thoải mái ưu nhã, cho nên chúng tôi đã áp dụng cách thức hẹn trước.
Hy vọng hôm nay hai người sẽ mua sắm vui vẻ.”
Cô nghe nhân viên cửa hàng giải thích rồi vẫn cũng chỉ cái hiểu cái không, nhưng kiểu xưng hô “cô Bắc Minh” cũng đã làm cô đỏ mặt.
Cô vội vàng cúi thấp đầu xuống, để che giấu cơn lúng túng của bản thân.
Cũng không phải cô thích người khác gọi cô như thế, mà là sợ người khác nhìn thấy cô như thế sẽ cười cô.
Nhưng hình như Bắc Minh Thiện lại rất hài lòng với cách xưng hô này, tâm trạng vô cùng vui vẻ, khóe môi cũng cong lên.
Anh vươn tay, nắm lấy bàn tay hơi lạnh lẽo của Cố Hạnh Nguyên.
Đừng có thấy bình thường Bắc Minh Thiện luôn ra vẻ lạnh nhạt cao ngạo, thậm chí còn mang đến luồng khí lạnh cho những người xung quanh.
Nhưng lúc này tay của anh lại vô cùng ấm áp, thậm chí còn ủ ấm tay và cả cơ thể của cô.
Trong lòng Cố Hạnh Nguyên hơi run rẩy.
“Chúng ta đi đến bên kia xem thử đi.” Giọng của Bắc Minh Thiện dịu dàng đến mức làm cô khó mà tiếp thu nổi.
Lúc đi ra ngoài, có phải anh đã uống lộn thuốc rồi không?
Tuy Cố Hạnh Nguyên nghĩ như thế, nhưng cơ thể lại không nghe theo sự chỉ huy của cô, thuận theo bị anh kéo vào trong tiệm.
Nhân viên phụ trách nhận nhiệm vụ tiếp đón bọn họ theo sát phía sau.
“Anh Bắc Minh, cô Bắc Minh, bên này là tác phẩm của nhà thiết kế VeraWang nổi tiếng.
Bà được xưng là nữ hoàng áo cưới....”
Giới thiệu xong, thấy hai người chỉ nhìn lướt qua rồi quay đầu đi mất.
Nhân viên cửa hàng cũng chỉ có thể tiếp tục theo sát bọn họ..