Bắc Minh Thiện thở dài ra một làn sương trắng, sau đó nhìn họ gật đầu.
Vào những lúc như thế này, quả thật cần tìm một nơi có thể khiến tâm linh được yên tĩnh.
Lúc này, nhà thờ vừa khéo có thể đóng vai trò như vậy.
Hôm nay họ không cần phải vội về nhà.
Bởi vì Lạc Kiều hiện đang ở nhà mẹ đẻ mà Hình Uy cũng sẽ qua đó.
Về phần Anna thì càng không phải lo, cô ta đã có hẹn rồi, đương nhiên đối tượng hẹn hò chính là Vân Chi Lâm.
Họ vẫn như thường ngày đi qua một góc đường, sau đó xoay người hướng sang bên phải thì nhìn thấy một tòa kiến trúc màu trắng cao đồ sộ đứng sừng sững cách đó chưa đến năm trăm mét.
Giọng hát u ám đó truyền ra từ bên trong.
Ngay sau đó, họ đã đứng trước cửa nhà thờ.
Đám trẻ không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn: “Đúng là cao thật đấy.”
“Các con, chúng ta đi vào thôi.
Nhưng mà trước khi vào mẹ cần phải nói rõ một số chuyện với các con đã.
Sau khi vào nhất định phải đi sát bên cạnh ba mẹ, không được chạy lung tung biết chưa.
Còn nữa, không được lớn tiếng nói chuyện giống như ở khu vui chơi giải trí, càng không được đùa giỡn, làm ồn biết chưa?”
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy tạm thời nhắc nhở chúng một chút vẫn là rất cần thiết.
Đặc biệt là Dương Dương, không ai có thể đoán trước được thằng bé sẽ làm ra trò nghịch ngợm gì trong thời gian tiếp theo, hoặc là sẽ gây ra phiền phức như thế nào cho mình.
***
“Ô kê.” Dương Dương vừa nói vừa giơ tay phải lên làm dấu tay OK.
Trình Trình thì không cần phải nói, thằng bé vẫn luôn rất tuân thủ quy tắc, về phần Cửu Cửu, con bé cũng rất nghe lời.
Cố Hạnh Nguyên vô cùng hài lòng gật đầu, sau đó quay sang nói với Bắc Minh Thiện bên cạnh: “Chúng ta vào thôi, có chuyện gì không vui, em hi vọng sau khi bước ra khỏi nơi này, anh có thể quên hết.”
Hai người lớn dẫn theo ba đứa trẻ cùng rảo bước vào cửa lớn nhà thờ Thiên chúa giáo.
Trong cửa có giáo đồ Thiên chúa chuyên phụ trách tiếp đón, họ nhìn thấy có người đi vào thì lập tức đi lên nghênh đón: “Các vị, mời đi theo tôi.”
Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện chậm rãi đi theo giáo đồ đến gần đại đường.
Thứ đầu tiên đập vào mắt họ chính là bức tượng chúa Jesus bị đóng lên cây thánh giá đang đứng sừng sững ở phía trước.
Phía trước cây thánh giá là tượng của Đức Mẹ Maria, xung quanh người là những đóa hoa tươi đủ màu sắc.
Một người mặc đồ màu đen, trên cổ đeo dây chuyền hình thánh giá màu bạc, một tay ôm quyển kinh thánh dày cộm.
Xung quanh người này có ba tu nữ ăn mặc giống nhau đang đứng xếp hàng.
Lúc này, họ đang hát bài “Tôn chủ tụng”.
Bởi vì đám người Bắc Minh Thiện đến cũng khá muộn, vị trí phía trước đã chật kín người, do đó họ đành bị xếp ngồi hàng ghế sau.
Sau khi ngồi xuống, sự tò mò của Cửu Cử lại dâng lên.
Con bé nhìn thấy gì cũng rất tò mò, cái gì cũng cảm thấy mới lạ.
Bởi vì trước khi vào, nghe lời mẹ không được lớn tiếng nên con bé chỉ nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, họ đang làm gì thế?”
“Họ đang hát “Tôn chủ tụng”, con xem, trên bước tượng ở phía xa nhất, người bị đóng trên cây thánh giá chính là chúa Jesus.”
“Mẹ, vì sao chúa lại bị đóng lên trên đó, không phải sẽ rất đau ư?”
“Chúa Jesus vì cứu mọi người nên mới bị đóng lên cây thánh giá.
Lễ giáng sinh cũng vì để tưởng nhớ chúa nên mới ra đời.
Nghe nói chúa sinh vào ngày hai mươi tư tháng mười hai nên ngày này chính là đêm giáng sinh, mà ngày trước đó là đêm giáng sinh, cũng chính là hôm nay.”
Cửu Cửu hiểu lơ mơ gật đầu: “Ồ, nói như thế thì chúa quả thật rất vĩ đại.”
Dương Dương thấy Cửu Cửu và mẹ nói chuyện vui vẻ với nhau nên cũng chen miệng nói: “Nơi này là Thiên chúa giáo, em đã từng đến chùa bao giờ chưa?”
Cửu Cửu quay đầu lại nhìn Dương Dương, gật đầu: “Từng đến một lần rồi.”
“Thế thì dễ ợt, em có thể tưởng tượng nơi này thành ngôi chùa em từng đến, chúa Jesus thì tưởng tượng thành Phật tổ Như Lai, em cũng có thể tưởng tượng Đức Mẹ Maria trước mặt chúa thành Quan thế âm bồ tát, còn những người mặc đồ đen kia thì tưởng tượng thành hòa thượng…”
Dương Dương nói lung tung một hồi khiến Cửu Cửu đột nhiên cảm thấy không theo kịp tiến độ của cậu.
Con bé không khỏi nhìn về bức tượng chúa Jesus hai tay bị đóng thành hình chữ thập ở phía xa, sau đó nhắm mắt lại, bắt chước người lớn miệng lẩm bẩm: “A di đà phật…”
Ngay sau đó, ngoại trừ con bé và Dương Dương, những người khác đều nổi mấy vạch đen trên trán.
Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn Dương Dương, nhỏ tiếng nói: “Dương Dương, con đừng dạy hư em gái nữa, cái gì mà Phật tổ Như Lai, Quan thế âm bồ tát chứ, hai vị đó hoàn toàn không hợp đâu biết chưa.
Nếu con còn nói lung tung nữa, mẹ sẽ đá con ra ngoài đấy.
Làm cho đoàng hoàng vào, nhắm mắt trước mặt chúa Jesus suy ngẫm lại xem năm qua mình đã mắc bao nhiêu sai lầm, thành kính cầu nguyện, cầu xin chúa khoan dung.”
Dương Dương nghe vậy chỉ còn cách ngoan ngoãn không lên tiếng.
Bắc Minh Thiện liếc Cố Hạnh Nguyên: “Em tin Thiên chúa giáo từ bao giờ thế?”
***
Cố Hạnh Nguyên hơi ngại, cười nói: “Em không phải là tín đồ thành kính, nhưng mà nói sao nhỉ, cho dù là Phật giáo hay là Thiên chúa giáo, thậm chí là Đạo giáo, em cũng tin hết, họ luôn có một người giúp đỡ em mà!”
“…”
Đổi lại Bắc Minh Thiện, Trình Trình và Dương Dương nghe thấy lời này của cô thì lập tức cạn lời.
Cố Hạnh Nguyên không còn được coi là một lòng hai tín ngưỡng nữa rồi, mà phải là một lòng ba tín ngưỡng mới đúng.
“Sẽ có một người giúp đỡ em, không chuyên tâm một chút nào cả, giống hệt chọn người ưu tú trong buổi tuyển dụng.” Bắc Minh Thiện thở dài một tiếng, sau đó khép mắt lại cầu nguyện.
*
Sau hai tiếng, họ cùng với dòng người đi ra khỏi nhà thờ, trong tay mỗi người đều có thêm một quyển kinh thánh.
“Mẹ ơi, ban nãy mẹ cầu nguyện gì ở trong đó thế?” Cửu Cửu tò mò hỏi.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười: “Mẹ ấy hả, đương nhiên là cầu mong cho ba cục cưng lớn lên khỏe mạnh, trở thành những người xuất sắc rồi, có như vậy thì gánh nặng trên người mẹ cũng coi như được giảm bớt.
Còn cục cưng của mẹ thì sao?”
“Con ư? Ừm… Con hi vọng con có thể mau mau lớn lên và có thật là nhiều búp bê…” Cửu Cửu nói.
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Được đó.
Còn Dương Dương thì sao, lúc đó con đang nghĩ gì?”
“Con đang nghĩ khi nào thì mới có thể không còn bị mẹ đánh nữa, ngoài ra con cũng muốn mình mau mau lớn lên, sau đó tham gia cuộc thi đua xe hơi…” Dương Dương không cần nghĩ mà cứ thế buột miệng nói ra.
“Nguyện vọng đầu tiên của con rất dễ thực hiện, chỉ cần mỗi ngày con ngoan ngoãn không gây chuyện là làm được.
Còn nguyện vọng thứ hai, mẹ thấy con vẫn nên bớt có suy nghĩ về phương diện đó đi, cuộc thi đua xe hơi vừa gian khổ lại vừa nguy hiểm, chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao.”
Mẹ luôn suy nghĩ vô cùng chu đáo cho các con, chỉ sợ con của mình sẽ gặp phải khó khăn trong tương lai.
Đối với Cố Hạnh Nguyên mà nói, con đường tương lai tốt nhất của Dương Dương mặc dù không bằng Trình Trình nhưng cũng không thể khác biệt quá lớn, chỉ cần bình an trải qua một kiếp là được.
“Trình, con nghĩ như thế nào?” Bắc Minh Thiện cúi đầu nhìn Trình Trình.
Trình Trình như có điều suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Con hi vọng có một gia đình, một gia đình thật sự.”
Câu này của Trình Trình khiến Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên không nhịn được đưa mắt nhìn nhau.
Đây quả thật là một nguyện vọng vô cùng chân thực, một gia đình thật sự, một gia đình hoàn chỉnh…
Cố Hạnh Nguyên quay người lại, nhanh chóng lau sạch nước mắt đã trực trào trong hốc mắt.
Bắc Minh Thiện cũng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời lúc này.
Nguyện vọng của Trình Trình đơn giản như thế nhưng đối với họ mà nói, đó lại gần như là một chuyện rất khó.
Đặc biệt là Bắc Minh Thiện, bây giờ anh thật sự không thể xác định được suy nghĩ của Cố Hạnh Nguyên, anh hiểu rất rõ trước đây mình đã gây ra tổn thương quá sâu đậm cho cô.
Mặc dù gần đây cô đã hòa nhã với mình hơn một chút, nhưng điều đó cũng không thể thật sự chứng minh trái tim cô vẫn có thể tiếp nhận mình.
“Mẹ ơi, sao mắt mẹ sưng thế?” Cửu Cửu tò mò nhìn Cố Hạnh Nguyên.
“Ban nãy mẹ bị bụi bay vào mắt, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.” Cố Hạnh Nguyên lại nở nụ cười.
Lời này của cô có thể lừa được Cửu Cửu, cũng có thể lừa được Dương Dương, nhưng không thể nào lừa được Trình Trình, cậu biết lời nói của mình đã chạm đến nơi thương tâm trong lòng mẹ.
Trình Trình vốn muốn nói một tiếng “xin lỗi”, nhưng cậu lại cảm thấy mình không nói sai gì cả.
Một gia đình hoàn chỉnh, một gia đình ấm áo, ước nguyện như vậy chẳng nhẽ thật sự khó như những gì người lớn tưởng tượng ư?
Mọi người đều nói ra hết nguyện vọng của mình, bây giờ ánh mắt của họ lại tập trung hết lên người Bắc Minh Thiện.
“Ba ơi, nguyện vọng của ba là gì?”
***
Bắc Minh Thiện cúi đầu nhìn Trình Trình, trong mắt anh lóe lên tia sáng.
Nhìn Trình Trình giống như nhìn thấy bản thân anh lúc nhỏ.
Ngày này đối với mỗi đứa trẻ mà nói có lẽ là một ngày đầy ắp hi vọng.
Nhưng anh lại không cảm thấy như vậy, đó lại là ngày lễ anh ghét nhất, thậm chí còn ghét hơn so với những ngày bình thường.
Tình huống như vậy đã duy trì không lâu trước đây…
Đối với một đứa trẻ mà nói, nguyện vọng chính là khát vọng về một tương lai ngắn ngủi.
Còn đối với người lớn, nó chính là khát vọng về một tương lai lâu dài.
Bắc Minh Thiện đã trải qua rất nhiều năm, dường như không còn tồn tại bất cứ hi vọng gì nữa, bởi vì những thứ này đối với anh mà nói đều là hư vô và hoàn toàn không thể thực hiện được.
Đây cũng là do bóng ma tuổi thơ u ám của anh để lại.
Nhưng khi cầu nguyện trong nhà thờ, anh lại ước một nguyện vọng rất hiếm hoi.
Mặc dù không phải là đầu tiên nhưng đó cũng là một trong những nguyện vọng có thể đếm được trên đầu ngón tay của anh.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu từng đứa trẻ một: “Ba hi vọng các con có thể mạnh khỏe, vui vẻ lớn lên.”
“Chỉ như vậy thôi?” Ba đứa trẻ đều cảm thấy bất ngờ, nguyện vọng của chúng thật ra vẫn còn rất nhiều nhưng không biết vì sao của ba lại ít như vậy, thậm chí còn ít đến đáng thương.
Bắc Minh Thiện gật đầu: “Đúng vậy, chỉ như vậy thôi, trong mắt ba, các con mới là quan trọng nhất, không thứ gì có thể thay thế được.” Lời nói của anh vô cùng chân thành.
Cố Hạnh Nguyên đứng bên cạnh sau khi nghe thấy lời này của anh thì đáy lòng không khỏi run rẩy, cô không ngờ vào thời khắc đó, thứ anh nghĩ đến không phải là an nguy của tập đoàn Bắc Minh thị mà là các con.
Thân là ba mẹ, người mà họ lo lắng nhiều nhất trước sau vẫn là các con và người nhà.
Cho dù ở bên ngoài họ có làm việc vất vả ra sao thì suy cho cùng cũng là để người nhà sống tốt hơn.
Bắc Minh Thiện đã không còn là “Tam Lang liều mạng” nữa rồi.
Trước đây anh đã dốc sức quá nhiều, bây giờ đã đến lúc anh phải quan tâm những người bên cạnh mình.
“Các con à, chúng ta về nhà thôi.” Bắc Minh Thiện nói xong thì đi về phía tập đoàn GT.
May mà tập đoàn GT không cách nhà thờ xa lắm.
Cố Hạnh Nguyên có thể nhìn ra Bắc Minh Thiện đi vào nhà thờ, sau đó khi đi ra tinh thần của anh đã thay đổi.
Tâm trạng có vẻ như trở nên tốt hơn trước đó một chút.
Ngay sau đó, Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên mỗi người một xe lái từ trong gara xe của tập đoàn GT ra ngoài.
Bắc Minh Thiện gọi điện thoại về cho nhà cũ nhà họ Bắc Minh trước, biết được tin phía bên Đường Thiên Trạch đã không nhịn được đuổi người nhà họ Bắc Minh ra ngoài rồi.
Anh an ủi mấy người họ vài câu, sau đó bảo họ không cần lo lắng, bận tâm quá mà nên điều chỉnh tâm trạng thật tốt.
Kế tiếp, anh gọi điện cho Cố Hạnh Nguyên đang đi phía sau xe mình..