“Anh cả, anh hai…” Việc này khiến Bắc Minh Đông có chút bất ngờ.
Trong ấn tượng của anh ta, hai người họ như nước với lửa, sao hôm nay lại về nhà chính rồi, chẳng lẽ giữa bọn họ lại xảy ra chuyện gì khác nữa sao?
Hay là nhà họ Bắc Minh thật sự phải làm đến bước đường này rồi?
Suy nghĩ của anh bay xa, tay cầm cần câu cũng khẽ thả lỏng.
Có lẽ con cá lớn dưới nước cảm nhận được người phía trên đã thả lỏng ra, nó dùng sức giãy giụa rồi nhanh chóng lặn xuống.
Chiếc cần câu kia lập tức tuột khỏi tay Bắc Minh Đông.
Chiếc cần câu “tỏm” một tiếng rơi xuống nước, rất nhanh đã chìm xuống không thấy bóng dáng đâu.
Đúng thật là một dự cảm không lành.
“Được, tôi về ngay.” Bắc Minh Đông nói xong thì bỏ điện thoại xuống, nhanh chóng bước lên chỗ lái ở tầng hai của du thuyền.
Anh ta giữ chặt tay lái, tăng mã lực lên mức lớn nhất.
Vẽ lên một đường sóng trắng trên mặt biển rồi lái về phía bờ.
***
Bắc Minh Triều Lâm đang lo lắng đi đi lại lại trong phòng làm việc của ba.
Bắc Minh Thiện thì ngồi ở ghế sau bàn làm việc, cánh tay đặt lên mặt bàn, hai tay chống cằm, sắc mặt anh cũng không tốt mấy so với Bắc Minh Triều Lâm.
Bắc Minh Diệp Long ngồi ở sofa bên cạnh cùng mẹ mình Lan Hồng.
Lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ nhẹ một tiếng.
Bắc Minh Diệp Long vội đứng dậy ra mở cửa.
Chỉ thấy người giúp việc đứng đó: “Cậu Diệp Long, ban nãy tôi mới gọi điện thông báo bảo cậu ba trở về.
Bây giờ cậu ấy đang trên đường về.
Xin đợi một lúc.”
Bắc Minh Diệp Long gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”
Lúc đang định bảo người giúp việc lui xuống, Lan Hồng cũng bước đến cửa: “Cơm nước tôi bảo mấy người chuẩn bị như nào rồi?”
“Thưa mợ cả, phòng bếp đang chuẩn bị rồi ạ, chắc còn một lúc nữa là xong rồi ạ.
Đến lúc đó tôi sẽ tới thông báo mọi người.
Nếu như không có chuyện gì, tôi xin phép đi làm việc khác.”
Lan Hồng gật đầu: “Cô đi làm việc của cô đi.”
Nói xong, Bắc Minh Diệp Long lại đóng cửa phòng làm việc lại.
Cửa vừa đóng lại, người giúp việc kia thở phào một hơi, cô ta vỗ vỗ tay lên ngực mình.
Thật sự là sợ muốn chết.
Ban nãy lúc cửa phòng làm việc mở ra, bà ta lờ mờ nhìn thấy cậu cả và cậu hai ở phía trong.
Sắc mặt đó đúng là…
Cả phòng đều nồng nặc mùi thuốc khói, cảm giác như sẽ nổ ngay trong phút chốc.
*
Sau khi Bắc Minh Triều Lâm đi lại vài vòng, cuối cùng cũng dừng bước.
Ông ta chống hai tay lên bàn, nói với Bắc Minh Thiện: “Chú hai, chú nói chuyện này có cần thiết phải gọi cả chú ba tới không? Cho dù chú ấy có đến, ngoài việc thêm một người phiền não cũng không có tác dụng gì khác cả.”
Bắc Minh Thiện nhắm mắt lại, hai hàng lông mày từ đầu đến cuối vẫn không được thả lỏng.
Anh chậm rãi nói: “Chuyện này là chuyện của nhà Bắc Minh chúng ta, cho dù chú ba không giúp dược gì, nhưng dù gì chú ấy cũng là một phần của nhà Bắc Minh, thì phải có quyền được biết.
Trước kia ba và dì đã bảo vệ chú ấy quá tốt, chuyện liên quan đến nhà Bắc Minh chú ấy gần như không cần lo tới.
Nhưng bây giờ, chú ấy nên trở thành một phần chân chính của nhà Bắc Minh rồi.”
“Nếu đã như vậy, tôi thấy phải một lát nữa chú ba mới trở về.
Hôm nay tôi thấy mọi người chẳng ăn gì mấy ở tiệc rượu, không bằng chúng ta đi ăn trước, vừa ăn vừa đợi chú ấy.”
Lúc này Lan Hồng nói ra suy nghĩ của mình.
“Đừng nhắc đến tiệc rượu đó nữa, vừa nói là tôi lại bực.” Bắc Minh Thiện còn chưa nói gì, Bắc Minh Triều Lâm đã nổi giận trước, ông ta trừng mắt nhìn Bắc Minh Diệp Long: “Đây đều là những chuyện tốt của mày.
Nếu không phải cả ngày mày chỉ nghĩ đến việc quay lại Bắc Minh thị, e là cũng không gây ra những chuyện này.”
Thấy chồng mắng con trai, bà ta làm mẹ không thể nhìn nổi.
Nhất là Bắc Minh Diệp Long còn là tâm can của Lan Hồng: “Ông mắng con trai có tác dụng sao, chuyện cũng đã xảy ra rồi, chẳng lẽ còn có đường hối hận sao? Hơn nữa, con cũng không phải vì ông mới trở thành như vậy sao? Bây giờ ông thì hay rồi, chuyện gì cũng đùn đẩy hết cho con, có ai làm ba như ông không.”
Đây là lần đầu tiên Bắc Minh Diệp Long thấy mẹ trở mặt với ba.
Trước kia vợ chồng họ luôn vui vẻ hòa nhã, tương kính như tân.
Không thể vì chuyện này mà phá hoại tình cảm vợ chồng của họ được.
“Ba, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa có được không.
Con thừa nhận chuyện này trách nhiệm của con là lớn nhất.
Lúc ban đầu con cũng không ngờ là sẽ có kết quả này.” Nói xong, Bắc Minh Diệp Long cắn răng, dường như đã đưa ra một quyết định, anh ta quay người lại mở cửa phòng làm việc ra rồi đi ra ngoài.
***
“Thằng nhóc thối này, quay lại cho tao.
Ra ngoài làm gì, gây ra rắc rối lại muốn chạy à.
Nói cho mày biết, chỉ cần mày bước ra khỏi ngưỡng cửa này thì đừng trở về nữa!”
Bắc Minh Triều Lâm thấy hành vi này của con trai, tức giận không có chỗ phát tiết.
“Con không phải kẻ nhút nhát, nếu chuyện này đã là do con gây ra, vậy con sẽ ra ngoài tìm bọn họ tính toán.
Mọi người cũng không cần vì con mà phí tâm tư vào chuyện này nữa.” Lúc này toàn thân Bắc Minh Diệp Long hừng hừng khí thế.
Anh mở lớn mắt, mạch máu hai bên thái dương đều nổi rõ lên.
Đã từng thấy Bắc Minh Diệp Long tức giận như vậy, nhưng chưa từng thấy anh lại có phản ứng như thế này.
Lúc anh bước một chân ra khỏi cửa, có một giọng nói đã cản bước anh lại.
“Đứng lại, cháu tưởng cháu kích động như vậy là cách tốt nhất để giải quyết chuyện này sao? Nếu đúng vậy, thì đã không phải đợi đến bây giờ để cháu đi ra tay rồi.
Lúc chú ở tiệc rượu cũng đã có thể xử lí gọn chuyện này rồi.
Bây giờ cháu qua đó, chỉ là tìm đường chết thôi.
Đương nhiên, có thể vận may của cháu sẽ tốt hơn một chút, đến lúc đó bọn chú sẽ đến nhà giam thăm cháu.”
Bắc Minh Thiện nói, cuối cùng anh đã mở mắt ra, ánh mắt của anh lạnh lẽo.
Anh chậm rãi đứng dậy, vòng qua bàn bước đến trước mặt Bắc Minh Diệp Long.
Lúc nhìn thấy anh đứng trước mặt, Bắc Minh Diệp Long mở to mắt nhìn thấy rõ anh đang cười khẩy: “Có lẽ cháu vào nhà giam là cách tốt nhất để trốn tránh.
Như vậy, cháu có thể có một cái cớ hoàn hảo, không cần gánh trách nhiệm với cái họa cháu đã gây ra nữa.
Còn bọn chú sẽ thu dọn tàn cuộc, cho đến lúc cháu đi ra.”
Bắc Minh Diệp Long vừa nghe, gương mặt khẽ co giật, hai tay lúc này đã nắm thành nắm đấm, còn phát ra tiếng “rắc rắc rắc”.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Bắc Minh Thiện vẫn không dừng lại mà nói tiếp: “Đến lúc đó thì xem như là cháu may mắn, chuyện này rất nhanh cũng sẽ được chú và ba cháu dẹp ổn.
Nhưng e là lúc đó bọn chú cũng chỉ còn lại chút hơi tàn thôi.
Cháu có thể tiếp tục làm tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị, cũng có thể tiếp tục làm một đứa con hiếu thảo trước mặt ba mẹ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm gì có chuyện tốt như thế đợi cháu chứ, một kết quả khác có khả năng cao hơn một chút.
Đó chính là cho dù bọn chú có giúp cháu giải quyết, nhưng đến lúc đó rổ tre đựng nước cũng bằng không.
Đám người Đường Thiên Trạch kia, chắc cháu không hiểu rõ bằng bọn chú.
May mà, chuyện này vẫn chưa hoành thành, chúng ta có thể toàn thân rút lui.
Đối với chú mà nói thật ra một chút ảnh hưởng cũng không có, chú có thể bỏ mặc.
Nhưng ba mẹ cháu thì sao, sẽ bị người khác đội cái mũ: Dẫn sói vào nhà, không biết dạy con.
Sau đó không thể nào ngẩng đầu lên được đợi cháu trở về.
Sau đó cả nhà sẽ phải mai danh ẩn tích từ đó, trốn ở một nơi không ai biết đến mấy người để sinh sống.
Đương nhiên, Bắc Minh thị đối với cháu mà nói cũng chỉ là một nơi làm tổng giám đốc không đến nửa năm.
Cháu không cần thương cảm đến vậy.
Nhưng ba mẹ cháu thì sao, có lẽ bọn họ không qua nổi cửa ải của chính mình.
Họ sẽ cứ sa sút mãi.
Thậm chí cho đến lúc lâm chung, họ còn phải lo lắng đợi tới lúc đi về phía bên kia phải nên đối mặt với ông nội đã qua đời của cháu như thế nào.
Bắc Minh Diệp Long, cháu thật sự không hổ là một đứa con hiếu thảo, cũng là đứa cháu trai ngoan của ông nội cháu.
Cháu trưởng của Bắc Minh thị nên như vậy…”
***
Bắc Minh Thiện nói xong, khẽ vỗ nhẹ lên vai Bắc Minh Diệp Long: “Nên nói chú đều đã nói rồi, quyết định tiếp theo đương nhiên vẫn do cháu.”
Nói xong anh thả lỏng gân cốt: “Đột nhiên cảm thấy hơi đói, bây giờ đã có cơm chưa?”
“À, chị đã dặn nhà bếp chuẩn bị rồi.
Bây giờ chắc là đã chuẩn bị xong rồi đó.” Lan Hồng vội nói.
Bắc Minh Thiện đi vòng qua Bắc Minh Diệp Long rồi đi ra khỏi phòng làm việc, sau đó quay đầu lại nói với mấy người Bắc Minh Triều Lâm: “Sao vậy, mọi người không đói sao? Chú ba chưa biết lúc nào mới về, em không đợi chú ấy ăn cùng đâu.” Nói xong, anh thong thả đi về phía nhà ăn.”
“Bọn anh tới ngay đây.” Bắc Minh Triều Lâm đáp một tiếng rồi cùng vợ đứng trước mặt con trai.
Tâm trạng lúc này của ông ta, những người làm ba sẽ dễ thấu hiểu nhất.
Lan Hồng đưa tay ra nắm lấy tay con trai: “Con à, tâm trạng của con ba mẹ hiểu.
Hơn nữa, tạo thành cục diện như bây giờ ba mẹ cũng chưa từng trách con cái gì.
Vì vậy, con cũng không cần coi chuyện này như một gánh nặng.”
“Đúng thế con trai, rộng lòng ra một chút.
Chuyện này không phải vẫn chưa đến bước xấu nhất sao, vì vậy chúng ta vẫn còn đường để cứu vớt.
Đương nhiên, kích động và lỗ mãng sẽ chỉ làm hỏng chuyện, chỉ khi bình tĩnh lại mới có thể tìm được cách giải quyết tốt nhất.
Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Bắc Minh Triều Lâm an ủi con trai rồi dắt tay vợ ra khỏi phòng làm việc.
Trong phòng làm việc không còn ai khác, chỉ còn lại Bắc Minh Diệp Long đang ngập ngừng muốn đi ra ngoài.
Sau sự kích động ban nãy được Bắc Minh Thiện giác ngộ, anh đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
*
Trong nhà ăn, Bắc Minh Thiện và vợ chồng Bắc Minh Triều Lâm ngồi trước bàn ăn, trên bàn ăn bày đủ các món ngon được chế biến kĩ lưỡng.
“Hai người còn ngồi ngây ra đó làm gì, không ăn đi thì nguội hết đó.” Bắc Minh Thiện nói, rồi cầm bát lên, múc một bát canh đầy ắp.
Sau đó lấy thìa múc lên uống, không khỏi gật đầu: “Mùi hương không tệ, hai người cũng thử xem.”
Nhìn Bắc Minh Thiện, Bắc Minh Triều Lâm và Lan Hồng nhìn nhau rồi cũng múc một bát cho mình.
“Hai người còn lo lắng điều gì, tên nhóc Diệp Long kia sao? Đường này là nó tự chọn, phải đi tiếp như thế nào cũng là chuyện của nó.” Bắc Minh Thiện vừa uống canh vừa nói.
“Ăn đi, ăn đi.” Bắc Minh Triều Lâm như đã nghĩ thông suốt, bảo vợ uống canh.
Lúc ba người đang chuẩn bị ăn, Bắc Minh Diệp Long cúi đầu bước vào.
Lúc anh định nói gì đó thì bị Bắc Minh Thiện ngắt lời: “Không phải nói gì cả, đến ăn đi.
Nếu không bữa này chú cũng không ăn nổi nữa.”.