Lần này đến đây đúng là một quyết định sai lầm, đáng ra không nên ngây thơ nghĩ rằng có thể trao đổi điều kiện với ông ta.
Xem ra, có mấy suy nghĩ thực sự quá ngây thơ.
Lúc này ba anh em của Bắc Minh Thị và Bắc Minh Diệp Long đang ngồi trong phòng làm việc nghĩ cách ứng phó.
Bên phía Hình Uy thì đã đưa số liệu báo cáo mới nhất của tập đoàn Bắc Minh Thị cho Bắc Minh Thiện.
Tập đoàn Bắc Minh Thị của hiện tại, số cổ phần từng là của Bắc Minh Diệp Long, giờ đã về với danh nghĩa của Đường Thiên Trạch một cách rất thản nhiên.
Điều này thật sự khiến Bắc Minh Diệp Long thấy hơi bất ngờ.
Anh ta không ngờ Đường Thiên Trạch lại làm nhiều chuyện mờ ám như thế ngay dưới mắt mình.
Trừ chuyện này ra, họ còn hỏi thăm được chẳng biết đám Đường Thiên Trạch dùng cách gì mà đã thu được số cổ phần còn sót lại của những cổ đông khác của Bắc Minh Thị.
"Chú hai, trong tay chú nắm giữ phần lớn cổ phần của tập đoàn đúng không? Chỉ cần chú ra tay thì tên họ Đường đó có gì đáng sợ." Đầu óc của Bắc Minh Diệp Long khá thông minh, lập tức nghĩ đến Bắc Minh Thiện - cổ đông lớn nhất của tập đoàn Bắc Minh Thị.
Bắc Minh Thiện tỏ vẻ hết cách cười: “Diệp Long, từ khi cháu lên làm tổng giám đốc thì chú luôn chú ý hành động của cháu.
Tuy có vài chỗ xử lí hơi thiên vị, nhưng nhìn chung chú vẫn thấy cháu ổn đấy.
Thế nên khi đó đã quyết định hoàn toàn rời khỏi Bắc Minh Thị rồi.
Đương nhiên, cách tốt nhất để rời khỏi Bắc Minh Thị đó là bán hết số cổ phần trong tay chú, chỉ để lại phần trả lại cho ba cháu thôi.
Có hai ba con cháu quản lí Bắc Minh Thị, chú cũng yên tâm.
Nhưng không ngờ tên đó cứ nhìn chằm chằm như hổ đói.
Đúng là hơi khinh thường nó rồi..."
Anh vừa nói thế, trong lòng mọi người thất vọng hẳn.
Điều này tức là Đường Thiên Trạch đã nắm trong tay ít nhất một nửa cổ phần của Bắc Minh Thị, anh ta thực sự nắm quyền kiểm soát Bắc Minh Thị.
Dù bây giờ Bắc Minh Triều Lâm lại có được cổ phần thì cũng chỉ như muối bỏ biên thôi.
Đối mặt với tình trạng này, mọi người đều cảm thấy không cam lòng.
Không cam lòng mình bị đánh bại như thế, không cam lòng cơ nghiệp do ba tự tay gây dựng nên cứ thế mà bị người khác chiếm làm của riêng.
*
"Cô chủ, cô về rồi.
Tôi còn hơi lo là cô không về chứ."
Sau khi Cố Hạnh Nguyên rời khỏi biệt thự, Hình Uy và Anna cũng chẳng có lòng dạ nào mà đi nghỉ.
Họ định thức đêm chờ Cố Hạnh Nguyên về.
Còn chuyện nhà Bắc Minh, cuối cùng Hình Uy vẫn nói cho Anna vài chuyện.
Anna vừa nghe xong thì phải hít thở sâu.
Cũng vì thế mà càng thấy lo cho Cố Hạnh Nguyên hơn.
Cũng may, đồng hồ vừa điểm qua ngày mới thì Cố Hạnh Nguyên đã về.
Có thể thấy được tâm trạng của cô không tốt lắm, xem ra chuyện cô muốn làm gặp phải cản trở lớn.
Hình Uy nói lại cho cô những gì đã báo cáo cho Bắc Minh Thiện.
Cố Hạnh Nguyên cũng thấy hơi khó tin.
Cô không thể nào tưởng tượng nổi, bây giờ hai người Lý Thâm và Đường Thiên Trạch lại như con trâu điên, dường như chẳng ai có thể ngăn hai người họ nữa.
"Cô chủ, bây giờ chúng ta không giúp gì cậu chủ được, hay là cứ đi nghỉ ngơi cho tốt đi.
Có lẽ sáng mai họ sẽ có một cách hay rồi."
***.
Truyện Trọng Sinh
Tuy Cố Hạnh Nguyên bị Hình Uy khuyên lên lầu nghỉ ngơi, nhưng cô nằm trên giường suốt cả đêm mà không hề chợp mắt.
Chẳng bao lâu, cô nhìn thấy bầu trời tối đen ngoài cửa sổ dần dần sáng lên.
Giờ là ban ngày của lễ Giáng sinh rồi.
Hôm nay là một ngày rất quan trọng của Anna, hôm nay nhà hàng của cô ta chính thức khai trương.
Cố Hạnh Nguyên và Lạc Kiều đều phải tham gia lễ khai trương nhà hàng của Anna.
Chuyện xảy ra tối qua, Lạc Kiều không biết gì cả.
Khi Hình Uy đi về nghỉ ngơi thì cô đã ngủ say rồi.
Sáng sớm cô tinh thần phấn chấn chạy ra khỏi phòng ngủ.
Cô mặc lên người bộ đồ xinh đẹp nhất của mình.
"Hello các vị, mọi người nhìn xem hôm nay tôi đẹp không nào..."
Cô đi vào phòng ăn, đắc ý khoe bộ đồ mà Bắc Minh Thiện tặng cô trước mặt mọi người.
"Dì Kiều Kiều, bộ đồ này đẹp quá.
Đừng nói dì mặc bộ đồ này đi tham gia lễ khai trương nhà hàng của dì Anna chứ?" Dương Dương cầm một quả bắp thơm phức, không ngừng đánh giá cô từ trên xuống dưới.
"Đúng thế, sao vậy, có vấn đề gì sao?"
"Hôm nay ngoài trời vẫn có tuyết, dì mặc váy...!Khoan đã, có thể dùng một câu để nói về dì."
"Câu nào vậy?"
"Cái đẹp đóng băng người, đúng là đóng băng!"
Dương Dương nói xong, Trình Trình và Cửu Cửu lập tức hiểu, cười cười haha.
"Thằng bé này, chỉ biết lấy dì ra làm trò cười thôi.
Cháu thì biết gì, dì có mặc đồ giữ nhiệt mà, cháu không biết thì đừng có nói bậy bạ chứ."
Nói rồi cô ta nhìn Cố Hạnh Nguyên và Anna: “Này, chẳng lẽ hai cô mặc thế này sao? Tôi nhớ hình như đây là bộ đồ các cô mặc hôm qua mà.
Anna à, hôm nay cô là chủ tiệc đó, đừng có ăn mặc giản dị thế chứ.
Nếu không sau này ai đi quán cô ăn chứ."
"À, vậy chúng tôi đi thay." Hai người Cố Hạnh Nguyên và Anna không muốn lại thêm một cười hao tổn tinh thần vì chuyện hôm qua nữa.
Nói xong thì quay người lên lầu thay đồ.
*
Trao đổi suốt một buổi tối, thế mà ba anh em Bắc Minh Thị vẫn không bàn ra một phương pháp ổn thỏa.
Lúc này phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, Lan Hồng đi vào: “Mọi người ăn gì đi.
Mọi người một đêm không nghỉ rồi, hay là hôm nay đi nghỉ ngơi cho khỏe trước đi."
Qua chuyện hôm qua, dù gì thì Bắc Minh Diệp Long cũng coi như thực sự bị cho nghỉ việc rồi, dù có đi cũng không có chỗ của anh ta, lại đối mặt với tên đáng ghét Đường Thiên Trạch và chẳng mặt mũi nào nhìn tất cả nhân viên của Bắc Minh Thị.
Bắc Minh Triều Lâm rất hiểu tình cảnh của con trai lúc này, nhẹ nhàng vỗ vai anh ta: “Đi nghỉ đi.
Tuy vẫn chưa tìm ra phương án giải quyết nhưng không thể để mất sức lúc này được.
Nếu không khi nghĩ ra cách cũng chẳng có sức mà làm, đúng không?"
"Ba, vậy ba cũng đi nghỉ đi."
Bắc Minh Triều Lâm lắc đầu: “Hôm nay ba phải đi Bắc Minh Thị xem sao.
Ba tin tên Đường Thiên Trạch chắc sẽ không làm khó ba đầu."
"Anh cả, em thấy anh đừng đi, đi thì chỉ tự rước lấy nhục thôi.
Chắc chắn bọn họ chờ đến hôm nay để cười nhạo nhà Bắc Minh ta." Bắc Minh Đông vội vàng ngăn cản nói.
Bắc Minh Triều Lâm nhíu mày, thật ra ông ta cũng nghĩ đắn đo chuyện này.
Nhưng dù gì thì Bắc Minh Thị bị mất từ tay ba con họ, để bảo vệ con trai, thế nào cũng phải hi sinh gì đó.
Đúng lúc ông ta định đi thì bị Bắc Minh Thiện cản lại: “Anh đi thì được gì đâu.
Em thấy hôm nay mọi người đừng ai ra ngoài cả."
***
Bắc Minh Đông nhìn Bắc Minh Thiện, cười châm biếm: “Sao vậy anh hai, anh định bảo người nhà Bắc Minh này trốn đây làm rùa đen rụt đầu sao?"
Chế giễu Bắc Minh Thiện, hành động này khiến Bắc Minh Triều Lâm không khỏi âm thầm lau mồ hôi hột thay cậu ba.
Tuy bây giờ Bắc Minh Thiện không sánh được với anh của trước kia, nhưng đối mặt với tình cảnh này thì thử hỏi mấy ai vẫn giữ được tâm thái và tình tình như trước chứ.
"Cậu ba à, anh hai cậu sắp xếp như thế là nghĩ cho chúng ta đấy thôi.
Bây giờ chúng ta đủ xui rồi, khiến người ngoài nhìn chuyện cười của chúng ta thì sẽ khiến những tên có lòng bất lương đó càng kiêu căng phách lối hơn thôi."
Bắc Minh Diệp Long hiểu ý của ba, nhưng dù gì anh ta cũng là một chàng trai nhiệt huyết sôi nổi, anh ta không cam lòng như thế: “Ba, tạm thời chúng ta không ra ngoài cũng được.
Nhưng chúng ta phải nhẫn nại bao lâu? Mấy ngày, mấy tháng hay mấy năm? Hay là phải chờ đến khi mọi người đều quên đi sự tồn tại của chúng ta mới được? Nếu thế, dù đi ra ngoài bị người ta cười cho thì cũng phải đấu với mấy kẻ đó một trận.
Con không muốn sống cuộc sống tạm bợ chui rúc vô năng như thế!
"Chúng ta không chờ lâu thế đâu, chú nghĩ chẳng bao lâu sẽ có cơ hội phản kích." Bắc Minh Thiện híp mắt, ánh mắt trở nên cực kì lạnh lùng, dáng vẻ này giống như anh khi xưa đã quay về.
Trong mỗi gia đình đều sẽ có một người giống như "người đáng tin cậy".
Ba, mẹ, con cái, anh chị em, ai cũng có khả năng.
Trong nhà Bắc Minh, người đáng tin của khi xưa là Bắc Minh Chính, sau đó là Bắc Minh Thiện.
Tuy mọi người hơi có ý kiến và thái độ về những chuyện anh từng làm, nhưng vẫn không thể phủ nhận vị trí của anh trong căn nhà này.
Trước đây là thế, bây giờ cũng như thế.
Sau khi Bắc Minh Thiện thấy họ không có dị nghị gì nữa, cúi đầu thì thấy mình vẫn mặc bộ lễ phục hôm qua, chẳng trách cứ thấy khó chịu sao sao.
"Mọi người cũng đi thay đồ rồi đi nghỉ ngơi đi.
Em cần đi xử lí vài việc ở tập đoàn GT.
Chờ em về rồi quyết định tiếp." Anh nói xong thì ra khỏi phòng làm việc trước, trở lại phòng ngủ trong nhà cũ của mình
Nửa tiếng sau, anh xuống lầu với một diện mạo hoàn toàn mới.
Anh xóa hết mọi lo lắng, cứ như hôm qua chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Anh lên xe mình, sau đó lái xe.
Cổng nhà Bắc Minh chậm rãi mở ra, sau đó xe anh lái xe.
Nhưng vừa lái ra được nửa chiếc thì bị một đám phóng viên chờ ở đây từ lâu bao vây lại.
Các luồng sáng liên tục lóe lên trước mắt anh.
Cảnh tượng này khiến Bắc Minh Thiện nhíu mày lại.
Nếu bây giờ về nhà thì ít nhất đám phóng viên này sẽ không tràn vào nhà, nhưng nhưu thế thì cả hôm nay mình đều bị vây ở đây.
Thậm chí mấy ngày tiếp cũng vậy.
Thật không ngờ đám phóng viên này theo dõi tin tức rất sát sao, ngay cả việc họ về nhà cũ mà cũng biết rõ.
Chắc bây giờ mọi ngóc ngách của thành phố A đều biết chuyện ngày hôm qua.
Dù là chuyện nào của tập đoàn Bắc Minh Thị cũng sẽ gây ra luồng dư luận xôn xao, trước kia là thế, bây giờ cũng thế.
Bắc Minh Thiện cũng không dừng xe mà vừa bấm còi, vừa chầm chậm đi tiếp.
Đến khi cả chiếc xe đều đi ra, cổng nhà Bắc Minh lập tức đóng lại.
Nghe tiếng còi vang lên từ ngoài biệt thự cũng khiến mấy người bên trong đứng ngồi không yên.
Họ đều có suy nghĩ như Bắc Minh Thiện.
Chuyện của tập đoàn Bắc Minh Thị đúng là càng lúc càng ồn ào.
***
Bắc Minh Thiện lái xe ở cổng nhà Bắc Minh thì bị đám phóng viên đợi đã lâu bao vây.
Trong một ngày mà tập đoàn Bắc Minh Thị xảy ra sự thay đổi lớn thế, đây là điều mà mọi người không đoán trước được.
Tin tức như sóng thần không thể ngăn lại, nhanh chóng lan khắp thành phố A.
Chỉ cần là người chú ý tin tức thì đều lập tức biết chuyện này.
Đương nhiên cũng có mấy ngươi chẳng để ý tin tức đài báo.
Ví dụ như Anna, Lạc Kiều....